Chương 3

Ngoan, Đừng Chạy

18.439 chữ

08-12-2022

Editor: Chanh

Sau khi Mục Sở trở về phòng học, Đàm Di Nhiên cùng Tư Niệm vây quanh cô hỏi Cố Tần là ai, cô cũng chỉ tùy tiện đáp lại qua loa.

Chuông tan học vang lên, một nam sinh lớp khác từ cửa sau tiến đến, hướng cô nói: "Đại biểu số học ban 1, thầy Cao gọi cậu tới phòng làm việc."

Thầy Cao là giáo viên số học của lớp, đã hơn 40 tuổi, vóc dáng không cao, con mắt nho nhỏ mang theo cặp kính dày, hơi mập, thầy dạy rất giỏi, nhưng đôi lúc lại rất hay ngẩn người, ngồi đờ ra.

Mục Sở gõ cửa đi vào: "Thầy Cao, thầy tìm em ạ?"

Thầy Cao ngồi trước bàn làm việc, ông ngây ra một lúc, để chén trà qua một bên, rất là nhiệt tình: "Có đề nào không hiểu sao?"

"...Thầy Cao, vừa nãy có bạn học nói thầy tìm em."

"A ui, xem trí nhớ của ta này!"

Thầy Cao vỗ trán một cái, đem một tập sách luyện đề thật dày tới, "Em mang về lớp phát cho các bạn đi."

Mắt nhìn độ dày của sách, lại hỏi: "Em có ôm được không? Hay để thầy gọi một bạn nam tới giúp."

Bộ đề này là tài liệu nội bộ trong trường, rất dày.

Tài liệu của tất cả bạn học ở chung một chỗ, chỉ nhìn thôi cũng biết là nó nặng bao nhiêu.

Hơn nữa văn phòng giáo viên ở phía tây, ban 1 lớp Mục Sở lại ở phía đông, không gần.

"Không có việc gì ạ, em ôm được." Mục Sở khom người, ôm lấy chồng sách định xoay người rời đi.

"Mục Sở!" Thầy Cao đột nhiên gọi cô lại.

Mục Sở dừng lại, quay đầu: "Còn có chuyện gì ạ thầy?"

Thầy Cao nhìn Mục Sở, cảm khái: "Em là một hạt giống tốt, làm sao tới giờ vẫn chưa hỏi tôi vấn đề gì? Gặp bài nào không hiểu cứ tìm đến hỏi, đừng sợ, tôi đây thích nhất là học sinh hay hỏi bài."

"...Vâng ạ, em cảm ơn thầy."

Thầy Cao không nói gì, tiếp tục bưng chén trà hoa cúc của mình nhâm nhi từng ngụm.

Ánh mắt kìm chế, ngây ra.

Lúc Mục Sở ra khỏi văn phòng bất ngờ chạm mặt Thẩm Diệp ban 3 cũng đang ôm sách chuẩn bị quay trở về lớp.

Thẩm Diệp là một nam sinh trắng trẻo, đeo kính, cao 1m75, nhìn qua rất nhã nhặn, cũng rất lễ phép.

Cậu ta cùng lớp với Cố Tích, lại luôn xếp thứ hai, mỗi lần nhận thưởng đều đứng cạnh cô.

Lại thêm hai người đều là đại biểu môn số học, thường gặp nhau, nên Mục Sở biết hắn.

Nghe nói cậu không cha không mẹ, ở với bác từ bé, gia cảnh không tốt, trường có miễn học phí, hứa hẹn mỗi năm đều cấp học bổng nên cậu mới theo học ở đây.

Từ trong văn phòng đi ra, Thẩm Diệp lễ phép hỏi thăm: "Cần tớ giúp không?"

Mục Sở vừa định lịch sự từ chối, Thẩm Diệp đã nhanh tay, đem hơn phân nửa số sách bên cô chồng qua tập sách của lớp mình.

Mục Sở thấy hai tay nhẹ hẳn, vội nói cảm ơn.

"Không có gì." Thẩm Diệp bước rất chậm.

