Chương 96

Môn Khách Bất Đắc Dĩ

12.687 chữ

07-12-2022

Dịch Khương cũng là bất đắc dĩ, vội vội vàng vàng tới Lâm Truy, lúc đến bên ngoài phủ tướng quốc thì bảo Đông Quách Hoài đi nghe ngóng thử. Quả nhiên đúng như nàng dự đoán, xung quanh có không ít người lén lút do thám.

Nàng đương nhiên không thể đường đường chính chính đi vào, liền bảo Thiếu Cưu dẫn Vô Ưu vào từ cổng lớn, còn mình thì khoác áo chòang đội mũ trướng đi về phía cổng sau, mượn danh nghĩa môn khách tới nương nhờ muốn vào phủ.

Đồng tử được người gác cửa mời tới quyết định, trong khoảnh khắc nhận ra nàng liền dẫn nàng vào trong.

Hoàng hôn cuối thu tựa như tấm lụa mỏng màu lam thấm nước, trong sắc lam nhạt màu mơ hồ có một tầng xam xám, xuyên qua lớp lớp bóng cây bên ngoài cửa sổ tiến vào phòng, hắt lên gương mặt Dịch Khương, mơ hồ giấu đi vẻ phong tình nơi khóe mắt đuôi mày của nàng. Nàng ngước lên nhìn Công Tây Ngô: “Rốt cuộc là chuyện như thế nào?”

Đôi mắt Công Tây Ngô dưới ánh chiều tà càng trở nên sâu thẳm: “Nhóm quý lão Tấn quốc bỏ ra rất nhiều tâm lực tài lực trên người ta, những việc này đều là vì muốn hồi báo, chỉ khi ta quang phục Tấn quốc thì bọn họ mới có thể đạt được hồi báo mà họ mong muốn, nhưng ta vẫn trì trệ không có động tĩnh nên bọn họ liền nóng nảy.”

“Cho nên bọn họ cố ý tiết lộ thân phận của huynh, buộc huynh động thủ?”

Hắn khẽ gật đầu: “Nửa thật nửa giả che che giấu giấu như vậy sẽ càng khiến Tề vương hoài nghi, Ngụy quốc và Triệu quốc cũng sẽ xem ta như kẻ địch, tới lúc đó để bảo vệ chính mình, ta không thể không ra tay.”

Dịch Khương kinh ngạc không thôi: “Bọn họ thật sự không màng trả giá.”

Bàn tay Công Tây Ngô ôm lấy eo nàng, tựa nửa người vào khung cửa sổ, thở dài: “Trước mắt quả thực là thời cơ tốt, nhưng binh sĩ tấn công Triệu là quân Tề, cuối cùng lại muốn quang phục Tấn quốc, Tề quốc hiển nhiên sẽ chống lại. Tần quốc có lẽ sẽ đồng ý nâng đỡ một Tấn quốc căn cơ không vững, nhưng đó là bởi vì bọn họ tạm thời không có cách nào Đông tiến, một khi thời kỳ án binh qua đi, hiển nhiên vẫn muốn thôn tính. Tới lúc đó chắc chắn khói lửa chiến tranh lại nổ ra, có lẽ có thể gắng gượng được vài năm, tới cuối cùng vẫn sẽ trở lại như ban đầu, thậm chí càng loạn hơn.”

Dịch Khương nghe thấy hắn phân tích như vậy thì bỗng nhiên hiểu ra gì đó: “Huynh vẫn luôn muốn thiên hạ nhất thống, liệu có phải có liên quan đến việc bị bức phục quốc?”

Combo tẩy da chết môi kết hợp giữa dầu dừa và cà phê, cho làn môi mềm mịn căng bóng, giá rẻ nhất Shopee!

Miếng chắn dầu mỡ bếp ga họa tiết hoạt hình cực cute, đảm bảo bếp sạch sẽ, vệ sinh

Dép nữ gấu đế bánh mì 3 màu siêu xinh, đảm bảo mềm chân dễ đi với mức giá không thể rẻ hơn

Hạt lưu hương xả vải giúp đánh tan vết bẩn và cho quần áo mùi thơm cực dễ chịu, lưu hương suốt cả ngày!

Công Tây Ngô cúi đầu, trán chạm trán, khẽ “ừ” một tiếng: “Mặc dù ta xuất thân là hậu nhân của vương công, nhưng sinh ra vốn chỉ là bàn đỡ giúp bọn họ đạt được quyền thế, nếu ta không thành công, sứ mệnh này sẽ chuyển dời lên con nối dõi của ta, cho nên ta từ sớm đã hạ quyết tâm dù thế nào cũng không thành thân. Bọn họ hi vọng ta tinh thông kim cổ, nhưng biết càng nhiều, ta càng hiểu được rằng phục quốc chẳng qua là chuyện uổng công, mà muốn triệt để tháo bỏ gông xiềng phải gánh trên mình từ lúc chào đời này, chỉ có thiên hạ nhất thống, không còn phân chia quốc gia.”

