Nàng Tựa Mật Đào

/

Chương 69: Ngoại truyện 1

Chương 69: Ngoại truyện 1

Nàng Tựa Mật Đào

Hứa Thừa Nguyệt

23.938 chữ

09-07-2023

Edit: Hà Thu 

(1)

Trong đại chiến biên giới, Tề quốc ít nhiều gì cũng chịu tổn thất. Theo lẽ thường, dân sinh kiểu gì cũng phải trải qua vài năm suy thoái. 

Tuy nhiên, do đã có sự bố trí thích hợp từ trước nên nước cờ ngoài dự đoán của mọi người là “ủng hộ lập Tiêu Bảo Trân làm Thái tử” lại gãi đúng chỗ ngứa. Sau chiến tranh, tình hình chính quyền không hỗn loạn, nhiều chính sách mới được triển khai thuận lợi.

Tề quốc chẳng những không có dấu hiệu sa sút rõ rệt, mà ngược lại còn bừng lên một sức sống mới ngoài dự đoán của mọi người.

Trong sự va chạm của tư tưởng, và cuộc đối đầu giữa các khái niệm cũ và mới, cả nước đang dần thích nghi với những điều mới mẻ như lớp học có cả nam lẫn nữ, đồng nghiệp nam nữ cùng làm việc chung với nhau. 

Ngày càng có nhiều nữ tử Tề quốc bước ra khỏi khuê phòng, để cho mọi người thấy được trí tuệ, dũng khí, thậm chí là sức mạnh không khác gì nam tử của bọn họ.

Đám nam nhi đột nhiên có nhiều đối thủ ưu tú hơn, nên càng phải cố gắng tiến bộ hơn trước.

“Các nàng” và ” bọn họ” cạnh tranh với nhau trong tất cả các lĩnh vực, nhưng cũng có lợi cho nhau. Như sách cổ ngày xưa đã nói: Quân tử không việc gì phải tranh, nếu buộc phải kể sự tranh thì chỉ có ở cuộc thi bắn tên, trước hết vái chào, nhường nhau mà lên thềm, bắn xong thì đi xuống rồi uống rượu, ấy là sự tranh của quân tử.

Tinh thần và nhiệt huyết của các thiếu thiếu nữ hội tụ đan xen, không ngừng gột rửa quan niệm cổ hủ mốc meo, đưa đất nước vốn đang chìm trong nguy cơ bốn phía này nhanh chóng nhìn thấy bình minh của cuộc sống mới. 

Trong bầu không khí này, Lý Phượng Minh thật sự sinh ra cảm giác gần gũi và thuộc về vùng đất Tề quốc này, nhiệt huyết tuổi trẻ đã lâu không gặp cũng sôi trào.

Sau khi Hạ vọng thủ sĩ kết thúc, Lý Phượng Minh được bổ nhiệm làm “Trợ lý giám sát bộ phận vận chuyển của trung thư tỉnh”.

Đầu năm sau, nàng được lệnh dẫn một đội tàu đi du lịch, dự kiến trước tiên sẽ đến Trần quốc, sau đó đến Hạ, đàm phán các vấn đề liên quan đến việc thông thương đường biển của ba nước, tiện thể làm mấy chục thuyền mua bán hàng hóa lớn.

(2)

Mắt Tề đế hoàn toàn không nhìn được nữa, chỉ có thể  nghe theo lời dặn dò của thái y an tâm tĩnh dưỡng, nhưng trên thực tế đã hoàn toàn buông bỏ chuyện triều đình, Thái tử trẻ tuổi Tiêu Bảo Trân trên danh nghĩa nhận thánh dụ giám sát đất nước, nhưng quốc chính triều vụ thực tế đều do Nhiếp chính vương Tiêu Minh Triệt và các triều thần thảo luận xử lý.

Nói Tiêu Minh Triệt là người lãnh đạo chân chính của những thay đổi lớn trong chính sách của Tề Quốc sau chiến tranh, không có ai phản đối.

Trong mắt người Tề, chính sách mỗi ngày kể từ sau chiến tranh đến nay đều là một sự mới lạ.

Nhưng trong mắt Tiêu Minh Triệt, từ sau khi Lý Phượng Minh ra biển, mỗi một ngày đều giống nhau.

Thời gian trở nên chậm chạp buồn tẻ, trong ba trăm lần mặt trời mọc rồi mặt trăng lặn, nỗi nhớ bị kéo dài  đến vô tận.

Đêm thu yên tĩnh, nến dài long lanh.

Tiêu Minh Triệt nằm trên giường, hai tay đan xen gối sau đầu, bình tĩnh nhìn túi hương hình bát giác treo trong trướng.

