Chương 40

Ngoài Tiền Ông Xã Chẳng Cho Tôi Cái Gì

31.614 chữ

06-03-2023

"Vợ quản nghiêm"

Kiều Mộc sửng sốt khi bị ôm khỏi mặt đất, nhưng rất nhanh chú ý tới vũng nước trên mặt đất, cô sờ sờ mũi, ngượng ngùng cười cười: "Em không thấy."

Vỗ vỗ bả vai anh, Kiều Mộc nhỏ giọng nói: "Thả em xuống đi."

Cố Hàn Thanh không nghe, mà đi thêm một đoạn, mới thả cô xuống, "Được."

Kiều Mộc "Ách" một tiếng, tai hơi hồng, cô có chút không được tự nhiên khi thể hiện tình cảm với Cố Hàn Thanh trước máy quay như vậy, nhưng người đàn ông này tùy ý hơn cô, dắt tay cô, đi đến một quầy bán thịt heo, hỏi bà chủ bao nhiêu tiền một cân.

Hành động này rất tự nhiên rất ngọt.

Cư dân mạng ở phòng phát sóng trực tiếp đều là vẻ mặt cười hiền hậu.

【 Cố tổng hoá ra lén lút là như vậy! Tán tỉnh rất giỏi nha! 】

【 Cố tổng là kiểu nói ít làm nhiều, tôi thật sự không có sức chống cự, vừa rồi một tay ôm Mộc Mộc thật sự rất hấp dẫn.

【 Đúng vậy, trực tiếp chọc trúng lòng tôi, hai người ngọt ngào như vậy đã phạm quy rồi! Tôi muốn nằm yên ở đáy hố.

Mua đồ ăn xong, còn thừa 20 tệ, Kiều Mộc nhìn thấy chợ bán thức ăn có bán kẹo hồ lô, lập tức thèm ăn, kéo bàn tay Cố Hàn Thanh: "Hàn Thanh, có kẹo hồ lô, anh muốn ăn không?"

Cố Hàn Thanh đi qua, "Anh không ăn, tự em đi mua đi."

"Vậy được, anh chờ em một lát, em đi mua một xiên." Kiều Mộc đi qua hỏi giá, 15 tệ một xiên, cô kéo khóa ba lô, đem tờ 20 tệ cuối cùng trong ba lô ra trả, còn thừa 5 tệ, tự mình chọn một xiên kẹo hồ lô trở về.

Không chờ nổi cắn một miếng, hương vị chua chua ngọt ngọt làm cô vui vẻ híp mắt, "Hương vị cũng không tệ lắm, anh nếm thử xem."

Kiều Mộc giơ xiên kẹo hồ lô lên, muốn cho Cố Hàn Thanh ăn một miếng, anh rất ít ăn đồ ăn vặt, vốn dĩ Cố Hàn Thanh không muốn ăn, nhưng nhìn thấy chỗ Kiều Mộc đã cắn, đôi mắt nhíu lại, mí mắt mỏng vẫn bình tĩnh, sâu thẳm nhìn chằm chằm cánh môi đỏ tươi của cô gái.

Lát sau nặng nề "Ừm" một tiếng, cúi đầu cắn chỗ cô đã ăn.

Một màn này, hoàn toàn lọt vào mắt những fan CP dùng kính 8x, rất nhiều người ở trong nhà đã cuộn tròn ngón chân, không phải xấu hổ, mà là bị quằn quéo.

【 A a a a a! Vừa rồi cái ánh mắt kia, tuyệt đối là muốn ăn Mộc Mộc! 】

【 Má ơi, vừa rồi Cố tổng dùng ánh mắt lái xe* sao? Kích thích như vậy? 】

* Lái xe: đề cập đến hành vi kể, phân phối hạt giống, phân phối tài nguyên, v.v.

【 Tôi không được nữa, tiểu tâm can của tôi chịu không nổi, tôi muốn yêu đương! 】

【 Tôi cũng muốn, nhưng tôi chỉ muốn người đẹp trai như Cố tổng, hu hu hu, Mộc Mộc thật hạnh phúc! 】

Kiều Mộc thật ra không chú ý đến ánh mắt lái xe của Cố Hàn Thanh, thấy anh cắn một miếng, cô chờ mong hỏi anh: "Thế nào, ngon không?"

Cố Hàn Thanh bị chua, nhăn mày, "Cũng không tệ lắm, nhưng với anh mà nói có chút chua, em không cảm thấy sao?"

"Vốn dĩ chính là như vậy, chua chua ngọt ngọt ăn mới ngon." Kiều Mộc tiếp tục ăn, sau khi ăn quen, cô một chút cũng không cảm thấy chua.

Cố Hàn Thanh nghi hoặc nhìn bụng cô, thật sự không chua sao? Hay là......

Kiều Mộc phát hiện tầm mắt anh, xấu hổ buồn bực, "Anh nhìn đi đâu thế?"

Cố Hàn Thanh nhướng mắt, nghiêm túc nhìn cô, "Không, chỉ là anh cảm thấy em có thể ăn chua như vậy......"

"Không có! Không có khả năng! Đừng nghĩ nữa!" Kiều Mộc quyết đoán phủ nhận.

Cố Hàn Thanh mím môi, ngoan ngoãn không nói.

【 Ha ha ha, cười chết tôi, vợ Cố tổng quản thật nghiêm.

【 Hoá ra Mộc Mộc đối với chồng hung dữ như vậy.

【 Cố tổng muốn làm ba đúng không? Nhưng hình như Mộc Mộc chưa muốn sinh đâu.

【 Hai người không phải gấp chứ, Mộc Mộc năm nay mới 25, sinh sớm như vậy làm gì.

【 Cố tổng tuổi lớn rồi, có phải muốn ôm con sớm một chút sao? 】

【 Cho dù muốn ôm, chắc Cố tổng cũng sẽ tôn trọng ý kiến của Mộc Mộc.

