Chương 4

Ngoài Dự Toán

11.842 chữ

08-03-2023

Edit: nanymecari

Chương 4:

Phòng riêng có thể nhìn thấy cảnh sông, thực đơn đắt đến mức vô lý, Lý Triết tùy tiện lật lật rồi lại đặt thực đơn sang một bên, nói với Lâm Nhiên: "Cậu gọi món đi."

Nếu không phải Lâm Nhiên mời thì Lý Triết tuyệt đối sẽ không đến mấy nơi thế này để tiêu phí.

"Sao đột nhiên lại đồng ý cho tôi mời cơm anh thế?"

Lâm Nhiên hoài nghi nhìn về phía Lý Triết, còn có hộp đồng hồ mà Lý Triết đặt trên bàn.

Nửa tiếng trước Lâm Nhiên cũng rất kinh ngạc mà hỏi câu y hệt, lúc ấy Lý Triết không trả lời.

Lần này Lý Triết cũng không trực tiếp trả lời mà là cầm lấy cái hộp vuông kia, đưa cho Lâm Nhiên, nói: "Tôi không dùng được."

Ý trên mặt chữ, so với việc nhận quà của Lâm Nhiên y càng nguyện ý để Lâm Nhiên mời bữa cơm hơn.

Lâm Nhiên cầm lấy hộp, mở nắp hộp ra, đưa đồng hồ cho Lý Triết xem thử, ảo não nói: "Anh không cảm thấy phong cách rất hợp với anh à? Tôi chọn lâu lắm đấy."

Đối với việc tặng quà cho người khác Lâm Nhiên luôn dùng tâm chọn lựa.

Lâm Nhiên lại nhỏ giọng nói: "Cũng không có quá đắt."

Hai người ngồi đối mặt, ở giữa cánh một cái bàn, giống như là cách một dòng sông.

Sau một lúc im lặng, Lý Triết nói: "Tôi là tài xế, nếu khách say rượu ngồi xe tôi, rõ ràng tôi đã biết người ta đã say mèm, nửa đêm còn ném người ta ở ngoài đường mặc kệ, nếu như khách xảy ra chuyện thì chắc chắn sẽ truy cứu trách nhiệm lên người tài xế."

Lâm Nhiên nghiêm túc lắng nghe Lý Triết nói xong, ngại ngùng mà gãi đầu.

"Cái đó…"

Lâm Nhiên muốn nói lại thôi, cuối cùng quyết định vẫn là nói: "Sau đó tôi có xem camera ở cổng lớn… thật sự quá quá đáng… Cũng may tài xế tối đó là anh."

Nhắc đến chuyện này Lâm Nhiên vô cùng xấu hổ.

Lý Triết nhướng mày, chắc là cũng nhớ đến dáng vẻ say rượu rạng sáng hôm đó của Lâm Nhiên.

"Nếu không ai lo, có thể tôi sẽ vì say mà đi loạn khắp nơi, té xuống hồ chết đuối hoặc là cứ nằm trên mặt đất như thế, đêm hôm bị xe cán…"

Cúi đầu, mười ngón tay chạm vào nhau, Lâm Nhiên nhỏ giọng trần thuật.

Lý Triết nghiêng ngươi dựa vào lưng ghế, một cánh tay gác trên lưng ghế chống đầu, y nhìn về phía cảnh sông ngoài cửa sổ, thờ ơ nói: "Nếu uống say mà tôi như thế thì chắc chắn sẽ không để mình uống say."

Lâm Nhiên ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Lý Triết, lúc này cậu mới để ý thấy tư thế của Lý Triết rất thả lỏng, không có chút câu nệ nào.

"Lý Triết."

Lý Triết quay đầu lại, cảnh đêm bên sông đúng thật là rất đẹp, có thể y đã thất thần mất.

Lâm Nhiên nói rất nhanh, nhấn mạnh: "Đêm đó tại tâm trạng tôi không tốt, không cẩn thận uống nhiều quá, tôi luôn uống rượu rất kiềm chế, tôi không phải con sâu rượu."

Lý Triết gật đầu, tỏ vẻ đã nghe.

"Tôi thấy cậu không giống người có phiền não gì."

Có lẽ là Lý Triết nhớ đến nụ cười của Lâm Nhiên, y rất ít khi chú ý đến nụ cười của con trai nhưng lúc Lâm Nhiên cười rất có mị lực, vô cùng rạng rỡ.

"Ôi, chắc là mấy hôm nay tôi đã không còn phiền não nữa, sớm đã chết tâm rồi." Lâm Diệu lẩm bẩm tự nói, đôi mắt vốn dĩ sáng ngời của Lâm Nhiên bỗng nhiên ảm đạm lại.

