Chương 110

Nghịch Thủy Hàn

16.280 chữ

22-03-2023

Hoàng Kim Lân chỉ thấy đầu mình như to ra, tựa hồ như còn to hơn bất cứ sự vật gì trên thế gian này, hơn nữa lại còn hết sức nặng nề, nặng đến mức thân thể mình dường như không nâng lên nổi.

Hắn nhìn thấy người này thì liền cảm thấy tình thế vô luận phát triển thế nào, đêm nay đều khó mà vượt qua được, khó mà sống sót nổi.

Trong sát na đó, cảm xúc của hắn hết sức kỳ lạ:

Hắn đối với hoa tươi đầy vườn, trăng sáng đầy sân, thêm vào vẻ mặt tươi tắn của Anh Lục Hà trước hoa dưới trăng, đều cảm thấy trân quý phi thường.

Lạ ở chỗ con người bình thường đều không biết quý trọng thứ mà họ đang có, thứ mà họ đã đạt được, thứ bầu bạn với họ sớm tối, giơ tay ra là chạm lấy được. Nhưng đến giờ phút đặc biệt thì lại hết sức trân trọng, không nỡ rời tay.

Hoàng Kim Lân cũng giống như vậy.

Hắn quyến luyến nhìn hoa nhìn trăng, lại nhìn sang Anh Lục Hà, phảng phất có chút giống với năm đó đi khảo thí công danh, khổ sở học hành, quyết tâm thành công bằng được. Sau đó hắn hoành đao nhìn sang Lôi Quyển: "Các ngươi đã nuốt lời rồi, vậy có bao nhiêu người thì hãy cùng tiến lên một lượt thôi!".

Lôi Quyển cất giọng trầm trầm: "Đại nương đã nói qua, cô ta và Thích Thiếu Thương quyết giữ lời hứa, muốn giết người báo thù chỉ có mình ta, Thiết Thủ hắn không thèm báo thù ngươi đâu".

Hoàng Kim Lân có thêm một tia sinh cơ, hào tình trào dâng: "Nói như vậy thì Thích Thiếu Thương, Tức đại nương, Thiết Thủ đều không động thủ với ta phải không?".

Tức đại nương đáp: "Đúng vậy".

Hoàng Kim Lân cao giọng: "Vậy ta chỉ cần đánh bại ngươi thì có thể chạy đi, có phải vậy không?".

Lôi Quyển phẩy tay: "Ngươi dẫu có đánh không lại ta, chỉ cần chạy được thì cứ tự do mà chạy".

Hoàng Kim Lân vung vẩy mấy đao, đao khí toát ra, hoa rơi lá rụng, thân người phủ đầy ánh trăng, nắm chặt đao chém xuống tràn đầy khí thế. Hắn một mặt chăm chú nhìn Lôi Quyển, một mặt hạ giọng nói nhỏ với Anh Lục Hà: "Nàng đứng hộ pháp cho ta, cẩn thận Tức đại nương".

Anh Lục Hà khẽ đáp: "Được rồi".

Sau đó Thiết Như Ý đâm mạnh vào lưng của hắn.

Hoàng Kim Lân kêu to một tiếng, thân hình không trụ nổi bước tới ba bước, ngón cái của Lôi Quyển đã đặt trên trán của hắn.

Hoàng Kim Lân một đao chém xuống, Lôi Quyển đã như con dơi lượn một vòng hạ xuống bên cạnh Tức đại nương, ung dung lãnh đạm nhìn hắn.

Trời đất quay cuồng, hoa lá phấp phới.

Ngọn nến bừng bừng.

Ánh trăng lấp lánh.

Hoàng Kim Lân chỉ thấy đầu của mình nhẹ hẫng đi, còn nhẹ hơn cả một sợi lông, nhẹ đến mức khiến hắn không thể đứng vững, hắn chống mũi đao xuống đấy, dùng hết sức chỉ vào khuôn mặt tái mét của Anh Lục Hà, khó khăn lắp bắp: "Ngươi... Ngươi ám... Ám toán ta?... Vì sao vậy...".