Cố Hàn Thanh kỳ thật không muốn sinh con nhanh như vậy, anh đã cùng Kiều Mộc thảo luận qua vấn đề này, nhất trí cảm thấy sống thế giới của hai người mấy năm nữa, chỉ là biện pháp an toàn cũng có lúc sơ suất, anh sợ nếu mình không biết sẽ thật sự làm cô mang thai.

Đến lúc đó nếu hai người không chú ý, làm Kiều Mộc bị thương đến thân thể sẽ không tốt.

Cho nên vừa rồi thấy Kiều Mộc ăn chua lợi hại như vậy, anh mới không nhịn được hoài nghi một chút.

Nhưng Kiều Mộc cũng không ngốc, cơ thể cô nếu không thoải mái, hẳn là sẽ nhận thấy được, suy nghĩ một chút, anh liền không nghĩ đến chuyện này nữa.

Hai người ngồi xe về nhà, bắt đầu làm cơm trưa.

Tổ chương trình quy định không thể để người ngoài hỗ trợ, hai người chỉ có thể tự làm, Cố Hàn Thanh không biết nấu cơm, anh chỉ có thể ở một bên giúp Kiều Mộc.

Đây là lần thứ hai anh thấy Kiều Mộc xuống bếp, lần trước là nấu mì, đơn giản nên anh biết làm, bởi vậy có thể nói lần này mới là chính thức thấy Kiều Mộc xuống bếp.

Kỹ năng dùng dao thái rau của cô gái rất thuần thục, tổ chương trình cũng bất ngờ, nữ PD kinh ngạc hỏi: "Kiều lão sư, kỹ thuật thái rau của cô tốt như vậy sao?"

"Tạm được thôi." Kiều Mộc khiêm tốn cười cười, tốc độ tay lại không giảm chút nào, từ khi xuyên tới đây gần một năm không thái rau, cô còn tưởng rằng mình sẽ không quen, kết quả cơ bắp ký ức vậy mà cũng đi theo linh hồn tới đây.

"Kiều lão sư, cô thật là lợi hại, trước kia có phải cô thường xuyên làm không?" Nữ PD bắt đầu bát quái: "Kiều lão sư học nấu ăn lúc nào vậy?"

"Từ khi rất nhỏ đã biết, chỉ là sau khi gả cho Hàn Thanh cơ bản tôi không xuống bếp, cũng có chút không quen." Kiểu Mộc thành thật trả lời.

Trên mạng đã sớm truyền tin về gia cảnh trước kia của cô, mọi người đều biết cô là trèo cao Cố gia, trước kia kỳ thật chỉ là một gia đình rất bình thường, vì thế, rất nhiều anti-fan đều rất chua ngoa, cảm thấy cô dựa vào cái gì có thể bay lên cành cao biến thành phượng hoàng.

Còn lại là fans đau lòng thần tượng.

【 Mộc Mộc cũng từng chịu khổ.

【 Lúc trước tống nghệ 《 Khuê mật 》, Mộc Mộc chưa từng xuống bếp, tôi còn tưởng rằng cô ấy không biết nấu, không ngờ lại thuần thục như vậy 】

【 Chỉ có tôi cảm thấy Mộc Mộc rất chân thật sao, lúc xuống bếp không cần mập mờ, nhưng lúc không xuống lại có thể cá mặn thì cá mặn, ha ha ha, thật sự rất đáng yêu.

【 Đúng đúng đúng, tôi nhớ lúc quay tống nghệ khuê mật, cô ấy từng nói mình có thể xuống bếp, nhưng không thích xuống.

【 Tôi đặc biệt hiểu cô ấy, tôi cũng như vậy, nếu tôi gả cho người có tiền, cả đời tôi cũng không muốn xuống bếp.

Cố Hàn Thanh như suy nghĩ điều gì nhìn Kiều Mộc, không biết nghĩ cái gì, biểu tình trầm tư.

Ăn cơm xong là thời gian nghỉ trưa, các khách mời tự do hoạt động, tổ chương trình cũng sẽ không bố trí nhiệm vụ, Kiều Mộc và Cố Hàn Thanh trở về phòng ngủ, muốn ngủ trưa một lát, buổi sáng thức dậy quá sớm, chỉ là trong phòng ngủ cũng có cameras, cô có chút không quen, đi đến trước camera ngồi xổm xuống nhìn nhìn, "Tao muốn đi ngủ, muốn che mày đi."

Cô ngồi rất gần camera, các fan bị chấn động trước nhan sắc xinh đẹp được phóng đại của cô, khu bình luận toàn a a a.

【 Tỷ tỷ bạo kích em.

【 Gần như thế nhưng không nhìn thấy tỳ vết, da Mộc Mộc tốt quá đi.

【 Mộc Mộc, đừng che mà, để chúng em nhìn chị nhiều một chút.

Đáng tiếc, tiếng kêu của họ không đến được Kiều Mộc, cô trực tiếp lấy thảm đặt lên camera, phòng phát sóng trực tiếp một mảnh đen xì, đạo diễn phía sau màn hình chỉ có thể thay bằng quảng cáo.

Phòng phát sóng trực tiếp của cặp khách mời khác cũng muốn ngủ trưa, thời gian gián đoạn để nghỉ ngơi đã đến, các phòng phát sóng trực tiếp sẽ thay bằng chiếu quảng cáo.

Khán giả cảm thấy không thú vị, vì vậy thoát ra ngoài, đi làm việc của mình.

Vào lúc hai rưỡi chiều, mấy phòng phát sóng trực tiếp lần lượt mở lại.

Kiều Mộc sau khi ngủ trưa xong, theo thói quen đi đến ban công vận động tay chân, camera đã được gỡ thảm xuống chuyển động theo, phóng to cảnh, fans nháy mắt nhìn thấy phong cảnh đô thị tráng lệ dưới chân núi, đôi mắt đều trợn tròn.

【 Chết tiệt! Tầm nhìn cũng quá sung sướng đi? 】

【 Hu hu hu, thật đẹp, tôi cũng muốn ở căn phòng lớn như vậy.

【 Từ từ, góc nhìn này không phải giống với tấm ảnh lần trước Mộc Mộc đăng sao? Bối cảnh dường như là thế này.

