Chương 23

Nam Chính Câu Dẫn Ta

11.179 chữ

13-12-2022

Tuy rằng thang Thải Vân còn chưa mở ra, nhưng trên Thải Vân trấn lại mở không ít cửa hàng chào mời linh đan diệu dược, phần lớn là cung cấp cho một những tán tu còn chưa tới Trúc Cơ, Tạ Lâm Nghiễn đương nhiên sẽ không cảm thấy hứng thú.

Theo lý thuyết, một người tu vi Trúc cơ kỳ như Sở Nghiêu Nghiêu hẳn là cũng không có hứng thú với những thứ này mới đúng, nhưng dù sao nàng cũng là một người xuyên không, nhìn thấy đồ vật đầy mùi tiên hiệp thì thật sự mới lạ.

Tạ Lâm Nghiễn đã sớm nhận thấy Sở Nghiêu Nghiêu vẫn luôn nhìn ra ngoài đánh giá, trong mắt hắn đầy tò mò, chống cằm nhìn nàng trong chốc lát, đột nhiên mở miệng: “Tò mò thì ra ngoài xem đi.”

Sở Nghiêu Nghiêu quay đầu hoài nghi nói: “Một mình ta?”

“Chẳng lẽ lại muốn Kim Đan kỳ như tại hạ cùng cô nương đi dạo cửa hàng Luyện Khí kỳ?”

Hắn vừa nói như vậy, Sở Nghiêu Nghiêu cũng cảm thấy có chút chướng mắt, nhưng nàng vẫn không thấy yên tâm: “Ta đi một mình sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ? Dù sao hiện tại chúng ta cũng đang bị truy sát.”

Ánh mắt Tạ Lâm Nghiễn thản nhiên nhìn lướt qua trâm cài tóc của Sở Nghiêu Nghiêu, vẻ mặt thoải mái nói: “Không sao, Thải Vân Trấn không lớn, thần thức của ta sẽ theo ngươi.”

Nếu hắn đã nói như vậy, Sở Nghiêu Nghiêu đương nhiên muốn ra ngoài đi dạo, mặt nàng không giấu được vui vẻ.

Tạ Lâm Nghiễn thấy thần sắc của Sở Nghiêu Nghiêu không giống giả vờ, hắn suy nghĩ một lát, có chút không chút để ý hỏi: “Sở cô nương trước đây chưa từng thấy cảnh tượng giống vậy sao?”

Đương nhiên… Chưa từng thấy!

Sở Nghiêu Nghiêu tức giận trừng hắn: “Cười nhạo ta quê mùa, không có kiến thức?”

Tạ Lâm Nghiễn cười một tiếng: “Không có ý đó.”

Trên đường có rất nhiều người, phục sức khác nhau, tuổi không đồng nhất, còn dắt đủ loại vũ khí. Nàng tò mò nhìn xem khắp nơi, dạo hết cửa hàng này đến cửa hàng khác.

“Cô nương, đến xem đi, đan dược hạ phẩm!”

“Chỗ ta có linh thú cấp một được thuần hóa thành linh sủng để nuôi!”

“Bên này có váy lụa vừa chuyển đến! Kiểu dáng mới nhất!”

Trên ngã tư đường, khi Sở Nghiêu Nghiêu xoay người muốn đi liền thấy một người ập về phía nàng.

Nàng giật mình, nhanh chóng tránh sang bên cạnh, người kia kề sát đuôi tóc nàng ngã ở trên mặt đất.

“Rầm” một tiếng giòn vang, Sở Nghiêu Nghiêu thầm nghĩ không ổn, mắt quét qua thì thấy trên mặt đất là một bãi mảnh sứ vỡ, đều là từ trong lòng người đụng nàng rơi ra ngoài.

“Ai u! Đan dược của ta!” Hắn oa oa kêu to lên.

Cái gã đột nhiên nhảy ra đụng Sở Nghiêu Nghiêu là một thanh niên, mặt chữ điền, lông mày rất thô, diện mạo rất ngông cuồng, lúc này mặt hắn đầy đau lòng gào khóc làm cho người ta cảm thấy có chút quái dị.

Tu vi Trúc Cơ trung kỳ, cao hơn Sở Nghiêu Nghiêu một chút.

Hắn kêu la ầm ĩ, rất nhanh liền kéo một đống người đến vây quanh, chỉ trỏ Sở Nghiêu Nghiêu.