Mục Sở nghĩ do cậu ôm quá nhiều sách, cũng theo đó đi chậm lại.

Giờ ra chơi, trên hành lang thỉnh thoảng còn có tiếng vui cười đùa giỡn.

Nghĩ đến điều vừa nghe được ở văn phòng, Thẩm Diệp cười nói: "Thầy của cậu thật biết đùa, nói cậu có gì không hiểu thì đến hỏi thầy ấy. Chắc ông ấy quên điểm toán của cậu thường xuyên đạt điểm tuyệt đối."

Mục Sở cười cười, không nói tiếp.

Cơn gió mùa hạ thổi nhẹ qua góc hành lang nhỏ, cô đưa tay vén mấy sợi tóc ra sau tai, lơ đãng ngước mắt, đôi mắt phượng xinh đẹp, đồng tử sạch sẽ trong vắt.

Thẩm Diệp nhìn cô một chút, muốn nói rồi lại thôi.

Đem đống sách bỏ xuống bàn học, Mục Sở tự mình đưa Thẩm Diệp ra, lễ phép mỉm cười: "Làm phiền cậu rồi."

Tai Thẩm Diệp phiếm hồng: "Không cần khách khí."

Mục Sở gật đầu, đang định trở về phòng học, Thẩm Diệp sau lưng bỗng gọi cô: "Mục Sở!"

"Còn có việc gì sao?" Mục Sở quay đầu.

Môi mỏng Thẩm Diệp nhấp nhẹ, trầm mặc mấy giây mới do dự mở miệng: " Tối chủ nhật tuần này tớ có tổ chức tiệc sinh nhật, cậu tham gia được không?"

Mục Sở có chút ngoài ý muốn, trực tiếp từ chối cũng không tốt lắm, mặt lộ vẻ khó xử: "Buổi tối tớ không hay ra ngoài."

Thẩm Diệp vội nói: "Không muộn lắm đâu, thực ra là buổi chiều, sẽ kết thúc lúc trời bắt đầu tối."

Nói xong sợ Mục Sở cự tuyệt, lại nói thêm: "Đây là sinh nhật tuổi mười tám của tớ, trước đây tớ không tổ chức sinh nhật, lần này tạo cơ hội cùng mọi người gặp mặt, lưu lại phần hồi ức thôi."

Lời cự tuyệt của Mục Sở như xương mắc lại trong cuống họng, không nói ra được.

Cô cùng Thẩm Diệp không tính là quen biết, nhưng nam sinh này gặp ai cũng đều cười tươi, nhìn sạch sẽ nhã nhặn, cũng không làm người ta chán ghét, thỉnh thoảng còn giúp cô một vài việc nhỏ.

Lễ trưởng thành của người ta, cô mở lời cự tuyệt thì có vẻ không hợp tình hợp lí lắm?

Cô suy nghĩ, gật đầu: "Được, nếu ngày đó tớ rảnh thì tớ sẽ đi."

"Vậy là cậu đồng ý?"

Thẩm Diệp rất kích động, từ trong túi lấy ra tấm thiệp mời đưa tới: "Địa chỉ ở phía trên, cậu nhất định phải đến nhé."

Cậu nhìn cô cười cười, tạm biệt rồi rời đi.

Mục Sở ngây người một lát, lúc ngẩng đầu lên đã thấy Thẩm Diệp nhanh chóng biến mất, tựa hồ sợ cô đổi ý.

Về chỗ ngồi, Mục Sở nhìn tấm thiệp mời, ngôn từ thành khẩn mà lễ phép, đằng sau còn kí tên.

Đàm Di Nhiên ngó đầu lại liếc nhìn, con ngươi bỗng nhiên trợn lớn: "Thẩm Diệp mời cậu tham gia tiệc sinh nhật của cậu ta ư?"

"Hai người là quan hệ gì?" Cô kích động đập bàn, thu hút không ít ánh mắt nhìn về phía này.

Mục Sở vội vàng che miệng cô ấy: "Cậu làm gì mà ngạc nhiên vậy?"

Đàm Di Nhiên vô tội nháy mắt, ra hiệu cô bỏ cái tay trên miệng mình ra.