Túi hương này tỏa ra một loại hương trái cây kỳ lạ. Giống như quả anh đào chín treo trên cành cây, bên trong vị ngọt mơ hồ mang theo chút vị chua.

Đêm đại hôn năm đó, lần đầu tiên ở trong trướng tràn ngập hương thơm, hắn cùng Lý Phượng Minh bốn mắt đụng vào nhau, hô hấp đan xen.

Sau đó, cả hai không hẹn mà cùng bóp cổ đối phương.

Nhớ lại chuyện cũ, khóe môi Tiêu Minh Triệt khẽ nhếch lên, trong đôi mắt hoa đào như đáy giếng cổ lạnh lẽo hiện lên nụ cười dịu dàng, lại không khỏi có chút ảo não.

Đó nhất định là đêm tân hôn bết bát nhất trong thiên hạ.

Nếu sớm biết sau này mình sẽ yêu thích Lý Phượng Minh đến như vậy, hắn…

Haizz, ngàn vàng khó mua được sớm biết.

Hắn xoay người nằm nghiêng, nhìn bên gối trống rỗng, càng nghĩ càng hối hận, hối hận đến đau thắt ngực.

Ép buộc chính mình nhắm mắt lại, dưới sự an ủi dịu dàng ngọt ngào của An Thần Hương, nỗi hối hận trong lồ ng ngực dần dần nguôi ngoai.

Rồi lại thay thế bằng sự thấp thỏm.

Mười tháng rồi. Dựa theo lịch trình dự định, ngày về của Lý Phượng Minh đã gần đến.

Nhưng mấy đêm nay Tiêu Minh Triệt càng trằn trọc khó ngủ, giống như trở lại thời điểm đầu năm vừa mới tiễn nàng đi, thấp thỏm không yên, lo được lo mất.

Trong lòng hắn rất rõ ràng, Lý Phượng Minh nhất định sẽ trở về.

Bởi vì nàng lựa chọn quy thuận nhập Tề, lại lựa chọn đi thi khoa cử, còn để cho Thuần Vu Đại, Tân Hồi, Ngọc Phương vào triều để thể hiện sở trưởng của họ.

Tất cả những điều này đều truyền đạt tâm ý muốn “bám rễ sinh chồi” tại đây của nàng.

Nhưng Tiêu Minh Triệt vẫn cứ bất an.

Trong suốt mười tháng xa cách dày vò dài dằng dặc, từ đầu đến cuối hắn vẫn luôn lảng tránh suy nghĩ sâu xa, Lý Phượng Minh ở bên ngoài sẽ gặp phải người nào, trải qua chuyện gì.

Suy nghĩ nhiều sẽ sợ nàng gặp nguy hiểm, sợ nàng bị người nước ngoài làm khó dễ, sợ nàng ăn không ngon, ngủ không ngon.

Lại sợ nàng sẽ thành công trong mọi chuyện, ở bên ngoài trời cao biển rộng như cá gặp nước, vui không muốn về.

Sợ xa cách lâu, nàng đã bị những thứ hào nhoáng bên ngoài mê hoặc, quên mất rằng ở Ung kinh thành còn có một trượng phu đang chờ nàng về nhà.

(3)

Tiêu Bảo Trân còn quá nhỏ, lúc đầu cũng không hiểu “từ Thập bát công chúa biến thành Thái tử” có ý nghĩa gì.

Sau hơn một năm làm thái tử, nàng đã hiểu.

Trở thành Thái tử, có nghĩa là mỗi ngày phải hoàn thành bài tập nặng nề do Tam sư* của Thái tử bố trí.

* Sư phó, Thiếu phó, Thái phó.

Nếu như không thể hoàn thành bài tập, hoặc hoàn thành không đủ tốt, ngày hôm sau sẽ phải đối diện với khuôn mặt lạnh lùng đốc thúc của Ngũ Hoàng huynh.

Ngũ Hoàng huynh của nàng là Nhiếp chính vương Tiêu Minh Triệt. Là người mà nàng sợ nhất bây giờ.

Ngũ Hoàng huynh chưa từng đánh cũng chưa từng mắng nàng, thậm chí ngay cả lớn tiếng răn dạy cũng chưa từng có, nhưng nàng vẫn cảm thấy hắn còn đáng sợ hơn so với Tam sư của Thái tử, thậm chí còn dọa người hơn cả phụ hoàng mẫu hậu.

