Muôn Hoa Trên Gấm

/

Chương 172: 172: Di Chứng

Chương 172: 172: Di Chứng

Muôn Hoa Trên Gấm

Bỉnh Chúc Du Tất Viên

11.037 chữ

09-07-2023

Ngày hôm sau thức dậy, cả Minh Cẩm và Lục Phi đều buồn ngủ mắt nhập nhèm, nhưng rốt cuộc không phải ở nhà mình, Minh Cẩm vẫn miễn cưỡng ngồi dậy.

“Nàng và Lục Phi hãy ngủ tiếp trong chốc lát.” Lục Trạm nhìn ra Minh Cẩm do dự, đẩy nàng trở lại giường, “Giữa trưa sẽ kêu nàng dậy.”

"Làm vậy coi sao được.” Minh Cẩm dụi mắt, đưa tay nhéo bên eo Lục Trạm một cái, đỏ mặt nhỏ giọng nói, “Lục Phi ngủ trễ chút thật ra không có gì, nhưng ngày hôm qua chàng vừa về...” Nàng không nói hết câu.

Màn kinh tâm động phách đêm qua dĩ nhiên không thể nói với cha mẹ Lục, nhưng ấm nước và chén trà vỡ tan cùng với giá áo bị gãy thì bất luận làm thế nào đều che giấu không được.

Tuy mấy thứ kia không có giá trị, nhưng ngặt nỗi ngày hôm qua Lục Trạm về nhà lúc nửa đêm...

Minh Cẩm không khỏi đỏ mặt, nếu thật hai vợ chồng có làm chút chuyện gì để người ta hiểu lầm cũng không sao, nhưng khổ nỗi đêm qua bọn họ đều mệt muốn chết, cho dù có định vận động một chút cũng chả đủ sức.

Lục Trạm nhìn vành tai đỏ bừng của Minh Cẩm, nhìn nhìn đống mảnh sứ vỡ và giá áo gãy trong góc nhà, rốt cuộc nhịn không được bật cười ha hả, làm Minh Cẩm đang áp đầu vào vòm ngực anh chàng bị một trận rung động.

“Vẫn nên rời giường thôi.” Minh Cẩm bất đắc dĩ, cố gắng vực dậy tinh thần, đứng lên thay quần áo.

Đáp lại nàng là một tràng cười trầm thấp.

Cha mẹ Lục đã sớm quen với kiểu xuất quỷ nhập thần thường xuyên của con trai thứ hai, thấy Lục Trạm bỗng có mặt bên bàn cơm sáng cũng không hề kinh ngạc, chỉ cần dọn thêm một đôi đũa một cái chén mà thôi.

Lục lão nương gấp gáp không chờ nổi, mới ăn cơm xong đã lập tức nhắc đến chuyện để Lục Phi ở lại.

“Chúng ta thấy vầy, vợ chồng hai đứa vẫn còn trẻ, chưa có kinh nghiệm chăm con, dọn tới khe núi kia cái gì cũng thiếu thốn.” Lục lão nương dừng một chút, hòa nhã đề nghị, “Sau khi ngươi lập gia thất thì chúng ta chẳng giúp được gì.

Hiện giờ thừa dịp hai ông bà già này còn có thể cử động, chúng ta sẽ giúp chăm sóc thằng bé, coi như làm chút gì cho vợ chồng hai đứa.”

Sắc mặt Lục Trạm không thay đổi, liếc Minh Cẩm một cái.

Minh Cẩm cũng mặt vô biểu tình cúi đầu, tuy chưa nói cho Lục Trạm biết chuyện này, nhưng nàng tin tưởng Lục Trạm chắc chắn hiểu rất rõ thái độ của nàng.

Từ khi Lục Phi ra đời tới nay đều là một tay Minh Cẩm chăm bẵm, trước giờ chưa hề rời Minh Cẩm nửa bước.

Nếu nói hôm trước Minh Cẩm còn hơi chút do dự, hiện tại nàng đủ có thể xác định.

Chỉ cần suy xét về sự an toàn của Lục Phi là nàng đã biết mình nhất định phải mang theo bé con bên người.

Từ trận đánh lén của Tiểu Văn làm Minh Cẩm hoàn toàn tỉnh ngộ, muốn bảo đảm bé con được an toàn vẫn phải dựa vào chính nàng và Lục Trạm, giao cho ai đều không thể yên tâm.