【 Tôi vừa mới đi tra, đúng là như vậy, do lần trước tổ gameshow không tới phòng quay, nếu không chúng ta đã sớm biết cô ấy chính là Cố phu nhân rồi.

【 Nói không chừng khi đó Cố tổng đang trốn ở trong phòng này đó, ha ha ha, Cố tổng thật ủy khuất, chả trách lúc trước luôn thích ăn dấm.

Cộc cộc cộc.

Bên ngoài lúc này có người gõ cửa.

Kiều Mộc xoay người nhìn, Cố Hàn Thanh từ phòng tắm đi ra, "Để anh mở."

Kiều Mộc gật đầu, nhưng cũng đi theo.

Người gõ cửa là PD, đi theo phía sau cô ấy là người quay phim, các camera tự nhiên sẽ quay đến đây, nữ PD đưa cho bọn họ một tấm thẻ nhiệm vụ.

Cố Hàn Thanh duỗi tay tiếp nhận, Kiều Mộc dựa trên người anh xem, cũng đọc to, "Các khách mời hợp lực ghép hoàn thành một bức tranh, căn cứ vào thời gian sẽ quyết định mỗi cặp khách mời đi ra sân bay bằng phương tiện giao thông nào.

Vị trí thứ nhất là đi xe của tổ chương trình, vị trí thứ hai là lái xe của mình, vị trí thứ ba là gọi taxi, vị trí thứ tư ngồi phương tiện công cộng."

"Các người muốn tiết kiệm phí di chuyển thì nói thẳng." Kiều Mộc nói giỡn, "Sao không cho chúng tôi đi bộ, như vậy đi xong chắc chương trình cũng quay xong rồi."

Nữ PD cười nói: "Kiều lão sư, không nghiêm trọng như vậy đâu, hai người thu dọn xong chưa? Nếu thu dọn xong rồi, chúng ta có thể tới phòng khách."

"Thu dọn xong rồi, đi thôi, hiện tại liền đi, ghép cái gì vậy?" Vì phương tiện quay chụp, đoàn người đi cầu thang xuống.

Nữ PD tạm thời không tiết lộ ghép cái gì, chờ xuống dưới lầu một rồi mới nói cho bọn họ, các phần của bức tranh đều bị bọn họ giấu tuỳ ý ở phòng khách, yêu cầu tự hai người tìm ra.

"Tôi đã nói sẽ không đơn giản như vậy mà." Kiều Mộc nhìn quanh trong nhà, "Chỉ giấu ở phòng khách, hay là cả nhà ăn và phòng bếp?"

Nữ PD nói: "Giấu ở phòng khách một mảnh."

Cô ấy một bên nói, một bên cho bọn họ gợi ý một chút về phạm vi, không để cho quá khó.

Kiều Mộc nhìn phía Cố Hàn Thanh: "Chúng ta bắt đầu đi?"

Cố Hàn Thanh: "Ừm, được."

Nữ PD: "Tôi đếm một hai ba, hai vị lão sư liền bắt đầu."

Cô ấy giơ đồng hồ đếm ngược lên, sau khi nói một hai ba bắt đầu xong, lập tức ấn xuống.

Kiều Mộc chỉ bên trái phòng khách: "Hàn Thanh, anh tìm bên kia, em tìm bên này."

"Được." Cố Hàn Thanh không phản đối, bước qua bắt đầu tìm kiếm mảnh ghép.

Trò chơi này liên quan đến công cụ, vì vậy hai người đều rất nhập tâm, không muốn xếp cuối cùng, đến lúc đó còn phải ngồi tàu điện ngầm.

Cùng lúc đó, cặp khác cũng lần lượt bắt đầu trò chơi, mọi người đều chơi rất tích cực và nhập tâm.

Kiều Mộc rất nhanh tìm được mảnh thứ nhất, tìm thấy ở khe hở sô pha, cô lấy ra, "Là lỗ tai màu đen."

Quay đầu lại để trên bàn trà, nói với Cố Hàn Thanh: "Hàn Thanh, em cảm thấy có thể là ảnh động vật nhỏ."

Cố Hàn Thanh cũng tìm được một mảnh, là cái đuôi, anh đi tới để trên bàn trà, "Hình như là con mèo."

Kiều Mộc nhìn anh, tán đồng nói: "Đích xác giống.

Chúng ta mau tìm tiếp, đừng xếp cuối cùng."

Cô đẩy đẩy anh.

Hai người lại bắt đầu trong phòng khách tìm tới tìm lui, ngồi xổm đến ngồi xổm đi để tìm.

Cũng không biết tổ chương trình giấu thế nào, rất khó tìm, phòng khách nhà bọn họ lại có chút lớn, dưới thảm, dưới sô pha, trên dưới bàn trà đều đã tìm, nhưng hai mảnh cuối cùng thế nào cũng không tìm thấy.

Kiều Mộc thở hổn hển một tay chống nạnh, nghi ngờ nhìn chằm chằm nữ PD: "Các người sẽ không làm động tác nhỏ gì chứ? Thật sự giấu hết mảnh ghép rồi sao?"

Nữ PD vô tội nói: "Đương nhiên giấu xong rồi, Kiều lão sư, sở dĩ các mảnh ghép đều nằm trong phạm vi mà tôi vừa nói cho hai người, hai người tìm lại xem, suy nghĩ một chút, có phải có chỗ nào đã bỏ qua hay không?"

"Đều tìm rồi, còn có thể có chỗ nào chứ." Kiều Mộc cào cào gương mặt, đứng trước TV, nhìn xung quanh, thật sự không còn chỗ nào, nên tìm đều đã tìm, trong ngăn kéo, sau TV đều không có.

"Hàn Thanh, anh nói xem hai mảnh cuối sẽ ở đâu?" Kiều Mộc hỏi Cố Hàn Thanh.

Cố Hàn Thanh lắc đầu, đi đến bên cạnh cô, tầm mắt quét qua mọi nơi, "Nên tìm đều đã tìm, trong nhà chỉ có những đồ này, không thể giấu dưới đất."

