Chương 2

Ngã Dục Phong Thiên

Nhĩ Căn

7.226 chữ

09-12-2022

Một nữ tử có sắc mặt trắng bệch, nhìn không ra tuổi, mặc trường bào màu bạc đứng ở đó, mặt không chút thay đổi nhìn Mạnh Hạo. Nữ tử này trông đẹp vô cùng, chỉ là gương mặt trắng bệch cùng hơi thở âm hàn kia hệt như vừa leo ra từ hầm mộ.

- Có chút tư chất, nếu tự mình tìm tới đây, cũng coi như là vận số của ngươi.

Giọng nói này rót vào tai như có xương, hơn nữa ánh mắt nữ tử này như ẩn chứa một loại năng lực kỳ dị nào đó, khiến Mạnh Hạo chỉ liếc một cái thôi là toàn thân rét lạnh, dường như ở trước mặt nữ tử này, mình chẳng hề có bí mật, bị nhìn thấu toàn thân.

Lời nói còn vang vọng, nữ tử đó vung tay áo lên, ngay tức khắc một làn gió màu xanh biếc cuộn lấy Mạnh Hạo, trong tiếng hét lên của Mạnh Hạo, theo nàng kia rơi thẳng xuống vách núi, cảnh tượng này như sét đánh khiến đầu óc Mạnh Hạo trống rỗng.

Khi tới khe hở đó rồi, nữ tử này vung tay ném thẳng Mạnh Hạo vào trong, rồi nàng ta cũng bước vào. Nàng vừa vào là khiến ba người Vương Hữu Tài sợ hãi, cuống quít lùi ra sau.

Nữ tử đứng ở đó, không nói câu nào, chỉ nhìn thoáng qua sợi dây mây được thả xuống từ bên trên.

Mạnh Hạo run rẩy cả người, lòng khẩn trương vô cùng, bò dậy rồi nhanh chóng nhìn quanh bốn phía. Khe này không lớn, bên trong rất nhỏ, mấy người đứng đã không còn nhiều chỗ trống.

Khi hắn quay sang nhìn Vương Hữu Tài thì thấy bên cạnh gã có hai thiếu niên, một người là tên khỏe mạnh kháu khỉnh kia, kẻ khác là một tên béo trắng, cả hai giờ đều run rẩy, sắc mặt đầy sợ hãi, dường như sắp khóc tới nơi rồi.

- Vốn là thiếu một người, ngươi đi cùng chúng đi.

Nữ tử có sắc mặt trắng bệch này như không có bất cứ cảm xúc gì, lúc này không nhìn sợi dây nữa mà quay sang nhìn Mạnh Hạo.

- Cô… cô là ai?

Mạnh Hạo cố nén nỗi sợ trong lòng, dù sao hắn cũng đọc không ít sách, mà tính cách lại kiên cường, nên dù có sợ hãi thì cũng biết giờ phút này quyết không thể bối rối.

Nữ tử không nói gì, chỉ vung tay phải lên. Lục phong lần nữa xuất hiện, rít gào cuộn lấy mấy người Mạnh Hạo, Vương Hữu Tài, rồi cùng nữ tử này bay ra khỏi khe kia, thẳng lên bầu trời, chỉ giây lát đã không còn thấy đâu nữa, chỉ có Đại Thanh Sơn này vẫn đứng vững như trước, trong lúc hoàng hôn dần tan vào trong màn đêm đen.

Sắc mặt Mạnh Hạo tái xanh, hắn thấy mình ở trong lục phong, nhưng lại bay đi như tên bắn giữa trời đất. Gió táp vào trong miệng, khiến hắn cảm thấy hô hấp cũng khó, nhưng trong đầu lại hiện lên một từ.

- Tiên nhân?

Hắn kiên trì được vài chục giây thì chẳng thể chống đỡ được nữa, mắt tối sầm, ngất đi.

Khi hắn mở mắt ra, đã ở trên một tảng đá ở giữa sườn núi, bốn phía là những rặng núi nhấp nhô, mây mù lượn lờ tuyệt không phải phàm trần, còn có thể nhìn thấy những lầu các tinh xảo đẹp đẽ vờn khắp dãy núi, đâu đâu cũng xa lạ.

Vương Hữu Tài và hai thiếu niên khác bên cạnh hắn giờ đều đã tỉnh lại, chỉ là đều run rẩy hoảng sợ nhìn nữ tử đang đưa lưng về phía bọn họ.

Trước cô gái này, có hai nam tử mặc trường bào lục sắc, tuổi thoạt trông đều hơn hai mươi, nhưng hốc mắt trũng xuống, đồng tử xanh mượt, làm cho người ta nhìn mà sợ.

- Hứa sư tỷ thật tài, ra ngoài có một lần lại mang về được bốn thằng nhóc có tư chất.

Một trong hai tên nam tử kia nói với phần xu nịnh nữ tử kia.

- Đưa chúng tới nơi tạp dịch.

Nàng kia mặt lạnh lùng, chẳng hề liếc bốn người Mạnh Hạo một cái, cất bước đi, cả người hóa thành một cây cầu vồng vụt vào trong dãy núi rồi biến mất.

Lúc này Mạnh Hạo đã định thần lại, hắn kinh ngạc nhìn nơi nàng kia biến mất, trong đôi mắt ánh lên thần thái mà mười sáu năm sống trên đời chưa từng có bao giờ, thần thái này làm cho nội tâm Mạnh Hạo lập tức sôi trào.

