Chương 1

Nàng Tựa Mật Đào

Hứa Thừa Nguyệt

17.629 chữ

09-07-2023

Edit: Hà Thu

Đêm khuya rét lạnh, từng trận gió thổi mạnh làm cành cây lắc lư, khiến tuyết đọng trên cành rơi xuống ồ ạt.

Trong tẩm phòng chính điện của Hoài vương phủ, ánh sáng của ngọn đuốc hoa hồng lay động rực rỡ. Thỉnh thoảng lại có tiếng vang nhỏ vụn tí tách của củi cháy truyền vào hỉ trướng.

Bốn góc trong trướng có treo một túi hương thơm hình bát giác được thêu vô cùng tinh xảo, tỏa ra mùi vị trái cây vô cùng kì lạ. Hương thơm kia giống như là quả anh đào chín mọng treo trên đầu cành, bên trong vị ngọt hình như còn điểm thêm chút vị chua.

Đây là an thần hương mà cô dâu Lý Phượng Minh mới gả tới đem từ quê nhà Đại Nguỵ đến đây.

Không rõ món đồ chơi tên an thần hương này có tác dụng thực sự gì hay không, nhưng dù sao nàng cũng đã thành công cùng Tiêu Minh Triệt bên cạnh bình yên ngủ chung gần một canh giờ. 

Dưới lớp chăn gấm, Lý Phượng Minh và Tiêu Minh Triệt nằm vô cùng yên tĩnh. Khoảng cách giữa hai người rộng đến mức cơ hồ có thể nhét thêm một người nữa vào.

Tư thế ngủ của hai người bọn họ đều cực kì chuẩn xác, một canh giờ trước cả hai nằm xuống như thế nào, giờ phút này vẫn y như vậy.

Đêm tân hôn, cái cảnh nước sông không phạm nước giếng như thế này thật sự rất quái dị, nhưng đặt ở trên người hai người bọn họ, lại giống như là một điều đương nhiên vậy.

Tuy gọi là phu thê, nhưng vào một khoảnh khắc của hai canh giờ trước khi hắn vén khăn voan của tân nương lên, hai người bọn họ mới tính là chân chính quen biết đối phương.

Chỉ nhìn nhau vài giây ngắn ngủi, Lý Phượng Minh đã nhìn ra được Tiêu Minh Triệt đối với mình rất mâu thuẫn.

Cũng may là nàng đối với cuộc hôn nhân này cũng không có gì chờ mong, nên chẳng những nàng không thất vọng, mà còn chủ động đưa ra hiệp định quân tử “không bằng cố gắng phối hợp vượt qua tối nay, sau này ở dưới mái hiên thì mạnh ai người nấy sống.”

Cho dù chuyện vợ chồng hành phòng là nghĩa vụ cần thiết của hôn nhân, nhưng nếu không có chuyện “ngươi tình – ta nguyện” làm tiền đề, thì cũng chả có chút hứng thú nào cả.

Hai người này, một người là công chúa của Nguỵ quốc, một người là hoàng tử Tề quốc, mười tám năm trước đó chưa bao giờ gặp nhau. Vậy mà bỗng nhiên bởi vì lợi ích của hai nước mà bị ép liên hôn với nhau, nên trong lòng ai cũng sẽ không dễ chịu.

Cho dù là bình thường Tiêu Minh Triệt có “nhan sắc cực kì đẹp mắt”, thì Lý Phượng Minh cũng không có khẩu vị gì, ngủ cũng không ngủ được.

Nghĩ đến đối phương cũng có tâm trạng giống mình, hai người nhanh chóng đạt được sự thỏa thuận.

Về sau lúc lên giường đi ngủ, hai bên nằm xuống đều tự giác duy trì khoảng cách nhất định. Cả hai đều gượng gạo cứng nhắc trong chốc lát, cuối cùng bị sự mệt mỏi khi làm nghi lễ đại điển cả ngày hôm nay quấn lấy, liền cùng nhau ngủ thiếp đi.

Đột nhiên, ngoài cửa vang lên một trận tiếng bước chân hỗn loạn, ngay sau đó liền có tiếng người mơ hồ.

Ngay tại phút thoáng chốc này, hai người đang nửa tỉnh nửa mê trong trướng đều bị kinh động, không hẹn mà cùng cảnh giác trợn mắt, không hẹn mà cùng… Đưa tay ra bóp cổ đối phương. 

