Mộng Trong Mộng

/

Chương 6: Chương 6:

Chương 6: Chương 6:

Mộng Trong Mộng

Xuân Phong Lựu Hỏa

15.133 chữ

12-07-2023

Chương 6: Nụ hôn đầu

Lúc Khương Vũ chuẩn bị cho cuộc hội diễn ba lê cuối năm, đồng thời cô cũng phải bắt đầu kiếm tiền cho học phí của trung tâm nghệ thuật Esmela.

Chỉ cần cô có cơ hội xuất hiện, cô tin mình chắc chắn sẽ được chọn.

Đối với nhiệm vụ Cứu rỗi thiếu niên ác ma, gần đây Khương Vũ có chút tiêu cực đình công.

Tuy rằng nhiệm vụ này là một chiếc bánh lớn, tiền thù lao lên đến ba trăm triệu tệ.

Nhưng số tiền này cũng không phải chỉ vỏn vẹn trong vài ngày hoặc vài tháng có thể lấy được, vậy nên cô nhất định phải chăm lo thật tốt cuộc sống trước mắt.

Hơn nữa Khương Vũ không ngờ rằng, hôm nọ còn mấy phút nữa sẽ tan học, Khương Vũ lại nhận được tin nhắn bên app Zhiguo: “Nhiệm vụ Cứu rỗi thiếu niên ác ma trong thời gian dài không có tiến triển, trừ 500 tệ tài khoản của người trùng sinh, số dư còn 4300 tệ.”

Khương Vũ hốt hoảng lên kiểm tra tài khoản, quả nhiên, số tiền nộp học phí của cô bị trừ mất 500 tệ!

Cái app này sao còn có vụ trừ tiền chứ!

Khương Vũ sau khi gửi đi vài câu thắc mắc.

Tài khoản phục vụ liền gửi tin nhắn cho Khương Vũ: Sau khi tiếp nhận nhiệm vụ, nếu trong thời gian dài không có tiến triển sẽ bị coi như ‘lãng phí thời gian quý giá của người ủy thác’. Hình phạt: Mỗi ngày bị trừ mất 500, khi số tiền trong tài khoản bị trừ sạch, tính mạng của người trùng sinh cũng hao cạn.

Khương Vũ: …

Tài khoản phục vụ: “Nếu như người trùng sinh trong vòng mười hai tiếng đồng hồ bắt đầu khởi động nhiệm vụ, số tiền bị trừ đi sẽ được trả vào trong tài khoản.”

Khương Vũ: Được, mày thắng rồi!

Cô buông di đọng xuống, nói với Trần Vi đang dọn dẹp sách vở chuẩn bị rời đi: “Tiểu Vi, cậu nghe ngóng chuyện này giúp tớ được không?”

Trần Vi: “Cậu nói đi.”

Khương Vũ đưa mắt nhìn xung quanh, ghé đến gần cô, nhỏ giọng hỏi: “Cậu biết Cừu Lệ không?”

Trần Vi cũng thấp giọng trả lời: “Tớ có nghe qua, nhưng...tại sao cậu phải nhỏ tiếng hỏi tớ thế?”

“Vì cậu ta rất nguy hiểm, nhất định phải nói nhỏ.” Khương Vũ tiếp: “Cậu biết cậu ta học lớp nào không?”

“Lớp ba đó.” Trần Vi đáp: “Không phải học kì trước cậu ta vừa chuyển đến ư, nghe nói cậu ta là một trong số hai mươi người tài mà hiệu trưởng tìm về, cậu ta có IQ rất cao, trường mình không ai vượt qua cậu ta cả.”

Khương Vũ đối với chuyện này có trải nghiệm sâu sắc, kiếp trước cậu ta cũng từng là một tội phạm IQ cao được báo đài đưa tin suốt mười ngày.

“Trước đây cậu ấy học trường Thập Nhị Trung?”

“Đúng vậy, thật là khó tin.”

Nghe nói trường Thập Nhị Trung là trường tệ nhất trong Bắc Thành, tỷ lệ đỗ đại học cực thấp, cá rồng trộn lẫn, thường xuyên xảy ra bạo lực học đường, giáo viên cũng là tốt xấu lẫn lộn.

“Nếu như không phải vì thành tích của Cừu Lệ xuất sắc, hiệu trưởng của chúng ta sẽ không tìm cậu ấy về, còn được miễn toàn bộ học phí, được cho học bổng.” Trần Vi nói tiếp: “Nhưng mình nghe các học sinh bên Thập Nhị Trung bảo rằng Cừu Lệ…”

Cô nàng đưa tay chỉ lên đầu mình: “Nơi này của cậu ấy có vấn đề, hình như được chẩn đoán mắc chướng ngại tình cảm… Cậu nghìn vạn lần đừng đi dây vào cậu ta!”

