Nam Thần

/

Chương 73: Ngoại truyện 5: Mục Sân – Kỷ Nhược

Chương 73: Ngoại truyện 5: Mục Sân – Kỷ Nhược

Nam Thần

Cật Phạn Phạn Phạn

11.000 chữ

10-07-2023

Thoáng chốc, bãi bể hóa nương dâu, thế sự xoay vần.

Chẳng rõ đã qua bao nhiêu năm, giới Tu Chân không biết đã có bao tu giả đăng tiên, ngay cả vùng cực Bắc, nơi không mọc nổi một ngọn cỏ kia cũng hóa rừng rậm. Quá nhiều năm qua đi, tiên khí đã hao mòn, đến cây bồ đề Thần mộc cũng không còn. Ở nơi vốn là chỗ cây bồ đề sinh trưởng bỗng mọc lên một gian nhà gỗ con con.

Tiểu Hoa là một cái cây mọc trước nhà gỗ. Nó không biết mình là người hóa cây hay là cây hóa người. Một ngày nọ mở mắt ra, nó đã là một thân cây. Cả cái tên Tiểu Hoa này, nó cũng đã quên mất là do ai đặt.

Tiểu Hoa là một thân cây, bộ rễ bám chặt lấy thổ địa, không thể đi lại, nên niềm vui lớn nhất mỗi ngày của nó là quan sát chủ nhân căn nhà gỗ.

Chủ nhân là một tiên nhân, dung mạo đẹp như tiên. Ngày thường người luôn ít nói ít cười, nhưng cũng có những lúc ngoại lệ.

Như hôm nay chẳng hạn.

Một cơn gió lướt qua, Tiểu Hoa thừa dịp này lắc lắc mớ cành lá bị nó coi như mái tóc, dùng tư thế nó tự cho là trịnh trọng nhất, nghênh đón vị tiên nhân đi tới.

Tiên nhân cầm trong tay một bầu rượu, cất bước thong thả khoan thai đi về phía Tiểu Hoa. Mỗi cử chỉ, mỗi động tác của người đều in sâu vào lòng nó. Tiểu Hoa nghĩ, có lẽ nó thích vị thượng tiên này, vì nó luôn không thể kiềm chế được mà dõi mắt theo người. Nó ngẫm nghĩ một lúc lâu, kiểu theo dõi này không phải vì cô đơn.

Sự yêu thích này không biết bắt đầu từ đâu, khi nó có ý thức thì đã thích người rồi.

Tiên nhân ôm bầu rượu đến bên Tiểu Hoa, gương mặt u uẩn nỗi ưu thương, vầng trán nhíu lại. Trong nháy mắt đó, Tiểu Hoa bỗng hy vọng mình có thể giống con người, có một đôi tay, để xoa dịu nếp nhăn trên trán người.

Tiên nhân bắt đầu uống rượu, tư thế uống rượu cũng rất ngang tàng, người mở nắp ra, kề vào miệng bình hớp một hớp lớn.

Cả dáng uống rượu cũng xuất thần đến thế.

Mùi rượu tỏa ra, chuốc say hoa cỏ.

Tiên nhân cũng say, chất lỏng trong suốt từ khóe mắt từ từ rơi xuống, từng giọt từng giọt, rơi vào mặt đất nơi Tiểu Hoa sinh trưởng, thấm vào đất, bỏng rát bộ rễ của nó.

Tiên nhân bất chợt ôm lấy Tiểu Hoa, gương mặt tuấn mỹ kề sát vào nó. Nếu Tiểu Hoa có trái tim, lúc này chắc chắn là cảm giác tim muốn nhảy khỏi lồng ngực.

“Nhược nhi…” Tiên nhân thầm thì, trong giọng nói lại là nỗi bi thương không xóa nhòa được.

Tiểu Hoa lại u sầu.

Mỗi lần người uống say, vẫn gọi tên này.

Nhược nhi là ai?

Tiểu Hoa nghĩ, Nhược nhi chắc chắn không phải là người tốt, vì người đó làm tiên nhân thương tâm đến nhường này.

Có khi, Tiểu Hoa lại mong, nếu nó là Nhược nhi thì tốt rồi.

“Lệ khô còn vương dấu nơi đây,

Lòng trĩu tâm tư khó tỏ bày.”