Vui buồn đều hiện lên mặt, không giấu giếm gì, kiểu người như thế rất dễ bị người ta nhìn thấu tâm tư.

Lý Triết hỏi: "Thất tình à?"

Y vừa hỏi xong, Lâm Nhiên đã trừng mặt thật to, suýt chút nữa là đứng phắt dậy dậy, hiển nhiên là bị doạ.

Lúc này phục vụ đi vào, đồ ăn lần lượt được bưng lên.

Cao lương mỹ vị ở trước mặt, Lý Triết không khách sáo, bắt đầu ăn.

Hai người ăn cơm cũng không nói gì với nhau, từng người chuyên tâm vào ăn của mình, dáng vẻ của Lâm Nhiên có hơi khó chịu, chắc là vì Lý Triết đã đoán trúng tâm tư.

Ăn xong, hai người cùng rời khỏi nhà hàng.

Ra khỏi cửa nhà hàng, đón lấy gió đêm ở bờ sông thổi đến, Lý Triết bỏ tay vào túi áo, đột nhiên quay sang hỏi Lâm Nhiên đang ôm áo ngoài: "Ăn đồ nướng không?"

"Hả?" Lâm Nhiên ngơ.

Giọng của Lý Triết vang dội: "Tôi hỏi cậu có muốn ăn đồ nướng không?"

Lâm Nhiên rất kinh ngạc: "Anh chưa ăn no à?"

Vừa định hỏi rõ, cánh tay anh đã bị Lý Triết giữ chặt, bước đi của Lý Triết rất lớn, Lâm Nhiên chỉ phải bước nhanh để đuổi kịp.

"Trang trí sang trọng, mùi vị cũng không tệ, chỉ là phân lượng quá ít."

Lý Triết bình luận vẻ nhà hàng vừa ăn.

"Theo sát, tôi nhớ ở gần đây có một tiệm đồ nướng."

Nghe Lý Triết nói Lâm Nhiên mới ý thức được mình đã ăn no, nhưng đối phương hiển nhiên vẫn chưa no.

Phải chờ đến sau này Lâm Nhiên mới biết một bữa Lý Triết có thể ăn hai chén cơm.

Đi theo Lý Triết đến một đoạn đường nhỏ, vào một tiệm đồ nướng, dưới ánh đèn của tiệm đồ nướng có không ít người, làm ăn rất không tệ.

Lý Triết nướng mấy xiên, trả tiền xong cầm xiên nướng đi ở phía trước, Lâm Nhiên đi theo bên cạnh y.

Hai người vừa đi vừa tuốt xiên nướng, bất tri bất giác đã đi đến bờ sông, mấy xiên trong tay đã ăn hết, cả hai đứng dưới ngọn đèn sáng trưng ở bờ sông, Lâm Nhiên nhìn về phía mặt nước, gió sông thổi, tâm trạng thoải mái.

Nghiêng đầu nhìn Lý Triết ở bên cạnh, y khoanh tay dựa vào lan can bảo hộ, đôi chân dài bắt chéo nhau, thư thế này khiến cho y nhìn vô cùng thon dài.

Lâm Nhiên học theo y, cũng tựa lưng vào lan can bảo hộ, thân hơi ngửa ra sau.

Ban đêm ở bờ sông vô cùng náo nhiệt, thỉnh thoảng sẽ có taxi đi đi dừng dừng, thả người xuống xe hoặc là đón người.

"Lý Triết, tiền lương một tháng của anh là bao nhiêu?"

Một câu bay đến theo gió đêm.

Lý Triết thản nhiên trả lời: "Tiền lương một tháng của tôi, chắc có thể đến nhà hàng vừa nãy tiêu phí ba bốn lần gì đó."

Lâm Nhiên rất thẳng thắn: "Thật ra tôi rất ít khi đến nhà hàng đó ăn lắm,mời khách mới đến thôi."

Một đôi tình nhân đi ngang qua họ, sau đó là một đám thiếu nam thiếu nữ ríu rít.

"Anh lái xe trên app gọi xe, cả đêm có thể kiếm được bao nhiêu?"

"Phải xem tình huống, có tốt có xấu."

Lâm Nhiên không hỏi thêm nữa, cảm thấy hỏi nhiều quá có hơi mạo phạm.

"Tôi vừa mua nhà, còn trang trí nữa." Lần đầu tiên Lý Triết chủ động nhắc đến chuyện của mình.

Chắc là dùng hết tiền để mua nhà rồi, thiếu tiền trang trí nên bình thường y phải đi làm, cuối tuần còn phải lái xe trên app gọi xe.