Lời này vừa nói ra, hai người thông minh dừng lại, đồng thời nhìn lên đèn chùm thuỷ tinh trên đầu.

【 Ha ha ha, tôi đoán sẽ ở trên đèn.

【 Đúng vậy, Mộc Mộc và Cố tổng thật ngốc, tìm lâu như vậy mới nghĩ đến.

【 Đèn trong nhà bọn họ rất dễ giấu đồ, là loại vừa to vừa lõm.

【 Chỉ là đèn chùm này rất cao, chắc Mộc Mộc và Cố tổng cảm thấy tổ chương trình sẽ không giấu ở chỗ rất khó lấy này đi? 】

【 Đúng vậy, chỗ này rất khó với tới, tổ chương trình không phải người.

【 Đúng rồi, như vậy có chút nguy hiểm, cặp khác đều không khó như vậy.

【 Cảm giác đang cố ý nhằm vào Mộc Mộc và Cố tổng, này không phải bắt họ phải xếp cuối sao? 】

Kiều Mộc chỉ đèn chùm trên đỉnh đầu, hỏi nữ PD: "Không phải các người giấu ở trên này chứ?"

Nữ PD mím miệng cười cười, nỗ lực giữ bình tĩnh trả lời: "Tôi không thể nói cho hai người, hai vị lão sư có thể tìm thử xem."

"Nếu thật sự các người giấu trên này, tôi thật sự bội phục, giấu thế nào vậy, kê bàn dẫm lên sao?" Kiều Mộc thật lòng bội phục, nhà cô đèn chùm rất cao, ngay cả Cố Hàn Thanh cao 1m9 dẫm lên bàn trà còn kém một chút.

"Hàn Thanh, trong nhà hình như có thang, chúng ta đi lấy lại đây đi?" Kiều Mộc đề nghị.

Cố Hàn Thanh dẫm lên bàn trà trong nhà, duỗi tay hướng Kiều Mộc: "Em leo lên, anh ôm em.

Chắc có thể tới."

"Hả? Có thể chứ?" Kiều Mộc nghi hoặc bắt lấy tay anh dẫm lên bàn trà.

"Chắc có thể, thử một lần, nếu không lấy thang rất tốn thời gian, chúng ta đã tốn rất nhiều rồi." Cố Hàn Thanh một bên nói, một bên hơi ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu gối Kiều Mộc.

Kiều Mộc phối hợp duỗi thẳng hai chân, nỗ lực duỗi cánh tay, thật đúng là có thể, cô sờ dọc theo mép đèn, rất nhanh sờ thầy hai mảnh, vui vẻ nói: "Hàn Thanh, tìm thấy rồi!"

Cô lấy mảnh ghép, cúi đầu cười xán lạn với Cố Hàn Thanh, Cố Hàn Thanh từ từ cong lên khóe môi, ôn nhu gật đầu với cô.

【 A a a! Tôi chụp ảnh màn hình rồi! 】

【 Cố tổng và Cố phu nhân thật ngọt! Ánh mắt đối diện tôi không có! 】

【 Vừa rồi tôi còn đang oán giận tổ chương trình không phải người, tôi sai rồi, tôi vì tôi vừa rồi lớn tiếng xin lỗi.

【 Tổ chương trình: Muốn phát đường cho các người, các người còn mắng tôi, ủy khuất ing.

Cố Hàn Thanh cẩn thận hạ Kiều Mộc xuống, Kiều Mộc lập tức nhảy xuống bàn trà, ghép hai mảnh cuối cùng vào với nhau, một tấm ảnh con mèo đen đã hoàn thành, Kiều Mộc giơ tay nói: "Hoàn thành!"

Nữ PD cũng phối hợp ấn đồng hồ đếm ngược, báo: "Dùng hết 33 phút 13 giây."

"33 phút? Chúng tôi tìm lâu như vậy sao?" Kiều Mộc khóc, "Chúng ta không phải cặp cuối chứ? Cặp khác thành tích thế nào?"

Nữ PD nhìn điện thoại công tác của mình, đáng tiếc thông báo: "Đúng là cặp cuối cùng."

"Quả nhiên!" Kiều Mộc uể oải rũ vai, tiếc nuối nói với Cố Hàn Thanh: "Cố tiên sinh, chúng ta phải tự mình ngồi tàu điện ngầm ra sân bay rồi."

"Vậy ngồi đi." Cố Hàn Thanh tiếp nhận rất nhanh, xoa nhẹ đầu cô gái, hỏi PD: "Nếu chúng tôi không được ngồi xe mình, có phải nên thu dọn hành lý xuất phát bây giờ không?"

Mỗi nhóm bọn họ đêm nay sẽ bay đến thành phố nơi họ phải ghi hình ngày mai, nghỉ ngơi một chút ở khách sạn bên đó, sau đó ngày mai trực tiếp đi đến địa điểm.

Nữ PD gật đầu: "Là như vậy, cho nên trò chơi này mới chơi sớm như vậy, chính là để cặp cuối có thời gian."

Ngồi phương tiện công cộng khó tránh khỏi một số phiền toái, phải xuất phát trước một tý.

"Chúng tôi liền lên lầu thu dọn đồ." Cố Hàn Thanh dắt tay Kiều Mộc, "Đi thôi."

Kiều Mộc nghe lời "Ừm" một tiếng, kết cục đã định, cô không một câu oán hận, ngoan ngoãn đi thu dọn hành lý.

Kỳ thật ngày hôm qua hai người đã thu dọn một ít, chỉ là tổ chương trình nói muốn quay quá trình, liền để lại một phần, hai người ở trước máy quay giới thiệu mình chuẩn bị mang theo cái gì đi ra ngoài, so với tiểu hoa đang hồng Hà Viện, đồ của Kiều Mộc ít hơn, mỹ phẩm dưỡng da chỉ cầm theo những thứ cần thiết, không phải mang hết.

Chỉ là đi thời gian hơi lâu, hơn nữa là dùng một lần bảy ngày, cho nên quần áo vẫn mang nhiều một chút, cô đóng trong hai cái va li lớn, Cố Hàn Thanh một cái va li to.

