Chương 109

Nghe Nói Tôi Rất Nghèo

19.243 chữ

15-12-2022

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ở thôn Tân Phong sâu trong núi Phượng Thủ, thành viên hoạt động công ích của điện thoại Nhật Diệu đang ngồi chung một chỗ ăn sáng. Tín hiệu điện thoại trong núi rất yếu giống như không có, đừng nói tới việc lên mạng, ngay cả gọi điện thoại cũng là cả một vấn đề. Nhưng mà mọi người vẫn có biện pháp —— ngày hôm qua Vi Na đi theo lão trưởng thôn tới huyện một chuyến, nhân lúc điện thoại có tín hiệu, nhanh chóng cập nhật tin tức và chụp màn hình lại.

Dùng bát mẻ ăn nửa bát cháo, Vi Na chống cằm thở dài, “Sao ông ta lại độc ác vậy, lúc tôi nhìn thấy hot search đã giật cả mình! Uổng công hồi trước tôi có hảo cảm với Triệu Xuân Minh và Triệu Thư Á, kết quả Triệu Xuân Minh là một tên cặn bã, chắc thối nát trong xương rồi đi?”

Phương Văn ngồi bên cạnh mặc đồng phục làm việc màu xanh da trời, đang banh chân gặm khoai lang đỏ nướng tiếp lời, “Chuyện dơ bẩn trong giới nghệ thuật cũng nhiều không kém giới giải trí, mấy người nghĩ đi, nếu như Hạ Du không chuẩn bị tâm lý tốt, liều lĩnh tố giác Triệu Xuân Minh, dựa theo tình huống gia đình và tính cách của cậu ta, không chừng cậu ta sẽ thật sự bị Triệu Xuân Minh giam trong một phòng vẽ nhỏ bé nào đó, mãi mãi không thấy ánh mặt trời, mãi mãi phải cầm bút vẽ, tất cả các tranh vẽ ra đều bị Triệu Xuân Minh đem đi. Có lẽ sau này Triệu Xuân Minh già rồi còn có thể lấy được chức vụ nhà nghệ thuật lâu năm xuất chúng kiệt xuất!”

“Đừng có nói nữa, tôi nghe sẽ thấy khó chịu, ” Vi Na làm động tác ói mửa, rồi tức giận nói, “Tôi nói chứ, Triệu Xuân Minh phải quỳ xuống trước mặt Hạ Du cầu xin tha thứ! Quỳ ba ngày ba đêm!”

Phương Văn ăn hết củ khoai lang đỏ lớn cỡ bàn tay, cười nói, “Dù sao Triệu Xuân Minh cũng không phải là hạng người tốt lành gì, chẳng phải vài ngày trước còn xây dựng hình tượng ‘Đệt cụ tiền, tôi đếch cần’ sao, ba ngày hai lần nhắm vào Dư Niên, lần này thì hay rồi, lộ bản chất thật rồi, tôi thật sự rất thích đi sân si hóng hớt!”

“Nói tới Dư Niên, đúng là đẹp trai hơn trên tivi nhiều! Hơn nữa tính cách cũng tốt, coi như tôi đã biết trong nhà dạy cậu ta tốt đến mức nào.” Vi Na ngồi thẳng lưng, nhìn xung quanh, “Ơ, Dư Niên và tiểu ca quay phim đâu rồi? Hình như lúc tôi vừa dậy đã chẳng thấy người đâu.”

Phương Văn: “Lúc cô còn đang ngủ Dư Niên đã tới phòng học nhỏ cạnh từ đường trong thôn dạy học cho đám con nít rồi.”

Toàn thôn Tân Phong chỉ có bảy đứa bé đang tuổi học, rải rác từ bảy đến mười hai tuổi. Hồi trước bên trên cử người xuống dạy, nhưng điều kiện quá khó khăn, dạy chưa tới nửa năm đã đi.

Dư Niên ngồi trên chiếc ghế cứ vang “kẽo kẹt”, nhìn mấy đứa học sinh cầm sách giáo khoa giữ rất tốt đang nhìn mình không rời mắt, dịu dàng mỉm cười, “Kiến thức thầy dạy các em mấy ngày trước, còn nhớ không?”