Khương Vũ đương nhiên không muốn dây vào nhưng nếu không làm nhiệm vụ sẽ nghèo chết.

Cô cũng rất bất lực.

Cừu Lệ thật sự có trở ngại tình cảm.

Nói cụ thể hơn chính là cậu không cảm nhận được tình cảm bình thường của con người, lạnh nhạt, ích kỷ, không biết đồng tình, vậy nên cậu vốn dĩ rất khó từ trong những chuyện bình thường mà nhận được khoái cảm.

Cũng vì thế mà chuyên gia trên truyền hình phân tích tâm lý của cậu vặn vẹo, lúc giết người hoặc tra tấn kẻ khác cũng không có bất kỳ cảm giác nào.

Loại trở ngại tâm lý này, căn bản có thể khiến cậu ta xứng danh với ‘sát thủ máu lạnh’!

Khương Vũ thật sự rất sợ cậu ta.

Chẳng qua tuy sợ thì sợ nhưng nhiệm vụ vẫn phải làm, cô chỉ đành gắng gượng xử lý.

Cô sớm đã đứng ngoài cổng trường, ở đối diện đường đợi Cừu Lệ. Rất nhanh cô đã nhìn thấy một mình cậu đi ra.

Dáng người cậu cao gầy, trên trán còn dán một miếng băng keo cá nhân màu gỗ, lưng đeo cặp, mặc đồng phục trắng xanh.

Trông như một học sinh cấp ba bình thường, ăn mặc sạch sẽ.

Ai có thể ngờ rằng, sau này cậu lại trở thành tội phạm.

Khương Vũ nghĩ đến nhiệm vụ của mình, liền vội vàng đi theo cậu.

Cô đương nhiên không dám đi đến bắt chuyện với cậu, chỉ đành giống như lần trước, đi theo sau cậu, thăm dò tình hình trước để làm rõ tình trạng hiện giờ của cậu ta.

Cừu Lệ vẫn như lần trước đi vào cửa hàng tiện lợi mua một cây kem, lần trước cậu mua kem sô cô la, lần này mua kem sữa chua đậu đỏ.

Vừa ăn, vừa đi.

Ai có thể ngờ được một học sinh cấp ba ở trên vỉa hè ăn kem như thế này, tương lai lại có thể trở thành đại ma vương đáng sợ chứ.

Qua một ngã rẽ, có một đám trẻ con đang bắt nạt một cậu bé nhỏ, đẩy ngã cậu bé, cướp đi chiếc xe đồ chơi trong tay cậu.

Đứa nhỏ khóc lóc, bị đẩy ngã đến bên chân Cừu Lệ, không nơi nương tựa mà cầu xin cậu: “Anh ơi, giúp em với! Cứu em với!”

Mà Cừu Lệ chỉ ngậm lấy que kem, trực tiếp lướt qua cậu bé kia.

Trong lòng không hề gợn sóng, mắt cũng chẳng thèm nâng lên.

Mỗi ngày trên thế giới này đều đang diễn vở bạo lực và yếu đuối.

Cậu không cảm nhận được sự chân thật của thế giới này, vậy nên vui buồn của những người xung quanh không hề liên quan đến cậu.

Đợi cậu đi đến ngã rẽ, sau lưng lại truyền đến tiếng quát trong trẻo: “Dừng tay!”

Cừu Lệ khẽ nghiêng đầu nhìn thấy Khương Vũ vội vã chạy đến, sau khi bảo vệ cậu nhóc bị bắt nạt ở sau lưng, liền nói với đám trẻ kia: “Lấy đông bắt nạt ít thì có bản lĩnh gì!”

Những đứa trẻ kia chỉ qua là học sinh cấp hai, cậy người đông nên cũng không sợ Khương Vũ, nói: “Chị à, khuyên chị đừng có lo chuyện bao đồng.”

“Tuy tôi không đánh lại các em nhưng anh tôi ở đây, thân thủ của anh ấy rất tốt, mười mấy người các cậu cũng chẳng phải là đối thủ của anh ấy.”

Nói rồi, cô đưa tay chỉ về hướng Cừu Lệ đang đứng bên góc rẽ.

Dường như giữa cánh mày râu có một loại từ trường đặc biệt, những cậu bé này vừa nhìn thấy Cừu Lệ, cho dù cậu không nói lời nào cũng không làm gì, chỉ là đi ngang qua người bọn chúng. Chúng liền cảm nhận được sự u ám trên người cậu, cảm thấy đây là người không nên dây vào.