Anh Lục Hà mặt tái nhợt, tay nắm chặt Thiết Như Ý, từng bước từng bước thối lui: "Ngươi đừng trách ta, ngươi không thể trách ta".

Hoàng Kim Lân rít lên: "Vì sao? Thực ra là vì sao?".

Anh Lục Hà múa loạn Thiết Như Ý, lắp bắp: "Ta cũng muốn sống. Ta ở chung với ngươi vốn là do chủ ý của bọn họ. Ở Miêu Nhĩ trấn ta đã bị bọn họ bắt giữ, bọn họ không giết ta là muốn đêm nay ta hạ thủ giết ngươi...".

Hoàng Kim Lân chỉ thấy trước mắt tuyền một màu đỏ sậm, không nhìn thấy rõ ràng nữa, hắn dùng tay quệt mặt, thì cả bàn tay toàn là máu tươi.

Hắn cười thảm: "Hay, hay lắm... Các ngươi đều lừa ta... Hay lắm...".

Lôi Quyển trầm giọng: "Không thể nói là bọn ta gạt ngươi. Đại nương, Thiếu Thương, Thiết Thủ quả thật không hề xuất thủ, báo thù ngươi chỉ có mình ta thôi. Anh Lục Hà không phải là "báo thù" ngươi mà chỉ là "ám toán" ngươi thôi. Bọn ta hoàn toàn không hề nuốt lời".

Y lại lạnh lùng tiếp: "Bởi vì ngươi trước giờ vốn không giữ lời, cho nên ta chỉ chơi trò điên đảo từ ngữ, đổi trắng thay đen với ngươi, cũng như ngươi ngày đó sau khi bắt được Thiết Thủ thì kêu người động thủ đánh hắn, lại dám xưng xưng nói là ngươi vẫn giữ lời hứa không động vào người hắn".

"Ác hữu ác báo, thiện hữu thiện báo, chưa có báo ứng chẳng qua chỉ là chưa đến lúc mà thôi". Giọng nói của Lôi Quyển đối với Hoàng Kim Lân càng lúc càng xa vời, tựa như từ bóng đêm thăm thẳm vẳng lại: "Những câu nói cũ rích đó ngươi nhất định đã nghe qua nhưng chưa chắc đã tin. Ngươi tin cũng được, không tin cũng tốt, hiện tại là lúc ngươi bị báo ứng, ngươi còn lời gì muốn nói nữa không?".

Hoàng Kim Lân không phải là không có gì để nói.

Nhưng hắn không nói ra được.

o0o

Cố Tích Triều lúc mở miệng ra được thì bắt đầu kêu be be lên vì đau.

Nỗi đau nhói như kim châm không phải là thứ khó chịu đựng.

Cái khó chịu đựng nhất chính là cảm giác bị cụt đi mất một tay.

Cảm giác đó chính là cảm giác mất mát không sao tìm lại được, y biến thành người cụt tay, vĩnh viễn mang vết sẹo, vĩnh viễn tràn đầy thống hận.

Liên Vân Tam Loạn đều tụ tập lại, bọn họ ẩn mình trong một căn nhà bí mật không ai biết của Cố Tích Triều, qua được một ngày thì hay một ngày, qua được một phút thì hay được một phút.

Thân Tử Thiển và Hầu Thất Kiếm lại không đồng ý.

Ý của Thân Tử Thiển là: "Ẩn mình ở đây không phải là biện pháp, sớm muộn gì bọn chúng cũng tìm ra, nhất định phải trốn khỏi kinh thành ẩn mình ở một địa phương khác, đợi Cố công tử bình phục thì sẽ tính lại đại kế báo cừu".

Ý của Hầu Thất Kiếm là: "Hiện giờ còn không thoát khỏi kinh thành, chỉ sợ về sau sẽ vĩnh viễn không trốn được nữa, triều đình đã để cho bọn chúng muốn làm gì thì làm, sớm hay muộn thì cũng hạ chỉ tịch biên gia sản giết sạch cả họ, Cố công tử sao không nhân cơ hội này bí mật ra khỏi kinh thành, vậy thì sẽ an toàn hơn nhiều".