Dịch Khương cụp mắt, không nói lời nào.

Công Tây Ngô càng sát lại gần, chóp mũi tiếp xúc với nàng, trong ngữ khí còn thấp thoáng ý cười: “Sao vậy, cảm thấy ta rất tội nghiệp?”

Dịch Khương ngước mắt nhìn hắn: “Có lẽ vậy.”

Hắn nhẹ nhàng vuốt chóp mũi nàng: “Có muội bên cạnh thì ta không hề tội nghiệp.”

Mặt Nạ Chân dạng lột tẩy tế bào chết, giúp da chân mềm mại, trắng trẻo - Giảm đến 45%

Dụng cụ chà gót chân hàng nội địa Châu âu - Siêu mềm mại, chống nứt nẻ da - Giá sale cực rẻ!

Không thể bỏ qua: Thùng rác mini nắp lật hình chú mèo có tai cực cute và nhiều công dụng cho các nàng!

Máy xông siêu tiện lợi và hiện đại giá chỉ hơn 39k, đảm bảo nhanh gọn lẹ, gia đình nào cũng nên có!

Người này cho dù nói lời đường mật thì giọng điệu vẫn bình thản chẳng chút kỳ lạ, Dịch Khương sớm đã quen rồi. “Ta đã có kế hoạch, không ngại thử xem hiệu quả thế nào.” Nàng thoáng đẩy hắn ra, đi tới cạnh án cầm bút viết mấy câu, đưa ra ngoài bảo Đông Quách Hoài đi sắp xếp.

Trong Tề vương cung mấy ngày liên tục đều không quá an bình. Quân thái hậu đột nhiên bệnh nặng, tướng quốc lại bất ngờ lộ ra thân phận mập mờ không rõ, Tề vương Kiến thật sự sầu muộn, cả ngày vẫn chưa ăn gì, như vậy lại ảnh hưởng toàn bộ hậu cung đều bắt đầu bất an.

Hậu Thắng cũng rất hoảng hốt, nếu Quân thái hậu lìa đời, hắn sẽ mất đi một núi dựa, sau này muốn đoạt lấy vị trí tướng quốc của Công Tây Ngô sẽ càng khó khăn.

Bệnh tới như núi đổ, sức khỏe Quân thái hậu vốn không mấy tốt, rốt cuộc chưa đến mấy ngày thì đã tới bờ vực sinh tử.

Tề vương Kiến canh giữ bên giường đau thương rơi lệ, chợt nghe thấy bà thì thào: “Trong chúng đại thần duy chỉ có mấy người này có thể sử dụng…”

Tề vương Kiến còn chưa nghe rõ, nhưng thấy ánh mắt bà cảnh giác nhìn trái liếc phải thì vội cho cung nhân lui, nhỏ giọng nói: “Nếu mẫu hậu không tiện nói thẳng, có thể viết xuống.”

Quân thái hậu gật đầu, Tề vương Kiến liền đích thân mang bút mực cùng thẻ gỗ tới, vừa đưa tới trước mặt bà thì bà lại lắc đầu nói: “Bỏ đi, ta quên rồi…”

Nói xong không bao lâu thì trút hơi thở.

Trong cung nhất thời trở nên bận rộn, Tề vương Kiến bởi vì lời bà nói trước lúc lâm chung mà càng trở nên bất an, nhớ tới chuyện của Công Tây Ngô thì lại càng sầu não không để đâu cho hết.

Trời vẫn chưa tối nhưng trong Tề vương cung đã sớm đèn đuốc sáng trưng. Thị nữ tới mời Tề vương Kiến dùng thiện, hắn vẫn nói không có khẩu vị, ở trong thư phòng đi tới đi lui, bàn tay chắp sau lưng lúc thì siết chặt khi lại thả lỏng, lặp đi lặp lại mấy lần.

Hậu Thắng đứng bên cạnh hắn, mượn lời của Quân thái hậu mà châm ngòi thổi gió bên tai: “Nếu thái hậu đã nhắc tới vài người có thể sử dụng, vậy chắc chắn có người không thể dùng. Người muốn nói tới chính là Công Tây Ngô, Vương thượng không thể không phòng. Nếu hắn thật sự là Tấn quốc công tử, há có thể yên lòng với tình hình hiện tại? Biết đâu được sau này sẽ muốn cướp ngôi tự mình lên làm vương ấy chứ.”

Tề vương Kiến nhíu chặt lông mày, bước chân cũng có phần rối loạn.

