Chương 4

Nghiệt Đồ! Đừng Nắm Lông Vi Sư!

11.821 chữ

28-03-2023

Phong Hề Hành đi ra phía cửa, trước tiên thiết hạ kết giới ở trêи cửa, xác định Lâm Sơ Vân chạy không thoát, những người khác cũng vào không được, mới xoay người đi vào sau núi.

Bên ngoài trời còn chưa sáng, toàn bộ linh vân sơn được bao phủ trong bóng đêm, có vẻ hơi âm trầm.

Linh vân sơn ở nơi xa nhất bên ngoài Điểm Tinh Tông, bởi vì Lâm Sơ Vân tính tình cổ quái, trừ bỏ y cùng Phong Hề Hành, không có đệ tử khác ở nơi này.

Đồng dạng, bởi vì Lâm Sơ Vân cũng không thích vị đồ đệ Phong Hề Hành này, cho nên Phong Hề Hành bị an trí ở góc Linh Vân Sơn hẻo lánh nhất.

Từ phòng trúc của Phong Hề Hành lùi về sau hơn hai bước chính là sau núi của Điểm Tinh Tông. Trong đó có đủ loại linh thú sinh hoạt, còn có linh thực được linh khí tẩm bổ.

Trong tông cũng không cấm môn hạ, đệ tử tiến vào. Chỉ cần có thể sống sót, linh dược, linh thú trong đó đều có thể mang đi. Bất quá nơi này nguy cơ tứ phía, nếu thực lực không đủ có khả năng không ra được.

Lúc trước có đệ tử Kim Đan kỳ, tự cho mình đủ thực lực muốn tiến vào chỗ sâu nhất, cuối cùng đèn tắt người cũng không biết chết ở nơi nào.

Từ đó, đệ tử tiến vào sau núi cũng ít đi rất nhiều.

Phong Hề Hành theo đường nhỏ đi đến sau núi, không vào tù cửa trước mà là dạo một vòng, timg đến một vách núi khác trực tiếp nhảy xuống.

Đáy vực là đầm băng vừa sâu vừa rộng, Phong Hề Hành rơi vào trong nước, không làm bọt nước bắn lên, cũng không phát ra âm thanh gì. Một lát sâu, trong hồ hiện ra từng vòng nước gợn sóng, Phong Hề Hành hiện lên từ trong hồ, bị một khối băng đưa đến bờ.

Phong Hề Hành nhìn thoáng qua quần áo trêи người, hạ mị xuống. Băng Không Y không hổ danh là thiên giai pháp bảo, hoàn toàn đem hàn khí ngăn cách bên ngoài, không dính vết nước nào.

Không nghĩ nhiều nữa, Phong Hề Hành tóm được hai con cá từ bên trong, liền theo đường cũ trở về.

Kết giới trêи cửa không có dấu vết bị đụng vào, tâm trạng Phong Hề Hành hơi hạ xuống, hắn đẩy cửa ra, ánh mắt hướng đến trêи giường đảo qua lại.

Không có.

Phong Hề Hành nhíu nhíu mày, nhanh chóng quan sát trong phòng lần nữa. Chỉ là Lâm Sơ Vân vốn dĩ là mèo đen, hiện tại trời đã tối, hắn nhất thời không tìm được.

" Sư tôn? " Phong Hề Hành chắp tay sau lưng đem của đóng lại, gọi một tiếng.

" Meow... " Tiếng mèo yếu ớt từ mép giường truyền đến.

" Sư tôn? " Phong Hề Hành khom lưng, đem mèo con ôm vào trong ngực.

Lâm Sơ Vân đã đói đến mức sức lực để trợn mắt cũng không có, theo bản năng rụt vào trong ngực Phong Hề Hành, y ý thức được loại đói khát này không bình thường nhưng lại không biết thân thể mình xảy ra chuyện gì.

Phong Hề Hành cẩn thận đem tiểu hắc miêu ôm đến trong ngực, đưa cá tới bên miệng Lâm Sơ Vân. Nhưng mà y làm sao cũng không chịu mở miệng, hắn nhíu nhíu mày, nhẹ nhàng đụng mèo con.

" Sư tôn? "

Tiểu miêu không phản ứng, toàn bộ cơ thể mềm oặt. Phong Hề Hành nhíu mày, đem mèo con đưa lại gần mới ý thức được Lâm Sơ Vân đã hôn mê bất tỉnh.

Lâm Sơ Vân nói thế nào cũng là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, tuy là dựa vào đan dược mà cưỡng ép đi lên, sao đột nhiên trở nên suy yếu như vậy?