Trầm mặc giằng co trong chốc lát, ánh mắt của Lý Phượng Minh chậm rãi ngưng tụ lại, thần hồn hoàn toàn trở về, cuối cùng cũng thấy rõ đôi mắt đào hoa lạnh lẽo gần trong gang tấc.

Thực ra, bình thường Tiêu Minh Triệt vốn cực kì đẹp trai. Nhất là đôi mắt đào hoa vô cùng nổi bật kia. Đồng tử nghênh đón ánh sáng của hắn có màu hổ phách nhàn nhạt, bên trong sự thanh tịnh sáng tỏ còn mang theo một chút linh hoạt kì ảo. Lúc nhìn người ta thì vô cùng chăm chú, thẳng thắn, giống như có thể câu hồn đoạt phách. 

Nếu như hắn có tính tình ôn nhu dịu dàng, chỉ sợ sóng mắt lưu chuyển thôi là có thể khiến người khác trầm mê rồi. 

Đáng tiếc ở Tề quốc, hắn lại nổi danh là lạnh lùng cứng rắn vô tâm. Trong mắt không hề có lấy nửa điểm ấm áp lưu luyến, giống như hồ nước lạnh lẽo âm u dưới ánh trăng, có thể dễ dàng khiến người bên cạnh “đông cứng” đến mức toàn thân đóng băng.

“Thật xin lỗi, ta vẫn chưa với việc quen có người nằm ngủ bên cạnh”. Lý Phượng Minh buông tay trước, khuôn mặt trưng ra vẻ thân thiện “nhất thời mơ hồ, quên mất đây là đêm tân hôn.”

***

Sau khi nàng dỡ bỏ sự căng thẳng cứng nhắc quanh người xuống, tiếng nói mang theo sự mỏng manh yếu ớt vang lên, âm cuối còn mang theo chút lười biếng ngâm nga, giống như mèo con vẫy đuôi vậy.

Tiêu Minh Triệt nhanh chóng thu hồi tay, dùng sức x0a nắn vành tai tự dưng đỏ bừng vô cớ, mơ hồ “ừm” một tiếng, lưu loát ngồi dậy. 

Hắn mặt không đổi sắc quay đầu lại, nhìn về phía bóng người đang tới gần bên ngoài tấm màn lụa đỏ hồng: “Nói.”

Được hắn cho phép, người tới nơm nớp lo sợ bẩm báo: “Điện hạ thứ tội. Thái tử tự mình tới cửa đến truyền khẩu dụ của bệ hạ, mời điện hạ cùng vương phi nhanh chóng tới chính sảnh.”

Lý Phượng Minh đang nằm ngửa miễn cưỡng nín nhịn cơn ngáp đang ập đến, đôi con ngươi đong đầy nước mắt, kinh ngạc nghênh tiếp ánh mắt có chút mờ mịt của Tiêu Minh Triệt.

Điều lệ điên khùng quái gở gì vậy chứ?

Cho dù là có xảy ra chuyện cấp bách cỡ nào đi chăng nữa, nhất định Thái tử phải đích thân đến cửa truyền khẩu dụ của Hoàng thượng vào đêm tân hôn của đệ đệ, vậy cũng làm gì có đạo lý để cho đệ muội mới cưới Lý Phượng Minh phải cùng nhau lộ diện chứ?!

Lúc này đến lượt Tiêu Minh Triệt nói lời xin lỗi.

Sắc mặt tuấn tú của hắn hơi căng thẳng, âm thanh lạnh nhạt chậm rãi: “Xin lỗi, làm phiền nàng đứng dậy đi theo ta một chuyến.”

“Được.” Lý Phượng Minh ôn nhu đáp ứng, trên mặt cười hì hì, trong lòng lại nhịn không được lẩm bẩm.

Thế nào mà ngữ khí khi nói ra lời thỉnh cầu áy náy lại chói tai y hệt như đang đuổi bắt tội phạm vậy? Vị Hoài vương điện hạ này cũng hay thật đấy.

***

Đầu giờ tý*, khắp nơi đều vắng lặng yên tĩnh, vậy mà trong chính sảnh của Hoài vương phủ lại đèn đuốc sáng trưng, tiếng người tranh luận ầm ĩ.

