Chương 4

Một Nụ Hôn Không Định Tình Thì Làm Sao Đây

14.809 chữ

13-12-2022

Edit - beta: Axianbuxian12

Ninh Lục Ly ghét đồng tính, Trần Quang đã biết từ lâu, chính là vì chuyện đánh nhà đầu tư tơi bời kia.

Lúc trước bối cảnh của Ninh Lục Ly còn chưa lộ ra, bên phía nhà đầu tư nhất định là phải trấn an cẩn thận trước.

Trần Quang có chút giao tình với nhà đầu tư kia, công ty điểm danh bảo anh ta ra mặt đi giải quyết chuyện này.

Lúc ấy nhà đầu tư đưa ra một điều kiện, muốn Ninh Lục Ly giáp mặt quỳ xuống xin lỗi, nói không chừng có thể suy xét cho Ninh Lục Ly một đường lui.

Trần Quang tuy rằng rất ghê tởm người này, nhưng không chống đỡ được uy hi.ếp của đồng tiền.

Hơn nữa anh ta cảm thấy nhân vật nhỏ không quyền không thế như Ninh Lục Ly, nếu không cúi đầu không biết sẽ bị loại khốn nạn không có giới hạn này tra tấn thành bộ dạng gì.

Lúc ấy tuy anh không phải người đại diện của Ninh Lục Ly, nhưng cũng rất xem trọng đứa trẻ có tài hoa trong âm nhạc này, không muốn đối phương bởi vì chuyện này mà huỷ huỷ mất cả đời.

Trần Quang trực tiếp đi tìm Ninh Lục Ly nói chuyện, không nghĩ tới vừa mới nói một câu, Ninh Lục Ly đã nổi cơm tam bành.

Ninh Lục Ly nói thẳng loại khốn nạn biến thái kia, không đánh chết gã đã là nương tay rồi, còn muốn anh xin lỗi quả thực là chuyện viển vông.

Trần Quang là ai chứ, xem mặt đoán ý là nhất đẳng, huống chi Ninh Lục Ly là người có cảm xúc gì thì hoàn toàn hiện hết ở trên mặt.

Lúc ấy anh ta đã nhìn ra, Ninh Lục Ly thật sự là ghét chuyện này đến tận xương tủy, chỉ nhắc tới thôi thì đều hận không thể tháo người nọ ra làm tám khối.

Nói như vậy, chỉ là bị sờ mông sau đó ám chỉ muốn bao dưỡng mà thôi, cho dù có chút nghệ sĩ sẽ cảm thấy khó chịu hoặc là chán ghét, cũng sẽ không có biểu hiện cực đoan giống như Ninh Lục Ly.

Đây rõ ràng chính là bởi vì tâm lí ghét đồng tính mới có thể như vậy.

Sau đó, Trần Quang biết Ninh Lục Ly là người ghét và sợ đồng tính, cũng tận lực tránh cho chuyện này xuất hiện trước mặt anh.

Hồi Ninh Lục Ly nổi, cũng không xuất hiện quá nhiều fan CP đồng tính, đều là công lao Trần Quang thao tác ở phía sau.

Chỉ là việc ngày hôm nay, vẫn phải thận trọng đối đãi, dù sao cũng là đề cập đến vấn đề nhạy cảm là quyền bình quyền và hợp pháp hoa hôn nhân đồng hành, nhất định không thể gây ra chuyện xấu gì ngay thời điểm đầu sóng ngọn gió này.

Làm người đại diện của Ninh Lục Ly lâu như vậy, Trần Quang hiểu rõ cách để đối phó với tiểu công tử ngạo kiều này.

Nhất định phải theo vuốt lông, đặc biệt là loại chuyện được coi là vùng cấm của Ninh Lục Ly.

Làm không tốt một cái là sẽ bùng nổ ngay.

Trần Quang chìm vào im lặng, đến tận khi xe ngừng lại, anh ta cũng chưa nghĩ xong nên nói như thế nào.

Nhìn thấy Ninh Lục Ly sắp đi vào hiện trường ghi hình, anh ta cũng không rảnh lo nghĩ nhiều, một phát giữ chặt đối phương.

"Hot search ngày hôm nay, cậu cảm thấy thế nào?"

"Hot search gì?"

Ninh Lục Ly ngỡ ngàng, trong đầu anh, cái hot search vừa mới xem kia đã sớm xong xuôi rồi, căn bản không kịp phản ứng Trần Quang đang nói cái gì.