Đứa học sinh nhỏ nhất, hoạt bát nhất, giơ tay trả lời dõng dạc, “Nhớ!”

Dư Niên gật đầu, khích lệ nói, “Vậy Tiểu Hổ đọc cho thầy nghe nhé?”

Tiểu Hổ đứng lên, quy củ khoanh tay, “... Ba sáu mười tám, bốn sáu hai mươi bốn…” Đọc bảng cửu chương rất lưu loát.

“Học khá lắm, sau này cứ thỉnh thoảng ôn lại, sẽ không quên.” Dư Niên cầm từ điển trong tay, “Hôm nay thầy dạy các em cách xài từ điển, như vậy lúc cách em đọc sách gặp chữ không biết thì có thể mở từ điển ra tra...”

Buổi học sáng kết thúc lúc mười một giờ, tất cả học sinh về nhà ăn cơm trưa, Dư Niên cũng phân rõ phương hướng, đi đường mòn nửa giờ, ngồi xuống một mỏm đá gọi điện thoại cho Tạ Du —— đây là chỗ duy nhất gần thôn có thể bắt được sóng.

Điện thoại vừa mới reo một tiếng đã được nối thông.

“Niên Niên?”

“Ừ, là Niên Niên của anh.” Dư Niên nghe được giọng của Tạ Du liền cong mắt cười.

Cậu mặc áo phông trắng đơn giản, ngồi trên mỏm đá, chân dài vung vẩy. Cầm một hòn đá nhỏ ở trong tay ném ra xa, nhẹ nhàng kể chuyện, “Buổi sáng em dạy đám học sinh tra từ điển, tụi nó học rất nghiêm túc, gần như vừa dạy đã hiểu. Em nghĩ sau khi tụi nó biết tra từ điển rồi, sau này khi em rời khỏi đây tụi nó cũng có thể tự học được các chữ đơn giản, tự đọc được sách.”

Cách dải núi trùng điệp, giọng nói của Tạ Du bị nhiễu, nhưng rất dịu dàng, “Thầy Niên Niên vất vả rồi.”

“Cái xưng hô gì vậy?” Dư Niên bật cười, đầu ngón tay vẽ vời trên tảng đá, cậu hắng giọng, hỏi, “Vậy bạn học Tạ Du này, anh nói thử xem, em dạy anh cái gì?”

“Dạy anh biết tình yêu là gì.”

Bất ngờ được tỏ tình, trái tim Dư Niên hụt một nhịp. Cậu rũ mắt, trong con ngươi phản chiếu khóm hoa dại nở rộ cạnh mỏm đá, khóe môi cong lên một nụ cười, nhẹ nhàng lên tiếng, “Ừ.”

“Vậy, cảm ơn anh đã cho em cơ hội được dạy anh.”

Nói chuyện điện thoại xong, Dư Niên đi dọc theo con đường cũ về thôn, dọc đường còn hái được một cành hoa định đem về cắm vào bình hoa. Cậu vừa mới về chỗ ở tạm thời đã nhìn thấy trưởng thôn đứng chờ ở cửa, đi tới đi lui. Ông vừa thấy cậu, đôi mắt sáng lên.

“Thầy Dư!” Trong khái niệm của bọn họ, chẳng có gì gọi là minh tinh hay ca sĩ gì hết. Dư Niên chịu lên lớp dạy đám trẻ trong thôn, chịu dạy học thì cậu chính là thầy.

Lão trưởng thôn rất kính trọng Dư Niên, sau khi đến gần, đầu tiên cảm ơn cậu, “Thầy Dư vất vả rồi, mấy thằng nhóc da dày kia đã quen sống trong núi, nếu tụi nó quậy phá hay cần đánh thì cứ đánh!”

Dư Niên lắc đầu, cười nói, “Không vất vả, tụi nó học rất tốt, cũng rất nghe lời, là những đứa trẻ ngoan.”

“Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt, ” bước gần đến cạnh cậu, trưởng thôn hơi xấu hổ do dự không nói, lời đến bên mép lại nuốt xuống, “Thầy Dư đi ăn cơm trưa trước đi, ăn no vào, cần —— ”

Dư Niên cắt đứt lời trưởng thôn, lễ phép hỏi, “Có chuyện gì cần cháu giúp một tay sao? Ông cứ nói thẳng đi, nếu cháu giúp được cháu nhất định sẽ giúp.”

Ngón tay bị khói đất ám vàng vặn vẹo, trưởng thôn do dự mấy giây, không úp mở nữa, “Ừm, có chuyện phải làm phiền thầy rồi. Chuyện là như vầy, guồng nước duy nhất trong thôn bị hư, mà lão thợ mộc đã qua đời từ đầu năm nay, chưa kịp để lại đệ tử. Mấy người chúng ta ai cũng bận tối mắt tối mũi, cũng không biết phải sửa như thế nào. Chúng tôi sầu tới sầu lui, chợt nhớ ra thầy có văn hóa, cái gì cũng biết, không biết thầy có biện pháp gì không.”

Dư Niên cũng biết cái guồng nước này, bởi vì có guồng nước này nên mảnh đất lớn phía nam mới được tưới nước, thôn dân mới có lương thực để thu hoạch. Cậu không vội vã ăn cơm trưa, “Ông mau đưa cháu tới nhìn thử một tí đi.”

Viên Vọng phụ trách quay phim đang khiêng máy quay, vội vàng nói, “Chờ tôi, đưa tôi đi cùng với!”

Dọc đường đi, Viên Vọng không quên nhiệm vụ của mình, tranh thủ thời gian phỏng vấn, “Niên Niên, cậu biết sửa guồng nước à?”

Dư Niên cười nói, “Ừ, nhưng chỉ biết một chút thôi. Hồi trước tôi chạy theo thầy tới hiện trường khảo cổ, làm công tác khai quật, xung quanh hoang vu, cũng đã gặp qua tình huống tương tự. Thôn dân nhờ giúp đỡ, tôi bèn bỏ lại xẻng nhỏ đào cát, đi theo bậc thầy trong đội khảo cổ tới thôn, hợp lực sửa giúp guồng nước. Tôi còn tưởng rằng tôi đã không còn cơ hội thể hiện cái skill này của mình.”

Đến lúc tới phía nam của thôn, đã có mấy người tụ tập cạnh guồng nước, thấy trưởng thôn đưa Dư Niên tới, sôi nổi gọi “Thầy Dư”.

Dư Niên xắn tay áo, không ngại vất vả, đi tới gần nhìn tình huống.

Viên Vọng khiêng máy quay, vừa quay vừa cảm thán trong lòng, Dư Niên thật sự khác với tưởng tượng của hắn, ít nhất hắn chưa từng nghe thấy có đại minh tinh không sợ dơ không sợ mệt, ngay cả cơm trưa cũng không ăn đã chạy tới xắn tay áo giúp thôn dân sửa guồng nước.

Trong chốc lát, Dư Niên đã tìm được vấn đề, “Là do trục bánh xe và đầu nối của tấm ván bị kẹt, phải đổi tấm ván.”

“Tấm ván?” Trưởng thôn vui mừng, “Có có có, có tấm ván dự bị!”

Dư Niên đứng bên cạnh rửa tay trong vũng nước, “Cháu đi chung với ông.”

Viên Vọng nghe được câu này, vội vã chạy bước nhỏ đuổi theo.

Nhà kho của thôn không lớn, bên trong trừ dụng cụ nông nghiệp được vứt rải rác, còn có cả đống đồ lặt vặt ngổn ngang, sau khi mở cửa, mùi mốc xộc vào mũi. Trưởng thôn cảm thấy không bụi bặm quá, bước nhanh vào, cầm gậy gỗ chống cánh cửa sổ lên để gió lùa vào.

Cúi người tìm nửa ngày, mới tìm ra hai tấm ván trong góc, trưởng thôn hỏi Dư Niên, “Thầy Dư, cái này được không?”

Dư Niên ngồi xổm xuống, nhìn kỹ hình dáng, “Chính là này, chúng ta cầm đi thay thử.”