Đây chỉ là một thôn quê bình thường, ai cũng có thể đến và đi dễ dàng.

Nếu bọn họ chỉ là dân thường thì cũng không sao, nhưng ngặt nỗi cỗ thế lực của Đông Viên đã bị nhân vật nào đó chú ý.

Người biết năng lực của Lục Trạm quá nhiều, Quân Nghiên như quả bom hẹn giờ vẫn còn ở đó, tương lai không chừng sẽ có ai khác lợi dụng cô ả.

Trước nay Lục Trạm vẫn không thân cận mấy với cha mẹ Lục, thậm chí còn thường xuyên ở tại Đông Viên, có lẽ đấy là một cách để bảo vệ cuộc sống yên bình cho Lục gia.

Lục Trạm trầm ngâm một lát, bỗng cười nói với Lục lão nương: “Mẹ nghĩ đến đâu rồi nè, vụ chuyển nhà làm sao có thể xảy ra ngay lập tức? Huống chi dọn đến một nơi hẻo lánh như vậy, ít nhất cũng phải tốn vài năm để sắp xếp.”

Lục lão nương sửng sốt một chút, bất an liếc sang Lục lão cha, lẩm bẩm: “Vậy là...!không dọn đi?”

“Không phải không dọn,” Lục Trạm cười tủm tỉm giải thích, “Chỉ là mấy người trong Đông Viên đã bàn bạc rồi nhất trí -- nếu hiện tại có rất nhiều thời gian, tội gì đưa tất cả mọi người qua ngay để chịu khổ? Mọi người đều đồng ý trước tiên sẽ đưa những người khỏe mạnh không vướng bận gia đình con cái qua trước, khai khẩn ruộng đất trồng trọt xây nhà xây cầu, chờ một vài năm để ổn định xong xuôi, chúng ta mới mang già trẻ lớn bé sang đó.”

Lục lão nương gần như không thể che giấu được nỗi thất vọng, xoa hai tay vào nhau nói: “Cũng tốt, cũng tốt.”

Minh Cẩm cảm thấy bản thân sắp kiềm chế không được độ cong của khóe môi, nếu bây giờ có một chiếc gương, nhất định nàng sẽ phát hiện mình cười khoa trương đến mức nào.

Hôm trước nàng còn định nán lại trong thôn một thời gian mới dọn đi, hôm nay nghe Lục Trạm nói đến việc này, đây có tính là thần giao cách cảm hay không?

“Lần này con trở về cũng là vì chuyện này.” Lục Trạm cười tủm tỉm, tựa như rất hài lòng với phản ứng của Lục lão nương và Minh Cẩm, “Chờ thêm vài năm thì Tiểu Phi cũng đã lớn, mang qua không có gì bất tiện.”

Kế hoạch của Lục lão nương hoàn toàn không có đất diễn, hai ông bà trông ỉu xìu, ngay cả Lục Đại tẩu vốn tưởng mình nắm chắc cũng có vẻ thất vọng.

Từ tháng trước Tiểu Xuyên bị cảm lạnh vẫn luôn nằm trên giường, nói cách khác, thằng bé không chỉ đầu óc có vấn đề mà sức khỏe cũng không tốt, điều này làm người Lục gia rất lo lắng.

Minh Cẩm và Lục Trạm bàn bạc một chút rồi quyết định đưa Tiểu Xuyên tới kinh thành.

Trong kinh thành có vài danh y, dù không thể cải thiện được trí lực của thằng bé thì ít nhất có thể giúp bé điều trị thân thể, để thằng bé không còn dễ sinh bệnh.

Vừa lúc Đông Viên chuyển nhà cũng cần chọn mua vài thứ ở kinh thành, Minh Cẩm cũng muốn về Phó gia một chuyến, ngoài ra còn muốn tận tay đưa bí dược của Sở Hoài Uyên cho Minh Lan

Loại dược đoạn tử tuyệt tôn kia thật sự không dám nhờ bất luận người nào mang đến giùm.

Chuyện này càng ít người biết càng tốt.

Lục lão nương dĩ nhiên vui mừng khôn xiết, ngay cả mặt Lục Đại tẩu cũng lộ ra nụ cười.