Mục Sở buông tay ra, liếc qua tấm thiệp mời, tiện tay bỏ vào ngăn bàn, đeo tai nghe dứt khoát cự tuyệt trò chuyện cùng Đàm Di Nhiên.

- --------

Trường học tan học sớm, buổi tối thường có tiết tự học, bắt buộc ở lại KTX của trường thứ thứ hai đến thứ năm hằng tuần.

Cơ sở vật chất của trường rất tốt, KTX là phòng bốn người, có bàn ghế, giường tầng, điều hòa đầy đủ, ngoài ra còn có thêm chiếc ban công nhỏ xinh.

21h55, KTX vẫn chưa tắt đèn.

Đàm Di Nhiên chán nản, hướng phía Mục Sở nói chuyện: "Dù sao tớ vẫn cảm thấy việc Thẩm Diệp mời cậu dự sinh nhật không được bình thường cho lắm, dám cá 8,9 phần là tên đó thích cậu."

Vấn đề này cô nàng đã lải nhải từ lúc tự học buổi tối đến giờ, Mục Sở trở mình, không để ý đến cô.

Tư Niệm ngược lại có chút hứng thú, bắt đầu gia nhập hội: "Mỗi lần nhận thưởng đều thấy cậu ta đứng cạnh Mục Sở. Kỳ thực tớ cảm thấy hai người bọn họ cũng xứng đôi đấy chứ."

Nói xong nghĩ nghĩ một hồi, bổ sung: "Nhưng mà Thẩm Diệp hơi thấp một chút, nếu cậu ta cao thêm 5cm nữa là đẹp, đứng với Sở Sở nhà ta là một đôi trai tài gái sắc, kim đồng ngọc nữ."

Đàm Di Nhiên nhíu mày suy tư, cảm thấy lời Tư Niệm nói rất có lí.

Thẩm Diệp chỉ cao 1m75, tương lai sau này Sở Sở mang giày cao gót, không phải là cao bằng hắn rồi sao?

Nghĩ như vậy, Đàm Di Nhiên lại nói: "Thẩm Diệp nhìn hơi thư sinh, ghép với Sở Sở thì có chút miễn cưỡng. Cái kia, Doãn Lê Hân không tệ nha."

Doãn Lê Hân kia là đại ca của trường.

Thành tích luôn xếp thứ nhất...dưới lên, bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền.

(Em có thẻ sinh viên, nhường em húp trước nha các chị)

Bên người còn có một đám huynh đệ, vô pháp vô thiên*, chủ nhiệm cũng đến nước bó tay với tụi này.

*Vô pháp vô thiên: coi trời bằng vung.

Học sinh ba tốt trong trường, phần lớn đều thích Thẩm Diệp ngoan ngoãn, hiền lành, thành tích lại cao.

Các nữ sinh còn lại thì thích bad boy du côn, lưu manh như Doãn Lê Hân.

"Doãn Lê Hân không phải thích hoa khôi ở ban 3 sao, theo đuổi từ năm lớp mười, lên mười một thì bỏ cuộc, hắn giống như là với không tới." Tư Niệm nói.

Đàm Di Nhiên gật đầu: "Có người nói có khả năng Cố Tích thích Thẩm Diệp, cho nên mới chướng mắt Doãn Lê Hân, không biết có phải thế không."

"Sở Sở cùng Cố Tích không phải là khuê mật sao? Chắc chắn biết rõ." Tư Niệm nhìn về phía Mục Sở mang theo vẻ mặt bát quái.

Mục Sở đeo tai nghe ngủ, cũng không nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người.

Một bên khác, người từ đầu đến cuối không lên tiếng, phó học tập Hách Tinh đập tay xuống giường, ngữ khí không mấy thân thiện: "Hai người các cậu có im lặng đi không, không để cho người khác ngủ à? Muốn tám chuyện thì ra ngoài mà nói!"

Không biết các giáo viên trong trường nghĩ thế nào, phân học sinh giỏi cùng học sinh yếu ở chung một phòng KTX, nói là để động viên cùng nhau học tập, kết quả là đến chuyện ngủ cũng không được yên ổn!