Các cậu bé kia đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng quyết định giải tán.

Khương Vũ ngồi xổm xuống, dùng khăn tay lau nước mắt cho đứa nhỏ kia, nói với nó: “Sau này nếu bọn chúng lại bắt nạt em, nhất định em phải đánh trả lại.”

Cậu bé khóc thút thít nhìn Khương Vũ: “Em...không dám.”

“Nhất định phải đánh trả.” Khương Vũ kiên  quyết nói: “Dù sẽ bị đánh nhưng nhất định phải đánh trả, tất cả sự bắt nạt đều phải trả giá. Dù là em không đánh lại bọn chúng nhưng chúng cũng sẽ không cảm thấy chuyện bắt nạt em là một chuyện dễ dàng.”

Cậu bé nghĩ ngợi gật đầu, cảm ơn cô rồi rời đi

Cừu Lệ quay đầu nhìn Khương Vũ, trong mắt lộ ra một tia hứng thú.

Khương Vũ vẫy tay với Cừu Lệ: “Hi, khéo quá, lại gặp nhau rồi.”

Cừu Lệ vẫn đang gặm lấy que kem, tùy tiện đáp lại: “Không khéo, là cậu cố ý theo dõi tôi.”

“...”

Khương Vũ bị vạch trần có chút ngượng ngùng, cô vò vò đầu mình: “Cũng không phải là cố ý gì.”

“Có chuyện gì sao?”

“Chính là muốn làm quen với cậu, tôi tên là Khương Vũ.” Cô chìa tay với cậu, bảo: “Cậu là Cừu Lệ đúng không, rất vui được làm quen với cậu.”

Cặp mắt hoa đào xinh đẹp của Cừu Lệ khẽ rơi trên người cô, cậu cười lạnh: “Nói thử xem có gì vui mừng?”

“...”

Cuộc trò chuyện này trực tiếp muốn ép chết cô.

Khương Vũ nhìn chàng trai trước mặt tính tình không quá tốt, lại âm u khó gần. Cô biết rằng ở trước mặt cậu, nhất định phải nói năng vô cùng cẩn thận.

“Tôi muốn cùng cậu kết bạn mà thôi.” Khương Vũ cố gắng bày tỏ sự thiện ý của mình, hi vọng cậu có thể buông bỏ lòng phòng bị.

Cừu Lệ chỉ thầm lẩm bẩm một chữ: “Cút”.

Nói rồi cậu đút tay vào trong túi, lười nhác cất bước rời đi.

Khương Vũ nhìn theo bóng lưng cao gầy của cầu, lòng thầm bảo quả nhiên nhiệm vụ ba trăm triệu thật khó nhằn.

Nhưng cô không thể dễ dàng bỏ cuộc như thế.

Sau khi nhận nhiệm vụ, nếu như không hoàn thành, không chỉ bị trừ tiền mà tính mạng của cô cũng đang bị đe dọa.

Đường nào cũng là đường chết, cô đành đâm lao theo lao vậy.

Khương Vũ đuổi theo Cừu Lệ hỏi: “Bây giờ cậu muốn đi đâu vậy, về nhà ư? Hay là tôi mời cậu ăn tối nhé?”

Cừu Lệ dừng bước, xoay người, nhanh chóng giữ lấy sau gáy cô.

Khương Vũ ở trong khoảng cách gần nhìn vào con ngươi đen nhánh của cậu, theo bản năng cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, tim cô đập nhanh đến nỗi muốn nhảy ra ngoài, liều mạng giãy ra, nhưng bàn tay cậu như một chiếc móng to gắt gao giữ chặt lấy cô, túm đến da đầu cô phát đau.

Cậu lạnh giọng hỏi: “Cậu muốn từ trên người tôi lấy thứ gì?”

“Không...Không có.” Khương Vũ căng thẳng đến biến giọng: “Làm, làm quen thôi.”

Dường như cậu nghe được một câu chuyện cười vậy, khóe môi lạnh lùng nhếch lên: “Muốn làm quen với tôi?”

Khương Vũ biết rằng nếu không tìm được một cái cớ hợp tình hợp lý, sau này muốn đến gần cậu sẽ càng khó hơn nữa.

Phải nói như thế nào đây, không thể nào nói với cậu rằng cậu của tương lai nhờ tôi đến cứu vớt cậu, nghìn vạn lần đừng để cậu trở thành tội phạm giết người ư!

Một tay Cừu Lệ nắm lấy cằm cô hỏi: “Suy nghĩ lâu như vậy, đã nghĩ ra lý do chưa?”