Trong lòng Phong Hề Hành khó hiểu, chần chờ một lát, phân ra một tia linh lực dạo một vòng kinh mạch của Lâm Sơ Vân. Mở mắt ra, trong mắt hắn hiện lên một tia kinh ngạc cùng ngưng trọng.

Tất cả linh lực ở khí hải của Lâm Sơ Vân biến mất!

Ngay lúc linh khí của hắn lại gần khí hải của Lâm Sơ Vân trong nhát mắt trực tiếp bị hút vào. Nếu không phải Phong Hề Hành ngừng lại kịp thời, linh lực trong cơ thể hắn sẽ bị hút hết.

Hiện tại linh lực trong cơ thể Lâm Sơ Vân đã hao hết, quang điểm bắt đầu hấp thu lực sinh mệnh của hắn, cho nên y mới có thể hấp thụ.

Nhưng loại tình huống này không phải chỉ xảy ra trêи người của linh thú chưa hoá hình sao. Lâm Sơ Vân rõ ràng là nhân tu, sao lại xuất hiện tình huống này?

Phong Hề Hành nhìn tiểu hắc miêu trong lòng bàn tay, nhíu mày lại. Lâm Sơ Vân đã ngất đi, nếu không có linh lực khác bổ sung, y sẽ từ từ bị hút khô sinh mệnh đến chết.

Hắn khảy cục lông nhỏ hai cái, bởi vì mất đi ý thức mà khó có được thuận theo, không có vẻ gì bất mãn, chóp đuôi luôn táo bạo cũng lôi kéo hắn.

Rõ ràng là xúc cảm mềm mại, Phong Hề Hành lại thấy mèo con này lúc bất tỉnh xờ tựa hồ thoải mái hơn.

" Lâm Sơ Vân " – Phong Hề Hành mở miệng, ngữ khí thật bình tĩnh: " Ta có thể cứu ngươi. Nhưng từ nay về sau, mạnh của ngươi sẽ thuộc về ta "

" Nếu ngươi muốn phản đối. Hiện tại liền nói "

Trong phòng an tĩnh, bên môi Phong Hề Hành giương lên một độ cung nhất định: " Như vậy, xem như ngươi đồng ý "

.......... -...........

Lâm Sơ Vân lại lần nữa từ trong hôn mê tỉnh lại. Bên ngoài, trời đã sáng, y im lặng mà nhìn trần nhà, chóp đuôi giật giật.

Vì cái gì người khác xuyên qua, sáng tối một tay đánh quái. Còn y xuyên qua, còn chưa tới ba ngày đã hôn mê hai lần! Còn có, sao đồ đệ lại đem y nằm ngửa, tư thế này làm đuôi bị đè nặng thật khó chịu.

Lâm Sơ Vân thuần thục trở mình, cái đuôi vừa mới vui sướиɠ ngo ngoẹ một chút đột nhiên cứng lại.

Phong Hề Hành nằm kế y, đôi tai của y sát hắn đến mức có thể cảm giác được hô hấp ấm áp của đối phương.

Miêu đồng xanh biếc cẩn thận chớp hai cái, cái đuôi cũng chậm rãi dừng ở trêи giường, mèo con dùng chóp mũi xem xét, thấy Phong hề Hành không bị đánh thức mới nhẹ nhàng thở ra.

Tiểu đồ đệ cũng không biết là làm cái gì, mặt mày thần sắc tràn đầy mệt mỏi. Đôi môi luôn mang theo ý cười cũng gắt gao nhấp, giữa mày hơi nhăn lại thoạt nhìn có chút nghiêm túc.

Lâm Sơ Vân thả chậm hô hấp, thịt lót mềm mại dừng ở trêи giường, lặng im không phát ra tiếng động. Y cẩn thận tới gần Phong Hề Hành, chòm râu hơi hơi run rẩy.

Lại nói tiếp, Phong Hề Hành cũng mới mười sáu mà thôi.

Trong sách, sự việc sau khi Phong Hề Hành rời khỏi tông môn không đề cập đến. Nhưng một cái thiếu niên mười sáu, ở Ma giới phải ăn bao nhiêu cực khổ mới có thể trong mười mấy năm trở thành ma chủ khiến mọi người nghe thấy là biến sắc.

Lâm Sơ Vân nhịn không được đau lòng, tiểu hắc miêu thật cẩn thận tới gần thiếu niên, thịt lót mềm mại ấn giữa hai bên lông mày của Phong Hề Hành, nhẹ nhàng kêu một tiếng.