Đàm Di Nhiên bĩu môi: "Tối hôm qua cậu còn bật đèn sáng trưng làm bài đến nửa đêm, tiếng lật sách loạt xoạt sao lại không nói?"

"Tôi đây là học bài, ai như các cậu."

Hách Tinh xì khẽ một tiếng: "Ngồi bà tám với nhau mà còn dám đem ra so với việc học tập của tôi, không tự cảm thấy vô lí sao?"

Đàm Di Nhiên cũng không kém: "Rốt cục là ai giỏi hơn ai? Cậu nói như vậy mà được à? Lớp phó học tập quả nhiên cũng thông phải là dạng tầm thường nhỉ! Đây không phải là không chịu tắt đèn sao, người đi qua lại ngoài hành lang cũng đếch ảnh hưởng gì đến cậu, vậy mà lại nói tôi làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của cậu? Bình thường cũng không có thấy cậu ngủ tích cực như vậy..."

Lời còn chưa dứt, đèn trong KTX bỗng tắt phụt.

Ngoài hành lang truyền đến giọng của dì quản lí kí túc: "Tắt đèn rồi, không cho phép nói chuyện, nếu không trừ điểm thi đua của lớp!"

Đàm Di Nhiên còn chưa nói xong, giận đến mức nằm không yên, lăn qua lăn lại.

Tư Niệm gửi tin nhắn cho cô: [Ngủ sớm đi, chấp nhặt với cô ta làm gì.]

Đàm Di Nhiên: [Tớ là nhìn không nổi bộ mặt vênh váo tự đắc của cô ta, tối hôm qua không chịu tắt đèn, giờ dựa vào đâu để nói tớ? Sở Sở học giỏi hơn cô ta mà vẫn không kiêu ngạo vậy đâu!]

Tư Niệm: [Cô ta thích Doãn Lê Hân, chúng ta vừa nãy không phải mới nói trúng tim đen sao.]

Đàm Di Nhiên hơi kinh ngạc, cuống quít hỏi: [Thật hay đùa thế? "Học sinh xuất sắc" Hách Tinh không phải vừa coi thường chúng ta sao, vậy mà lại thích Doãn Lê Hân?]

Tư Niệm: [Khẩu thị tâm phi chứ sao. Tận mắt tớ thấy cô ta đưa thư tình cho Doãn Lê Hân, nhưng Doãn Lê Hân nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp bỏ vào thùng rác.]

...

Mục Sở chìm vào giấc ngủ rất nhanh, đối với trận bát quái tranh chấp trong KTX này hoàn toàn không biết gì cả.

Thẳng một mạch đến sáng thứ hai, cô rõ ràng cảm nhận được không khí trong phòng có chút không được đúng cho lắm.

Lúc Hách Tinh thu dọn đồ đạc, cố ý tạo ra tiếng va chạm rất lớn, sắc mặt âm trầm lộ ra vẻ không vui.

Đàm Di Nhiên cùng Tư Niệm hứng thú đứng nhìn, thỉnh thoảng còn nháy mắt với nhau.

Thấy Hách Tinh mở cửa ra đi, Mục Sở chậm rãi mặc quần áo,, nghiêng đầu hỏi: "Cô ấy bị gì vậy?"

Đàm Di Nhiên nhún nhún vai: "Ai mà biết được, tính tình cô ta không phải rất quái lạ sao?"

Mục Sở cũng không hỏi nhiều, xuống giường đi đánh răng rửa mặt.

Lúc ba người trên đường tới lớp, đi ngang qua cửa lớp ban 3, vừa vặn thấy Doãn Lê Hân tay ôm cặp đứng ở hành lang, cách một song sửa sổ nói chuyện với Cố Tích.

Cố Tích vừa mới rời giường còn đang bực trong người, một mặt không tình nguyện, hờ hững lạnh lẽo.

Nhìn thấy Mục Sở, cô mỉm cười chào hỏi: "Sở Sở, buổi sáng tốt lành."