Lâm Nhiên buộc miệng hỏi: "Người nhà anh không hỗ trợ hả?"

Vừa hỏi xong anh đã hối hận, có lẽ gia đình y vốn không giàu có lắm.

Lý Triết hơi nhíu mày, ngữ khí của y bình tĩnh nhẹ nhàng: "Cũng không phải nói không giúp."

Cha mẹ của Lý Triết chắc là không có năng lực hoặc là quan hệ của Lý Triết và cha mẹ bình thường, Lâm Nhiên rất sảng khoái: "Nếu anh cần dùng tiền gấp, tôi có thể cho anh mượn."

"Hả?"

Lý Triết ngẩng đầu, nghiêng người nhìn Lâm Nhiên cũng đang dựa vào lan can, y cảm thấy không thể tin nổi.

Bị nhìn đến không biết làm sao, Lâm Nhiên vuốt lại tóc bị gió thổi rối, nói nhỏ: "Nhà tôi cũng không phải rất giàu có, có điều tôi có thể cho anh…" Lâm Nhiên sợ có thể là quá đường đột nên nói ít: "Mượn mười vạn."

Thấy đối phương trừng to mắt, không nói một lời, Lâm Nhiên cười cười: "Nếu không đủ tôi vẫn còn một ít…"

Lý Triết kinh ngạc cảm thán: "Rốt cuộc cậu ăn gì mà lớn thế?"

Nên nói là đơn thuần không có lòng phòng bị hay là sống trong nhung lụa không có não đây?

Ngại ngùng im lặng qua đi, Lâm Nhiên không nhắc đến chuyện vay tiền nữa, ngẫm lại thì mình tin tưởng Lý Triết như thế hình như không được bình thường lắm, suy cho cùng thì mới gặp Lý Triết có hai lần, thậm chí còn không biết quê y ở đâu.

"Mấy tuổi rồi?"

"24."

"Chưa từng bị người ta lừa à?"

"Tôi cũng có ngu đâu!"

Lâm Nhiên tức giận ôm ngực, quay mặt đi chỗ khác.

Nghe thấy Lý Triết bên cạnh phát ra tiếng cười nhẹ, Lâm Nhiên vẫn là lần đầu tiên thấy Lý Triết cười, liếc mắt nhìn y một cái.

Rất kỳ quái, tuy là xung quanh ồn ào, gió đêm cũng hơi lạnh, bên cạnh là người bạn chỉ mới quen biết mấy ngày nhưng lại cảm thấy nhàn nhã và vui vẻ kỳ lạ.

"Đi thôi, về thôi."

Nghe thấy tiếng Lý Triết giục Lâm Nhiên mới ý thức được rằng xe của họ vẫn còn đang đậu ở bãi đỗ xe gần nhà hàng.

Trở lại chỗ, Lâm Nhiên hỏi Lý Triết: "Lần sau tôi uống say, có thể gọi xe anh không?"

"Cuối tuần tôi mới đón khách." Lý Triết đã ngồi vào xe mình, cửa xe vẫn chưa đóng.

"Tôi khuyên cậu uống ít rượu chút, nếu mà uống say rồi thì nhờ bạn đưa cậu về nhà."

Nói xong câu đó Lý Triết đóng cửa, khởi động xe.

Y thật sự không ngờ rằng câu "nếu uống say thì nhờ bạn đưa cậu về nhà" lại là tự đào hố chôn mình.

**

Lâm Nhiên dùng tay vuốt nhẹ lễ phục phụ rể của mình, ngày mai Ngụy Kiêu kết hôn rồi, lễ phục phù rể đã được đưa đến, cậu cần phải mặc thử để xem hiệu quả.

Thật ra không cần phải mặc thử, đồ thiết kế riêng chắc chắn sẽ vừa người.

Cô dâu chú rể vô cùng coi trọng hôn lễ này, muốn tổ chức một hôn lê thật là hoàn hảo.

Với cả cũng có hôn lễ nào là không được coi trọng chứ, kết hôn vốn là chuyện quan trọng của đời người mà.

Ở trong phòng thay đồ thay xong lễ phục, Lâm Nhiên đứng trước gương nhìn chính mình đoan chính, cũng đưa tay phủi nhẹ góc áo, đây là lần đầu tiên cậu mặc đồ phù rể, tâm tình rất phức tạp.

Người trong gương cười không quá tự nhiên, cũng không rạng rỡ, cảm thấy không hài lòng, nụ cười lại dần nhạt mất.

"Lâm Nhiên, mày vẫn chưa thay xong à?"

Ngụy Văn Văn gõ nhẹ cửa phòng, ở ngoài cửa giục.