"Lúc chúng tôi ngồi tàu điện ngầm, cũng phải tự mình cầm mấy cái này sao?" Kiều Mộc ôm một chút hy vọng hỏi PD.

PD vô tình gật đầu: "Là như vậy, chúng tôi trừ quay hai người, sẽ không giúp."

"Các người đủ tàn nhẫn! Thật đó!" Kiều Mộc khóc không ra nước mắt, lát sau, cô nắm tay nhỏ, đấm cánh tay Cố Hàn Thanh, mỉm cười ngọt ngào: "Cố tiên sinh, lúc thể hiện sức mạnh bạn trai của anh tới rồi!"

"Sức mạnh bạn trai?" Cố Hàn Thanh nhăn mày, đối với bốn chữ này nhất là hai chữ sau rất không vừa lòng.

Kiều Mộc lập tức hiểu ý sửa miệng: "Sức mạnh của chồng, được chưa? Nhưng sức mạnh của chồng rất khó nghe nha."

Cố Hàn Thanh trầm mặc một lát, không thể không đồng ý, "Vẫn là sức mạnh bạn trai đi."

【 Phụt —— bọn họ sao đáng yêu như vậy! 】

【 Tôi rất thích bọn họ tương tác! Thỉnh thoảng đối thoại một đoạn như vậy, thật là ngọt chết.

【 Đúng vậy, cảm giác bọn họ không phải cái loại chỗ nào cũng show ân ái, không giống cặp Hà Viện và Lâm Tranh, vẫn luôn cố tình show, cũng không có cảm giác ở chung bình thản giống hai cặp vợ chồng già kia, tôi phát hiện giữa bọn họ cảm giác vợ chồng rất mơ hồ.

【 Đúng đúng đúng, tôi cũng cảm thấy vậy, hẳn là nguyên nhân bọn họ kết hôn không lâu, nếu cưới trước yêu sau, thời gian này bọn họ vốn dĩ tương đương với thời kỳ tình yêu còn đang cuồng nhiệt.

【 Cưới trước yêu sau chính là như vậy! Tôi thích nhất cưới trước yêu sau, đặc biệt hay, hơn nữa là vợ chồng hợp pháp, có thể hợp pháp hắc hắc hắc......】

Thu dọn đồ xong, Kiều Mộc và Cố Hàn Thanh kéo va li xuất phát, Kiều Mộc kéo một cái, Cố Hàn Thanh kéo hai cái, bọn họ phải tự mình đi bộ xuống núi đến tàu điện ngầm gần đó.

Tổ chương trình thật sự tàn nhẫn, một đoạn này cũng không cho bọn họ đi nhờ xe.

Cũng may có người làm bạn, Kiều Mộc cũng không cảm thấy đường xá xa xôi.

Tới trạm tàu điện ngầm, phòng phát sóng trực tiếp của hai người liền đóng, tàu điện ngầm không dễ có tín hiệu nên không áp dụng phát sóng trực tiếp, chờ sau khi chiếu bản tổ chương trình cắt nối biên tập mới có thể nhìn thấy.

Cứ như vậy trực tiếp hạ cánh xuống thành phố C, có xe của tổ chương trình ở lối ra chờ bọn họ, nhân viên công tác hỗ trợ cất va li hành lý vào cốp xe, hai người lên xe bảo mẫu trước.

Bên ngoài sắc trời đã tối, đèn vừa mới sáng, đặc biệt thích hợp để ngủ, Kiều Mộc ở trên máy bay ngủ chưa đủ, bây giờ còn có chút buồn ngủ, cô dựa vào vai Cố Hàn Thanh ngủ tiếp.

Cố Hàn Thanh nghiêng mắt vén tóc mái trên mặt cho cô, tự mình cũng bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Khoảng một tiếng sau, bọn họ tới khách sạn mà tổ chương trình đã đặt, Kiều Mộc ngáp một cái đi xuống, PD đưa cho bọn họ thẻ phòng, bảo bọn họ đi lên nghỉ ngơi trước, sau khi các cặp đôi đều tới sẽ cùng nhau xuống dưới ăn một bữa cơm, để các cặp làm quen nhau trước.

Kiều Mộc mơ mơ màng màng gật đầu, bị Cố Hàn Thanh dẫn đi hướng thang máy.

"Hôm nay sao lại buồn ngủ như vậy." Kiều Mộc ôm cánh tay Cố Hàn Thanh, gương mặt dán lên tay anh, hàm hàm hồ hồ lên tiếng.

Cố Hàn Thanh nghe vậy, theo bản năng lại nhìn về phía bụng cô, còn duỗi tay sờ sờ.

Kiều Mộc đập một cái, tức khắc tỉnh ngủ, ngẩng đầu mắng anh: "Anh làm gì đấy!"

"Anh quan tâm em, nếu không đi bệnh viện kiểm tra?" Cố Hàn Thanh lo lắng, nhíu mày nói: "Nếu là thật, chúng ta còn quay chương trình sẽ rất nguy hiểm."

"Anh suy nghĩ nhiều quá, thật sự không có!" Kiều Mộc ngữ khí vô cùng chắc chắn.

Cố Hàn Thanh nghe vậy, nhướng mày hỏi: "Sao em khẳng định như vậy?"

Khoé miệng Kiều Mộc giật giật, thật sự sợ anh lại sờ bụng mình suy nghĩ lung tung, đành phải thành thật nói: "Hai ngày trước em đi bệnh viện xét nghiệm máu, thật sự không có."

"Em đi kiểm tra sao lại không nói cho anh? Hơn nữa vì sao em đột nhiên đi kiểm tra? Lúc ấy em bị bệnh sao?" Cố Hàn Thanh nghiêm túc nhìn Kiều Mộc, chuyện lớn như vậy mà cô lại gạt mình.

Ngày thường ở nhà không phát hiện cô có chỗ nào không thoải mái, trừ mấy ngày nay hai người làm chuyện kia có chút thường xuyên, cô bề ngoài cũng thích ngủ.