"Chào buổi sáng." Mục Sở cười cười, tiếp tục cùng Đàm Di Nhiên đi hướng tới lớp mình.

Ngồi ở phía trước, Đàm Di Nhiên ngoảnh xuống hỏi Mục Sở: "Có phải là Cố Tích thích Thẩm Diệp nên mới một mực không chấp nhận sự theo đuổi của Doãn Lê Hân không? Nếu như vậy, việc Thẩm Diệp thích cậu cũng không phải là quá cẩu huyết rồi sao?"

Mục Sở giật mình, nước vừa uống kém chút nữa liền phụt ra ngoài, ho liên tiếp vài tiếng: "Cậu nghe ai nói?"

Đàm Di Nhiên chỉ chỉ: "Tư Niệm."

Mục Sở cười cười lắc đầu.

Cố Tích chính xác là đã có người trong lòng, nhưng không phải Thẩm Diệp, cũng không phải Doãn Lê Hân, đúng ra mà nói, người ấy căn bản không phải học sinh.

Lời này cô không nói với bọn Di Nhiên, yên lặng mở cuốn sách Tiếng Anh ra: "Học thuộc đi."

- -------

Chiều thứ sáu theo lịch học chỉ có hai tiết, thời điểm tan học, Mục Sở cũng đã thu dọn xong đồ đạc của mình, từ phòng học đi ra.

Lúc đi ngang qua cửa lớp ban 3, Cố Tích đang cầm chổi quét hành lang, Doãn Lê Hân ban 9 thì rất ân cần giúp đỡ cô nàng.

Cố Tích nhíu mày: "Đã nói là không cần cậu giúp, đi nhanh đi!"

Doãn Lê Hân rõ ràng là đã quen với cái mặt lạnh này của cô, mạnh mẽ cướp lấy cây chổi trong tay Cố Tích, quét!

Mục Sở thấy hơi buồn cười, nghe nói vị Doãn thiếu gia này xưa nay chưa bao giờ trực nhật, bây giờ lại chạy lên ban 3 quét hành lang, quả thực có chút ý tứ.

Cô do dự một chút, quyết định không chào hỏi Cố Tích, đi thẳng xuống lầu.

Thẩm Diệp từ phía sau chạy đến, cùng cô sóng vai: "Này!"

Mục Sở liền giật mình, cười đáp lại.

Từ dãy phòng học đi ra, sân trường tấp nập người qua lại, Mục Sở trực tiếp hướng về phía cánh cổng mà đi.

Thẩm Diệp từ đầu đến cuối duy trì khoảng cách không gần cũng không xa, mắt nhìn thấy sắp đến cổng, hắn nói vội: "Bữa tiệc sinh nhật buổi chiều ngày kia, cậu đừng quên nhé."

"Ừm."

Cô từ đầu đến cuối đều cười, vừa xa cách vừa khách khí, nhưng Thẩm Diệp vẫn rất cao hứng.

"Tiết toán cuối tuần có bài kiểm tra, cậu chuẩn bị sao rồi?"Thẩm Diệp tìm chủ đề cùng cô nói chuyện.

"Tạm được."

"Cũng đúng, không chừng lần này cậu lại đạt điểm tuyệt đối, dù sao cậu cũng ưu tú như vậy."

"Cậu cũng vậy mà."

Từ trong cổng của trường đi ra, Mục Sở nhẹ nhàng gật đầu: "Tớ đi trước đây."

Cùng Thẩm Diệp tách ra, cô như thường lệ đi đến chỗ cũ đứng tìm xe nhà mình.

Nhưng mà nhìn bốn phía một lúc, lại không thấy chú Lý đến đón mình.

Vừa nghiêng đầu, nhìn thấy một chiếc Rolls-Royce, biển số rất quen thuộc.

Hình như là xe chuyên dụng của ba Cố Tích.

Hẳn là bác Cố đến đón Tích Tích?

Mục Sở đang muốn tiến lại chào hỏi, đến gần mới phát hiện, ngồi ở ghế lái không phải là bác Cố, là Cố Tần.