Mỗi lần chỉ cần Ngũ Hoàng huynh mang theo bài tập của nàng, vừa lạnh lùng hờ hững, lại bình tĩnh khách khí đề nghị: “Thái tử điện hạ có lẽ nên suy nghĩ lại lần nữa, sau đó thử viết lại một bản khác đi”, nàng liền nhịn không được mà rét run.

Nàng luôn cảm thấy, nếu mình không chịu suy nghĩ kỹ sau đó viết lại một phần, thì Ngũ Hoàng huynh rất có thể sẽ đưa ra lời giật gân “Đầu không dùng được, vậy thì ném đi”.

Sau đó, một bàn tay sẽ đánh rụng đầu nàng. 

Chẳng qua, Ngũ Hoàng huynh vẫn còn một điểm tốt, đó là chỉ cần nàng nghiêm túc hỏi, mặc kệ hỏi cái gì, hắn đều sẽ trả lời.

Tiêu Bảo Trân lo sợ nheo mắt nhìn Tiêu Minh Triệt ngồi ở một bên lật xem tấu chương, nhỏ giọng hỏi: “Ngũ Hoàng huynh, ta có thể hỏi huynh một chuyện được không?”

“Điện hạ mời nói.” Tiêu Minh Triệt ngừng đọc tấu chương, ngẩng đầu nhìn lại.

Ánh mắt hắn hơi lạnh, vẻ mặt bình tĩnh, không khác gì hơn ba trăm ngày qua.

Nhưng Tiêu Bảo Trân vẫn nhịn không được rùng mình một cái, thậm chí có hơi muốn khóc.

Tiểu thái tử kìm nén nước trong mắt, giọng nói non nớt mang theo chút áp lực run rẩy: “Ngũ, Ngũ hoàng tẩu, bao giờ, bao giờ mới có thể về kinh?”

Nàng nhớ rõ năm đó khi mình ở Hoài vương phủ, chỉ cần trốn ở phía sau Ngũ Hoàng tẩu, ánh mắt Ngũ Hoàng huynh sẽ không lạnh như vậy.

“Dự kiến là cuối năm.” Tiêu Minh Triệt mím môi, “Hôm qua lúc tảo triều điện hạ cũng ở đó. Lúc Trung thư lệnh bẩm tấu ngày về của đặc sứ, điện hạ không nghe rõ sao?”

“Nghe, nghe rõ rồi.” Tiêu Bảo Trân rũ khuôn mặt nhỏ nhắn xuống, giơ tay lau mắt, yếu ớt lúng túng nghẹn lời: “Ta chỉ là quá nhớ Ngũ Hoàng tẩu. Ta nhớ nàng ấy rất nhiều.”

Nàng nhớ mang máng, năm đó ở Hoài vương phủ, chỉ cần có Ngũ Hoàng tẩu ở đây, Ngũ Hoàng huynh sẽ không hung dữ như vậy.

Tiêu Minh Triệt nghe vậy kinh ngạc một lát, rũ mắt nói nhỏ: “Ta cũng vậy.”

Tiêu Bảo Trân liếc trộm hắn một cái, nhỏ giọng nói thầm: “Gạt người.”

“Ta lừa người cái gì?” Tiêu Minh Triệt tặng nàng một ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú.

Trái tim nhỏ bé của nàng bỗng chốc căng thẳng, lại muốn khóc: “Ta nghe người ta nói, huynh bằng lòng để Ngũ hoàng tẩu làm quan, cũng không ngăn nàng ra biển làm việc, chẳng qua là vì không yêu nàng.”

Tiêu Minh Triệt lười hỏi nàng là nghe ai nói, chỉ nói: “Chính là bởi vì yêu thương, nên mới đồng ý để nàng làm quan, mới không ngăn cản nàng ra biển làm việc.”

“Nhưng ra biển làm việc vừa vất vả, lại nguy hiểm. Huynh không lo lắng cho nàng ấy sao?”

“Lo lắng.”

“Vậy, sau này chúng ta sẽ không bao giờ để cho nàng đi nữa, được không?”

Một lúc lâu sau, mới nghe được Tiêu Minh Triệt nhẹ giọng nói: “Không thể.”

“Tại sao? Không phải huynh cũng nói nhớ nàng, lo lắng cho nàng sao?” Tiêu Bảo Trân nghi hoặc nhìn lại.

Tiêu Minh Triệt suy nghĩ một chút, nâng bút chấm mực, viết xuống hai hàng chữ rồi đưa qua.

Tiêu Bảo Trân nhìn kỹ, rốt cuộc không nhịn được nữa, “oa oa” khóc lớn.