Cố Tích Triều đối với hành động của nghĩa phụ y là Phó Tông Thư đã hoàn toàn tuyệt vọng, thêm vào ám toán của nghĩa huynh Hoàng Kim Lân đã khiến y hoàn toàn mất sạch ý chí chiến đấu. Thân Tử Thiển và Hầu Thất Kiếm đối với y có ân cứu mạng, lời của bọn chúng y tự nhiên tin tưởng nghe theo, do đó trù tính cách rời khỏi kinh thành.

Thân Tử Thiển nói: "Cứ chạy như vậy cũng không được".

Hầu Thất Kiếm nói: "Bây giờ thanh danh của Cố công tử bị bêu xấu, thiên hạ biết rõ mồn một, chỉ sợ không có chỗ dung thân, sao không nhân lúc hoàng thượng chưa hạ lệnh tịch thu gia sản thì đem hết vàng bạc tiền tài, châu báu nhà cửa chuyển hết thành mấy thứ nhỏ gọn có giá trị, thoát khỏi kinh thành rồi nhờ vào số vốn này, ngày sau muốn phục hưng cơ nghiệp thì cũng có chút gì đó để chống lưng".

Cố Tích Triều đau đớn toàn thân, không có thời gian suy nghĩ cặn kẽ, chỉ thấy hắn nói có lý liền kêu Liên Vân Tam Loạn lo chuyện bán sản nghiệp. Thân Tử Thiển lại nói: "Chuyện này chỉ cần các vị hướng dẫn hỗ trợ, nhưng giao dịch thì do bọn ta lo là được rồi. Nếu không, ba vị mà ra mặt thì rất dễ bị người ta phát hiện, Cố công tử sẽ không có cách bí mật trốn thoát mang theo tài sản nữa".

Hầu Thất Kiếm sợ Cố Tích Triều không yên tâm bèn an ủi: "Bọn ta đã ngồi chung một chiếc thuyền, bọn ta đã cứu Cố công tự, bọn chúng có chịu bỏ qua cho hai người bọn ta hay không? Vạn nhất hoàng đế hạ chỉ giáng tội thì bọn ta chính là khâm phạm của triều đình đó! Hiện tại bọn ta không thể rời bỏ nhau được, có thêm một chút bạc thì tiêu xài thoải mái hơn được một chút, đó toàn là nhờ vào phúc ấm của Cố công tử mà thôi".

Cố Tích Triều lúc này tình huống này tín nhiệm hay không không phải là do y quyết định nữa, chỉ bí mật dặn Liên Vân Tam Loạn lưu ý một chút, rồi phóng tay cho bọn chúng đi lo mọi chuyện.

Như vậy, Hầu Thất Kiếm cùng Thân Tử Thiển ra ngoài lo việc bán tài sản của Cố Tích Triều. Liên Vân Tam Loạn lúc nào cũng lưu lại hai người ở nhà để trông chừng chăm sóc cho y. Một buổi trưa nọ, Tống Loạn Thủy mặt sưng vù chỗ tím chỗ xanh loạng choạng bò về, báo cáo với Cố Tích Triều:

Thân Tử Thiển và Hầu Thất Kiếm đã ôm tiền bỏ chạy mất dạng rồi.

Cố Tích Triều nghe xong, không cần người đỡ, bước ra vườn ngẩng đầu lên nhìn trời.

Bầu trời như cũ, mây trời như xưa.

Trời cuối cùng không có tình hay sao?

Trời xanh thật ra là có để cho y sống sót hay không?

Sau đó y quay người ra lệnh: "Bọn ta rời khỏi thành thôi!".

Dẫu không có tiền, dẫu bị người lừa gạt, nhưng chỉ cần có thể thoát khỏi kinh thành, sống sót được thì y vẫn có hy vọng tồn tại, có hy vọng báo được thù!