Kính cửa sổ kéo xuống một nửa, anh hững hờ tựa nửa người vào cửa xe, mặc áo sơ mi trắng, cổ áo vẫn giống như trước đây, mở hai chiếc cúc trên cùng, tay áo xắn lên đến nửa cánh tay, ngón tay cái thuần thục lại cứng nhắc, chính là không coi ai ra gì mà trêu đùa.

Anh hình như không phát hiện ra cô, Mục Sở dứt khoát xem như không nhìn thấy, chuẩn bị im lặng chuồn đi gọi điện cho chú Lý.

Vừa mới xoay người, đằng sau liền truyền đến giọng điệu lười biếng của Cố Tần: "Hoa Hoa, thấy anh hai còn không biết chào hỏi?"

"..."

Đến lúc nào anh không gọi Hoa Hoa, cô mỗi ngày đều gọi cô là anh ruột!

Mỗi ngày đều bị anh gọi như vậy, cô quả nhiên bị tẩy não rất nhanh.

Đau hết cả đầu!

Cô nhịn, đưa khuôn mặt mình tới gần, chỉ cho anh xem: "Cố Tần, em dậy thì thành công như vậy, anh gọi em bằng cái tên thổ phỉ như thế thích hợp sao?"

Cô đột nhiên tới gần, Cố Tần sửng sốt mấy giây, cả người cứng nhắc, thân hình không khỏi ngồi thẳng mấy phần.

Mục Sở mặc đồng phục học sinh rộng rãi, mái tóc dài nhu thuận cột thành đuôi ngựa, đầu đội mũ lưỡi trai màu đen, cặp mi dài xinh xắn chớp chớp.

Cô là mặt trứng ngỗng* tiêu chuẩn, da thịt trắng nõn, hơi ửng hồng, đôi mắt phượng trong suốt, dường như biết nói.

*Khuôn mặt của mỹ nhân Trung Quốc thường có hai kiểu: Khuôn mặt hình bầu dục như trứng ngỗng và khuôn mặt trái xoan với phần cằm nhọn có độ rộng bằng 1/3 độ rộng của gương mặt. Tui hỏi bác Gồ chỉ tra được từng đó, để hình dung thì các bác lấy quả trứng ngỗng ra ngắm rồi tự tưởng tưởng nha ^^ Tóm lại là mặt nhỏ đẹp, không béo nọng như tui TvT

Sợ anh mắt què nhìn không rõ, cô đưa mặt vào sát gần anh, còn tốt bụng hỏi một câu: "Anh cần đeo kính sao? Loại mấy độ?"

Cô đột nhiên mở miệng nói chuyện, hô hấp nhàn nhạt rơi xuống, phảng phất mùi hoa nhài thơm ngát, yết hầu Cố Tần khẽ động, năm ngón tay nắm chặt.

Nhìn dáng vẻ xù lông của cô, Cố Tần chậm rãi đưa tay gẩy gẩy vành mũ trên đầu cô một cái: "Đứng đấy nói chuyện không mệt sao? Lên xe."

Mục Sở không nói lời nào, đứng im không nhúc nhích.

Lúc Cố Tích làm xong trực nhật từ trong trường đi ra, nhìn thấy xe nhà mình bèn chạy tới.

Nhìn thấy Cố Tần ngồi ở bên trong, có chút ngoài ý muốn: "Anh? Em còn tưởng ba tới đón."

"A?" Cố Tích đánh giá chiếc xe này, lại có chút ngoài ý muốn: "Sao anh lấy xe ba tới đón, xe anh đâu?"

Mặc dù xe thương vụ rộng rãi dễ chịu, nhưng anh cô vừa tậu chiếc thể thao rất phong cách, cô còn chưa có cơ hội ngồi qua.

Cố Tần quét mắt nhìn Mục Sở, thanh âm nhàn nhạt: "Không ngồi được."

Cố Tích hoang mang, đang muốn hỏi vì sao, anh cô đã trực tiếp nói: "Em béo quá."

"..." Cố Tích liếc nhìn xuống eo nhỏ của mình, cảm thấy anh mình mù cmnr.

Cố Tần lướt qua chủ đề này, "Sao ra muộn vậy?"