【 Phượng hoàng vu phi, kiều kiều này vũ, cũng phó với thiên. Phượng hoàng minh rồi, ngô đồng sinh rồi, với bỉ ánh sáng mặt trời*. 】

* [Chim phượng hoàng hót, Tiếng trên ngọn núi cao.

Cây ngô đồng mọc, Trong ánh nắng sớm.

Tươi tốt xanh xanh, Hài hoà vui vẻ.]

=>Xuất từ Tiên Tần thơ ca <Quyển a>. 

Ý nghĩa: chữ “vu” ở đây giống với “vu” trong “vu quy”, câu này mang ý nghĩa một cặp phượng hoàng sải cánh cùng nhau, là lời chúc vợ chồng êm ấm hạnh phúc.

Trong hai mươi bốn chữ ngắn ngủi, có năm chữ mà Thái tử điện hạ không biết. Những từ còn lại nhận ra là có biết, nhưng Thái tử điện hạ cũng không rõ chúng nó liên kết với nhau là có ý nghĩa gì.

“Ngũ Hoàng huynh, huynh nói chuyện với ta, có thể dùng từ đơn giản một chút hay không…”

Trời cao có mắt, nàng chỉ là  tội nghiệp, một đứa trẻ thôi.

(4)

Đêm đó, Tiêu Minh Triệt gặp ác mộng đáng sợ.

Trong mộng tuyết rơi dày đặc, hắn đứng ở bến tàu ven sông chờ Lý Phượng Minh trở về.

Ngày tuyết gió sông lạnh đến thấu xương. Thân thể hắn cứng ngắc, lông mi phủ một lớp sương mỏng. 

Hắn không nói cũng không nhúc nhích, giống như hoàn toàn không nghe được thanh âm xung quanh, không biết đói rét, không biết mệt mỏi.

Nhưng chờ thật lâu thật lâu, lâu đến nỗi dường như đã trải qua cả một đời dài đằng đẵng, vậy mà thê tử của hắn vẫn không trở về như đã hẹn.

Không ai biết, sau khi Nhiếp chính vương điện hạ bị giấc mộng này dọa tỉnh, liền giơ tay lên che đi hai mắt đẫm lệ của mình.

Ngày bảy tháng mười một, ngày đông chí.

Gần buổi trưa tan triều xuất cung, Tiêu Minh Triệt mới vừa bước lên cầu bạch ngọc, từ xa đã nhìn thấy một người đang đứng ở đâu cầu bên kia, người mà mình ngày nhớ đêm mong suốt mười tháng.

Nàng đứng ở đầu cầu bạch ngọc, y phục màu đỏ thêu chỉ vàng lộng lẫy chói mắt.

Hoàng hôn ở phía sau nàng tỏa ra vầng sáng vàng rực rỡ, tựa như mộng ảo, cực kỳ giống cánh chim.

Trong một khoảnh khắc, trời đất yên tĩnh.

Tiêu Minh Triệt không nghe thấy giọng nói của người khác, thậm chí không nhìn thấy người hay vật xung quanh.

Hắn như rơi vào giấc mộng, hoảng hốt bước chậm lại, rất nhẹ, rất chậm đi về phía thân ảnh kia.

Không còn cách nào khác, giấc mộng như vậy, hắn đã trải qua quá nhiều lần.

Mỗi lần vội vàng chạy tới muốn đem bóng dáng mà mình ngày nhớ đêm mong kia ôm vào trong ngực, mộng sẽ tỉnh lại.

Lần này hắn muốn thử không gấp gáp như trước nữa, để tránh sớm làm tan nát giấc mơ.

Nhưng giấc mơ lần này lại có chút khác biệt. Bởi vì Lý Phượng Minh ở đầu cầu bên kia cũng đang cất bước đi về phía hắn.

Trái tim hắn phập phồng kịch liệt, mạnh mẽ va vào lồ ng ngực giống như điên.

Có chút choáng váng. Thậm chí chân hơi mềm đi.

Vì thế hắn dừng bước, đứng ở trên cầu, không biết làm sao mà nhìn khuôn mặt tươi cười ngày nhớ đêm mong kia càng ngày càng gần.

Nàng gầy đi một chút. Làn da không son phấn trang điểm tựa như được phủ một lớp mật ong mỏng, không phải làn da trắng nõn quý phái, vừa nhìn đã biết luôn sống an nhàn sung sướng lúc trước.

Nụ cười lại thoải mái tự nhiên trước nay chưa từng có.

Đôi mắt đen càng ẩm ướt sáng ngời, giống như tất cả ánh sáng trong thiên địa đều rơi vào đáy mắt nàng.