Nếp nhăn nơi khóe mắt của trưởng thôn sâu hơn, ôm tấm ván đi ra ngoài, “Đồ trong kho chất cả đống, để cũng đã lâu, mấy thứ lặt vặt cũng quẳng vào đây, tìm khó thật, may mà tôi còn nhớ có tấm bảng này.” Bước ra cửa, ông thuận tay chỉ vào một cái vại sứ, “Giống như cái vại rau cải muối ớt này, tụi tôi cứ để ở cửa, vật này lớn mà còn nặng, phải dùng nhiều lần, lấy ra cất vào rất thuận lợi!”

Thấy Dư Niên ngừng bước nhìn chằm chằm cái vại rau cải muối ớt, trưởng thôn cười, “Thầy Dư xuất thân từ thành phố, chắc chưa từng thấy qua thứ này đúng không?”

Dư Niên không dời mắt, hỏi, “Trưởng thôn, cạnh vại rau cải muối ớt là cái gì vậy?”

Trưởng thôn cũng nhìn sang, “Thầy nói cái cục sắt đó hả? Là lúc làm rau cải muối ớt cần phải đè nắp vại, nặng, cũng dễ xài hơn đá.”

“Tôi có thể nhìn thử được không?”

Trưởng thôn không do dự, “Được chứ!”

Hai người hợp lực, nhấc cục sắt ra khỏi kho, để dưới ánh mặt trời. Viên Vọng khiêng máy quay, đứng chờ bên cạnh.

Trưởng thôn thấy vẻ mặt Dư Niên có chút nghiêm túc, không dám quấy rầy. Nghe Dư Niên hỏi, vật này tới từ đâu, ông mới mở miệng, “Khi tôi còn bé thứ này đã có trong kho rồi, nghe ông lão trong thôn nói không biết bao nhiêu năm về trước, khi bên ngoài vẫn còn xảy ra chiến tranh, có một người trí thức chạy nạn, chạy tới trong núi này, đúng lúc đụng phải tiều phu nên được đưa vào trong thôn tới.”

“Người trí thức?”

“Đúng vậy, một người có học, câu đối trong từ đường của thôn chúng tôi chính là được người đó viết cho. Nhưng mà người đó cơ thể ốm yếu, lúc tới đã đổ bệnh, ho khan rất nhiều, còn ho ra máu, không lâu sau thì chết. Thấy lúc hắn chạy nạn ngay cả lương khô quần áo cũng không có, chỉ cầm theo mỗi cái cục sắt này không buông, vì vậy chúng tôi không vứt nó đi, đặt trong kho.”

Ngón tay Dư Niên sờ vào hoa văn trên bề mặt “cục sắt”, suy nghĩ trong lòng, “Có người biết tên của người này không?”

Trưởng thôn thấy Dư Niên nghiêm túc, vội vàng nói, “Tôi không nhớ rõ, để tôi đi hỏi lão già đầu thôn giúp thầy.” Nói xong nhanh chóng rời đi.

Thấy Dư Niên ngồi xuống cẩn thận lau chùi bụi bẩn bên ngoài cục sắt, Viên Vọng cũng nhìn kỹ, nhưng nhìn kiểu gì cũng chỉ thấy nó bẩn, với cả hoa văn kỳ dị.

Không biết tại sao tự dưng trong đầu nhảy ra chuyện Dư Niên “nhặt đại đồ ven đường hốt được món hời”, miệng Viên Vọng khô khốc, “Niên Niên, vật này có lai lịch gì à?”

“Chưa xác định được, bên ngoài bị gỉ sét và bám nhiều bụi quá, nhưng nhìn hình dạng, cấu tạo và vật liệu, hơi giống quỹ*.”

“Quỷ?”

Dư Niên giải thích, “Nét đầu chữ trúc, ở giữa chữ lương thêm một phần chữ cấn, dưới cùng là mãnh trong dụng cụ, là một loại lễ khí đồng thau, dùng để cúng tế.”

Thường thức cơ bản vẫn có một ít, Viên Vọng hít một hơi khí lạnh, “Dụng cụ đồng thau?”