"Hôm nay em trực nhật." Cố Tích mở cửa sau, ném cặp sách vào, người cũng ngồi vào theo, nhìn về phía Mục Sở: "Chú Lý có việc không tới được sao?"

"Nếu không ngồi xe nhà tớ đi." Cô nói xong liền dịch người vào trong, chừa chỗ ngồi cho Mục Sở.

Mục Sở hiện tại không muốn ngồi xe Cô Tần, nhìn Cố Tích cười cười, cúi đầu tìm số điện thoại chú Lý hỏi thăm tình hình.

"Alo chú Lý... kẹt xe sao? Dạ không có việc gì... Vâng."

Cúp điện thoại, cô vừa ngẩng đầu, thấy Cố Tần tay gác trên cửa sổ, sờ sờ cằm, không biết đã nhìn cô bao lâu.

Thấy cô nhìn sang, khóe miệng anh khẽ cong lên, chờ cô mở miệng xin xe ngồi.

Mục Sở ném cho anh một ánh mắt khinh thường.

Chú Lý đang trên đường tới, cô kiên quyết không ngồi xe của Cố Tần!

Cố Tích từ ghế sau lấy ra một túi lớn toàn đồ ăn vặt, gọi Mục Sở: "Sở Sở, trên xe có đồ ăn vặt, đều là loại chúng ta thích ăn, cậu mau lên đây, đừng để ý anh ấy."

Mục Sở không nói lời nào.

Cố Tích đưa cho cô một gói: "Cậu thích ăn cổ vịt."

Mục Sở khẽ liếm môi, nuốt nước miếng, rất có liêm sỉ lắc đầu nguầy nguậy: "Tớ không đói."

Cố Tần bị bộ dáng của cô chọc cười, thanh âm rất nhẹ, không hiểu sao có chút vô sỉ.

Mục Sở nghiêng đầu, mặc kệ anh.

Cố Tần thu lại ý cười, hiếm khi đứng đắn lại một chút, nhìn cô: "Lên xe."

Mục Sở giả vờ không nghe thấy.

Không lâu sau, phía trước truyền đến tiếng xe của chú Lý.

Cô vẫy vẫy tay chào Cố Tích, chạy đến xe nhà mình, từ đầu đến cuối xem Cố Tần như không tồn tại.

Cố Tích ngồi phía sau vừa ăn vừa hỏi: "Anh vừa rồi lại khi dễ Sở Sở phải không?"

Cố Tần không trả lời, lái xe rời đi.

- ---------

Mục Sở ngồi trong xe, ngoài mặt thì bình tĩnh, nhưng trong đầu đều là giọng của Cố Tần gọi cô: Hoa Hoa, Hoa Hoa, Hoa Hoa....

Đầu lại đau.

Cô kéo kính xuống, gió hè bên ngoài nhè nhẹ thổi vào, tóc khẽ bay, đeo phone vào nghe nhạc thư giãn.

Phía trước bắt đầu tắc đường, chú Lý dần giảm tốc độ lại, đi như rùa.

Lúc này, có thứ gì đó từ bên ngoài rơi vào, vững vàng rơi xuống đùi của cô.

Cô im lặng một lúc, ngẩng đầu lên chỉ thấy đít xe Rolls-Royce của Cố Tần lúc nãy.

Mà thứ vừa ném vào, là một túi đồ ăn vặt rất lớn.

Tất cả đều là thứ cô thích nhất.

"..."

Người này vốn là như vậy, thỉnh thoảng đùa cô mấy lần, chọc giận xong lại đút cho cô viên đường, quả thực đem cô thành con mèo mà dỗ!

Trong xe phía trước, Cố Tích một mặt không tình nguyện: "Anh sao lại đưa đồ ăn vặt đem hết cho Sở Sở."

"Không phải em ăn rồi sao."

Cố Tích nhíu mày: "Em mới chỉ ăn một gói thịt heo cay."

"Còn ngại mình chưa đủ béo?"

"..."

- ------------

Chanh: Hơn 4k chữ pà con ơi, tui cần ship động lựcccccc

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!