"Chính là chuyện hai vị ảnh đế đi đăng ký."

"Chuyện đó có liên quan tới tôi?"

Nhìn vẻ mặt không hiểu mô tê gì của Ninh Lục Ly, Trần Quang chỉ đành nói dễ hiểu một chút: "Cậu biết đấy, có vài tay phóng viên tóm được cơ hội thì thích hỏi mấy chuyện tào lao, ngày đầu tiên ghi hình "Cộng Sự Tuyệt Nhất" tuy rằng không được vào bên trong nhưng phóng viên giải trí canh giữ ở bên ngoài chắc chắn không ít......"

Ninh Lục Ly cũng không ngốc, Trần Quang nói rõ như vậy, vẻ mặt lại lo lắng sốt ruột, phỏng chừng là đang lo lắng cho mình nói lung tung.

Bởi vì một chút chuyện hồi nhỏ, anh không có thiện cảm với cái quần thể này lắm.

Cho nên chuyện nhà đầu tư kia làm mới có thể khiến cho anh nháy mắt bùng nổ, chán ghét tới cực hạn.

Khi bị gã nhà đầu tư đầu trọc kia đụng tới mông, anh giống như là bị loài bò sát dính nhớt và lạnh lẽo cuốn chặt lấy, khuôn mặt người trước mắt chồng lên gương mặt của tên cặn bã kia, đoạn kí ức thời thơ ấu không quá vui vẻ ấy lập tức ngoi lên.

Ninh Lục Ly chỉ cảm thấy lửa giận xông thẳng lên đỉnh đầu, lúc ấy mất đi lý trí, trực tiếp nện thẳng một chén rượu vào đầu nhà đầu tư kia.

Nhưng mà hiện tại anh đã 27 tuổi, cũng không khoa trương đến mức như Trần Quang lo lắng.

Ninh Lục Ly trực tiếp mở miệng nói: "Tôi biết anh nhớ tới chuyện nhà đầu tư trước kia, nhưng tình huống khác nhau, tôi sẽ không nói lung tung đâu."

Thấy Trần Quang vẫn mang vẻ mặt lo lắng muốn nói thêm gì đó, Ninh Lục Ly chau mày, xua xua tay.

"Được rồi, anh còn nhọc lòng cái gì.

Chuyện lão già chết tiệt sờ tôi mông trước kia thật sự khiến tôi ghê tởm lắm.

Nhưng đó là hành vi cá nhân, tôi không trẻ con đến mức ném nồi vào đầu cả nhóm đâu.

"

"Vậy là tốt rồi.

Ây dà, tôi cứ lo lắng việc này, để quên đồ trên xe rồi......!A, thầy Cố, chào anh." Trần Quang xoay người muốn quay lại chỗ đỗ xe thì lại đột nhiên đứng lại.

Với lai lịch của Trần Quang, được anh ta gọi là thầy Cố và còn xuất hiện ở chỗ này, Ninh Lục Ly chỉ có thể nhớ tới một người.

Ninh Lục Ly quay đầu lại, quả nhiên thấy Cố Mậu Hành đứng ở chỗ cách bậc thang không xa, cũng không biết đã nghe được bao nhiêu phần của chuyện sờ mông này rồi.

"Chào anh." Cố Mậu Hành gật đầu, "Hai người vừa tới à, đang nói nhà đầu tư gì vậy?"

"......"

Người này thật sự không thèm che giấu việc đứng đằng sau nghe lén, Ninh Lục Ly có chút cạn lời, còn có cái giọng điệu này là sao đây, tôi và cậu thân lắm à?

Năm đó khi chuyện này xảy ra, Cố Mậu Hành còn ở nước ngoài, để không xúc phạm tới Ninh Lục Ly, nguyên nhân gây ra bị Ninh gia che giấu đến kín mít.

Người không hiểu rõ đều chỉ coi cái nhà đầu tư kia vận khí không tốt, đụng phải họng súng tra xét nghiêm ngặt.

Cố Mậu Hành tất nhiên cũng không biết việc này, có điều Ninh Lục Ly không muốn nói chuyện với hắn, càng không nói chuyện này cho hắn biết.

.

||||| Truyện đề cử: Lấy Chồng Quyền Thế |||||

Thấy Cố Mậu Hành bước chân, giống như muốn chạy tới đây, Ninh Lục Ly trực tiếp quay đầu m đi luôn.

Anh không muốn ở cạnh Cố Mậu Hành, còn có một nguyên nhân khác.