“Ừ, nhưng vẫn chưa xác định được đây là hàng cận đại bắt chước đồng thau cổ hay là hàng thật.” Thấy Viên Vọng ngạc nhiên há hốc mồm không khép lại được, Dư Niên cười nói, “Chẳng phải hồi trước còn có người dùng “Vĩnh Nhạc Đại Điển” làm đồ lót giày sao?”

Không bao lâu sau trưởng thôn trở về, nói cho Dư Niên, “Đã hỏi được, người trí thức kia tên là Phó Bác Ngạn, không biết tên tự, còn có tự gì ấy, tự, tự Hiền —— ”

“Hiền Viễn.”

” Đúng, chính là tự Hiền Viễn!” Trưởng thôn vui vẻ, “Thầy Dư biết người đó hả?”

Tầm mắt Dư Niên rơi xuống dụng cụ đồng thau trong sân, gần như có thể chắc chắn đây là thứ gì.

Hồi cậu còn nhỏ ông ngoại từng kể cho cậu nghe, Phó gia nơi kinh thành có một nhân vật kinh tài tuyệt diễm, tên là Phó Bác Ngạn, tự Hiền Viễn, thiên tư thông minh, từ mười tám tuổi đã bắt đầu đam mê nghiên cứu giáp cốt văn*, đến hai mươi bảy hai mươi tám, đã có thành tích nổi bật. Sau đó là thời chiến loạn, gia tài mất sạch, bôn ba khắp nơi.

(*giáp cốt văn: chữ khắc trên mai rùa và xương thú thời nhà Thương, Trung Quốc, thế kỷ 16-11 trước công nguyên)

Tin tức cuối cùng của người này, là ở một chỗ nào đó tìm ra một quỹ đồng thau hơn ba ngàn năm, không biết thật giả, Phó Bác Ngạn ngàn dặm xa xôi ngồi xe ngựa tới, tin tức tới đây bị đứt đoạn.

Mà ngày hôm nay, sau vô số năm quỹ đồng thau này đã được thấy mặt trời lần nữa, nhưng người đã sớm không còn trên đời.

Dư Niên đè xuống tâm trạng phức tạp, hỏi trưởng thôn, “Trưởng thôn, món đồ này chắc còn có một cái đế hình vuông, ông có ấn tượng gì không?”

Trưởng thôn quả quyết lắc đầu, “Không có đế, lúc người trí thức đó đem thứ này tới đây, chính là bộ dáng kia.” Cánh tay thô ráp của ông chỉ vào một chỗ, “Tôi từng thấy ở chỗ này có một vết gãy, nhưng không biết nửa phần còn lại ở đâu.”

Trưởng thôn cười ha hả, nói tiếp, “Vật này chắc là vô cùng quý giá, thầy Dư, lúc thầy đi thì thuận tay đem theo thứ này luôn nhé.” Ông cố gắng nói lời văn nhã hơn một chút, “Thầy dạy đám con nít trong thôn biết chữ, sửa giúp guồng nước trong thôn, tôi biết, thầy là người tốt. Thứ này ở chỗ chúng tôi cũng chỉ có thể dùng đè nắp vại rau cải muối ớt, còn không thì cũng bị bỏ xó trong góc nhà kho. Thầy đem đi, không chừng nó còn có tác dụng lớn hơn ở đây.”

Dư Niên yên lặng hồi lâu, nghiêm túc cúi người với lão trưởng thôn, “Cảm ơn ông.”

Lão trưởng thôn sợ hết hồn, lui về phía sau vài bước, vội vàng nói, “Ai nha không được không được! Sao tôi chịu nổi cái lễ này của thầy!”

Dư Niên cong nụ cười, “Chịu nổi.”

Lúc này, Phương Văn cầm điện thoại bước nhanh tới, đứng bên ngoài bức tường sân gọi to, “Niên Niên, vừa nãy tôi vừa trở về từ huyện với chú Ngưu, lướt weibo thấy đề tài Úc Thanh đánh người lên hot search!”