Tiên nhân ôm nó khóc một lúc lâu rồi mới đứng lên, chuếnh choáng loạng choạng đi về nhà gỗ. Tiểu Hoa lại chợt muốn mình có hai chân, có thể đuổi theo người.

Tiếc thay nó chỉ là cây, không có tay, cũng không có chân, chỉ đành nhìn người như thế.

Ngoại trừ lúc ngủ và nhìn ngắm tiên nhân, thời gian còn lại Tiểu Hoa chỉ ngẩn ngơ. Những khi ấy nó nghĩ về quá khứ của mình, phải chăng nó vốn chỉ là một cây non vô tri, nhưng vì nước mắt của tiên nhân nên mới hóa linh. Rồi nó nghĩ, liệu sau này nó có thể sinh ra hai tay hai chân, hóa thành người được không. Nó lại nghĩ, nếu một ngày nào đó tiên nhân tìm được “Nhược nhi” nọ, liệu người có bỏ ra đi hay không, và trong năm tháng đằng đẵng kia, nó biết phải trải qua như thế nào đây.

Đôi khi Tiểu Hoa sẽ nằm mơ, trong mơ, nó là một cô gái, cùng tiên nhân quấn quýt với nhau đêm ngày, người không hề ôm nó khóc. Người cười, nó cũng cười. Trong mộng, người thích nó.

Nếu được, Tiểu Hoa hy vọng mãi không tỉnh khỏi giấc mộng này.

Một ngày nọ, có một tiên nhân đến căn nhà gỗ.

Vị tiên mới đến này mày thanh mắt biếc, nhưng Tiểu Hoa nhìn, chỉ muốn… nện cho hắn một trận.

Lúc này, vị tiên nọ mang vẻ mặt tươi cười như có như không, nói với vẻ trêu ngươi: “Chà, Mục Sân, hóa ra huynh còn sống!”

Ra tiên nhân gọi là Mục Sân.

Mục Sân, Mục Sân, tên của người cũng hay quá. Tiểu Hoa vui rạo rực.

Mục Sân lạnh lùng liếc người nọ: “Ngươi sống được, ta lại không sống được sao?”

“Huynh thế này, dù chưa chết, cũng là sống dở chết dở!” Người nọ đáp, giọng nói trầm xuống: “Mục Sân, huynh cứ thế, chấp niệm quá sâu, trước kia là tu chân, giờ là Kỷ Nhược, mấy ngàn năm qua rồi, Kỷ Nhược cũng…”

Nhìn vẻ mặt Mục Sân, người nọ không nói nữa, chỉ thở dài.

Hai tiên tử ngồi song song dưới tàn cây, vốn phải là một bức tranh tuyệt đẹp, nhưng Tiểu Hoa lại rất không vui.

Cứ nghĩ cái tên mới đến này sẽ làm tiên nhân của nó vui lên, chẳng ngờ người lại càng thêm phiền muộn.

“Nhạc Chí, ta sắp chờ không nổi nữa rồi, việc tu chân ít nhất vẫn có hy vọng, ta biết chỉ cần một lòng tu hành, ắt sẽ có ngày thành tiên. Nhưng mà Nhược nhi, ta đã đợi mấy ngàn năm, càng chờ đợi mỗi ngày, hy vọng nàng trở về lại càng cạn thêm. Nhạc Chí, ta luôn nghĩ có phải vì oán hờn nên Nhược nhi không muốn gặp ta. Nhưng ta biết, dù ta lừa mình dối người, nàng vẫn yêu ta, không đành lòng làm ta khổ sở, nên nếu nàng không quay về, chỉ có một khả năng…”

Hồn phi phách tán.

Hai người lặng im, im lìm đáng sợ.

Cuối cùng vị tiên gọi là Nhạc Chí phá vỡ sự im lặng: “Mục Sân, rốt cuộc huynh muốn làm gì?”

“Ta nghĩ, nếu hồn phi phách tán, linh hồn biến tan, có lẽ sẽ chẳng cảm thấy gì, sẽ không tuyệt vọng, không sợ hãi. Nhưng lại e một ngày nào đó Nhược nhi quay về, lại không tìm thấy ta. Nhạc Chí, khi người ta chết, uống canh Mạnh Bà sẽ quên hết mọi thứ, có phải không?”

Nhạc Chí cười: “Uống canh Mạnh Bà rồi, huynh quên mất nàng, lúc nàng trở về, làm sao tìm được huynh?”