“Vừa nãy chính là nàng ta đụng người ta ngã xuống đất.”

“Ai nha, trên mặt đất đều là đan dược, thật là đáng tiếc.”

“Nhìn dáng vẻ cô nương này hẳn là đệ tử tông môn, chắc sẽ bồi thường thích đáng mới đúng.”

Sở Nghiêu Nghiêu: “…”

Nàng đây là gặp phải kẻ dàn cảnh ăn vạ, không nghĩ đến tu chân giới cũng có loại người này …

Nam tu mặt chữ điền vẻ mặt đưa đám bò dậy từ mặt đất, nói với Sở Nghiêu Nghiêu: “Cô nương, những đan dược này ta vốn dùng để tu luyện, ta là một tán tu, linh thạch không còn nhiều, không thể mua lại lần thứ hai. Kính xin cô nương thương xót, ít nhất cũng bồi thường linh thạch cho ta, không nhiều lắm, những đan dược này tổng cộng hai ngàn linh thạch.”

Sở Nghiêu Nghiêu xém nữa tức quá hoá cười: “Ta đang đứng yên lành ở chỗ này, là ngươi đụng vào ta, liên quan gì đến ta? Vì sao ta phải bồi thường?”

Lại nói, nàng đi đâu tìm hai ngàn linh thạch?

Ai ngờ lời này vừa nói ra, người xung quanh lại bắt đầu ồn ào.

“Cô nương này, ngươi không thể ỷ vào mình là đệ tử tông môn liền bắt nạt tán tu được!”

“Đúng vậy, đúng vậy! Các ngươi nhìn trên tay nàng ta còn đeo nhẫn trữ vật, vậy mà hai ngàn linh thạch cũng tiếc.”

“Cũng không biết là môn phái nào mà keo kiệt như vậy, cũng không sợ gieo tiếng xấu cho sư môn!”

Chậc chậc, chụp cái mũ thật to, xem ra đám người kia đã sớm nhìn chằm chằm nàng. Tuy tính cách của Sở Nghiêu Nghiêu không thích gây chuyện, nhưng nàng cũng sẽ không để cho người ta tự ý bắt nạt.

Nàng thần sắc lạnh lùng, trầm giọng nói: “Ai nói ta là đệ tử tông môn! Ta đến từ Ma vực, ta là ma tu! Ta nói không đụng là không đụng. Nếu các vị cảm thấy bất mãn, chúng ta có thể đánh một trận.”

Trong nhẫn trữ vật của Sở Nghiêu Nghiêu còn có một cặp phù chú cao giai, nàng không tin đánh không lại mấy tên tán tú Trúc cơ kỳ.

Những người kia liếc nhau, ánh mắt có chút hoài nghi, tên nam tu mặt chữ điền kia mở miệng nói: “Đấu pháp cũng được, nhưng nếu ta thắng, kính xin vị cô nương này không chỉ bồi thường hai ngàn linh thạch, còn phải đem nhẫn trữ vật trên tay ngươi bồi thường cho ta.”

Hắn ỷ tu vi cao hơn Sở Nghiêu Nghiêu, nắm chắc phần thắng.

Sở Nghiêu Nghiêu cười lạnh: “Vậy nếu ngươi thua thì sao?”

Không đợi tên mặt chữ điền mở miệng, bên ngoài đám người đột nhiên truyền đến một giọng nói thanh lãnh: “Nếu như thua, thì để mạng ở lại đây đi.”

Sở Nghiêu Nghiêu nhìn về phía người nói chuyện.

Đám người nhường ra một đường, một thanh nuên bạch y chậm rãi đi ra, mặt mày hắn thanh lãnh, dung nhan tuấn tú, ôm ấp trường kiếm, chính là Tạ Lâm Nghiễn.

“Ngươi là người phương nào, lại muốn giết người trong Thải Vân Trấn!”

Một người trong đám người quay sang hướng Tạ Lâm Nghiễn lớn tiếng nói.

“Thải Vân Trấn có quy định không thể giết người sao?”

Tạ Lâm Nghiễn từng bước tới gần, đột nhiên rút trường kiếm ra, trên lưỡi kiếm nổi lên kiếm khí lạnh băng.