Năm đó lúc chia xa, chiều cao của Cố Mậu Hành rõ ràng không kém nhau lắm.

Chờ đối phương sau khi từ nước ngoài trở về, chiều cao hai người thế nhưng lại có chênh lệch rất lớn.

Ninh Lục Ly, cao 1m76.

Cố Mậu Hành, cao 1m86.

Cũng không biết Cố Mậu Hành ở nước ngoài ăn chất kích thích gì, Ninh Lục Ly đi giày đế độn mới miễn cưỡng cao 1m8 rất phẫn nộ với việc này.

Một người lén tăng chiều cao như anh, không thể quá đáng quá mức.

Chỉ là anh nổi giận đùng đùng quay đầu đi, đi chưa được mấy bước thì nghe thấy một giọng nói phấn khích.

"Anh Cố! Quả nhiên là anh! "

Trong mắt cái người xông tới này dường như chỉ nhìn thấy Cố Mậu Hành, Ninh Lục Ly chắn ở giữa hoàn toàn bị xem như người tàng hình.

Đây vốn cũng chẳng tính là gì, lùi sang bên cạnh nhường một bước là được.

Mấu chốt ở chỗ, trên lưng người này còn đeo cái đàn ghi-ta, hộp đàn ghi-ta to lớn kia suýt chút nữa đập vào mặt Ninh Lục Ly.

Cũng may thân thủ Ninh Lục Ly nhanh nhẹn, trực tiếp lùi liền mấy bước, trong lòng còn thuận tiện mắng câu.

Người này bị hâm à, chương trình thực tế thử thách, mang theo đàn ghi-ta tới đây làm gì?

Động tác tránh đi của anh cực kì đẹp trai, gần như có thể trực tiếp xưng là thần đi vị[1] trong sách giáo khoa nhưng nếu phía sau không phải bậc thang.

Ninh Lục Ly chỉ cảm thấy chân hẫng một nhịp, thân thể đột ngột ngửa ra sau, mất đi cân bằng sắp đi đầu xuống.

Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, một đôi tay chắc chắn đỡ lấy anh.

Bản thân Ninh Lục Ly cũng bị dọa đổ đầy mồ hôi lạnh, qua vài giây mới bình tĩnh lại sau đó thì cảm thấy lực siết ở eo rất lớn, vững chắc ngăn xu hướng ngửa ra sau của anh.

Chỉ là chờ anh đứng vững lại, cánh tay này cũng không có ý buông ra.

"Cậu không sao chứ?"

Giọng nói du dương giống như tiếng đàn Cello, vang lên bên tai Ninh Lục Ly.

Ninh Lục Ly là người thanh khống[2], vẫn chưa kịp phản ứng chủ nhân của giọng nói này là ai, theo bản năng vẫy gọi anh muốn viết bài hát cho người này.

Giọng nói này, hát tình ca chắc chắn vô cùng êm tai.

Ngẩn ngơ chỉ trong giây lát, Ninh Lục Ly nhanh chóng lấy lại tinh thần.

Phỉ phui, nghĩ cái gì đấy hả! Người này là Cố Mậu Hành! Viết bài hát cho người ngũ âm[3] không được đầy đủ này, sợ là điên rồi.

Anh trực tiếp tránh khỏi tay Cố Mậu Hành, lui ra phía sau hai bước kéo dãn khoảng cách: "Cảm ơn."

"Á, xin lỗi xin lỗi, anh ơi anh không sao chứ."

Tề Hoành Vũ đứng bên cạnh phát hiện ra hình như là đàn ghi-ta của mình gây họa, nhanh chóng tiến tới xin lỗi.

Ninh Lục Ly bị cậu ta gọi một tiếng mà cả người nổi da gà suýt thì rớt đầy đất: "Cậu cứ trực tiếp gọi tên tôi là được, đừng anh ơi ngắn anh ơi dài, tôi không chịu nổi cái này."

Mặt Tề Hoành Vũ cứng đờ, phỏng chừng là lần đầu tiên gặp phải người nói chuyện trực tiếp như vậy: "Chuyện này, anh là tiền bối, như vậy thì không tốt lắm."

"Cậu ấy sợ nhất người khác gọi cậu ấy là anh, cậu cứ gọi tên cậu ấy là được." Cố Mậu Hành mở miệng nói, "Dù sao Lục Ly nhìn qua cũng trẻ hơn cậu."