Mục Sân chậm rãi cúi đầu, gương mặt anh tuấn hoang mang.

Sau đó, một tiên nhân nữa đến, gã này cực kỳ dễ sợ, lúc gã đứng bên Tiểu Hoa, nó cảm giác hoa cỏ xung quanh run rẩy.

Gã tiên kia thấy Nhạc Chí, cả người xụi lơ, ngoan ngoãn như cô vợ nhỏ, tò tò đi theo hắn.

Nhạc Chí đi đâu, gã kia cũng theo đó, buổi tối còn phát ra những tiếng động kỳ lạ. Bộ rễ Tiểu Hoa vói vào trong đất, cảm giác rất nhạy bén, nên những tiếng kia nó nghe rõ mồn một. Mấy ngày liên tục, nó ngủ không ngon.

Tiểu Hoa nghĩ, chắc Mục Sân cũng vậy. Sắc mặt người càng lúc càng khó chịu. Cuối cùng một ngày nọ, người đen mặt đuổi hai tên kia đi.

Lúc bọn họ đi, Nhạc Chí bỗng quay đầu nhìn Mục Sân: “Mục Sân, nếu huynh thật sự không chờ nổi, hãy đến tìm ta.”

Vì trên đời này có một vật gọi là Tuyệt Tình Đan.

“Kỷ Nhược đối với gã như vậy, cho gã chờ đến chết!” Một giọng khịt mũi nói.

Hai vị tiên cưỡi mây đi mất, để lại Mục Sân một mình một bóng thẫn thờ trong sân.

Ngày lại ngày qua đi, hoa trong vườn nở rồi lại tàn, Tiểu Hoa cũng bắt đầu kết quả, thời gian tiên nhân say rượu cũng càng lúc càng dài.

Mỗi khi Mục Sân say, vẫn ôm nó gọi tên Nhược nhi. Nhìn bộ dạng của Mục Sân, Tiểu Hoa chỉ muốn ôm lấy người. Mộng tưởng này lại trở thành sự thật, Tiểu Hoa hóa ra đôi tay, ôm lấy người. Cả hai ôm nhau thật chặt, Mục Sân nở nụ cười.

Tiểu Hoa thấy như trời giăng đầy sao, rồi nó mê đi.

Lúc tỉnh lại, nó vẫn là một thân cây, dẫu nghĩ thế nào, vẫn không hề có tay.

Mục Sân không uống rươu, chỉ nhìn nó đờ đẫn, rì rầm những lời kì quái.

Mục Sân nói: “Nhược nhi, nếu nàng đã trở lại, sao không đến gặp ta.”

Mục Sân nói: “Nhược nhi, ta biết nàng ở đó, hãy gặp ta đi.”

Mục Sân nói: “Nhược nhi, ta nhớ nàng, hãy đến cho ta gặp đi.”

Nghe Mục Sân nói, Tiểu Hoa rất đau lòng. Nó muốn khóc.

Bỗng có một ngày, tiên nhân đi đâu mất.

Tiểu Hoa nhớ rõ lúc Mục Sân ra đi.

Hôm đó, tiết trời sáng sủa, Mục Sân dựa vào thân cây đứng ngẩn ngơ. Rồi người đứng bật dậy, gọi đến một đám mây. Lúc ra đi, người liếc nhìn lại mảnh sân này. Ánh mắt ấy rất quái dị, như không nỡ từ bỏ, lại như được giải thoát.

Không thấy tiên nhân, điều này khiến Tiểu Hoa rất buồn bực, dù không có gió lay, cành lá của nó cũng rung lên xào xạc. Tiểu Hoa có cảm giác mình bị vứt bỏ, dù tiên nhân chẳng hề biết đến sự tồn tại của nó.

Xuân đi xuân đến, Tiểu Hoa từ hờn dỗi chuyển sang trầm tư. Thời gian để nhìn ngắm tiên nhân trước đây, giờ lại dùng để thẫn thờ.

Tâm trí nó không còn trống rỗng nữa, mà từ từ xuất hiện những đoạn mộng mị ngắn. Hình ảnh trong mộng cũng dần dần rõ ràng hơn.

Mục Sân trong trí nhớ của nó, đa phần là gương mặt lạnh lùng, nhưng gương mặt nó thấy lại có đủ buồn, vui, hờn, giận. Chỉ cần một cử chỉ, nó đã biết người muốn làm gì.