“Tạ, Tạ công tử!” Sở Nghiêu Nghiêu nhất thời khẩn trương, xém chút kêu tên của hắn, nàng lo lắng Tạ Lâm Nghiễn nghênh ngang giết người sẽ dẫn tới phiền toái không cần thiết.

Tạ Lâm Nghiễn không để ý đến nàng, mũi kiếm sắc bén nhắm thẳng vào nam tu mặt chữ điền, uy áp của Kim Đan kỳ toả ra, lạnh lùng nói: “Đứng lên, ta cùng ngươi so.”

Sắc mặt nam tu kia lập tức liền thay đổi, hắn hoảng sợ nhìn Tạ Lâm Nghiễn, lắp bắp nói: “Tiền bối, tiền bối là Kim Đan kỳ.”

Tạ Lâm Nghiễn thản nhiên “A” một tiếng: “Kim Đan kỳ làm sao, không xứng hướng khiêu chiến với ngươi ư?”

Lại có người trong đám người lên tiếng: “Kim Đan kỳ thì giỏi lắm sao? Chẳng lẽ tu vi cao thì có thể ỷ thế hiếp người? Nói ra cũng không sợ mất mặt!”

Thần sắc Tạ Lâm Nghiễn vẫn lãnh đạm, hắn hơi nghiêng đầu, chính xác nhìn về phía người vừa mới nói nhảm kia: “Ma tu như ta ỷ thế hiếp người thì có gì phải mất mặt?”

Hắn nói như thể đương nhiên, trong ánh mắt còn có vài phần vô tội: “Nếu có ai cảm thấy bất mãn, nhất định phải đứng ra nói cho ta biết, ta giết các ngươi rồi thì bên tai liền có thể thanh tịnh.”

Này ngôn từ, nghề này kính, đúng là ma tu hành vi, vây quanh ở chung quanh xem náo nhiệt nhiều nhất cũng chỉ là Trúc cơ hậu kỳ mà thôi, phần lớn cũng chỉ có thể giận mà không dám nói gì, cuối cùng bọn họ chỉ phải đem ném xuống đất mặt chữ điền nam tu nâng dậy đến, không lên tiếng rời đi.

Sau khi đám người tản đi, Tạ Lâm Nghiễn mới thu kiếm quay đầu nhìn Sở Nghiêu Nghiêu.

Kỳ thật từ khoảnh khắc tên nam tu mặt chữ điền va vào Sở Nghiêu Nghiêu, Tạ Lâm Nghiễn đã lại đây, chỉ là không hiện thân mà thôi. Hắn muốn xem phản ứng của Sở Nghiêu Nghiêu một chút. Hắn rất tò mò nàng sẽ dùng phương thức gì ứng phó, dù thế nào cũng không nghĩ đến, cô nương này vậy mà hô to với đám người kia mình là ma tu.

Chưa thấy qua đệ tử chính đạo nhà ai lại có thể đúng lý hợp tình nói ra lời này như thế.

“Không bị thương chứ?” Môi mắt hắn cong cong, giọng nói dịu dàng.

Sở Nghiêu Nghiêu có chút muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nói: “Ngươi sẽ không bị người khác nhận ra chứ?”

“Không nhận ra.” Hắn nói rất chắc chắc.

Sở Nghiêu Nghiêu không biết hắn lấy tự tin ở đâu ra, nhìn qua thì lại thấy tóc của hắn trượt ra phía sau, vừa vặn lộ ra dấu răng nhàn nhạt trên cổ.

Mặt già của Sở Nghiêu Nghiêu đỏ ửng, nhanh chóng đưa tay kéo một lọn tóc của hắn ra phía trước che lại.

Tạ Lâm Nghiễn cười khẽ một tiếng: “Sở cô nương, kiểu tóc này thật sự không thích hợp múa kiếm, tại hạ cảm thấy không quen.”

Hắn thấy Sở Nghiêu Nghiêu mím môi, đỏ mặt trừng hắn, nhịn không được giữ cổ tay nàng lại: “Đi thôi, trở về.”

Trên đường trở về, Sở Nghiêu Nghiêu nhịn không được hỏi Tạ Lâm Nghiễn: “Vừa nãy sao nhóm người kia lại lớn lối như vậy? Bọn họ không sợ bị trả thù sao?”