Lâm Nhiên lên tiếng: "Xong rồi."

Mở cửa phòng ra, Lâm Nhiên đứng thẳng người trước mặt Ngụy Văn Văn, cô nàng cẩn thận đánh giá anh, khen: "Không tệ nha, là một anh chàng đẹp trai."

Lâm Nhiên không duy trì tư thế ấy bao lâu, rất nhanh vai đã sụp xuống, mất hết thần thái.

"Ngẩng đầu, ưỡn ngực, đừng có lãng phí bản mặt đẹp đẽ kia của mày."

Giọng Ngụy Văn Văn rất có khí thế, Lâm Nhiên lại lười biếng dựa vào cửa, nhìn về phía đối phương đang mặc váy dài.

Lâm Nhiên hỏi: "Những người khác đâu?"

Ngụy Văn Văn nói: "Đều ở phòng khách."

Nói xong, Ngụy Văn Văn vươn tay với Lâm Nhiên, tư thế rất ưu nhã, Lâm Nhiên không tình nguyện khoác tay cô nàng, họ tựa như một cặp tình nhân cùng đi về phía phòng khách.

Những phù rể khác đúng thật đều ở phòng khách, nhìn thấy Lâm Nhiên khoác tay Ngụy Văn Văn đi đến, họ huýt sáo còn vỗ tay, ồn ào sôi nổi, những người này đều quen biết Lâm Nhiên và Ngụy Văn Văn, cũng biết từ trước đến giờ hai người họ chưa từng cọ ra chút tình yêu nào.

Phòng khách có thể nói là mất trật tự, Lâm Nhiên lười để ý đến đám người vui vẻ phấn khởi chỉ sợ thiên hạ không loạn này, cậu đi xuyên qua phòng khách, đi đến trước cửa phòng Ngụy Kiêu.

Lâm Nhiên vô cùng quen thuộc nhà họ Ngụy, từ nhỏ đến lớn cậu đã ra vào nhà họ Ngụy không biết bao nhiêu lần, ngựa quen đường cũ giống như là ở nhà của chính mình.

Cửa phòng khép hờ, Lâm Nhiên không gõ cửa, đẩy ra rồi trực tiếp đi vào, sau khi vào mới phát hiện trong phòng trừa Ngụy Kiêu còn có một người khác.

Đó là một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc cầu kỳ, tuổi xấp xỉ Ngụy Kiêu, cũng phong độ hiên ngang như Ngụy Kiêu.

Cái khác nhau chính là Ngụy Kiêu thấy Lâm Nhiên vào thì nở một nụ cười thân mật giữa bạn tốt với nhau, còn biểu cảm người đàn ông trẻ tuổi kia thì nghiêm túc, không tùy tiện nói cười.

Lâm Nhiên đứng im tại chỗ, biểu cảm trên mặt có hơi ngạc nhiên, cậu thu hồi tầm mắt, gọi Ngụy Kiêu: "Anh Kiêu."

"Tiểu Nhiên, mau lại đây!"

Ngụy Kiêu lập tức đứng dậy, nhiệt tình chào đón.

Lâm Nhiên đi đến, Ngụy Kiêu đi quanh cậu một vòng, trước sau đều ngó một lần còn sửa lại cổ áo cho Lâm Nhiên, khen: "Mặc trên người cậu hợp thật đấy, ngày mai Tiểu Nhiên chắc chắn sẽ đẹp trai nhất trong nhóm phù rể!"

Nghe Ngụy Kiêu nói quá, Lâm Nhiên ngại ngùng cúi đầu.

Nhận thấy vẫn còn một đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình, cuối cùng Lâm Nhiên cũng đối mặt với người đàn ông vẫn luôn ngồi trên ghế không nhúc nhích, gọi hắn: "Anh hai."

Lâm Thao gật nhẹ đầu, thái độ không nóng cũng không lạnh.

Hai anh em lớn lên hoàn toàn không giống nhau, dáng người Lâm Thao cao lớn, thân hình thì Lâm Nhiên mảnh khảnh, ngũ quan Lâm Thao cương nghị mà Lâm Nhiên lại mắt phượng mày ngài*.

(*眉清目秀/Mi mục thanh tú: mắt phượng mày ngài, khôi ngô tuấn tú; diễn tả một người có lông mày dài nhỏ, mắt đẹp, chỉ diện mạo đẹp đẽ.)

- -------------------.

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Nhiên (nức nở): Từ nhỏ tui đã sợ anh hai rồi.

Lam Thao (bất đắc dĩ nhún vai): Chỉ là nhìn tôi hơi dữ thôi..

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!