Lý Phượng Minh đi tới gần, tiếng cười trong trẻo: “Lam Thành tuyết rơi dày đặc, nước sông đóng băng, đội thuyền phải trễ một chút mới có thể về đến kinh. Ta lo lắng trong kinh cũng sẽ có tuyết rơi dày, nên cưỡi ngựa trở về trước.”

“Từ Lam thành, cưỡi ngựa trở về gấp?” Tiêu Minh Triệt kinh ngạc nhìn nàng, hốc mắt hơi nóng lên: “Vất vả lắm.”

Lý Phượng Minh cười nháy mắt với hắn: “Rất vất vả. Nhưng trong nhà ta có một vị tiểu lang quân nhỏ nhắn xinh đẹp mặt lạnh như băng, vừa đến ngày tuyết rơi nhiều là muốn ta che chở dỗ dành.”

Tiêu Minh Triệt đột nhiên ôm nàng vào trong ngực.

Sự ấm áp dịu dàng cùng mềm mại kinh người lấp đầy vòng tay của hắn, cũng lấp đầy một tấc vuông trống rỗng trong ngực hắn.

Hắn giống như một cây dây leo, dốc hết toàn lực trói nàng vào trong ngực, liều mạng hấp thu hương thơm thanh khiết không khác gì trong trí nhớ, sau đó lại đem tất cả hơi thở quấn vào bên tóc mai mềm mại của nàng.

Hắn ra vẻ khó chịu: “Nàng lấy đâu ra lang quân nhỏ nhắn xinh đẹp?”

Lý Phượng Minh ôm lấy thắt lưng hắn, vui vẻ không chịu nổi: “Đây không phải sao? Cưới hỏi đàng hoàng rồi, còn hay làm nũng.”

“Ai làm nũng với nàng?” Tiêu Minh Triệt khẽ cười ra tiếng, vòng tay càng thêm siết chặt, nhưng không dám mở mắt ra.

Giấc mộng này là quá chân thực, quá tốt đẹp, hắn không muốn tỉnh lại.

Nhưng người trong lòng hắn nói rõ ràng cho hắn biết, đây không phải là mộng.

“Tiêu Minh Triệt, ta trở về sớm, chàng mừng rỡ như điên, điều này rất tốt.”

Lý Phượng Minh giãy dụa không có kết quả, chỉ có thể đem khuôn mặt đỏ bừng giấu ở trong ngực hắn, buồn bực bật cười.

“Nhưng trước mắt bao người thế này, nếu chàng không giữ lại cho mình vài phần thận trọng uy nghiêm, sau này còn muốn làm người ở trước mặt bách quan nữa hay không?”

Tiêu Minh Triệt nghe vậy, cánh tay phải vẫn quấn chặt lấy eo nàng, tay trái ấn vào gáy nàng, cúi đầu hôn lên môi nàng.

Dùng hành động thực tế trả lời, hắn không quan tâm bản thân còn mặt mũi làm người ở trước mặt bách quan hay không.

Ở đầu cầu bạch ngọc ngoài cửa cung, chúng quan nhao nhao kinh hãi lúng túng xoay người lại, trầm mặc nín thở, lảng tránh nhìn thẳng một màn này.

Ngôn quan Cao Hạc Niên cũng đỏ mặt cùng mọi người quay lưng lại, tức giận cắn răng: “Ngay giữa thanh thiên bạch nhật, trước mắt bao người thế này, đường đường là Nhiếp chính vương lại ở trước cửa cung ban ngày tuyên dâm!”

Quá càn rỡ, ngày mai vào triều sẽ vạch tội ngươi!

(5)

Đêm đó, Bắc viện Hoài vương phủ trống rỗng không một bóng người, ngay cả các hộ vệ trực đêm cũng tự động rút ra ngoài viện.

Không phải bọn họ lơ là nhiệm vụ, mà thật sự là do hai vị điện hạ xa cách lâu ngày quá mực mãnh liệt. 

Trong Mộc phòng, nước trong thùng tắm đã dâng tràn đầy mặt đất.

Trong làn hơi nước bốc hơi, tiếng th ở dốc vội vàng cùng tiếng ngâm nga đè nén đan xen, tiếng nước và tiếng người tràn ngập căn phòng. 

Lý Phượng Minh quay đầu lại, đôi mắt mờ mịt nhìn về phía con sói đói giống như không biết thỏa mãn kia, hơi thở gần như đứt quãng.

“Nếu sớm biết chàng sẽ điên như vậy, ta nên trở về trễ một chút mới phải.”

Tiêu Minh Triệt cúi đầu cắn vành tai nàng: “Ngốc hay không vậy? Trong trường hợp đó, ta sẽ chỉ càng điên hơn.”