Khương Vũ cảm nhận được sự chai sạn trên đầu ngón tay của cậu, lại nghĩ đến chuyện đêm ấy xảy ra bên bờ sông, cô lấy hết dũng cảm, giận dữ nói: “Kẻ khốn nhà cậu dám cướp mất nụ hôn đầu của tôi!”

Cừu Lệ: ?

Cô trừng mắt nhìn cậu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu không chịu trách nhiệm với tôi sao!”

Cừu Lệ: …

Đây đúng là chuyện mà cậu không ngờ đến.

Khương Vũ nói xong câu này, đưa mắt đối diện với chàng trai lạnh lùng trước mặt.  Một cơn gió lạnh thổi đến, cô cảm thấy sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh.

Không còn cách nào nữa, ngoài việc nhìn trúng cậu, dựa vào lí do này để tiếp cận, Khương Vũ cũng không nghĩ ra cách nào hay hơn để tiếp cận cận.

Cừu Lệ như nghe được một câu chuyện cười động trời, khóe môi nhoẻn lên, cậu cười lạnh hỏi: “Cậu là học sinh tiểu học à?”

“Ách…”

“Có biết phân biệt giữa hô hấp nhân tạo và hôn môi không?”

“Tôi biết chứ.”

Cô chưa dứt lời, thiếu niên bỗng kéo cô sát lại người mình, hai người mặt đối mặt, hơi thở đan xen.

“Tôi thấy hình như cậu không rõ lắm.” Trong ánh mắt đen nhánh của cậu toát ra sự u ám nguy hiểm: “Ông đây thật sự chịu trách nhiệm với cậu, cậu dám nhận sao?”

Khương Vũ trân trân nhìn cánh môi mỏng của cậu chạm lên môi cô, cô liều mạng xoay mặt, bị dọa đến đờ đẫn.

Cô sai rồi, thật sự sai rồi!

Loại gà mờ như cô, sao dám làm càn với đại ca tầm cỡ như vậy chứ…

Cô thậm chí sắp không kiểm soát được muốn xoay người bỏ chạy, cả đời này tránh cậu thật xa, mãi mãi không dám dây dưa!

Cừu Lệ nhìn thấy đôi mày của cô gái nhỏ nhíu lại, trong đôi mắt hạnh lộ rõ sự sợ hãi, cậu liền buông cô ra.

Khương Vũ bị dọa đến nhanh chóng chạy trốn, nấp sau thân cây long não, tựa như một chú nai con phòng bị nhìn cậu.

Cậu đút tay vào túi quần, rời đi.

Khương Vũ kéo dãn khoảng cách với cậu nhưng vẫn không cam tâm, lớn tiếng hét: “Đương nhiên tôi biết sự khác biệt giữa hô hấp nhân tạo và hôn nhau!”

Cừu Lệ quay đầu nhìn, cô gái nhỏ vẫn trốn sau lưng cây cách cậu mười mấy mét, tiếp: “Hô hấp nhân tạo không cần đưa lưỡi vào, lưu manh nhà cậu! Dám làm không dám nhận.”

“Ông đây đưa lưỡi vào khi nào…”

Cậu chưa nói xong, xung quanh mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn về hướng cậu.

Cừu Lệ cũng lười giải thích, trong lòng thầm chửi thề một tiếng.

Khương Vũ đã chạy xa không còn nhìn thấy bóng dáng, cậu đưa tay xé miếng băng keo cá nhân xuống, chăm chú nghĩ đến tình hình đêm ấy.

Có vươn lưỡi không, hình như… không có chăng.

Sau khi Khương Vũ về nhà, sau khi kiểm tra tài khoản trên app Từng Biết, cô phát hiện 500 tệ bị trừ trước đó đã được trả về, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm.

Trước đây cô vốn nghĩ rằng tuy rằng mình đã nhận nhiệm vụ của Cừu Lệ, nhưng cô vẫn có thể tiêu cực trốn tránh, cách anh ta thật xa, cho dù không kiếm được tiền thù lao ba tỷ, cũng sẽ không bị đe dọa đến an toàn tính mạng.

Giờ đây xem ra… Nhiệm vụ này sau khi nhận xong nhất định phải làm.

Ngẫm lại cũng hợp lý, dù sao đi nữa người ta ở tương lai cũng đang ngóng đợi, bên này cô trốn việc, ít nhiều cũng cảm thấy áy náy.

Khương Vũ nhờ Trần Vi từ chỗ bạn học lớp ba, xin được Wechat của Cừu Lệ, sau đó gửi lời mời kết bạn.

Liên tục gửi năm lần, đều bị cậu từ chối.

