Chương 12

Mỗi Ngày Đều Phải Phòng Ngừa Đồ Đệ Hắc Hóa

Hắc Miêu Nghễ Nghễ

12.124 chữ

07-05-2023

Cố Vân Quyết mở mắt liền thấy cả rừng Lãnh Hương vươn khỏi tầm mắt, dưới những tán cây xòe ô, từng nụ từng nụ hoa hồng nhạt theo gió bay lượn, bọn họ vừa đến, vạn ngàn nụ hoa theo đó nở ra, hương hoa thanh tân đạm nhã càng ngày càng đậm. Giây lát, vô số trùng điểu hồ điệp bắt đầu cất cánh, xoay quanh lượn vòng trong rừng phiêu nhiên múa lên, toàn bộ hình ảnh đẹp như một ảo cảnh.

Khóe miệng Mục Thần khẽ cong, sờ đầu Cố Vân Quyết ôn hòa nói: "Vân nhi, chúng nó thích ngươi, vui hay không?"

Cố Vân Quyết kinh ngạc nhìn hình ảnh trước mắt, hoa cỏ có linh, chúng nó thoạt nhìn dường như là hoan nghênh mình đến, nhưng Cố Vân Quyết biết rằng, chúng nó chỉ vì một người mà nở rộ, cái gọi là người hữu duyên, cũng là người đã trồng chúng nó —— sư tôn của y.

Mục Thần coi y là hài tử, nên nghĩ rằng y thích được người khác hoan nghênh, vì y mà nói lên một lời nói dối mộng ảo như vậy. Cố Vân Quyết ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt ôn hòa của Mục Thần, mỉm cười nói: "Yêu thích, rất yêu thích." Tiểu sư tôn của y, không chỉ có thể hấp dẫn động vật tới gần, còn có thể khiến thực vật vì đó mà nở rộ, còn có linh hồn thuần trắng kia của hắn, không quản là phúc hay họa, y đều muốn bảo vệ hắn cẩn thận.

Mục Thần nghe Cố Vân Quyết nói, bờ vai căng thẳng lúc này mới thanh tĩnh lại, đi lên phía trước mấy bước, cắm cành cây bé nhỏ trong tay xuống đất.

Cố Vân Quyết đi tới, ngồi xổm ở bên người Mục Thần, "Sư tôn yêu thích loại hoa này?"

Mục Thần gật đầu, loại hoa này là thứ mà sư tôn Đan Dương Tử của hắn thích nhất, cũng là người cho hắn biết được cảm giác khi ở trong một nơi có đủ loại Lãnh Hương hoa, có thể làm cho tâm tình của hắn trở nên trầm tĩnh. Cho nên từ khi Đan Dương Tử phi thăng, Mục Thần mỗi ngày đều đến cắm vào một nhánh cây, có sống, có chết rồi, hắn cũng không bắt buộc, cứ dựa hết vào tạo hóa. Chờ ngày nào đó tâm tình không tốt, liền đến đây nhìn một chút. Nhạc Minh Trạch nói ra chuyện lúc nãy, không thể nghi ngờ làm cho hắn có chút không vui.

Cố Vân Quyết cười giúp Mục Thần kéo ống tay áo lên, nghiêm túc nói: "Đồ nhi sẽ trồng đủ loại Lãnh Hương hoa ở nơi sư tôn yêu thích, để chúng nó chỉ nở ra vì một mình ngươi."

Nghe tiểu đồ đệ bá đạo nói, Mục Thần tâm lý ấm áp, hiện tại Cố Vân Quyết chỉ là một đứa nhóc hiếu động thích nói chuyện như người lớn, hắn vui vẻ gật đầu, trầm giọng nói "được", mặc dù biết chuyện như vậy người bình thường căn bản là không có cách nào làm được, bởi vì loài hoa này đặc biệt lập dị, có khi một ngàn năm cũng không nở hoa. Nhưng nếu đồ nhi đã nói, hắn cũng không muốn đả kích lòng tự tin của y.