Kiều Mộc mặt đỏ lên, "Cũng không có bệnh gì, chỉ......!Chỉ là em giống anh lo lắng bị làm sao, cho nên muốn đi kiểm tra một chút, như vậy lúc quay chương trình cũng yên tâm, quay chương trình khó tránh khỏi vận động mạnh, nếu xảy ra chuyện gì, cũng có nghĩa em không có trách nhiệm với bản thân."

Kỳ thật mấy hôm trước cô cảm thấy mệt rã rời, có một lần ăn cơm cùng Anh Anh, còn xuất hiện hiện tượng nôn mửa, Anh Anh lập tức suy đoán cô mang thai, bắt cô phải đi kiểm tra, còn nói nếu thực sự có, cô còn kiên trì quay tiết mục, đến lúc đó sinh non thì làm sao bây giờ.

Cô vừa nghe thì có chút bị dọa, liền đi kiểm tra một chút.

Cuối cùng kiểm tra ra: Chuyện phòng the quá nhiều.

Nguyên nhân này, lúc ấy toàn thân cô đều đỏ bừng, không còn mặt mũi nào gặp lại vị bác sĩ kia, còn thề không bao giờ đi bệnh viện đó làm kiểm tra nữa!

Anh Anh cũng cười cô rất lâu.

Nhưng loại chuyện này, cô không thể đi theo lý luận với Cố Hàn Thanh, càng không thể nói trước máy quay rằng anh không biết xấu hổ, tự mình còn muốn.

"Ai nha, dù sao chính là như vậy, anh đừng đoán mò nữa, cơ thể em rất khoẻ, chỉ là hôm nay đi tàu xe mệt nhọc, muốn ngủ." Cũng may lúc này, thang máy đã đến lầu, Kiều Mộc nói xong, đi ra ngoài trước, Cố Hàn Thanh kéo một va li hành lý đuổi theo cô: "Em chậm một chút."

Đối với hai cái va li còn lại, nhân viên khách sạn giúp bọn họ kéo.

Tổ chương trình ở tầng này đã bố trí máy quay từ trước, cư dân mạng vẫn có thể nhìn thấy chính diện Kiều Mộc khi cô chạy ra ngoài, thấy mặt cô đỏ bừng, những kẻ ranh ma đều đang bình luận lái xe.

【 Trực giác nói cho tôi biết, vừa rồi Mộc Mộc không nói thật.

【 Nếu là sai, vậy chân tướng nên là gì? Mộc Mộc vì sao lại đi kiểm tra trước? 】

【 Ha ha ha, mọi người đừng nói ra, chúng ta hiểu ngầm là được.

【 A a a, thật xấu hổ, sao bọn họ căng thẳng như vậy, tôi thật sự rất muốn đem giường dọn ra trước mặt bọn họ! 】

【 Theo như cậu nói, cưới trước yêu sau, hiện tại đúng là thời điểm tình yêu cuồng nhiệt, đương nhiên rất có cảm giác.

【 Tôi thấy Cố tổng lúc nào cũng muốn lên cao tốc*, Mộc Mộc của chúng ta vẫn quá đơn thuần, luôn mặt đỏ.

* Lên cao tốc: có nghĩa là đẩy mọi thứ lên cao trào.

【 Theo cách này, Cố tổng sẽ ăn sạch Mộc Mộc mất.

Phòng ở khách sạn là phòng lớn, chỉ có một chiếc giường, Kiều Mộc cảm ơn người phục vụ giúp họ chuyển hành lý, sau khi bọn họ rời khỏi đây, cô thoải mái nằm trên giường, vạt áo xốc lên, lộ ra một đoạn bụng trắng nõn.

Cố Hàn Thanh khom lưng kéo cô dậy, đắp chăn lên eo cô: "Muốn ngủ thì ngủ một lát đi, anh sẽ gọi em."

"Anh không ngủ sao?" Kiều Mộc trở mình, hỏi anh.

Cố Hàn Thanh: "Anh không ngủ, ở trên máy bay đã ngủ rồi."

"Vậy được rồi, em ngủ tiếp một lát." Kiều Mộc nhắm mắt lại, thật sự rất muốn ngủ tiếp.

Nhưng người mà, càng chuyên tâm muốn làm chuyện gì, ngược lại càng không làm được, Kiều Mộc càng muốn ngủ thì đầu óc càng tỉnh táo, cô mở mắt ra, nhìn người đàn ông dựa vào đầu giường đang đọc tạp chí của khách sạn.

Mỗi lần anh chuyên chú vào một việc, Kiều Mộc đều cảm thấy anh đẹp trai siêu cấp vô địch, đó là một loại cảm giác rất khó hình dung, chỉ có thể nói là, anh rất có cảm giác an toàn.

Đối phương vẫn chưa phát hiện ra cô đã tỉnh, vẫn nghiêm túc đọc tạp chí, Kiều Mộc vẫn coi như đang ở nhà, có chút không kiêng nể gì tới cào đùi Cố Hàn Thanh, muốn làm anh cảm thấy ngứa, lúc ở nhà, cô đùa như vậy kết cục đều là eo đau mỏi.

Mà trong chương trình, Cố Hàn Thanh có chút kinh ngạc chế trụ cổ tay cô, đáy mắt còn có một chút hoảng hốt, "Sao em lại tỉnh rồi? Không phải nói buồn ngủ hả."

Kiều Mộc phồng má: "Không ngủ được, vừa rồi còn rất buồn ngủ, kết quả dính lên giường lại không muốn ngủ.

Anh đang xem gì thế?"

Cô chống cánh tay bò dậy, rất tự nhiên chui vào lòng anh.

Nếu ở nhà, Cố Hàn Thanh rất thích hành động này của cô, nhưng hiện tại đang ở bên ngoài, cô gái này vừa rồi lại vô ý trêu chọc anh, cảm thấy hành vi này có chút khiến người ta không kiềm chế được, anh uyển chuyển nhắc nhở người nào đó, "Nếu không ngủ, thì đi rửa mặt đi, có thể tỉnh táo không ít, khán giả nhìn cũng cao hứng."