*từ 23:00 ngày hôm trước tới 01:00 ngày hôm sau

Bởi vì sự việc xảy ra đột ngột nên Lý Phượng Minh không kịp trang điểm, chỉ có thể dùng áo khoác thật dày bọc kín mình không còn kẽ hở, lại dùng mũ lụa mỏng có màn che hai lớp dài nửa người che khuất diện mạo.

Lúc này nàng đang đứng sau lưng Tiêu Minh Triệt nửa bước, xuyên thấu qua lớp màn che lờ mờ quan sát cục diện trước mắt.

Tề Thái tử Tiêu Minh Tuyên ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị, đứng bên trái là mấy vị trọng thần trong dòng họ Tiêu thị, đứng phía bên phải là mấy vị võ tướng mặc nhung trang, vẻ mặt nôn nóng.

Trong lời nói của hai bên đều có sự tranh cãi, bất tri bất giác mà dần đề cao âm lượng, giống như là làm thế thì có thể thuyết phục đối phương vậy.

Thái tử ở giữa lại trầm mặc, nhất thời chưa lộ ra ý tứ hòa giải hay quyết định. Mà nhân vật chính khiến hai phe tranh cãi là Tiêu Minh Triệt cũng không nói một lời, chỉ một mình đứng thẳng ở đó, giống như đang có điều suy nghĩ.

Thì ra, ngay tối hôm nay, Tiêu Minh Triệt cùng Lý Phượng Minh vừa hoàn thành tất cả nghi lễ của đại điển đại hôn hòa thân xong, sau khi bị đưa vào động phòng, trong cung cũng nhận được báo cáo cầu viện khẩn cấp từ chiến trường biên giới gửi đến. 

Tề đế vội vàng triệu Thái tử vào cung, sau khi thương nghị sơ qua một chút, quyết định phái binh nhanh chóng đi tiếp viện, lại phái Hoài vương Tiêu Minh Triệt mới cưới đi cùng, thay mặt thiên tử đi tới biên cảnh đốc chiến, đồng thời trấn an lòng quân.

Nói đến cũng trùng hợp, ngay lúc đó, hành cung Tích Thúy Sơn ở ngoại ô kinh thành cũng báo tin khẩn cấp về cho Tề đế, nói bệnh phong hàn của Thái hoàng thái hậu hiện đang an dưỡng ở hành cung lại trở nặng thêm, thần trí mơ hồ rồi.

Trong sảnh, một vị lão vương gia nói lời thấm thía, nhanh chóng chụp một cái mũ xuống khiến người nghe không thở nổi: “Từ năm Minh Triệt lên chín tuổi đã đi theo Hoàng thái hậu đến sống ở Tích Thúy Sơn, được lão nhân gia che chở, nuôi nấng nhiều năm. Trước mắt là do lão nhân gia nhớ hắn quá nên thành ra tâm bệnh rồi! Biên cảnh khẩn cấp đúng thực là chuyện quốc gia đại sự, nhưng hai chữ ‘đạo hiếu’ cũng là tiền đề gốc rễ của Kim thượng khi trị quốc đó!”

Bên kia, chỉ hận không thể lập tức ra khỏi thành. Các tướng lĩnh được phái gấp rút đến biên cảnh trong đêm tuyết cũng gấp đến mức phát hỏa: “Nhưng bệ hạ đã khâm điểm cho Hoài vương điện hạ theo theo viện quân nhanh chóng tới tiếp viện cho biên giới rồi còn gì!”

Hai bên cứ như vậy lặp đi lặp lại tranh cãi qua lại mấy lần, vẫn chưa đưa ra được quyết định chuẩn xác.

Rốt cục Thái tử ngồi ở vị trí chủ tọa cũng lên tiếng: “Minh Triệt, ý của phụ hoàng là, muốn tới nơi nào, đều do ngươi quyết định. Nếu ngươi muốn đi Tích Thúy Sơn, sự tình đốc quân cấp bách có thể đổi sang người khác!”

Lời vừa nói ra, Lý Phượng Minh lập tức ngộ ra đây là cái bẫy gì.

Đồng thời cũng hiểu vì sao lúc Thái tử cho người tới thông bẩm, phải cố ý dặn dò Tiêu Minh Triệt đem theo thê tử mới cưới là nàng đây đi cùng.