Một tiểu thịt tươi với phong cách thần tượng mang đầy hơi thở thiếu niên, vậy mà lại bị người ta nói nhìn còn già hơn Ninh Lục Ly mấy tuổi, chuyện này có hơi xấu hổ.

Nhưng mà, người nói lời này là ông chủ của Tề Hoành Vũ, cậu ta ngoài việc ngoan ngoãn gật đầu ra thì còn có thể làm sao nữa.

Ninh Lục Ly nghe giọng điệu của Cố Mậu Hành, cảm thấy cả người không được tự nhiên, trong lòng lặng lẽ trợn mắt.

Cố Mậu Hành, tôi và cậu không thân, cảm ơn.

Có điều tốt xấu gì vừa rồi Cố Mậu Hành cũng coi như là cứu anh, Ninh Lục Ly có thấy hắn không vừa mắt đến đâu, cũng không đến mức làm đối phương mất mặt ngay lúc này.

Cứ rầy rà như vậy, lúc này đã cách thời gian hẹn trước không bao lâu.

Bọn họ cũng không kéo dài thêm, đi vào làm công tác chuẩn bị trước.

Ninh Lục Ly cũng không thể ném Cố Mậu Hành lại rồi đi vào một mình, chỉ đành vừa đi vừa mừng thầm hôm nay đi giày độn.

Sau khi bắt đầu ghi hình, này đoạn nhạc đệm nho nhỏ nhanh chóng bị Ninh Lục Ly ném ra sau đầu.

Chương trình thực tế thử thách ngoài trời, cảnh quay mở màn được chọn là sân vận động Vạn Nhân ở thành phố A.

Đây là truyền thống của "Cộng Sự Tuyệt Nhất".

Mỗi một mùa, đều xuất phát từ sân vận động Vạn Nhân, gần như là vòng quanh một vòng Trái đất, cuối cùng trận chung kết lại trở lại cái sân vận động Vạn Nhân này.

Chỉ là khi đến trận chung kết, trong sân vận động sẽ không trống trơn như hôm nay mà sẽ ngồi đầy người xem.

Tổ đạo diễn nói đại khái quá trình ghi hình hôm nay một chút, rồi trực tiếp bắt đầu ghi hình.

Vì để thành viên thường trú mau chóng quen thuộc với khách quý mới gia nhập, cảnh quay đầu tiên phải quay tên là "PICK ME."

Ý nghĩa như tên, chương trình "Cộng Sự Tuyệt Nhất" này đương nhiên là tham gia thử thách theo đội.

Mà đội viên cũng không phải tổ tiết mục quyết định, mà là tuyển thủ dự thi tự mình lựa chọn đồng đội.

Cảnh quay "PICK ME" này, chính là để người tham gia chương trình mau chóng quen thuộc với nhau, thuận tiện chọn ra cộng sự.

Mấy thành viên thường trú kinh nghiệm phong phú, đương nhiên là quay trước, sau đó mới đến phiên khách quý của mùa này.

Sáu vị khách quý mới gia nhập, Cố Mậu Hành có địa vị lớn nhất, đương nhiên là xếp trước nhất.

Ca sĩ hết thời như Ninh Lục Ly tất nhiên là xếp cuối cùng.

Ninh Lục Ly trước nay đều không thèm để ý mấy chuyện này, anh ngồi trên băng ghế nhỏ tổ tiết mục chuẩn bị, nhìn Cố Mậu Hành ở trên sân khấu giới thiệu.

Tình cảnh này thật sự là có chút quen thuộc, làm Ninh Lục Ly nhớ tới cái hồi còn đi học.

Hồi cấp ba, Cố Mậu Hành chính là con nhà người ta.

Lễ khai giảng mỗi năm đều phải lên bục làm báo cáo.

Nghi thức chào cờ vào thứ Hai, Cố Mậu Hành cũng là người thường xuyên lên bục.

Ninh Lục Ly lúc ấy tính cách lười nhác, nhưng lại cực kì thân thiết với Cố Mậu Hành tính cách ổn trọng, cực kỳ tự hạn chế kia.

Chỉ là hai người họ một là học sinh giỏi một là học sinh dốt, quả thực là khác nhau như trời với đất.

Mỗi lần khi Cố Mậu Hành ở trên bục phát biểu xong đi xuống dưới, quay về chỗ ngồi của mình, Ninh Lục Ly đều có ý đồ ngáng chân hắn.

Ninh Lục Ly nghĩ cái gì, Cố Mậu Hành luôn có thể đoán được, chút kỹ xảo nho nhỏ này, tất nhiên là chưa từng thành công.