Hai chữ khán giả vừa nói ra, Kiều Mộc thân thể cứng đờ, bỗng dưng nhìn về phía cameras trong phòng.

Các fan phòng phát sóng trực tiếp xem đến cười hiền hậu khi đột nhiên bắt gặp ánh mắt của thần tượng nhà mình.

Ba giây sau, họ tận mắt nhìn thấy Kiều Mộc mặt đỏ bừng xoay người xuống giường, chạy vào phòng tắm.

【........!】

Sau khi khu bình luận im lặng một hồi, bỗng nổ tung.

【 Tôi hận! Sắp có thể nhìn thấy đoạn không phù hợp với trẻ em! 】

【 Cố tổng, vì sao anh phải nhắc nhở Mộc Mộc! 】

【 Ha ha ha, Mộc Mộc vừa rồi tuyệt đối là ngủ đến ngốc rồi, vậy mà cô ấy lại đi trêu Cố tổng, cái động tác cào chân kia, tôi chỉ làm với chồng mình.

【 Hì hì, phát sóng trực tiếp thực tế rất tuyệt, các khách mời đều không tự chủ được biểu hiện ra mặt chân thật.

【 Mộc Mộc còn rất tốt, tôi cảm giác vừa rồi Cố tổng bị Mộc Mộc dọa rồi, chắc không nghĩ cô ấy ở trong tiết mục sẽ làm loại động tác này.

【 Đâu chỉ là dọa đến, tôi cảm giác Cố tổng còn có chút hoảng.

【 Cố Hàn Thanh: Vợ à, em trêu chọc như vậy, anh không giữ được.

Kiều Mộc vọt vào phòng tắm, nhanh chóng dùng nước lạnh rửa mặt, cô đúng là ngủ đến hồ đồ rồi, vậy mà ở trước máy quay làm loại động tác này, thật mất mặt! Không biết cư dân mạng sẽ thấy cô thế nào!

Có thể cho rằng cô đang câu dẫn Cố Hàn Thanh hay không, kỳ thật không có, cô chỉ thích trêu chọc người đàn ông một chút như vậy, tuy rằng mỗi lần trêu kết cục đều rất thê thảm.

Đều tại Cố Hàn Thanh, đẹp trai như vậy làm gì? Hại mình hồ đồ trong lúc nhất thời.

Hơn nữa lần này cùng chồng tham gia, cô phòng bị cảnh giác không mạnh như lần cùng Trình Tâm Nghiên, khó tránh khỏi sẽ lộ ra một số chi tiết lén lút khi hai người ở chung.

Xem ra cô phải tỉnh táo lên, loại chuyện này tuyệt đối không thể phát sinh lần thứ hai!

Kiều Mộc ở trong phòng tắm chỉnh đốn lại nội tâm một lúc lâu, Cố Hàn Thanh không vì thế mà trêu cô, như thường lệ vỗ chỗ bên cạnh mình như khi ở chung: "Lại đây bồi anh xem tạp chí một lát, vừa rồi đạo diễn thông báo, cặp còn lại hơn mười phút nữa sẽ đến, chắc chừng nửa tiếng nữa chúng là có thể đi xuống ăn cơm, em đói bụng không? Nếu đói, anh gọi người đưa chút đồ tới."

"Không đói, trên máy bay ăn no rồi." Kiều Mộc một lần nữa bò lên giường, cùng anh sóng vai dựa vào đầu giường xem tạp chí.

Lúc đầu cô còn căng thẳng, nhưng dần dần đã thả lỏng lại, lười biếng dựa vào bờ vai rộng lớn của người đàn ông, chỉ một số ảnh phong cảnh trong tạp chí rồi thảo luận lần sau muốn đi chơi không.

Bất tri bất giác, đạo diễn lại lần nữa thông báo, các khách mời có thể xuống lầu, đều đi ra sân sau của khách sạn, nơi đó bài trí một lò nướng BBQ, muốn bọn họ cùng ăn bữa khuya, nhân tiện bốn cặp làm quen một chút.

Thời điểm ra cửa, Kiều Mộc và Cố Hàn Thanh liền gặp được Hà Viện cùng Lâm Tranh, hai người ở đối diện bọn họ, nhìn nhau, Lâm Tranh dẫn đầu duỗi tay chào hỏi: "Cố tổng, đã lâu không gặp."

Lâm Tranh và Cố Hàn Thanh không thân thiết, nhưng đều trong giới thượng lưu Hải Thành, tự nhiên sẽ biết nhau.

Cố Hàn Thanh nắm tay hắn: "Tiểu Lâm tổng, đã lâu không gặp."

"Cố tổng gọi tên của tôi là được, ở trước mặt anh, tôi nào đảm đương nổi chữ tổng chứ." Lâm Tranh cà lơ phất phơ trả lời, công ty hắn trước mặt Cố Hàn Thanh không đủ tầm, chỉ là ba mẹ cho chút tiền để hắn chơi.

"Vậy anh cũng đừng gọi tôi là Cố tổng." Cố Hàn Thanh thu tay nói.

Lâm Tranh cười tủm tỉm: "Được, tôi cũng gọi anh là Cố lão sư giống tổ chương trình đi."

Dứt lời, hắn quay đầu nhìn về phía Kiều Mộc, "Kiều lão sư, chúng ta xem như lần đầu tiên chính thức gặp mặt, chào cô, tôi tên Lâm Tranh."

Kiều Mộc cùng hắn bắt tay, mỉm cười nói: "Chào anh, Lâm lão sư."

【 Có một loại cảm zác* rất xấu hổ.

* Tui để nguyên văn nha chứ không chỉnh sửa đâu á.

【 Moi ra địa bàn, Lâm Tranh và Trình Tâm Nghiên từng công khai, nghĩa Trình Tâm Nghiên chỉnh Kiều Mộc có lẽ Lâm Tranh cũng nhúng tay, mất công Cố tổng và Mộc Mộc còn có thể cùng hắn nói chuyện.