Bọn họ bí mật trốn khỏi kinh thành, trên đường ngày nghỉ đêm đi, bôn ba vất vả, Cố Tích Triều thương thế nghiêm trọng, lại không được nghỉ ngơi đầy đủ, miệng vết thương không ngừng toét ra rỉ máu, nhưng y vẫn cắn răng nhẫn nhịn.

Bởi vì y nghĩ đến Thích Thiếu Thương.

Thích Thiếu Thương cũng bị mất một cánh tay, cũng đã đào vong trốn tránh bao nhiêu tháng trường.

Y đột nhiên hiểu rõ tâm tình ngày ấy của Thích Thiếu Thương.

Trên thế giới này, có thể không có ai hiểu rõ Thích Thiếu Thương bằng y, cũng chẳng ai hiểu rõ tâm tình của y lúc này bằng Thích Thiếu Thương.

Y cắn răng chịu khổ, một tay cầm roi, vượt núi băng rừng, chạy qua những nơi xa thật xa, đi qua rất nhiều rất nhiều địa phương, đã tới nhờ vả vô số người, nhưng đều bị đối xử khinh khi, cự tuyệt thẳng thừng thậm chí còn có ý muốn giết chết bọn y.

Cố Tích Triều lúc này mới hoàn toàn hiểu rõ tao ngộ của một người sau khi thất thế: còn rượu còn thịt còn huynh đệ, hoạn nạn nghèo nàn chẳng còn ai!

Chỉ có điều, y quyết chưa đến mức "Chẳng còn ai".

Y còn có Liên Vân Tam Loạn.

Y đến bây giờ mới biết, ba tên đệ tử thân tín: Phùng Loạn Hổ, Hoắc Loạn Bộ, Tống Loạn Thủy đối với y hết sức quan tâm, hết sức trung thành, đúng là hết sức hiếm có!

Y thầm phát thệ chỉ cần bản thân có thể ngóc đầu dậy, y nhất định sẽ đối xử với bọn họ thật tốt, nhất định sẽ báo đáp bọn họ thật xứng đáng.

Chỉ có điều, con đường trước mắt xem ra đi mãi vẫn không xong, không nhìn rõ đâu là cừu nhân, vĩnh viễn không thể chấm dứt kiếp đào vong, không cẩn thận thì lập tức sẽ bị rơi vào cạm bẫy.

Y biết đám người Thích Thiếu Thương vẫn còn đang truy sát y.

Y muốn tiếp tục sống sót.

Do đó y cố hết sức để lẩn tránh.

Chỉ cần sống được, trả giá đắt bằng trời y cũng nguyện ý.

Y lẩn trốn hết sức gian nan, hết sức khốn khổ, nhưng y vẫn muốn lẩn trốn, vẫn đang lẩn trốn.

Lẩn trốn liên tục không ngừng không nghỉ.

Cho đến một ngày nọ, y chạy đến Bát Tiên đài, gặp được Ngô Song Chúc. Ngô Song Chúc lúc vừa gặp thì suýt chút nữa không nhận ra được y, đến lúc nhận ra được thì dứt khoát nói ngay: "Ngài tới rồi, ta biết ngài nhất định sẽ tới. Người của ta cũng là người của ngài, không có có sự đồng ý của ta, không có ai dám làm tổn thương đến một sợi tóc của ngài. Ngài cứ yên tâm ở lại đây nghỉ ngơi, không cần phải lẩn trốn nữa".

Cố Tích Triều nghe được câu nói này thì không nhịn được òa lên khóc.

Khóc ra tiếng.

Người ta trước giờ không tin nổi đàn ông lại có thể khóc lóc thảm thiết đến mức này.

Cố Tích Triều vốn cũng không tin.

Nếu là trước đây, y căn bản thế nào cũng không tin, một người như y lại có thể rơi lệ, hơn nữa còn khóc lên thành tiếng.

Ngô Song Chúc để "tẩy trần" cho y bèn chuẩn bị một buổi "dạ yến".

Cố Tích Triều lâu lắm rồi chưa từng đói đến như vậy.

Nhưng y từ lâu lắm rồi cũng không có thoải mái thế này.

Thần kinh của y trước giờ căng như sợi dây đàn, còn chút nữa là đứt đoạn.