“Bọn họ là địa đầu xà <1> ở nơi này, cho dù gặp phải đệ tử tông môn đích thực, kể cả sư trưởng đến cũng sẽ lựa chọn nhân nhượng cho khỏi phiền. Tông môn cố kỵ nhất là mặt mũi, không tiện chấp nhặt với bọn họ.” Hắn bất chợt dừng lại, ánh mắt châm biếm: “Đáng tiếc tại hạ không thích nhân nhượng cho khỏi phiền.”

Sở Nghiêu Nghiêu tỏ vẻ lo lắng: “Ngươi vừa mới lớn tiếng nói mình là ma tu như vậy, thật sự không sợ bị nhận ra sao?”

“Nhận ra thì nhận ra thôi.” Hắn căn bản là không để ý.

Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy khác thường, nàng hỏi: “Ngươi có kế hoạch gì không?”

“Không phải rất rõ ràng sao?”

Tạ Lâm Nghiễn nghiêm túc nhìn nàng, đôi mắt dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống giống như một đôi hổ phách trong suốt, rực rỡ loá mắt: “Sở cô nương nên tự nghĩ lại cho kỹ, đừng chờ ta mớm cho ngươi, ngốc như thế rất dễ chết.”

Giọng nói của hắn ôn nhu, nhưng ý trong lời nói lại không chút khách khí.

Sở Nghiêu Nghiêu lại bị hắn nói ngốc, nàng dám thề mình từ nhỏ đến lớn cũng không hề có khoảng thời gian nào bị người ta ấn đầu nói ngốc nhiều lần như vậy. Kể cả điểm thi đua thời cao trung, thành tích của nàng cũng là số một số hai trong lớp. Những người nói khoa tự nhiên là ưu thế của nam sinh đều thi không qua nàng.

Nàng ngốc? Nàng sao có thể ngốc! A! Ý đồ của Tạ Lâm Nghiễn nàng lại đoán không ra sao? Sở Nghiêu Nghiêu nghẹn một hơi, đại não nhanh chóng vận chuyển.

Đầu tiên, Tạ Lâm Nghiễn và nàng bị người ta đuổi giết. Người của ba đại môn phái đã đoán được Tạ Lâm Nghiễn bị trọng thương, chỉ có thể dùng giấy khôi lỗi tu vi Kim Đan sơ kỳ, cho nên bọn họ chỉ có thể trốn đông trốn tây.

Dựa vào đây phán đoán, ở thời điểm hiện tại, nơi có thể trốn ở tu chân giới tựa hồ cũng chỉ có Vân Trung Thành. Vân Trung Thành có trận pháp bảo hộ, thần thức không thể tra xét, lại không thuộc về thế lực nào của chính đạo hay Ma vực.

Cho nên hiện tại chính đạo hẳn là chuẩn bị cho người canh giữ ở khu vực gần Thải Vân Trấn, đợi khi Tạ Lâm Nghiễn và nàng đi Vân Trung Thành thì đến bắt ba ba trong rọ.

Mà biện pháp ứng phó của Tạ Lâm Nghiễn giống với lần ở Ngọc Hành Sơn. Hắn không vạch trần ý đồ của chính đạo, thậm chí sơ hở nghênh ngang bại lộ trước mặt kẻ địch, dẫn đối phương xuất chiêu.

Làm như vậy có một chỗ tốt, hắn đoán được ý đồ của kẻ địch, nhưng kẻ địch lại không thể đoán được ý đồ của hắn.

Không chỉ như thế, Tạ ma đâu luôn nổi tiếng âm hiểm xảo trá. Những kẻ chính đạo kia thấy hắn không kiêng nể gì như thế, rất có khả năng lo nghĩ quá nhiều, ngược lại tự bó tay bó chân.

Tạ Lâm Nghiễn thấy thần sắc của Sở Nghiêu Nghiêu biến hóa, liền biết nàng đã hiểu ý đồ của mình, hắn mỉm cười: “Chuẩn bị sẵn sàng, ngày mai chuẩn bị vào Vân Trung Thành.”

“Cần ta chuẩn bị gì?” Sở Nghiêu Nghiêu cẩn thận hỏi.

Hắn cười nhẹ: “Chuẩn bị tâm lý.”

<1> Có câu cường long nan áp địa đầu xà, ý nói rồi có mạnh cũng khó áp chế rắn trong hang. Nghĩa tương đương với câu phép vua thua lệ làng.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!