Chương 24

Nếu Như Biết Nhau Sớm Hơn​

5.723 chữ

12-03-2023

Anh đấu tranh cả quãng thời gian, đến đêm hôm qua mới ra hạ sách nói chỉ trêu đùa cậu thôi.

Bà nội anh đương nhiên không tin, có thả anh ra nhưng không đưa điện thoại hay là trả tự do cho anh.

Đêm đó, anh ra ngoài với sự giám sát của người khác, sau đó làm một chuyện cực kỳ muốn tự vả chính mình.

Đó là đem về một cô gái, cùng cô ta vào khách phòng của nhà mình.

Đương nhiên chỉ là giả bộ thôi, nhưng mà chuyện này bị lan truyền đi còn nhanh hơn virut.

Mong là cậu sẽ không giận anh.

Đâu mà ngờ được, hôm sau vừa mới cầm vào cái điện thoại đã nhận ngay một tin nhắn gây sốc.

Đó là hình cậu bị mấy người đàn ông cưỡng ép nằm trên sàn, không mặc đồ luôn.

Trên khóe miệng còn vương lại máu.

Lời nhắn càng làm anh muốn điên lên, cái gì mà nuôi tốt.

Anh kéo tay cô bạn kia chạy ra ngoài, và lần này đúng là không có ai theo dõi cả.

Hạ sách này dùng được.

"Đưa xe của cậu đây cho tôi mượn."

Khi đã xa nhà mấy mét, tránh khỏi camera anh liền đẩy đẩy cô bạn kia.

Cô ấy hừ một cái, cằn nhằn vài câu rồi cũng ném chìa khóa cho anh.

Nói là mượn chứ thực ra hai người cùng đi với nhau.

Con em cậu chạy ra xa, thấy không có ai đuổi theo mới dừng lại mở điện thoại gọi ngay cho anh.

Anh vừa mới khởi động xe đã nhận được điện thoại từ số của cậu, ngay lập tức anh tắt động cơ xe rồi nhấc máy.

"Anh ơi, cứu anh Minh, cứu anh Minh đi mà."

Con em cậu vẫn sợ nãy giờ, nghe giọng anh một cái liền khóc òa lên.

"Đang ở đâu, nói đi."

Anh nhăn mặt hỏi.

Con em cậu nói cứ đến nhà cậu đi rồi con em cậu sẽ dẫn đến.

Anh lập tức, nổ máy, cô bạn kia trèo lên nhanh chóng, cả hai lái xe một cách bất chấp luôn.

Anh thông thạo đường đi, chọn những đường vắng để đi cho nhanh.

Trong lòng cầu nguyện cậu không sao hết.

Cậu bị trói hết tay chân nhưng vẫn dùng tấm thân gầy gò bị bỏ đói mấy ngày để đẩy vài vật dụng về phía cửa, chặn cửa lại.

Di chuyển xong cả người đều xước hết, máu chảy tùm lum.

Trong phòng rất nóng, mồ hôi chảy vào vết thương làm cậu vừa xót vừa nhức.

Mong là con em cậu gọi đến được cứu trợ tốt một chút.

Nhưng mà cậu nhớ, hình như có mỗi anh mới ở gần cậu và có thể hỗ trợ cậu nhất.

Nhưng mà anh có lẽ đã bị nhốt, bị tịch thu điện thoại rồi.

Chẳng nhẽ cậu sẽ bị hiếp chết? Nghĩ thôi đã thấy cả người không ổn.

Mơ màng một lúc cậu nghe thấy tiếng đập cửa rồi tiếng nói chuyện, sau đó cửa bị đập càng mạnh hơn.

"Thằng ranh con, không treo mày lên thì mày vẫn còn làm ra chuyện.

Khôn hồn thì mở cửa ra nhanh lên."

Mẹ cậu ở bên ngoài gào thét.

Cậu thầm cười, mấy người có giỏi thì thiêu luôn tôi đi, tôi không mở thì mấy người làm gì được.

Bên ngoài lúc này đột nhiên lộn xộn lên, mẹ cậu luôn miệng nói trốn đi, nó về rồi.

Cậu đang không hiểu gì thì đã nghe thấy tiếng nói nhẹ nhàng cả vợ ông chú kia, cùng với một giọng nữ khác.

Đoán không nhầm thì hai người, một vợ một em trai chuyển giới đã về.