Nếu như Tiêu Minh Triệt còn nhớ tới ân dưỡng dục che chở của Thái hoàng thái hậu, lựa chọn đi Tích Thúy Sơn hầu hạ bệnh tình. Như vậy, sự tồn tại của Lý Phượng Minh sẽ cho các võ tướng một loại ám chỉ. “Hoài vương điện hạ tân hôn hạnh phúc, đang đắm chìm trong ôn hương nhuyễn ngọc. Tối nay đơn giản là chỉ muốn mượn lý do của Thái hoàng thái hậu, từ chối trọng trách đi tới biên cảnh đốc quân.”

Mà nếu hắn nhẫn tâm mặc kệ bệnh tình của Thái hoàng thái hậu đã nuôi dưỡng hắn, dứt khoát lựa chọn theo viện quân đi tới biên cảnh, thì không những bị mấy vị trong dòng họ của hoàng thất mắng cho máu chó đầy đầu, mà tương lai khi hắn ở trên triều Tề quốc còn phải gánh cái tiếng xấu luôn đời là “đại bất hiếu” nữa.

Mặt khác, nếu Tiêu Minh Triệt nói “để cho thê tử mới cưới của mình thay hắn tới Tích Thúy Sơn hầu hạ bệnh tật” thì sẽ lại phải đối mặt với chỉ trích “làm tổn hại đến quan hệ ngoại giao của hai nước, mới đêm tân hôn đã khinh mạn công chúa sang hòa thân, bắt buộc nàng một mình ra khỏi thành hầu hạ trưởng bối.”

Đây rõ ràng là đẩy Tiêu Minh Triệt vào hố lửa. Chỉ cần hắn mở miệng ra, thì chọn đi đường nào cũng là sai hết.

Là công chúa của Nguỵ quốc, từ nhiều năm trước Lý Phượng Minh đã nghe qua lời đồn rằng “hoàng thất họ Tiêu đều bị điên.”

Tuy nàng không xác định được việc “ép Tiêu Minh Triệt vào đường cùng” này là chủ ý của chính Thái tử, hay vẫn là Tề đế bày mưu tính kế cho Thái tử. Nhưng hoạt cảnh trước mắt này đủ để chứng minh rằng lời đồn không giả.

Dù sao giữa Tề đế với Tề thái tử, nhất định có một người bị điên. Hoặc là, cả hai đều điên rồi.

Biên cảnh gấp gáp chờ đợi viện quân khẩn cấp đến cứu trợ, bệnh nặng của Hoàng thái hậu, rồi thì hai nước Tề – Nguỵ mới dùng chuyện liên hôn để ký kết quan hệ ngoại giao hòa bình. Chuyện quốc gia đại sự của đất nước, tất cả đều bị lấy ra làm quân cờ để hạ bệ Tiêu Minh Triệt.

Thật điên rồ, người bình thường sao có thể làm ra loại chuyện này được.

*** 

Thân là công chúa tới hòa thân, đối tượng cùng kết hôn lại là “nhìn nhau cũng không thích”, thì về tình về lý nàng chỉ cần hoàn thành nghi lễ của ngày đại hôn. Sau này an phận tuân theo quy chế “nam tôn nữ ti”* của Tề quốc, làm tốt vai bình hoa Hoài vương phi, đã coi như hoàn tất nghĩ vụ đi hòa thân rồi.

*Nói một quan niệm phong kiến lạc hậu cho đàn ông là đáng trọng, đàn bà là đáng khinh. Loài người phải để nhiều thế kỉ mới xác lập được cái ý thức “nam nữ bình quyền”.

Cho nên, nàng có thể khoanh tay đứng nhìn, chờ Tiêu Minh Triệt tự mình giãy dụa nên chọn đường nào.

Dù sao đây cũng không phải Đại Nguỵ nhà nàng, không thịnh hành chuyện gọi là “vợ chồng đồng cam cộng khổ.”

Dựa theo phong tục, quy chế của Tề quốc, về chuyện Hoài vương phủ hưng suy hay thành bại, đừng nói đến chuyện người mới tới “nhậm chức” Hoài vương phi được một ngày như nàng, mà cho dù là tương lai cũng không bao giờ có chỗ nói chuyện.