Còn có thể điên hơn sao? Chịu không nổi chịu không nổi, miễn đi.

Lý Phượng Minh lệ rơi đầy mặt, không phân biệt được là đau khổ hay là vui vẻ.

Một lúc lâu sau, Lý Phượng Minh cả người mềm nhũn, tứ chi vô lực được Tiêu Minh Triệt ôm về phòng ngủ.

Dưới chăn gấm, hai người thân mật áp sát vào nhau, ôm ấp không chừa khe hở, không phân biệt được là ai tim đập như sấm.

Đã lâu không thân mật ôm nhau, chỉ là tán gẫu vài câu chuyện phiếm không liên quan, nhưng thực chất còn khiến cho người ta say mê hơn cả trận hợp trướng có thể nói là kịch liệt trong phòng tắm vừa rồi.

Tiêu Minh Triệt trầm giọng cười, giống như hơi say rượu: “Trước đó nàng có sai người truyền về tin tức, nói Cơ Bình Quân cho đưa cho nàng một vấn đề nan giải. Nàng ấy đã làm gì với nàng?”

Nửa năm đầu, giao dịch đàm phán của Lý Phượng Minh ở Trần quốc đều rất thuận lợi, sau đó đến Hạ Quốc, liền gặp phải chút phiền toái.

Trước kia Lý Phượng Minh nghe nói qua rất nhiều sự tích về nữ đế Hạ quốc Cơ Bình Quân, đối với nàng cũng có chút kính trọng ngưỡng mộ.

Sau lần đối đầu trực diện này, Lý Phượng Minh không thể không nói một câu: Con người, đều có rất nhiều mặt.

Ai có thể nghĩ đến, nữ đế đã gần bốn mươi tuổi, thỉnh thoảng quậy phá, cũng là một tay rất biết chơi.

Lý Phượng Minh vùi mặt vào gáy hắn, cảm nhận mạch đập của hắn, tiếng cười khàn khàn uể oải ẩn chứa một chút mê hoặc vô thức. 

“Việc ba nước mở đường thông thương trên biển, lúc đầu nàng còn chết không chịu đồng ý. Sau đó lại ra điều kiện, nói chỉ cần ta chịu nhận ấn của Hạ quốc, nàng sẽ lập tức ký giấy ủy thác.”

“Cơ Bình Quân dùng vị trí thừa tướng để giữ nàng lại?” Tiêu Minh Triệt khó có thể tin thì thầm: “Ta luôn cảm thấy nàng đang khoác lác.”

Không phải nói Lý Phượng Minh không đủ tư cách làm thừa tướng của một quốc gia.

Nhưng Cơ Bình Quân chấp chưởng Hạ quốc đã mười mấy năm, từ trước đến nay luôn nổi danh trong các nước về sự ổn định và tinh tế, việc cố gắng dùng chức tể tướng để giữ chân một vị quan đến từ nước khác, không giống chuyện mà Cơ Bình Quân sẽ làm.

“Đúng vậy, ta lừa chàng làm gì?” Lý Phượng Minh đắc ý nheo mắt lại, cười hừ: “Ánh mắt của nàng rất ngoan độc, mới đàm phán được hai trận, đã chắc chắn ta có nhiều chỗ hữu dụng. Chẳng những hứa cho ta chức quan, còn sử dụng cả mỹ nam kế.”

“Mỹ nam kế?” Tiêu Minh Triệt âm trầm nở nụ cười.

Lý Phượng Minh cọ tới cọ lui trong ngực hắn: “Tự tin một chút. Thật ra những mỹ nam Cơ Bình Quân cho… Yo. “

Đắc ý quên mình, nói nhiều sai nhiều. Đó chính là từ dùng để nói về nàng. 

“A, a, a.” Tiêu Minh Triệt cười lạnh ba tiếng: “Cho nên, có mấy, mỹ nam? Nói rõ ràng, cụ thể là bao nhiêu?”

Vị chua nồng đậm này, gió thổi qua có thể bay xa mười dặm chưa tan hết.

“Ai da, chàng quan tâm cái này làm gì? Dù sao ta cũng chẳng nhận ai cả.” Lý Phượng Minh vươn đầu ngón tay khẽ gãi cằm của hắn.

“Là thật đấy, ta chỉ nhìn đúng hai cái, cũng không nói lời nào với bọn họ.”

Tiêu Minh Triệt được nàng trấn an rất thoải mái dễ chịu, bất giác nâng cằm lên, nhưng vẫn híp mắt, ngữ khí chua lòm.