Trước giờ Khương Vũ chưa từng ngã một cú đau như thế từ trong tay nam sinh, trước giờ bất kể là trong trường hay trong lớp múa, đều là nam sinh chủ động xin Wechat của cô, cho hay không còn tùy vào tâm trạng của cô.

Thằng nhãi Cừu Lệ này cũng thật quá kiêu ngạo rồi.

Chẳng qua cô ngẫm lại, nhiệm vụ ba trăm triệu nào có thể công lược dễ dàng như vậy chứ.

Khương Vũ vừa ngồi làm bài vừa tiếp tục bám riết không thôi add friend cậu.

Cuối cùng, sau khi bị từ chối mười tám lần, lần thứ mười chín, Cừu Lệ cũng đồng ý kết bạn với cô.

Cô ngáp một cái, cầm di động gửi một cái sticker xin chào hình mèo con.

Cừu Lệ: “Muốn gì?”

Khương Vũ: “Làm quen với cậu.”

Cừu Lệ: “Tôi không có hứng thú với cậu.”

Khương Vũ: “Cũng không phải tuyệt đối đâu.”

Cừu Lệ: …

Rất lâu sau, cậu mới gửi một tin: “Lần đầu tiên hô hấp nhân tạo, không quá rành, cậu không cần nghĩ nhiều.”

Khương Vũ nhìn thấy dòng tin nhắn đó, liền bật cười ra tiếng.

Xem ra thằng nhãi kia thật sự đang bắt đầu nghĩ đến chuyện đêm đó có vươn lưỡi hay không rồi.

Cô bất giác cảm thấy cậu nhóc này có chút đáng yêu.

Khương Vũ: “Mặc kệ, đây là nụ hôn đầu của tôi.”

Cừu Lệ: “Quan trọng như vậy sao?”

Khương Vũ: “Đương nhiên!”

Lại qua một lúc sau, Cừu Lệ lại gửi một tin nhắn: “Cậu muốn gì?”

Nhìn dòng tin nhắn, Khương Vũ phì cười, cô biết quyền chủ động đã đến tay rồi.

Khương Vũ: “Không cần đâu, chỉ cần có thể làm quen với cậu, tôi đã rất vui rồi.”

Cừu Lệ: …

Tưởng tượng đến vẻ mặt ghét bỏ của cậu, Khương Vũ bất giác cảm thấy vui vẻ.

Ngẫm lại, thiếu niên Cừu Lệ cũng không đáng sợ lắm.

Cuối cùng cũng xem như có tiến triển ban đầu rồi, tâm trạng của Khương Vũ không tệ, cô nhón chân, hai tay đưa lên xoay vài vòng trong phòng.

Lúc này, hệ thống của app Zhiguo lại truyền đến âm thanh…

“Đinh, có ủy thác mới, có tiếp nhận không?”

Khương Vũ nhanh chóng cầm điện thoại nhìn thấy tài khoản phục vụ nhắn tin nhắn nhiệm vụ: Thù lao 20.000 tệ.

Cô nghĩ đến ủy thác đầu tiên của Mỹ Tử cũng là hai vạn tiền thù lao. Nghĩ đến độ khó và tiền thù lao cũng tương đương nhau.

Nhiệm vụ mới lần này, chắc hẳn sẽ không quá khó.

Khương Vũ vẫn đang cố gắng kiếm tiền học phí để vào trung tâm nghệ thuật Esmela. Thế là cô không hề do dự mà nhận nhiệm vụ.

Rất nhanh liền có một cô gái tên là Diệp Tử thêm bạn mới với cô.

Khương Vũ: Chào bạn, xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho bạn?

Diệp Tử: “Xin cô nhất định phải cứu tôi! Cứu tôi!”

Cô ấy gửi voice chat, Khương Vũ nghe thấy giọng của cô rất xúc động, dường như đặc biệt mất kiểm soát.

Khương Vũ: “Cô bình tĩnh trước đã, có gì cần tôi giúp đỡ, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.”

Diệp Tử: “Xin cô giúp tôi chuyển lời đến tôi của quá khứ, lúc 9 giờ tối ngày 23 tháng 9, sau khi tan học, nghìn vạn lần đừng đi trên con đường tan học thường về! Xin đừng!”

Khương Vũ nheo mắt nhìn đồng hồ điện tử đặt trên bàn, bây giờ là 7 giờ 15 tối ngày 23 tháng 9, còn chưa đến hai tiếng đồng hồ.

Ôi…

Những người ủy thác này có thể nói sớm một hai ngày không!

Nhất định phải là nhiệm vụ khẩn cấp hay sao?!

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!