【 Hà Viện thậm chí còn xấu hổ hơn, tôi nhớ lúc trước Hà Viện thử vai 《 Đăng tiên đồ 》, thiếu chút nữa còn muốn dựa vào dư luận đoạt vai, như vậy cô ta cùng Kiều Mộc khẳng định vẫn là có chút qua lại.

【 Bạn nhắc tôi mới nhớ là có chuyện như vậy, vậy hiện tại chuyện này là Tu La tràng à! 】

【 Làm minh tinh đúng là không dễ dàng, ngoài một mặt trong một mặt, cũng không biết mặt nào mới là chân thật.

【 Đúng vậy, mặt ngoài cười hì hì, nói không chừng xoay người có thể đưa cô lên hotsearch hắc, thật đáng sợ.

"Kiều lão sư, chúng ta lại gặp nhau rồi, đúng là có duyên." Hà Viện thân thiện chào hỏi Kiều Mộc, cô ta đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, cho nên lúc này cho dù trong lòng chán ghét Kiều Mộc nhưng cô ta vẫn cười, không giống Trình Tâm Nghiên chỉ biết đen mặt.

"Đúng là có duyên, ngay từ đầu tôi cũng không biết cô sẽ tham gia." Kiều Mộc giống như cùng cô ta nói chuyện phiếm.

Hà Viện trả lời cũng rất bình thường: "Chúng tôi là nhất thời quyết định tham gia, lúc ấy ba cặp các cô đều đã định rồi, khi biết có Kiều lão sư cô, tôi còn rất vui đấy, lúc trước chúng ta suýt chút nữa thì hợp tác, nhưng cuối cùng vẫn không thành, hy vọng về sau có cơ hội, Kiều lão sư có thể nhớ tới tôi."

Đây là trước máy quay nói với Kiều Mộc là muốn vai, nhưng lời này lại trở thành lời khách sáo, ai coi là thật thì người đó thua.

Kiều Mộc cười cười, "Có cơ hội sẽ nhất định."

【 Sao cảm giác hai người có xích mích? 】

【 Từng xung đột mà chúng ta không biết? 】

【 Đúng vậy, minh tinh biết diễn không phải cậu không biết.

【 Có lẽ hai người thật sự không có xích mích đâu, chỉ là Hà Viện lúc trước thử vai không thông qua mà thôi, tôi không thấy được cái gì, sự việc đã qua hơn nửa năm, tôi nghĩ hai bên hẳn sẽ không ngại.

【 Khó mà nói, nhân phẩm Hà Viện chẳng ra gì, tôi không tin cô ta đâu.

Phòng phát sóng trực tiếp có hai người cạnh nhau bình luận về Hà Viện vẫn không tốt như cũ, lần trước lật xe, tuy nói dựa vào Lâm Tranh mà không mất tài nguyên, nhưng danh tiếng đã kém đi không ít, nếu không phải như vậy, Hà Viện sẽ không tới tham gia chương trình tống nghệ này để tẩy trắng.

Bốn cặp khách mời đều đến sân sau, mọi người bắt tay nói chuyện trước, sau khi ổn định chỗ ngồi, tiệc nướng BBQ được dọn lên, nữ đạo diễn Trâu Văn Tú ngồi ở chủ vị chỉ đạo tình hình.

Đầu tiên cô ấy hướng dẫn mọi người nói một số vấn đề liên quan đến vợ chồng, chẳng hạn như ở nhà ai làm việc nhà nhiều hơn, chăm sóc con cái như thế nào, mấy vấn đề này, cơ bản đều là Trương Huy, Lục Thiến và Điền Hiểu Quang, Hoàng Ân trả lời, chỉ có hai cặp này đã có con.

Hai cặp còn lại không có cách nào trả lời.

Nhưng đạo diễn Trâu vẫn vứt vấn đề cho Kiều Mộc và Cố Hàn Thanh: "Kiều lão sư và Cố lão sư có từng suy nghĩ khi nào muốn có con không?"

"Dù sao hai năm tiếp theo sẽ không muốn." Kiều Mộc khẳng định trả lời, "Chúng tôi còn muốn sống thế giới hai người thêm mấy năm."

"Suy nghĩ này rất đúng." Lục Thiến lấy kinh nghiệm người từng trải nói tiếp: "Có thể chơi nhiều thì chơi đi, sinh con sẽ thân bất do kỷ, rất nhiều chuyện đều phải nhường chỗ cho con."

Hoàng Ân tán thành gật gật đầu, "Nhưng nếu muốn sinh con, cũng đừng muộn quá, tôi cũng sinh muộn, khi sinh rất khó khắn."

Kiều Mộc khiêm tốn nghe ý kiến, đầu nhỏ nghiêm túc gật gật.

Đạo diễn Trâu lại hỏi: "Vậy hai người kế hoạch sinh mấy đứa?"

Kiều Mộc dựng thẳng một ngón tay, "Cho dù sinh, cũng chỉ sinh một lần!"

Đạo diễn Trâu thân thiện cười, không có ác ý nói: "Nhà hai người điều kiện tốt như vậy, có thể sinh thêm đứa nữa, một trai một gái vừa đẹp."

"Vẫn là thôi đi, mặc kệ đứa đầu là giới tính gì, chúng tôi đều sẽ yêu nó, nhưng còn sống thì chỉ sinh một đứa, tôi sợ đau."

"Vậy Cố lão sư thì sao? Anh muốn mấy đứa?" Đạo diễn Trâu đem đề tài cho Cố Hàn Thanh.

Vị chủ tịch này nói quá ít, không chủ động hỏi anh, anh sẽ không nói lời nào.

Cố Hàn Thanh nhìn Kiều Mộc, chém đinh chặt sắt nói: "Tôi nghe lời phu nhân."

【 A a a, Cố tổng là người đàn ông cực phẩm! 】

【 Vợ Cố tổng quản thật nghiêm! 】

- ----------------------------------------------------------

Editor có lời muốn nói: Còn một chương nữa là hoàn chính văn, sẽ có 11 ngoại chuyện, sắp chia tay vợ chồng họ Cố rồi:(((.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!