Nhưng chẳng biết tại sao, khi nàng nghe ra được lời nói ẩn chứa ác ý “mèo vờn chuột” của Thái tử, biết rõ mấy vị lão vương gia trong dòng họ đang tận tình khuyên bảo kia rất minh bạch nhưng lại giả bộ hồ đồ, lại xuyên thấu qua tấm màn mỏng manh của mũ đội nhìn thân ảnh cô độc mạnh mẽ rắn rỏi của Tiêu Minh Triệt kia…

Nàng bỗng sinh ra một tia chua xót đồng bệnh tương liên.

Dù nàng đã từng nghe người ta nói qua rằng “Hoài vương gia vô tâm” như thế, nhưng khi nàng nhìn Tiêu Minh Triệt trước mắt, liền phảng phất giống như nhìn thấy chính bản thân mình một năm trước, tứ cố vô thân, bị buộc phải đồng ý đi hòa thân.

Bị khắp nơi liên thủ vây hãm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, những con người ở đây đa phần đều là người có huyết mạch tương liên với hắn, nhưng lại không một ai có ý vươn tay ra giúp đỡ, mà ngược lại còn đang chờ chính hắn đem cổ luồn vào cái bẫy đã được thiết lập rõ ràng ngay trước mắt.

Cho dù hắn là thật sự lạnh lùng cứng rắn, chịu đựng được vạn tiễn đến từ một đám thân nhân đồng loạt b ắn ra, nhưng Lý Phượng Minh nghĩ, trái tim trong lồ ng ngực mỗi người đều là máu thịt cả, không có khả năng hắn sẽ không đau.

Mắt thấy hai tay buông thõng của Tiêu Minh Triệt đang nắm chặt thành quyền, sắp nói ra lựa chọn của mình. Lý Phượng Minh âm thầm cắn răng, cất bước tiến lên.

Trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, nàng đi thẳng qua Tiêu Minh Triệt, thay hắn đỡ lấy ánh mắt cười đầy ác ý “ta xem ngươi làm thế nào” kia của Thái tử.

“Thái tử điện hạ, các vị tông thân thúc bá”, Lý Phượng Minh tư thế đoan nhã, ôn nhu trầm tĩnh nói: “Nếu Thái hoàng thái hậu đã có ân nuôi dưỡng che chở cho phu quân ta, vậy thì phải do người cháu dâu mới cưới là ta thay phu quân đến Tích Thúy Sơn hầu tật mới đúng, về tình về lý đều rất thích hợp.”

Bước vào trong chính sảnh này nhiều lắm cũng chỉ trong thời gian một nén nhang ngắn ngủi, nhưng sau khi chứng kiến hết thảy lại khiến nàng sinh ra cảm giác đồng tình, đồng bệnh tương liên với Tiêu Minh Triệt. 

Trong lòng nàng cảm thấy, mình cùng người này, sau này có lẽ có thể ngắn ngủi kết giao lợi ích “mặt ngoài phu thê đồng minh” được.

Một màn này, coi như nàng giao cho Tiêu Minh Triệt quyền nắm đằng chuôi đi. Tiếp theo còn phải xem hắn có tiếp nhận phần ân tình to lớn này không đã.

***

Không ai nghĩ tới việc Lý Phượng Minh sẽ đứng ra cả.

Những lời này của nàng, nếu nói ra từ miệng của Tiêu Minh Triệt thì sẽ là làm “tổn hại đến quan hệ ngoại giao của hai nước, khinh bạc công chúa mới đến hòa thân”. Nhưng nếu là do nàng nói, liền lập tức trở thành “thê tử mới cưới thay chồng phân ưu, tình thâm nghĩa trọng”. Triều chính Tề quốc cũng chẳng thể chỉ trích được hai vợ chồng bọn họ, đơn giản liền giải quyết xong.

Nàng làm như vậy, đúng là giúp Tiêu Minh Triệt giải quyết được rắc rối lớn. Nhưng đối với nàng thì lại hại nhiều hơn lợi.

Tuy nói bản thân bị đưa tới nước khác hòa thân, đã chứng minh địa vị của nàng ở nước mẹ đẻ cũng không đáng nhắc đến. Nhưng ít ra trước khi thân sứ đoàn rời đi, thì nhất cử nhất động của nàng đều đại biểu cho hoàng tộc Lý thị ở Nguỵ quốc.