Nhãi con, về sau vi sư che chở ngươi.

Lâm Sơ Vân mơ hồ có chút cảm giác đói khát nhưng không khó chịu như trước, cũng không biết Phong Hề Hành cho y ăn cái gì.

Thấy Phong Hề Hành vẫn chưa tỉnh lại, Lâm Sơ Vân bắt đầu làm một việc mà y đã muốn từ lâu.

Đánh dấu địa bàn!

Là một loài động vật họ mèo, y hoàn toàn không thể chấp nhận trêи địa bàn của y lại không có mùi vị của mình!

Lâm Sơ Vân bắt đầu từ giường, lảo đảo lắc lư một vòng, cố gắng đem hơi thở trêи người lưu lại ở từng góc. Đến khi dạo một vòng quanh giường xong, y bắt đầu cân nhắc nên xuống gường thế nào?

Giường của Phong Hề Hành không tính là cao, nhưng cũng đến nửa thước*. Lâm Sơ Vân nhìn nhìn bản thân, nếu đem hai chân trước bám mép giường, không sai biệt lắm có thể nhảy xuống đúng không?

* 1 thước Trung Quốc = 33 cm

Nói là làm, Lâm Sơ Vân không nghĩ nhiều, theo ý định, hai chân trước bám mép giường, chân sau nổ lực thăm dò phía dưới.

Nhưng mà cói gắng nửa ngày cũng không dẫm được thứ gì. Ngược lại chân trước bắt đầu bám không được dần dần trượt xuống.

Mắt thấy sắp phải ngã xuống, Lâm Sơ Vân chỉ có thể nhanh chóng buông chân trước, vung đuôi nhỏ, trong nháy mắt mạo hiểm dừng trêи mặt đất.

Lâm Sơ Vân nhẹ nhàng thở ra, ɭϊếʍ thịt lót bên dưới có chút đau, liền quơ cái đuôi nhỏ tiếp tục sự nghiệp vĩ đại.

Phía sau, Phong Hề Hành chậm rãi buông lõng tay, linh thức của hắn vẫn như cũ gắt gao dừng trêи người tiểu hắc miêu không biết trời cao đất dày kia. Xác định y đi lại không có vấn đề, trong lòng mới nhẹ nhàng thở ra.

Từ thời điểm Lâm Sơ Vân xoay người, Phong Hề Hành đã tỉnh.

Mặc dù Lâm Sơ Vân hiện tại nhìn vô hại, Phong Hề Hành cũng không quên bản tính của người này âm độc, nham hiểm. Hắn sẽ không để bản thân không phòng bị ngủ say bên cạnh kẻ thù.

Lúc Lâm Sơ Vân tới gần, Phong Hề Hành đã âm thầm vận động linh lực. Chỉ cần Lâm Sơ Vân dám động thủ, hắn sẽ trực tiếp giải quyết.

Nhưng mà... Nghĩ đến cảm xúc mềm mại chốc lát trêи ấn đường, tâm tình Phong Hề Hành dị thường phức tạp. Hắn đến bây giờ vẫn hoài nghi mình có phải trúng tà mới có thể tiêu hao linh lực cứu Lâm Sơ Vân.

Tiểu hắc miêu vui sướиɠ chạy tới chạy lui trong phòng. Ngày hôm qua còn bị cái đuôi vướng ngã, hôm nay đã quen thuộc cách đi đường mới.

Phòng không lớn nhưng đối tiểu nãi miêu cũng đủ khiến nó bận rộn. Lâm Sơ Vân tỉ mỉ chạy khắp nơi một lần, cuối cùng mệt mỏi nằm bò dưới đất, đuôi cũng không có sức mà lay động.

Hiện tại chỉ còn bàn và ghế dựa, Lâm Sơ Vân khôi phục chút sức lực liền chạy đến một góc ghế. Y đi một vòng quanh để tìm góc tốt.

Chạy lấy đà... Nhảy... " Bang " một phát đụng phải chân ghế.

Mèo con bị đụng tới thất điên bát đảo, đầu óc choáng váng nửa ngày mới lấy lại tinh thần. Duỗi móng vuốt nhỏ muốn sờ sờ chỗ bị đâm đau lại phát hiện tay không đủ dài.

Lâm Sơ Vân trong lòng cảm thấy mất mát thì một bàn tay đưa tới nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu y. Y còn không kịp cảnh giác liền ngửi được hơi thở quen thuộc, theo bản năng bắt đầu ngáy ngủ.