Trong điện bỗng truyền tới tiếng thông báo, là Điền Đan đang lĩnh quân trên chiến trường Yên quốc bỗng dưng quay về. Trên người hắn vẫn mặc chiến giáp, dáng vẻ phong trần bụi bặm.

“Sao An Bình Quân lại trở về?” Tề vương Kiến nhanh chân bước tới, đưa tay nâng cánh tay hắn, miễn cho hắn hành lễ: “Chiến sự Yên quốc có vấn đề ư?”

Điền Đan lắc đầu: “Thần vì lời đồn kia nên quay về.”

Tề vương Kiến không hiểu: “Lời đồn nào?”

“Thiên hạ đều kháo nhau Vương thượng hoài nghi tướng quốc là Tấn quốc công tử, muốn loại trừ hắn, hiện giờ Tần quốc đã ngựa giáo sẵn sàng chuẩn bị công Triệu, muốn nhân lúc Tề quốc nội loạn đánh đuổi hai mươi vạn quân Tề đang trú đóng ra khỏi Hàm Đan, độc chiếm Triệu quốc. Thần thực sự lo lắng, đành phải tự mình gấp rút quay về hỏi Vương thượng, chuyện này có thật hay không?”

“Chuyện này…” Tề vương Kiến hơi hoảng, bất giác liếc nhìn về phía cửu cửu ở đằng sau, miệng ấp a ấp úng: “Không, không có đâu, bổn vương chưa từng nói muốn trừ khử tướng quốc mà.”

Điền Đan thở phào: “Nếu không có thì quá tốt, tướng quốc nắm giữ đại cục, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sẽ chỉ có lợi cho kẻ bên cạnh mà thôi.”

Tề vương Kiến chột dạ gật đầu: “An Bình Quân nói phải lắm.”

Hậu Thắng đứng sau lưng hắn tức đến độ suýt nữa thì xé rách cả chéo áo.

Đêm đó do thám quanh phủ tướng quốc liền rút sạch hoàn toàn, nội thị trong cung nâng văn thư của Tề vương Kiến đi vào phủ tướng quốc, lệnh Công Tây Ngô trùng chỉnh chiến sự Tề quốc, nửa chữ cũng không hề nhắc tới vấn đề thân phận kia.

Công Tây Ngô nhận chiếu lệnh, quay lại thư phòng, từ xa đã trông thấy Dịch Khương ở bên trong đang đốc thúc Vô Ưu đọc sách, cố ý bày ra nét mặt nghiêm nghị, nhưng Vô Ưu rất chi không hào hứng.

“Con phải đi tố cáo với phụ thân.”

“Con muốn tố cáo chuyện gì hả?”

“Mẫu thân ở bên ngoài hành tẩu gặp gỡ rất nhiều nam tử, còn tìm thêm cho con một phụ thân nữa. Người xem phụ thân không hề như vậy, phụ thân vẫn luôn chỉ có một mình.”

Dịch Khương gập ngón tay cốc đầu thằng bé một cái: “Gì mà tìm thêm một phụ thân chứ, đó là Ngụy công tử từng dưỡng dục con, con trước đây còn từng luôn miệng gọi huynh ấy là phụ thân đấy.”

Vô Ưu ôm đầu bò dậy chạy ra ngoài, Dịch Khương lúc này mới nhận ra thằng bé không muốn học, đứng dậy định đuổi theo, nhưng bị Công Tây Ngô đúng lúc tới cửa chặn lại.

Hắn cúi đầu kề sát tai nàng: “Vô Ưu nói không sai, ta cũng cảm thấy không quá công bằng.”

Dịch Khương xoay người: “Vậy huynh cũng có thể đi tìm người khác.”

“Tìm người khác chưa chắc có thể thay ta giải trừ khó khăn.” Hắn đưa chiếu thư của Tề vương Kiến đến trước mặt nàng: “Lời đồn này truyền đi rất tốt, không những không bị tổn thất, còn thêm được một phần quyền thế.”

Dịch Khương đọc xong văn thư, nhưng lại có cảm nhận khác. Nếu như Tề quân mạnh thêm một phần về mặt quân sự, vậy đế nghiệp của Tần quốc sẽ gặp trở ngại thêm một phần. Lẽ nào ở nơi này, cuối cùng sẽ là Tề quốc trở mình áp đảo Tần quốc mà xưng đế? Tình thế trước mắt, quả thực cũng có rất nhiều điều không thể biết được.

Dường như Công Tây Ngô đoán được suy nghĩ trong lòng nàng nên nhận lấy văn thư trong tay nàng, đặt lên án: “Chuyện này ta đã có kế hoạch, an tâm đi.”