Ở nơi này, y quả thật có thể ăn uống no say, thư giãn thoải mái, dưỡng thương an ổn.

Trên đường chạy trốn, y muốn nghỉ ngơi cũng không dám, muốn ăn uống ngon lành thì không có đủ ngân lượng, muốn ăn trộm cướp giật thì lại sợ kinh động đến kẻ thù. Do đó y từng bước đều nhìn trước ngó sau, thà chịu đói chứ không dám khinh cử vọng động. Vết thương của y cũng đã thuyên giảm, nhưng nếu không được nghỉ ngơi hoàn toàn thì vẫn không khỏi hẳn được.

Hiện giờ y đã tắm rửa sạch sẽ, gội rửa hết mọi mùi hôi thối, ăn uống no say xong, y cảm thấy mình đã với tới ánh sáng cuối đường hầm, lần đầu tiên có lại quyết tâm muốn khôi phục sự nghiệp. Lúc ấy Ngô Song Chúc đứng dậy, quay sang đám bằng hữu giang hồ cùng dự tiệc cười nói: "Vị Cố công tử của bọn ta đây, trong võ lâm là một nhân vật cực kỳ xuất sắc, trên quan trường cũng là một người hết sức tài ba".

Mọi người ai nấy đều phụ họa, vỗ tay hoan hô. Cố Tích Triều có chút xấu hổ, nhưng trong đầu không khỏi hiện lên uy phong của mình ngày đó ở Liên Vân Trại cùng với tình hình đắc ý chốn quan trường, mọi thứ đều rõ ràng mồn một.

"Vị Cố công tử này có thể lên như diều gặp gió, đường mây nhẹ bước toàn là dựa vào tám chữ, đó chính là...". Nét cười trên mặt của Ngô Song Chúc đông cứng lại, "Bán bạn cầu vinh, thủ đoạn độc ác".

Cố Tích Triều vốn đang giơ rượu kính mọi người nhưng hiện giờ không có ai thèm nâng chén lên, ai nấy đều dùng vẻ mặt lạnh lùng nhìn y, trong mắt đầy vẻ coi thường và khinh bỉ, có người thậm chí còn nhổ nước bọt xuống đất.

"Ngày đó, bốn lão già bọn ta đi theo y bắt giữ phạm nhân, y lợi dụng bọn ta làm việc cho y, nhưng trước tiên giết chết Ba lão tam, rồi lại cố ý cho Hải lão tứ tự đi tìm đường chết, sau đó lại không để ý gì đến đạo nghĩa, bắn chết Lưu lão đại". Ngô Song Chúc gào lên thảm thiết, "Các vị xin hãy nghĩ kỹ xem, con người giống như vậy thì có nên đi theo giúp đỡ không? Y luân lạc thảm thương đến mức này, có phải chính là đúng theo câu nói: trời cao có mắt!".

Cố Tích Triều không ngẩng đầu lên nổi.

Tay y run cầm cập.

Y nóng nảy gọi lớn: "Loạn Hổ, Loạn Bộ, Loạn Thủy!".

Hoắc Loạn Bộ, Tống Loạn Thủy, Phùng Loạn Hổ đồng loạt bước lên.

"Bọn ta đi thôi!". Cố Tích Triều thở hổn hển thốt, "Bọn ta rời khỏi đây thôi!".

Nhưng y vừa đứng dậy thì đã loạng choạng ngã vật xuống.

"Loại độc dược này gọi là Tiếu Nghênh Tiên, là do Tức đại nương học được từ Vưu Tri Vị, hai vị huynh đệ kết bái của Vưu Tri Vị từ sau khi biết ngươi lâm trận bỏ chạy, mặc cho Vưu đại sự bị giam phía sau An Thuận sạn, bọn họ luôn nghĩ đến việc báo thù ngươi, ngươi đã hiểu thủ đoạn báo cừu của bọn họ chưa?".

Ngô Song Chúc mặt tái mét nói tiếp: "Loại độc dược này không độc chết người, nhưng chỉ khiến ngươi thống khổ hơn là chết, thống khổ đến mức chỉ muốn tự tử".