Hắn chụp màn hình lại những khúc quan trọng, đưa cho Dư Niên nhìn, nói với tốc độ ánh sáng, “Tin tức bùng nổ từ tối hôm qua, người kể là Trang Hà Na, ảnh thương tích cô ta cung cấp vô cùng sắc nét. Cô ta khóc lóc kể lể trước ống kính, nói Úc Thanh một tay tát cô ta sấp mặt, cô ta bị đánh chảy máu lợi, đầu choáng váng và ù tai. Tôi đã tải video về rồi, cậu có thể xem thử.”

Đoạn đầu video có một cô gái trẻ tuổi mặc áo trắng, má trái hơi sưng, có dấu tay rõ ràng. Cô ta nước mắt như mưa khóc trước ống kính, nhìn vô cùng đáng thương, tố cáo,

“… Tôi biết, cô vẫn luôn lo lắng tôi sẽ chiếm sự chú ý của ba cô, sợ đứa trẻ tôi mang thai là bé trai, sẽ đoạt quyền thừa kế của cô! Tôi một lòng một dạ muốn hòa thuận chung sống với cô, lại không nghĩ rằng thứ cuối cùng tôi có được, lại là đãi ngộ này!

Trước không nói tôi là người yêu bây giờ của ba cô đi, coi như tôi chỉ là người xa lạ, sao có thể động tí là tát? Cô là đại tiểu thư Thịnh gia, cô có quyền thế. Là ca sĩ nổi tiếng, là diễn viên lợi hại, có fans ủng hộ, hô phong hoán vũ trong giới giải trí. Nhưng chỉ bằng cái này, cũng không phải cái cớ để cô có thể tùy tiện tát người ta!”

Video kết thúc, Phương Văn nói, “Bình luận ban đầu đều nói tính cách Úc Thanh quá thô bạo, không có gia giáo, ức hiếp người khác, một tay vả người ta sấp mặt. Nhưng sau đó, bình luận dần dần biến thành như vậy.”

Dư Niên mở ảnh ra, tất cả screenshot đều là top comment.

“—— Ôi vờ lờ! Lượng tin tức của video này quá lớn! Trang Hà Na này chính là một người tuyến 18, đã từng khoe cả đống đồ hiệu trên weibo, chắc là được đại gia bao nuôi. Sau đó có tờ báo nhỏ tiết lộ, nói kim chủ bây giờ của Trang Hà Na, là chủ tịch Thịnh Huân Đường của tập đoàn Thịnh thị, Trang Hà Na vóc dáng đẹp lại trẻ tuổi, chắc là được gả vào nhà giàu.

Nhưng mà ai giải thích cho tui đi, trong video này Trang Hà Na nói với Úc Thanh, tôi chính là người yêu của ba cô! Nếu như tui đọc hiểu đúng, vậy Úc Thanh chính là đứa con gái độc nhất trong truyền thuyết của Thịnh Huân Đường, người thừa kế duy nhất của tập đoàn Thịnh thị, là đại tiểu thư vừa ra đời đã phải cõng trên vai gánh nặng gia sản hàng tỷ nhân dân tệ?”

“—— vờ lờ vờ lờ, lúc Thanh tỷ của tui mới ra mắt, túi xách đều có giá từ một trăm ngàn trở lên, xe lái đều là siêu xe bản limited, khi đó, bao nhiêu đứa ra vẻ thông minh hơn người, nói Thanh tỷ của tui là được bao nuôi? Kết quả, vờ lờ, đại tiểu thư tập đoàn Thịnh thị! Một chút thông tin cũng không có, idol tui trâu vậy mà bao năm nay tui vẫn không biết! Không đúng, Thanh tỷ vẫn luôn rất trâu, cái này tôi biết ha ha ha!”

“—— chả trách tại sao báo nhỏ hay tài khoản doanh tiêu mấy ngày đầu không đào được bối cảnh của Úc Thanh, cũng không phân tích ra, vẫn cho là Úc Thanh họ Úc, không ngờ cô ấy lại là họ Thịnh!”