Sau khi hai bên thảo luận xong, gia đình chị cả cũng về tới.

Cả nhà tụ họp hàn huyên một hồi, Minh Cẩm và Lục Trạm dẫn theo Lục Phi cáo từ, chỉ còn chờ hôm nào lên kinh thành lại đến đón Tiểu Xuyên.

Minh Cẩm vốn tưởng rằng mình như vậy là không bị sao cả.

Nàng tự khen bản thân lâm nguy không sợ và khôi phục nhanh chóng, nhưng Lục Trạm hình như không hề thả lỏng, lúc nào cũng lo lắng quan sát nàng, suốt một ngày đều không rời nàng một bước.

Hiếm khi thấy được Lục Trạm phản ứng quá độ như thế, Minh Cẩm thực hưởng thụ.

Tuy Lục Trạm đối với nàng rất tốt nhưng chưa từng quan tâm đi theo nàng tò tò trong nhà như vậy.

“Không cần lo cho em,” Minh Cẩm nhìn Lục Trạm đang ngồi vắt vẻo trên băng ghế, cảm thấy hơi ngượng ngùng rụt người vào bồn tắm.

Cho dù là “Vợ chồng già” nhưng Lục Trạm chưa từng nhìn nàng đăm đăm khi nàng tắm rửa, lần này khiến cả người nàng không được tự nhiên.

“Nàng không cần để ý đến ta.” Lục Trạm nhướng mày, thoải mái thay đổi tư thế, ánh mắt lại không dời đi.

Minh Cẩm nhụt chí nhìn Lục Trạm, nhúng đầu xuống bồn tắm.

Từ khi hai người về nhà, Minh Cẩm dọn dẹp nhà cửa, đi tắm, nấu cơm, đến nhà Sở Hoài Uyên lấy dược, suốt quá trình Lục Trạm vẫn trầm mặc đi theo nàng, không hề nói một câu dư thừa nhưng cũng không để Minh Cẩm rời khỏi tầm mắt.

Cho tới bây giờ, nàng lại tắm rửa lần nữa chuẩn bị đi ngủ, chàng ta vẫn nhìn nàng chằm chằm, dường như có thể phát hiện tân đại lục trên người nàng.

Dưới sự kháng nghị kịch liệt của Minh Cẩm, Lục Trạm đành phải tạm rời khỏi nàng đi tắm thật kỹ càng, cuối cùng rửa sạch tất cả mùi ám trên người.

Mặc dù không quá muộn nhưng Minh Cẩm quyết định đi ngủ sớm vì thể lực tiêu hao quá mức vào đêm hôm trước.

Điều khủng khiếp cuối cùng cũng xuất hiện.

Ngay khi nhắm mắt lại, trong đầu Minh Cẩm bắt đầu diễn lại câu chuyện đêm qua, và tâm điểm của các cảnh quay đều đổ dồn vào đôi mắt trống rỗng và vô thần của cha Xuân Hương.

Minh Cẩm chợt mở mắt, cảm thấy mồ hôi lạnh túa ra khắp người, không khỏi co rụt vai lại, ngẩng đầu nhìn Lục Trạm, hy vọng tìm được chút hơi ấm.

Thế là chạm phải ánh mắt hiểu rõ của Lục Trạm, sau đó là tiếng thở dài bất đắc dĩ.

“Nàng chịu đựng cả một ngày, chắc đã mệt rồi.”

Hắn lo lắng hãi hùng suốt ngày, sợ Minh Cẩm sẽ có phản ứng gì đó không tốt.

Ai ngờ nàng có tinh thần gấp trăm lần chạy tới chạy lui, còn lau chùi nhà cửa từ trên xuống dưới một lần mới xong.

Lúc ấy Lục Trạm lập tức cảm thấy không đúng, bình thường tuy Minh Cẩm cần mẫn nhưng không đến mức hứng thú bừng bừng làm tổng vệ sinh khi thể chất đang trong tình trạng kiệt quệ.

Minh Cẩm vùi mặt vào ngực Lục Trạm, cảm giác y phục trước ngực chàng dần dần ẩm ướt, nước thấm qua y phục thật sự rất khó chịu.