“Nhìn hai, lần. Hừ, trông có đẹp không?”

“Không đẹp mắt bằng chàng.” Lý Phượng Minh cười ngã vào đầu vai hắn: “Đừng lúc nào cũng đam mê uống giấm như vậy. Chàng không hỏi ta thoát ra như thế nào sao?”

Tiêu Minh Triệt cúi đầu cắn môi nàng một cái, rốt cuộc vẫn theo ý nàng, tức giận bĩu môi: “Làm sao thoát thân được?”

“Hạ Quốc muốn một loại quặng sắt nguội chỉ có ở đảo quốc Ma Kha. Nhưng Hạ Quốc muốn tới được Ma Kha thì phải đi qua Nam Cảnh của chúng ta, nếu không chú ý sẽ đụng độ với biển Tống quốc, Cơ Bình Quân rất kiêng kỵ việc này.”

Lý Phượng Minh nhướng mày, cười ranh mãnh.

“Phú quý tiền tài đều gặp nguy hiểm. Sang năm ta thay nàng chạy một chuyến tới Ma Kha, số lượng khoảng ba mươi thuyền, theo giá thị trường Hạ Quốc bán cho nàng.”

Nàng đã hỏi thăm qua, ở Ma Kha đâu đâu cũng có loại quặng sắt nguội này, huống hồ thuyền của Tề Quốc không phải là thương hiệu dân gian có thể so sánh được, số lượng ba mươi thuyền, cứ thanh toán theo giá thị trường Hạ Quốc, lợi nhuận này có thể nói là vô cùng kinh người.

“Hơn nữa còn có thể lần theo manh mối, nhìn xem Cơ Bình Quân rốt cuộc muốn lấy loại hàn quặng sắt lạnh này làm cái quỷ gì. Ta nghi ngờ rằng Hạ Quốc có tiến bộ vượt bậc trong việc đúc vũ khí cỡ lớn.”

Tiêu Minh Triệt im lặng, hơi rũ mắt xuống, hàng mi dài che lấp một mảnh âm u nhỏ trong mắt.

“Nói cách khác, sang năm, nàng vẫn muốn đích thân dẫn hạm đội ra khơi?”

Lý Phượng Minh cười nghiêng đầu nhìn hắn, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Chàng không hy vọng ta lại đi ra ngoài sao? Sợ ta gặp nguy hiểm, cũng sợ ta ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt?”

“Ừm.” Đối với mấy vấn đề này, Tiêu Minh Triệt ngược lại rất thẳng thắn.

Ý cười của Lý Phượng Minh càng sâu hơn: “Vậy năm sau nếu ta lại đề nghị muốn ra biển, chàng có ngăn cản không?”

Với địa vị hiện tại của Tiêu Minh Triệt, nếu hắn lên tiếng, thì tuyệt đối không có ai trong cục hàng hải dám để Lý Phượng Minh đi ra ngoài.

Tiêu Minh Triệt nhắm mắt lại: “Nếu nàng muốn đi, ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản.”

“Dễ nói chuyện như vậy hả? Tại sao?”

Tiêu Minh Triệt vẫn chưa trả lời, chỉ ôn nhu cười hỏi: “Nàng vẫn chưa buồn ngủ đúng không?”

Nụ cười giấu dao này khiến chuông báo động trong lòng Lý Phượng Minh vang lên: “Buồn ngủ rồi, ta ngủ, ta ngủ.”

(6)

Tiêu Minh Triệt không muốn Lý Phượng Minh lại tự mình dẫn đội tàu ra biển, nhưng lại tỏ vẻ chỉ cần nàng muốn đi ra ngoài, hắn tuyệt đối sẽ không ngăn cản.

Lý do trong đó, hắn không giải thích.

Đợi đến mấy ngày sau, Lý Phượng Minh nhìn thấy một tờ giấy trên bàn học của Tiêu Bảo Trân, mới nhất thời bừng tỉnh hiểu ra.

【 Phượng hoàng vu phi, kiều kiều này vũ, cũng phó với thiên. Phượng hoàng minh rồi, ngô đồng sinh rồi, với bỉ ánh sáng mặt trời. 】

“Đây là Ngũ Hoàng huynh dạy ta.” Tiêu Bảo Trân cười tủm tỉm dâng bảo bối cho nàng: “Trong đó có mấy chữ lúc đầu ta không nhận ra, hiện giờ đã biết hết rồi. Sau đó lại thỉnh giáo Tam sư, liền hiểu được là có ý gì.”

Lý Phượng Minh nhéo nhéo chóp mũi nhỏ nhắn của nàng, hốc mắt hơi nóng: “Hiểu cái gì rồi? Nói nghe một chút.”