Chỗ bị đau được trấn an tốt. Lâm Sơ Vân quay đầu lại nhìn thiếu niên phía sau: " Meow "

Xin lỗi. Vi sư đánh thức ngươi.

Phong Hề Hành nghe không hiểu, cho rằng Lâm Sơ Vân thúc giục mình đem y lên bàn trà liền đưa y vào lòng bàn tay. Đứng lên, để tay trêи bàn.

Lâm Sơ Vân đột nhiên lên cao có chút không thích ứng, đuôi hơi căng chặt, đồng tử gắt gao nhìn ngón tay Phong Hành không dám ngó xuống.

Tay hắn rất đẹp, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài. Chỉ là Lâm Sơ Vân cảm giác chỗ thịt lót giẫm lên có chút không thoải mái.

Y nâng một chân lên. Cúi đầu xuống, lòng bàn tay hắn có một vết sẹo rất dài. Vết sẹo kia cơ hồ kéo dài hết lòng bàn tay, thoạt nhìn tựa như... Phong Hề Hành từng tay không chặn kiếm.

" Meow meow meow " Lâm Sơ Vân nghi hoặc nhìn Phong Hề Hành.

Vết thương từ đâu ra?

Phong Hề Hành cho là y ghét bỏ mình, duỗi tay đem tiểu miêu đưa đến trêи bàn. Kết quả y vừa đứng vững liền ném cái đuôi về, móng vuốt nhỏ ấn một bên vết sẹo, miêu đồng xanh biếc nghiêm túc nhìn hắn: " Meow meow meow "

Phong Hề Hành trầm mặc một lát, mở miệng: " Hai năm trước, đánh nhau bị thương "

Hai năm trước? Mười bốn tuổi? Lâm Sơ Vân nổi giận, dựng thẳng đuôi, thổi xung quanh lòng bàn tay Phong Hề Hành: " Meow meow meow "

Ai đánh ngươi? Không biết yêu quý tiểu bằng hữu sao!!!

Phong Hề Hành cười nhẹ, khảy tai mèo hai cái, không có tiếp tục đề tài này: " Lúc nãy sư tôn muốn làm gì? "

Lâm Sơ Vân được nhắc, quay đầu cẩn thận chạy một vòng trêи bàn.

Phong Hề Hành nhìn thân ảnh đang bận rộn, biểu tình sáng tối không rõ.

Vết sẹo này tất nhiên không đơn giản như hắn nói.

Đệ tử Điểm Tinh Tông, mỗi ba năm sẽ tiến hành thi đấu chọn ra 3 người được pháp bảo. Hai năm trước, Phong Hề Hành lần đầu tham gia thi đấu.

Lúc ấy, hắn đã là Trúc Cơ, các đệ tử khác được sư tôn ban cho pháp bảo, linh dược, chỉ có hắn là không có. Phong Hề Hành vẫn có thể tiến vào vòng thứ ba.

Sau đó, buổi tối trước khi tỷ thí vòng thứ tư, Phong Hề Hành bị người ám toán.

Người nọ vốn muốn trực tiếp phế đi linh căn của hắn nhưng không thành công, vết sẹo này là khi đó lưu lại. Tuy rằng trời tối, hắn không thể thấy bộ dạng người nọ lại thấy rõ thanh kiếm kia.

Đó là kiếm của sư tôn. Mà đối thủ ngày mai của hắn, là Bạch Lăng.

Tiểu hắc miêu chạy một vòng, cảm thấy mỹ mãn trở lại trước mặt Phong Hề Hành, cũng tự giác ở trong lòng bàn tay hắn: " Meow meow meow ~ "

Đồ đệ. Đồ đệ. Ta hảo.

Phong Hề Hành nhìn tiểu nãi miêu một lát, mặt mày hòa hoãn xuống: " Sư tôn "

- ---------. ----------

Spoil:

Ánh mắt Phong Hề Hành chậm rãi đảo qua mấy người, cuối cùng dừng ở bạch y thiếu niên.

Làn da thiếu niên trắng gần như trong suốt, mặt mày hơi nhăn lại, thân hình đơn bạc. Chỉ đứng một chỗ cũng làm người ta cảm thấy hắn yếu đuối.

Không nghĩ tới không có Lâm Sơ Vân, Bạch Lăng cư nhiên cũng có thể ở trong danh sách tiến vào Lôi động. Lâm Sơ Vân nếu biết, phỏng chừng sẽ thực thương tâm đi.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!