Một vị công chúa đi hòa thân, đêm tân hôn liền làm ra loại quyết định này, giống như là vội vàng muốn lấy lòng nhà chồng. Nếu như bắt buộc phải nói sâu xa hơn thì, ít nhiều sẽ tổn hại đến thể diện của quốc mẫu.

Nếu như tương lai thế cục giữa hai nước có biến động, hoặc hôn nhân của nàng và Tiêu Minh Triệt khó có thể tiếp tục, thì nàng cũng chẳng còn mặt mũi nào mà về nước mẹ đẻ được.

Nói cách khác, nàng đã chặt đứt đường lui của chính mình, đem quãng đời còn lại hoàn toàn dựa hết lên người Tiêu Minh Triệt.

Là hồ đồ hay lỗ m ãng? Hay là dũng cảm quyết đoán? Hoặc là thiếu nữ ngây thơ, lần đầu gặp đã nhất kiến chung tình với chồng mới cưới hôm nay rồi?

Thái tử nhất thời không thể nhìn thấu người đệ muội mới đến này. Hắn sững sờ trầm ngâm một lúc lâu mới giả vờ lo lắng khuyên nhủ: “Đệ muội nên nghĩ lại đi. Muội đến cùng cũng không phải phụ nhân bình thường của Tề quốc, thân sứ đoàn của quý quốc trước mắt đều còn ở kinh thành Ung ta. Nếu mới đêm tân hôn đã ủy khuất muội một mình tới hành cung hầu hạ bệnh tật, bản cung thân là Thái tử của Đại Tề, biết làm thế nào đối với lời bàn giao của bệ hạ quý quốc đây?”

“Thái tử điện hạ cứ yên tâm. Ta đã nhận trọng trách quan hệ thông gia của hai nước, thì việc này đương nhiên sẽ do ta bàn bạc với quốc mẫu, tuyệt đối sẽ không khiến ngài khó xử.”

Lời của Lý Phượng Minh còn chưa dứt, Tiêu Minh Triệt đã từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, ở sau lưng nắm chặt lấy áo khoác của nàng giật giật hai lần.

Hắn trầm giọng nói nhỏ: “Nàng im miệng cho ta.”

Lý Phượng Minh sống mười tám năm, phần lớn thời gian đều là nàng thét lên ra lệnh cho người khác im miệng. Tình cảnh lúc này khiến trong lòng nàng cực kì không vui, nhất thời quên mất bây giờ không giống ngày xưa, bật thốt ra lời trách cứ: “Ngài mới là người nên dừng tay cho ta.”

Trong lúc nói chuyện, nàng trở tay vỗ vỗ vào cái tay nào đó đang nắm lấy áo khoác của mình, mang theo tức giận quay đầu lại nhìn. 

Vận lần không ngờ, đầu ngón tay vừa mới chạm đến mu bàn tay của Tiêu Minh Triệt, hắn liền giống như bị lửa đốt, nhanh chóng lùi lại hai bước.

Người có mắt đều nhìn ra được, nếu không phải giờ phút này trường hợp không cho phép, thì sợ là hắn đã nhanh chóng nhảy ra ngoài cách xa tám ngàn dặm rồi.

Cho dù cách hai tầng sa mỏng, nhưng từ những tiếng nín cười cùng mấy âm thanh xì xào bàn tán của người bên ngoài, cùng với bộ dáng cứng ngắc của Tiêu Minh Triệt, Lý Phượng Minh cũng có thể cảm nhận rõ ràng được sự thật “mình đã bị ghét bỏ tránh né đến cực điểm” rồi.

Sau lớp màn che, Lý Phượng Minh đã khó xử tới mức mặt đỏ tới mang tai, nhưng cũng chỉ biết im lặng mím chặt môi, nuốt hết “cục tức” này vào trong.

Nếu không phải là có mũ che chắn, bộ dáng xấu hổ đến mức mặt đỏ tai hồng của nàng sẽ bại lộ ra trước mặt bao nhiêu người.

Nàng yên lặng mím môi, thầm nghĩ lời đồn của Tề quốc quả nhiên không sai. Tên Tiêu Minh Triệt này, đúng là không có lương tâm. 

Uổng công nàng đã tính toán được ăn cả ngã về không cứu người này trong lúc nước sôi lửa bỏng, kết quả tất cả công sức lại bỏ ra cho người mù nhìn. Đúng là phí công!

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!