Dịch Khương thấy hắn bộ dạng trầm ổn thong dong, vẫn phải lên tiếng nhắc nhở một câu: “Hậu Thắng, người này cũng không thể không phòng.”

Công Tây Ngô nhìn nàng: “Ta vốn dĩ quả thực phòng bị rất nhiều, nhưng thời cục trước mắt biến đổi quá lớn, hành động của hắn, trái lại cũng có ích.”

Dịch Khương không hiểu cho lắm, bĩu môi, đi tới tiểu án chênh chếch phía sau ngồi xuống.

Trên án đặt mười mấy cuộn trúc giản, là do Ngụy Vô Kỵ hôm nay đột nhiên sai người gửi tới, cũng khó trách lại khơi lên câu nói kia của Vô Ưu.

Ban đầu lúc hợp tung, vương công liệt quốc biết Tín Lăng Quân thống soái liên quân nên đặc biệt gửi binh pháp cổ tịch tới cho hắn, hắn lệnh cho môn khách biên soạn thành sách, tên là “Ngụy công tử binh pháp.” Hiện giờ đại khái cảm thấy chính mình không cách nào sử dụng nên liền gửi tới cho Dịch Khương bảo quản.

Dịch Khương phải đọc hết từng quyển một, rồi chia quyển chia chương, nối kết với nhau mới hiểu rõ, hiển nhiên cần hao tốn rất nhiều thời gian. Nhưng nàng cảm thấy việc này đáng giá, không chỉ thêm được một đống tài liệu vào điển tịch binh gia mà còn có thể lưu giữ lại, truyền cho hậu thế thì cũng hết sức đáng giá, chính như hiện tại, cũng có thể dùng để đào tạo người khác.

Nghĩ tới đây, nàng không khỏi ngẩng lên nhìn ra bên ngoài. Công Tây Ngô từng đặc biệt căn dặn, trong hậu viện không cần người hầu kẻ hạ, vì vậy lui tới cũng chỉ có mấy người thân thuộc như Đam Khuy Thiếu Cưu, nhưng đây không phải kế sách lâu dài, nàng không thể luôn thông qua một lớp thân phận không minh không bạch ở mãi nơi này.

Nếu không phải Công Tây Ngô đột ngột gặp phải khó khăn, đoán chừng nàng vĩnh viễn cũng sẽ không đặt chân tới đây nữa.

Hạ nhân trong phủ chỉ biết có thêm một nữ môn khách, nhưng môn khách này cả ngày không ở trong biệt viện, hình như làm việc tại hậu viện, thời gian lâu dần khó tránh khỏi lời ong tiếng ve. Xem ra nữ tử này chắc hẳn có chút bản lĩnh, được tướng quốc trọng dụng như vậy, sau này không phải sẽ thay thế được địa vị của Dịch phu nhân đấy chứ?

Hậu Thắng nghe được mấy lời đồn này, nhưng Tề vương Kiến bảo ông ta thu lại tai mắt, Công Tây Ngô lại tăng thêm phòng bị, muốn truy tra thêm nữa khó càng thêm khó. Huống hồ lần trước nghe nói có một nữ tử dắt tay con Công Tây Ngô vào trong phủ tướng quốc, tìm hiểu một chút thế nhưng lại là một đệ tử Mặc gia tên Thiếu Cưu, vui mừng mất sạch, chỉ sợ lần này lại xôi hỏng bỏng không.

Hiện giờ hắn chỉ hận Tề vương Kiến quá mức nhu nhược, căn bản không có quyết đoán động thủ trừ khử Công Tây Ngô, xem ra nửa phần hi vọng cũng không có.

Lúc Dịch Khương nghe được lời đồn này thì người đã bị Công Tây Ngô ôm lên giường. Mấy ngày liên tục hắn đều bận rộn chấn chỉnh quân sự, khó khăn lắm mới hồi phủ một chuyến, thấy Dịch Khương đang bận rộn chỉnh lý mớ binh thư kia thì ngăn không được cùng nàng vành tai chạm tóc mai, khiêu khích dẫn lửa.

Đương lúc thanh thiên bạch nhật, bàn tay hắn chậm rãi di chuyển nơi eo nàng, thấy nàng đè nén âm thanh của chính mình, cơ thể mềm nhũn như nước,  dưới hô hấp nóng rực phát ra tiếng “ưm” du dương, bản thân cũng tựa như say rượu, mơ mơ hồ hồ, không muốn thức tỉnh.

“Sư huynh.”

“Hửm?”

Dịch Khương khó nhịn được cong người lên, muốn đẩy hắn.

“Suỵt….”Hắn thấp giọng dỗ dành bên tai, vẻ lạnh lùng thản nhiên bị tình triều nóng rực thiêu đốt, càng lúc càng như cá gặp nước.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!