- Tạp dịch? Đây là làm công cho tiên nhân, hẳn là được không ít tiền.

Mạnh Hạo chờ mong, bởi vì hắn nhìn ra người nơi này không muốn lấy mạng hắn.

- Hứa sư tỷ đã tới Ngưng Khí tầng bảy, được Chưởng môn ban thưởng Phong Phiên, chưa tới Trúc Cơ nhưng đã có thể phi hành, thật làm cho người ta hâm mộ.

Một tu sĩ mặc lục bào khác cảm khái, sau đó lại tỏ ra cao ngạo nhìn bốn người Mạnh Hạo.

- Ngươi, cả ngươi nữa, theo đi tới khu tạp dịch phía nam.

Nói xong, người này chỉ vào Vương Hữu Tài và thiếu niên khỏe mạnh kia.

- Nơi… nơi này là nơi nào?

Bị người nọ chỉ vào, Vương Hữu Tài run lẩy bẩy hỏi.

- Kháo Sơn Tông!

Kháo Sơn Tông nằm trong lãnh thổ Triệu quốc giáp ranh Nam Vực của Vùng đất Nam Thiệm, từng là tông môn đứng đầu trong tứ đại tông môn của Triệu quốc, ngay cả toàn bộ Nam Vực này cũng rất có tiếng, nhưng nay đã sa sút, địa vị không thể so với lúc trước, cũng không còn vẻ huy hoàng từng có. Với Triệu quốc hiện giờ, Kháo Sơn Tông chỉ có thể coi là hàng mạt lưu.

Thực tế thì Kháo Sơn Tông vốn không phải tên là như này, chẳng qua ngàn năm trước xuất hiện một vị tu sĩ gây chấn động toàn Nam Vực, người này tự hiệu là Kháo Sơn Lão Tổ, lại còn cưỡng ép đổi tên tông môn thành Kháo Sơn Tông, hoành hành ngang ngược, gần như vơ vét bảo vật của tất cả tông môn trong Triệu quốc, phong cảnh vô cùng.

Nhưng qua nghìn năm, cảnh còn người mất, Kháo Sơn Lão Tổ đã mất tích hơn bốn trăm năm, nếu không phải không rõ sinh tử thì có lẽ đã sớm bị tông môn khác thâu tóm rồi. Hiện giờ Kháo Sơn Tông như mặt trời lặn đằng tây, lại thêm Triệu quốc tài nguyên có hạn, bị tam tông khác xa lánh, dù muốn vời tạp dịch thì cũng phải để đệ tử ra ngoài trói về, lại càng không nói tới chuyện quang minh chính đại thu môn đồ.

Theo phía sau nam tử áo lục, Mạnh Hạo đi trên con đường nhỏ trên dãy núi Kháo Sơn Tông, xung quanh là phong cảnh như đào viên, chỗ nào cũng có kỳ thạch quái thụ, núi xanh nước biếc, những lầu các trong mây mù mờ mịt kia như đều dùng ngọc thạch dựng lên, khiến Mạnh Hạo nhìn mà phải cảm thán liên tục. Chỉ là tên mập bên người khóc lóc liên tục khiến Mạnh Hạo cảm thấy như đã phá hỏng đi ý cảnh nơi đây.

- Xong rồi, xong rồi, lần này thật sự xong rồi…

- Ta muốn về nhà, ở nhà có bánh bao, ở nhà có thịt bò…

- Chết tiệt, chết tiệt, sau này ta chắc là sẽ kế thừa tổ điền của gia đình, trở thành lão gia, có vài nàng tiểu thiếp, chứ không phải làm tạp dịch ở đây…

Tên mập vừa run run, vừa mặt buồn rười rượi thì thào, nước mắt đảo quanh trong vành mắt.

Gã cứ thì thầm như thế cho đến nửa thời gian uống cạn chun trà thì nam tử lục bào đi ở phía trước lạnh lùng nói.

- Nói mấy lời nhảm nhí nữa ta trực tiếp cắt lưỡi ngươi.

Tên mập rùng mình, đôi mắt ánh lên vẻ sợ hãi vô cùng, vội vàng che miệng mình lại, thân mình càng thêm run rẩy.

Cảnh này rơi vào mắt Mạnh Hạo khiến hắn chợt nhận ra chuyện có vẻ không tốt đẹp như hắn tưởng, nhưng với tính cách kiên cường, hắn hít sâu một hơi, không nói gì thêm.

Không lâu sau, ở lưng chừng núi, Mạnh Hạo thấy được giữa mây mù cuồn cuộn là những căn nhà. Có bảy tám thiếu niên mặc trường sam vải thô như nhau, mệt mỏi ngồi ở ngoài, cũng thấy mấy người Mạnh Hạo nhưng đều chẳng quan tâm.

Trên một núi đá cách đó không xa, một thanh niên mặc trường sam màu lam nhạt ngồi đó, người này mặt hơi dài như mặt ngựa, quần áo rõ ràng là đẹp đẽ quý giá hơn những thiếu niên kia, sắc mặt lãnh đạm, nhưng thấy nam tử áo lục dẫn Mạnh Hạo tới thì y vội đứng lên, cung kính ôm quyền với nam tử áo lục.

- Bái kiến sư huynh.

- Hai kẻ này là tạp dịch mới lên núi, ngươi bố trí chỗ ở cho chúng đi.

Nam tử áo lục không kiên nhẫn, nói xong cũng chẳng thèm nhìn lại hai người Mạnh Hạo mà cất bước bỏ đi.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!