“—— video này diễn hơi nhiều. Giả bộ bạch liên hoa thành thạo quá đi, nào nào để tui phân tích từng câu từng chữ cho chư vị người đi đường nhé: Sự chú ý của ba cô sẽ bị tôi giành lấy, tôi sinh bé trai, nhất định sẽ cướp quyền thừa kế của cô, đuổi cô ra khỏi nhà. Bề ngoài tôi một lòng một dạ muốn sống chung với cô, trên thực tế tôi hận cô vờ lờ, chỉ cần cô động thủ, tôi sẽ hắt nước bẩn dìm chết cô luôn! Cô mạnh cô trâu bò, tôi yếu tôi có lý, cô đánh tôi, tôi bán thảm mua thủy quân dìm chết cô! Thanh tỷ cẩn thận, cô ta là góa phụ đen, kịch độc!”

Dư Niên nhìn xong, “Cảm ơn cậu đã cố ý chụp màn hình lại cho tôi xem, vậy chị tôi đáp lại như thế nào?”

“Không cần khách khí, ” Phương Văn gãi ót, “Bên Úc Thanh tạm thời chưa có trả lời, nhưng mà ánh mắt của mọi người đều bị hấp dẫn vào thân thế của Úc Thanh rồi, chuyện Trang Hà Na nói Úc Thanh đánh người lại không có hot, ít người chú ý.”

Thấy Dư Niên có chút xuất thần, hắn đắn đo nói, “Tôi không giỏi nói chuyện lắm, nhưng tôi cảm thấy đằng sau nhất định có ẩn tình. Chẳng phải mấy nhà giàu trong phim truyền hình dài tập trên tivi cũng thường diễn ra cái cảnh này sao, tình nhân nuôi ở bên ngoài cố ý chọc giận vợ cả và con gái, sau đó ra vẻ tội nghiệp bán thảm, đào hố hại vợ cả và con gái, bản thân lên chức. Chắc Trang Hà Na đang đi theo con đường này.”

Dư Niên phục hồi tinh thần, cười nói, “Cảm ơn cậu, chị tôi thần kinh thô, tí nữa tôi sẽ gọi điện thoại hỏi chị ấy.”

Quyết định tạm thời không nghĩ về chuyện này nữa, Dư Niên định đi sửa xong guồng nước sẽ phủi bụi bám trên cái dụng cụ đồng thau này, nhìn xem có thể tìm được đầu mối gì không, xác định lai lịch của quỹ đồng thau này.

Trưởng thôn đi trước Dư Niên, ôm tấm ván đi tới chỗ guồng nước, Phương Văn bỏ điện thoại vào trong túi lại, nghĩ một lúc, sau đó nhỏ giọng hỏi Viên Vọng phụ trách quay phim, “Ê tôi hỏi này, quan hệ thân thích giữa Dư Niên và Úc Thanh cụ thể là gì?”

Viên Vọng khiêng máy, cũng suy nghĩ một lúc lâu, “Tôi không nhớ rõ, nhưng mà Úc Thanh là con gái độc nhất, một người họ Úc, lộn, một người họ Thịnh, một người họ Dư, chắc chỉ là bà con xa thôi đúng không?”

————————————————–

*簋( quỹ): Xuất hiện từ thời kỳ đầu của triều đại Tây Chu, tương đương với cái bát ngày nay, là một công cụ thời nhà Thương và Chu. Trong tài liệu nói rằng nó được sử dụng để nấu cơm với dung tích một lít hoặc hai lít. Đồng thau xuất hiện vào đầu triều đại nhà Thương, nhưng số lượng ít và dần được sử dụng nhiều trong thương nghiệp giai đoạn cuối của triều đại. Trong triều Thương và Chu, quỹ là lễ khí quan trọng. Đặc biệt là vào thời Tây Chu, nó được sử dụng giống như cái vạc để cúng tế và làm lễ. (Thực sự kiến thức về cái quỹ này rất hay (theo cảm nhận của một đứa học sử chuyên), mình cũng muốn edit kỹ hơn cho các bạn đọc nhưng mình đang chạy bài vở sấp mặt, hem có thời gian:)) Bạn nào có hứng thú thì lên baidu tra nhé, gõ cụm 青铜簋 (quỹ đồng thau) là được)

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!