Giọng nói non nớt của Thái tử vang lên, du dương trầm bổng: “Nếu phượng hoàng muốn giương cánh, vậy thì cho nó bầu trời quang đãng vạn dặm; Còn nếu phượng hoàng muốn ngừng hót, vậy thì cho nó đậu ở cây ngô đồng trên ngọn núi cao*…”

*Hình ảnh phượng hoàng đậu cây ngô đồng là chỉ kẻ hiền tài tìm được nơi cống hiến xứng đáng.

Trong mắt Lý Phượng Minh nổi lên một tầng nước mỏng manh, khóe môi lại cong thành một đường cong ngọt ngào nhất.

Người đời đều nói, hôn nhân chính là sự kết hợp của hai người làm thành một.

Lại có kẻ ngốc Tiêu Minh Triệt này, không chịu lợi dụng sự ràng buộc của hôn nhân, tình nguyện tự mình nuốt sự hết lo lắng cùng không nỡ xuống, chịu đựng sự dày vò của nỗi nhớ nhung do xa cách lâu ngày, cũng phải để cho Lý Phượng Minh mãi mãi là Lý Phượng Minh.

Đây là tâm ý quý giá như thế nào chứ.

Trong xe ngựa trở về phủ, Lý Phượng Minh ngồi trên đùi Tiêu Minh Triệt, ngón trỏ nâng cằm hắn lên: “Nói đi, có phải chàng yêu ta rất nhiều đúng không?”

Câu hỏi thẳng thắn này khiến Tiêu Minh Triệt bất ngờ không kịp đề phòng, vành tai nóng bỏng trong thoáng chốc, một đường lan đến tận cổ.

Hắn hơi nghiêng đầu, tránh ánh mắt sáng rực của Lý Phượng Minh, cười hừ: “Nói nhảm.”

Năm đó hắn vì giữ Lý Phượng Minh lại, từng lập một tờ chứng từ giống như đang đùa giỡn ——

【 Khế ước do bên ký kết Tiêu Minh Triệt lập ra, nguyện đem tất cả những thứ dưới quyền sở hữu của mình cho Lý Phượng Minh. Tất cả những gì ta có trong cuộc đời này, chỉ cần nàng muốn, ta sẽ cho. 】

Hắn làm được.

Tiêu Minh Triệt ngửa đầu nhìn khuôn mặt tươi cười xinh đẹp gần trong gang tấc, đáy mắt đuôi lông mày đều mang theo vẻ ấm áp, ngàn vạn lời nói đều ở trong đó.

Lý Phượng Minh cười xán lạn: “Được rồi được rồi, không đùa chàng nữa. Sang năm ta sẽ không tự mình đi Ma Kha, hơn nửa năm sau ta cũng sẽ cố gắng không đi tới đi lui.”

“Vậy chẳng phải là, xa nhất cũng chỉ có thể đến Hạ quốc sao?”

“Đúng vậy.”

Tiêu Minh Triệt có chút cảnh giác: “Lý Phượng Minh, nàng cười xấu xa như vậy, là muốn nói cái gì?”

Lý Phượng Minh nhéo cằm hắn, cười hừ: “Muốn nói, sau này chàng cũng không cần lo lắng ta sẽ đi Hạ Quốc trêu hoa ghẹo nguyệt. Mỹ nam tuy nhiều, nhưng tiểu lang quân Hạ quốc không ai đẹp bằng chàng.”

“Ồ? Có thật không?” Tiêu Minh Triệt cũng vui lắm: “Vậy Độ Dương Phỉ thì sao? Chiến Khai Dương thế nào? Còn có Sầm Gia Thụ… Yo.”

Môi đỏ bị bịt kín, mật ngọt tiếp xúc với giấm chua, dây dưa hỗn tạp, con gió lạnh mùa đông men theo khe hở rèm xe tản vào.

Nhìn khắp thiên hạ, chỉ có chàng luôn sẵn sàng hết lần này tới lần khác đưa ta bước lên con đường rộng lớn mênh mông phía trước, để ta nhìn thấy trời cao biển rộng, núi sông tráng lệ; Cũng chỉ có chàng luôn âm thầm canh giữ bến cảng đợi ta trở về, để cho ta lúc nào cũng có trạm để dừng.

Mỹ nam rất nhiều, gió xuân mơn mởn, như trăng sáng mùa hạ, như hoa nở mùa thu, như tuyết tan giữa trời đông. Nhưng bốn mùa phồn hoa này cộng lại, cũng không đẹp bằng chàng.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!