Nó biết rất nhiều chuyện của Mục Sân, hóa ra người không phải tiên nhân. Người là một tu giả, nhưng đã đăng tiên thất bại.

Nó biết người đang chờ đợi một ai đó, đợi đến tuyệt vọng.

Còn nó là ai? Sao nó lại biết? Mỗi lần Tiểu Hoa muốn nghĩ sâu hơn, một cơn đau đớn lại ập đến, đau hơn cả việc nhổ bật bộ rễ của nó.

Không biết bao nhiêu năm đã trôi qua, gốc cây bên cạnh giờ đã cao hơn Tiểu Hoa, Mục Sân lại trở về.

Lúc nhìn thấy Mục Sân, nó vui như muốn nhảy dựng lên.

Nhưng nó nhảy không được, chỉ có thể kích động nhìn người.

Nhiều năm qua đi, Mục Sân vẫn thế, chỉ là nét u ám trên mặt càng đậm thêm.

Mục Sân vào phòng, lúc trở ra đã đổi một bộ quần áo khác, rồi đi đến dưới tàn cây, nâng một cái chén.

Người nói: “Nhược nhi, ta đã về.” Rồi tưới nước trong chén vào dưới tàn cây của Tiểu Hoa.

Nước thấm vào, bỏng rát bộ rễ, Tiểu Hoa đau đến run rẩy.

Mục Sân nghe ai xúi giục mà muốn hại nó như vậy!

Lúc Tiểu Hoa tỉnh lại từ cơn đau đớn, trong tay Mục Sân cầm chén, người nhìn nó với vẻ mặt thất vọng.

Tiểu Hoa đột nhiên cảm thấy khó chịu quá, cứ như nó đã làm gì sai, nên mới khiến người thất vọng.

“Nhược nhi…” Mục Sân thì thầm, người nhìn nó rồi ngồi xuống.

“Nhược nhi, ta mệt mỏi quá.” Người nói, rồi lấy từ trong ngực áo ra một viên đan dược, “Đây là Tuyệt Tình Đan, ăn vào sẽ quên thất tình lục dục. Nhược nhi, ta chờ không nổi nữa, Sân ca xin lỗi nàng…”

Tiểu Hoa trân trân nhìn viên đan dược!

Đoạn tình tuyệt ái, tiên nhân của nó sao có thể đoạn tình tuyệt ái?

Vậy nó phải làm sao?

Trong tâm trí nó hiện ra một Mục Sân vô tình vô dục, sẽ không say, không thẫn thờ, trong mắt không gợn chút cảm xúc!

Nhìn Mục Sân chầm chậm cho đan dược vào miệng, Tiểu Hoa cảm thấy thân thể của nó từ từ chuyển đổi!

Vặn vẹo biến hình.

“Sân ca!”

Mục Sân vừa ngậm đan dược vào, thì thấy thân cây trước mặt dần dần biến đổi, rồi biến thành một người!

Dung nhan thiếu nữ như ngọc, tóc mai đen nhánh, gương mặt xinh xắn, mỗi tấc da thịt đều quen thuộc tận xương tủy.

Tiểu Hoa mờ mịt đứng đó, mất đi rễ lại mọc thêm chân, điều này làm nó lúng túng.

Ngay lập tức, nó rơi vào một vòng ôm, là vòng tay nó đã mong chờ từ lâu của tiên nhân.

“Nhược nhi!” Mục Sân thầm thì.

Không, nó không phải là Nhược nhi, nó là Tiểu Hoa.

Tiểu Hoa chính là Nhược nhi! Một giọng nói trong đầu nó vang lên, những đoạn rời rạc trong đầu liền lạc lại!

Nàng và Nhạc Chí cùng đến cực Bắc, rồi tìm được cây bồ đề, trong khoảnh khắc cuối cùng, thần hồn của nàng bị cây bồ đề xé nát, rơi rụng dưới thân cây!

Rồi sau đó, rơi vào hỗn loạn.

Sân ca của nàng đã đợi nàng mấy ngàn năm ở cực Bắc này! Ngày qua ngày, năm sang năm, nàng nhìn y thương tâm, nhìn y tuyệt vọng, nàng lại mơ hồ không biết, chỉ đành bất lực!

Nước mắt tuôn rơi, Kỷ Nhược nhoẻn miệng cười.

“Sân ca, chàng mà không buông ra, ta bị siết thành bánh thịt mất~”

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!