Đây cũng chỉ là một trò chơi ăn ý nhỏ giữa hai người mà thôi.

Ninh Lục Ly cứ nhìn Cố Mậu Hành như thế, giống như xuyên qua thời gian.

Thiếu niên Cố Mậu Hành mặc đồng phục, dáng người đĩnh bạt, khuôn mặt non nớt cũng đã đẹp trai vô cùng.

Hắn kết thúc phần giới thiệu trên bục, đi xuống đây.

Cố Mậu Hành càng đi càng gần, Ninh Lục Ly ma xui quỷ khiến vươn chân ra, giống như những lần trước vậy.

Thẳng đến khi cái chân vươn ra bị Cố Mậu Hành vấp phải, Ninh Lục Ly mới hồi phục lại tinh thần.

Đây căn bản không phải nghi thức chào cờ ở trường học, Cố Mậu Hành cũng không ăn ý mà né tránh!

Ninh • kẻ gây hoạ • Lục Ly nhìn thân hình Cố Mậu Hành nghiêng ngả, mắt thấy sắp ngã, anh theo bản năng đứng dậy đỡ.

Tuy nói chiều cao hai người có chút chênh lệch, nhưng Ninh Lục Ly cũng không phải là đồ yếu gà, muốn đỡ Cố Mậu Hành vốn cũng không phải việc gì khó.

Trùng hợp ở chỗ, hôm qua trời mưa.

Phần đất dưới chân Ninh Lục Ly có hơi trọc, lộ ra bùn đất màu vàng.

Anh đứng dậy quá gấp, căn bản không chú ý tình hình dưới chân, vừa mới miễn cưỡng đỡ được Cố Mậu Hành thì lập tức cảm thấy dưới chân trơn trượt.

Ninh Lục Ly mất đi thăng bằng, hai người ngã thành một đống.

Khi Cố Mậu Hành suýt chút nữa ngã xuống, nhân viên công tác đều xôn xao một trận.

Hiện tại, chung quanh một mảnh yên lặng.

Trong mắt Ninh Lục Ly chỉ có đôi mắt hình dáng đẹp đẽ của Cố Mậu Hành, đôi mắt được fans nói là nhìn một cái là có thể mang thai.

Trên môi anh truyền đến xúc cảm mềm mại, mang theo hương thơm tươi mát của bọt cạo râu lẫn với mùi nước súc miệng.

Nhưng mà suy nghĩ duy nhất trong đầu Ninh Lục Ly lại là: Trùng hợp chó má gì thế này! Cái tình tiết ngã xuống rồi hôn nhau này rốt cuộc lãng mạn chỗ quái nào! Đau đau đau, đau chết mất!

Ninh Lục Ly chỉ cảm thấy miệng bị đập đến đau điếng, cái mũi cũng bị mũi của Cố Mậu Hành cái mũi đụng phải, suýt chút nữa không ngăn được nước mắt nam nhi chảy ra.

Không đúng, vấn đề quan trọng nhất không phải cái này.

Vấn đề bây giờ là, ít nhất có mười cái máy quay đang quay về phía anh và Cố Mậu Hành!

Trong lòng Ninh Lục Ly có một đàn thảo nê mã[4] gào thét chạy qua.

______

Chuyên mục giải nghĩa

[1] đi vị 走位 [zǒuwèi]: là thuật ngữ trong game, chỉ tuyến đường di chuyển của người hoặc vật

[2] thanh khống 声控 [shēngkòng]: có hai nghĩa, 1 là chỉ thiết bị cảm ứng bằng giọng nói; 2 là chỉ người mê giọng nói.

Ở đây tác giả dùng nghĩa thứ 2.

[3] ngũ âm:

1, Chỉ 5 âm trong điệu trong nhạc cổ là Cung, Thương, Giốc, Chuỷ và Vũ.

2, Chỉ 5 thanh mẫu được phát âm từ 5 bộ phận trong khoang miệng là âm cuống lưỡi, âm mặt lưỡi, âm đầu lưỡi, âm môi và âm môi răng.

[4] thảo nê mã 草泥马 [cǎonīmǎ] là một từ lóng đồng âm với cụm 肏你妈 [cào nǐ mā] nghĩa là "đjt mẹ mày", nó được người Trung Quốc sử dụng trên mạng nhằm phản đối sự kiểm duyệt trên internet càng ngày càng nặng của TQ..

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!