Đúng như dự đoán của cậu, vợ của ông chú kia vừa mới cùng đứa em đi khám thai về.

"Anh, chị dâu sắp sinh rồi, đừng có suốt ngày chạy đi đâu.

Hôm nay không tranh thủ khám thai về sớm chắc cũng không thấy anh đâu."

Giọng nữ kia nói.

"Mày lắm chuyện, chị mày đẻ chứ tao đẻ à mà phải ở nhà.

Mày đi theo thằng nào thì đi đi, đừng có lởn vởn trước mặt tao."

Ông chú cộc cằn nói.

"Có ngày anh bị đánh chết, mẹ cũng không dung nổi anh nữa, anh sắp giết được bà ấy rồi đấy.

Chị, đi, không cần phải ở lại đây làm gì.

Con chị là cháu em, nó cũng không cần bố."

Người em vẫn nhẹ giọng để không ảnh hưởng đến đứa trẻ trong bụng chị dâu nhưng lời nói lại rất cay nghiệt.

"Mày đứng lại."

Ông chú kia trợn mắt lên, túm lấy tóc của em mình kéo lại.

Người em gào thét đuổi chị dâu ra ngoài.

Vợ của ông chú hoảng sợ, đánh rơi điện thoại xuống dưới đất.

Cậu nhăn mày, có biến rồi.

Đúng lúc này tiếng xe mô tô phân khối lớn vang lên, dừng ngay cửa nhà, tiếp theo là tiếng đồ đạc vỡ loảng xoảng.

Tiếng con em cậu rõ mồn một, quát tháo hỏi anh tôi đâu, mẹ mau ra đây cho con.

Cậu lết ra phía cửa, đẩy cái tủ đang chặn ngang cửa ra một bên rồi dùng vai huých vào cửa.

Cứu tinh đến rồi, thật may mắn.

Lạch cạch hai tiếng, cửa mở ra.

Ánh nắng hắt vào mặt làm cậu suýt thì mù cả mắt.

Chưa kịp nhìn rõ cái gì, cậu đã được ôm vào một lồng ngực ấm áp.

Mùi thơm quen thuộc làm cậu bật khóc ngay sau đó.

Anh vội vã cởi trói ra cho cậu, lột luôn miếng băng dính trên miệng.

Chưa kịp tình tứ gì, mẹ cậu đã hùng hổ bước ra cùng với đám đàn ông kia.

Cậu đẩy anh ra, đứng dậy kéo cô vợ của ông chú đã sợ muốn sinh con luôn ra ngoài.

Con em cậu cũng theo ra, trùm áo lên người cậu.

"Mày trông trừng thím, gọi cho bố với bà ngoại mày qua đây ngay cho tao.

Gọi thêm mấy anh cảnh sát đẹp trai."

Cậu nói rồi đỡ thím ngồi xuống ghế đá trước nhà sau đó chạy vào trong.

Đám người hoạt động không khác gì mại dâm thế này, chết mấy lần cũng không đáng.

Bên trong, ông chú bị đánh đến máu chảy đầm đìa nằm lăn lóc ở góc nhà.

Người em kia tức giận trừng mắt với đám người vừa xuất hiện.

Mẹ cậu nói một từ đánh xong liền chạy đến đỡ ông chú dậy.

Anh vung tay đấm một phát vào giữa mũi một tên, sau đó tung cái chân dài của mình chuẩn xác đạp vào mặt một tên khác.

Trong này còn có một người con gái, nhỏ người mà cứ như con báo, đánh hết người nọ đến người kia.

Cậu đương nhiên chạy vào góp vui rồi.

Cậu và người chú thứ hai đã chuyển giới kia, túm lại mẹ mình và ông chú khốn nạn, không đánh nhưng lại trói gô vào, không cho chạy.

Cậu trói xong hai người mà mệt đến mồ hôi đầm đìa, rất đói, rất khát mà không có thời gian để uống luôn.

Mãi cho đến khi bố cậu đến, cảnh sát đến cậu mới mãn nguyện ngất ngay tại chỗ.

Biến cố này sau đó như thế nào, kết thúc làm sao không ai nói cho cậu biết.

Chỉ biết lúc cậu tỉnh dậy, đám người kia đã vào tù, nhận bản án chung thân.

Người thím kia cũng đã sinh hạ một bé trai và bà nội cậu đã trở về..

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!