Chương 5

Mượn Giống Sinh Con

3.587 chữ

27-05-2023

Tôi đã bỏ chạy.

Tôi hoang mang đẩy Đường Tiên ra, đầu không ngoảnh lại bỏ chạy.

Hiển nhiên, Đường Tiên đây là đi bài tình cảm không được thì bắt đầu sử dụng mỹ nhân kế.

Anh ấy quá hiểu điểm yếu của tôi, trắng trợn dùng nhan sắc mê hoặc tôi!

Cứ tiếp tục như thế, chút lý trí còn sót lại của tôi cũng sẽ bị anh ấy tiêu diệt.

Nhưng tôi càng không muốn gặp anh ấy, anh ấy lại càng xuất hiện trước mặt tôi soát cảm giác tồn tại.

Tôi thật sự không còn cách nào khác bèn lén lút chạy lên núi trốn, lần này tôi không nói cho Hà Trục biết, thế nhưng cũng bị Đường Tiên bắt được.

Tôi câm nín, "Anh lắp rada trên người tôi đúng không?""

Anh ấy cười nói: "Anh theo dõi acc phụ Weibo của em.""

....

Cho nên làm sao anh ấy lại biết được acc phụ của tôi?

Tôi sắp phát điên rồi!

"Anh có thể cách xa tôi ra một chút được không?""

"Được chứ."" Anh ấy lùi về sau vài bước đến lúc đứng cách tôi 2m rồi nhìn tôi cười.

Đây chính là đánh một quyền vào bông.

Thái độ của anh ấy tốt đến mức không hợp lý, trái lại có vẻ tôi cay nghiệt.

Tôi mím môi không nói gì.

Ngày hôm sau, tôi dậy thật sớm để đi dạo trên núi.

Đột nhiên lúc này trời chợt đổ mưa, thoạt đầu chỉ là một cơn mưa phùn, tôi cũng không để trong lòng, rốt cuộc mưa càng ngày càng lớn.

Tôi lấy hai tay che đỉnh đầu bắt đầu chạy về, nhưng đường lát đá xanh* quá trơn, tôi cũng chẳng chú ý, đập vào tảng đá bên cạnh, khuỷu tay đỏ một mảng.

Đường lát đá xanh: nguyên văn (青石板 – thanh thạch bản) một loại đá thương có màu xanh chấm trắng, được khac thác nhiều ở vùng Giang Tô. Người Trung Quốc thường dùng loại đá này để lát đường và đây được coi là một loại nguyên vật liêu rẻ, bền và tinh khiết.

Tôi hít một ngụm khí lạnh vì đau.

"Hạ Tiểu Quất—""

Âm thanh quen thuộc rơi vào tai tôi, tôi ngẩng mắt lên, nhìn thấy Đường Tiên chạy từng bước lớn về phía tôi.

Anh ấy cũng không che ô, chiếc áo T-shirt ướt sũng nước mưa dính chặt vào thân người anh, lộ ra những đường nét cơ bụng hoàn chỉnh.

Tôi nghĩ rằng bản thân đã không thể cứu chữa được nữa rồi, thời khắc chật vật như vậy, đầu óc tôi thế mà vẫn có thể nghĩ đến phế liệu màu vàng*.

*Phế liệu màu vàng: một vài thứ mà trẻ em không nên biết (hình ảnh 18 +) (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)

Anh cau mày hỏi tôi, "Đau không?"

Tôi cắn môi gật đầu.

Anh ấy đột nhiên bế ngang tôi lên, tôi giật mình "a" một tiếng, anh ấy nhìn tôi ý vị sâu sắc, "Đừng la bậy."

Ờ....

Nhưng mà tôi bị đau ở khuỷu tay, chân cũng không bị gì, có cần phải bế công chúa như vậy không?

"Tôi tự đi được."

"Đừng có thể hiện nữa, anh sợ nếu em lại ngã thì sẽ khóc mất."

Được rồi, tôi tự ngậm miệng.

Đợi về đến homestay, hai người chúng tôi đều ướt đẫm.

Anh ấy đặt tôi lên sofa, cẩn thận giúp tôi xử lý vết thương, sau đó dặn dò tôi đi tắm để tránh bị cảm.

Tôi không nghĩ nhiều, thuận miệng hỏi: "Vậy anh không tắm sao?"

Mắt anh ấy tối sầm lại, "Thế nào, em muốn tắm ch ung với anh?"

Ngay lúc này, hai má tôi đỏ đến không tưởng, Đường Tiên cười híp mắt, búng trán tôi một cái, "Nghĩ gì đó, anh đương nhiên phải về phòng của anh tắm rồi."

Anh ấy bây giờ thật sự rất thích trêu chọc tôi, thích thú nhìn bộ dạng quẫn bách của tôi.

Tôi vậy mà vẫn luôn bị anh ấy bắt chẹt, tôi ghét chính mình không có tiền đồ, càng nghĩ càng thấy tức, vậy nên cả ngày đều trốn ở trong phòng không chịu gặp anh ấy.

Anh ấy cũng không ép buộc tôi, bữa trưa và bữa tối đều gọi người chuẩn bị mang qua cho tôi.

Mỗi món ăn đều là món mà tôi thích, ngay cả món tráng miệng tôi cũng không bỏ qua.

Tôi mím môi thầm nghĩ, nếu như tôi thật sự bị đánh bại, cũng không thể trách sức đề kháng của tôi kém được, chỉ trách quân địch hoả lực quá mạnh.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!