Minh Cẩm nhíu mày, không kiên nhẫn vươn tay giựt mở vạt áo của chàng, thậm chí có thể nghe được tiếng vải bị xé rách nhưng nàng không quá quan tâm.

Nhìn cơ bắp rắn chắc quen thuộc trước mặt, Minh Cẩm rốt cuộc khẽ thở dài, lại áp mặt vào lần nữa.

Lục Trạm không nói gì, chỉ ôm sát Minh Cẩm vào lòng.

Đợi một hồi lâu chẳng thấy Minh Cẩm động đậy, Lục Trạm tưởng rằng Minh Cẩm đã ngủ.

“Mỗi khi em nhắm mắt lại thấy...” Giọng Minh Cẩm hơi nghẹn ngào.

“Đừng nói gì cả.” Lục Trạm gồng tay ép sát nàng vào lòng hơn nữa, khiến nàng không thể nói thêm.

Hắn có quá nhiều kinh nghiệm trong trường hợp này, vì thế mới nhìn chằm chằm Minh Cẩm suốt một ngày.

Lục Trạm thậm chí lo lắng Minh Cẩm sẽ vì vậy mà chịu di chứng tệ hơn nữa, cũng may nàng chỉ gặp ác mộng mà thôi.

Không phải tất cả mọi chuyện đều nói ra mới có thể thoải mái, trải nghiệm này càng nhắc đến sẽ càng không thể gạt ra khỏi đầu.

Cứ mỗi lần nhắc lại đồng nghĩa với việc xé toạt miệng vết thương đã kết vảy, giải phóng sự hắc ám có thể nuốt trọn con người.

Lục Trạm và các chiến hữu đều đã thử qua, kể cho nhau nghe hết những nỗi đau và sự bất lực của mình, nhưng lại phát hiện càng nói càng khổ sở, càng nói càng không chịu nổi.

Mãi đến khi bọn họ đều cảm thấy không thể chịu đựng được, mới phát hiện quên đi mới là biện pháp tốt nhất chứ không phải lặp lại, nhắc tới hay nhớ cả đời.

“Hãy quên đi.” Lục Trạm lại nói, thanh âm thực nhẹ, thậm chí mang theo một tia dịu dàng hiếm thấy.

Minh Cẩm nhẹ nhàng gật đầu, hiểu ý Lục Trạm.

Nàng chẳng có một chút kinh nghiệm nào đối với chuyện này, chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Lục Trạm.

“Nếu thời gian còn sớm, chi bằng làm chút chuyện khác.” Lục Trạm khẽ cười, đưa tay chèn vào bên sườn Minh Cẩm xốc nàng lên, không cho nàng tiếp tục vùi đầu trong ngực mình, mãi đến khi hai người đối mặt nhau.

Đôi mắt Minh Cẩm đỏ hoe, còn hơi sưng, con ngươi vốn đen láy bị bao phủ một màn hơi nước, đôi môi trắng bệch vì hoảng sợ, không còn đỏ mọng như bình thường, cả người đều toát ra vẻ nhu nhược đáng thương chưa từng có.

Tim Lục Trạm thít lại, hơi dùng sức lật người, vây cả người Minh Cẩm dưới thân mình.

Minh Cẩm thở dốc, nỗi kinh sợ trong mắt tan biến nhường chỗ cho vẻ thẹn thùng, giả vờ tức giận giơ tay đập lên vai chàng ta một cái.

Lục Trạm hài lòng nhìn Minh Cẩm bị dời đi lực chú ý, cúi đầu hôn môi nàng.

Minh Cẩm nhắm mắt lại lần nữa, rốt cuộc không thấy bất cứ kẻ nào không liên quan, trong đầu chỉ còn lại người đàn ông đang chiếm cứ toàn bộ sự chú ý của nàng.

Môi lưỡi quấn quýt ngọt ngào, đủ để xua tan nỗi bất an và sợ hãi trong lòng.

Thân thể cọ xát nóng bỏng, đủ để chống lại sự hắc ám và âm trầm của tử vong.

Độ ấm trong phòng dần dần lên cao, màn không biết bị ai kéo xuống nhưng chỉ che được một nửa cảnh xuân trên giường.

Ánh nến chiếu rọi xuyên qua màn giường, hai người tựa như biến thành một.

Sau đó là tiếng rên rỉ nhè nhẹ.

....

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!