Mọi người đều tản ra hết, đèn lửa vẫn sáng choang nhưng trong sảnh chỉ còn lại một mình Ngô Song Chúc tóc trắng đầy vẻ quắc thước.

Cố Tích Triều chỉ cảm thấy đau đớn không sao tả xiết, ngũ tạng nóng bừng, the thé gọi: "Tam Loạn, động thủ!".

"Được lắm!". Tống Loạn Thủy đánh một quyền hướng thẳng vào Cố Tích Triều.

Lỗ mũi của y lại gãy vụn ra thêm lần nữa.

Máu tươi ồng ộc tuôn ra, khiến y ho sù sụ không ngừng.

Y ráng nhịn đau định kéo cây búa ra, thì không thấy đâu, sờ đến ngọn đao thì đao cũng không ở đó.

Đao nằm trong tay Hoắc Loạn Bộ.

Búa do Phùng Loạn Hổ cầm.

Cơ hội của Cố Tích Triều đã bị tước sạch.

Y biết y xong đời rồi.

Một người dẫu có thực sự xong đời nhưng vẫn không bằng nỗi tuyệt vọng của y khi biết mình "sắp xong đời".

Y muốn tránh né nhưng nỗi đau đớn đã đẩy y ngã vật trên mặt đất, tựa như một con tôm khô nằm co quắp.

Y còn nghe rõ mồn một những lời nói của Liên Vân Tam Loạn: "Ngươi là ngôi sao chổi, theo ngươi đúng là xui xẻo đến tám trăm kiếp!". Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

"Bọn ta sớm đã muốn đập chết ngươi, chỉ có điều đã đáp ứng với Thích trại chủ, nhất định phải giả vờ chăm sóc ngươi, cho đến khi ngươi lết đến Bát Tiên đài, gặp được Ngô thần tẩu thì mới có thể nói rõ thân phận".

"Bọn ta vốn đã sớm thông đồng với Thân Tử Thiển và Hầu Thất Kiếm, nếu không thì sao mà bọn họ không giết ngươi chứ? Bọn ta sao phải theo chịu khổ với ngươi!".

Cố Tích Triều giãy dụa, lăn qua lăn lại, tìm thấy một bình rượu trên mặt đất, y dùng đầu đập bể, cầm một mảnh vỡ, tay run lẩy bẩy muốn dùng để cứa cổ tự tử.

Đột nhiên, có người giữ chặt tay y lại.

Sau đó đưa cho y uống một cái bình chứa một chất gì đó.

Y sức mạnh chợt trào dâng, ừng ực uống mấy ngụm, nỗi đau đớn xé gan xé ruột trong người từ từ biến mất một cách bí ẩn.

Người đó lại đưa cho y một cây búa nhỏ, một cây đao nhỏ.

Y cầm lấy đao, để vào trong tay áo, rồi lại nắm chặt lấy cây búa, sau đó mới có đủ dũng khí ngẩng đầu lên nhìn.

Đó là một bạch y nhân chỉ còn một tay, tuấn tú, sầu tư và phong trần.

Thích Thiếu Thương.

"Hiện giờ ngươi chỉ còn một tay, ta cũng chỉ có một cánh tay này, thương thế của ngươi cũng đã khỏi được tám thành". Thích Thiếu Thương nói, "Người trong người có đao, trong tay có búa, ta cũng đang nắm chặt Thanh Long kiếm, ngươi bị chúng bạn xa lánh, ta cũng từng bị ngươi bán rẻ qua...".

Chàng đứng dưới ánh trăng chầm chậm rút thanh trường kiếm, mũi kiếm xanh lè phát ra tiếng rồng ngâm trong trẻo, "Bọn ta vừa khéo có thể quyết một trận tử chiến, tính toán hết sạch mọi nợ nần...".

Bọn họ đã đến lúc tính toán mọi khoản nợ.

Con người trên thế giới này, tính toán nợ nần chỉ có thể khống chế lúc nhanh lúc chậm, chứ không biết là lời hay là lỗ.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!