Cố Vân Quyết cười híp mắt nhìn Mục Thần, mình nói cái gì sư tôn đều tin, loại thái độ toàn tâm toàn ý tín nhiệm mình này, khiến chút bá đạo lộ liễu trong lòng y chiếm được thỏa mãn cực lớn.

Mục Thần nhìn dáng dấp thỏa mãn của tiểu đồ đệ, đáy lòng thở dài, e rằng khi còn bé bị đả kích nhiều, nên lớn lên mới bị vặn vẹo, hài tử này cần nhiều khích lệ hơn.

Gieo cây xong, Mục Thần mang theo Cố Vân Quyết đi sâu vào rừng cây, phất tay rút kết giới đi, liền thấy trước mắt xuất hiện một căn phòng giản dị được dựng bằng gỗ, phòng ở không lớn, chỉ có mấy mét vuông. Nhìn ra được tài nghệ của người xây nhà không hề tốt đẹp gì, đông một khối, tây một khối, tóm lại chỉ là một chỗ để tránh mưa tạt, ngay cả cửa sổ cũng không làm.

"Sư tôn, đây là?"

"Sư tổ của ngươi trước khi phi thăng đã dựng nó, nói ngày nào đó ta nhớ hắn, thì tới nơi này tĩnh tọa." Ánh mắt Mục Thần lóe lên một tia hoài niệm, ngoài miệng lại hết sức ghét bỏ, "Xấu muốn chết!"

Đẩy cánh cửa gỗ vừa đụng vào đã kêu kèn kẹt thảm thiết ra, bên trong vô cùng sạch sẽ, cũng dị thường đơn sơ, bởi vì trên đất chỉ có một cái bồ đoàn*, xem bộ dáng thật sự là để cho Mục Thần đến tĩnh tọa, ngay cả cái ghế cũng không có.

Mục Thần sắc mặt ôn hòa nhặt bồ đoàn lên, vỗ vỗ chút bụi dính trên mặt, cẩn thận đặt lại chỗ cũ. Lại lấy ra một phòng trần châu*, bày ở bên trên.

(phòng trần châu: hạt trâu ngăn chặn bụi)

Nhớ đến Sùng Vân môn năm ấy, bởi vì trên đường gặp bất ngờ, lúc bọn họ đến Sùng Vân môn đã bỏ lỡ thời gian của cuộc thí luyện, cổng Sùng Vân môn đã đóng, hắn ngay cả muốn tới gần cũng không thể. Khi đó hắn cùng đường mạt lộ, may là gặp phải sư tôn lạc đường ở dưới chân núi, đối phương nói bởi vì khuôn mặt này có dung mạo rất phù hợp với tiêu chuẩn của Viêm Dương cung, lúc này mới nhặt hắn về, còn thu làm đệ tử thân truyền, dạy hắn luyện đan, dạy hắn chế dược, đối xử với hắn như con ruột, cho đến trước khi phi thăng còn lo lắng cho hắn vì tu vi quá thấp sẽ bị người bắt nạt, luyện chế vô số đan dược, chuẩn bị bất cứ tình huống nào. Cũng không biết lão nhân gia người ở tại thần giới có tốt hay không, là hắn không tiền đồ, trăm năm sau vẫn không phi thăng, trái lại còn bất hạnh chết, cũng không thể tận hiếu cho người.

"Sư tôn." Bị một tiếng hô hoán của Cố Vân Quyết làm rối loạn hồi ức, Mục Thần cúi đầu, liền thấy Cố Vân Quyết bất mãn kéo tay áo của hắn, giơ tay lên, có lẽ là đứng mệt, đòi ôm.

Mục Thần khom lưng ôm Cố Vân Quyết, bất đắc dĩ liếc nhìn đồ đệ tiểu chân ngắn. Cố Vân Quyết không nhìn ánh mắt của hắn, chỉ vào tấm gỗ trên đỉnh đầu, hiếu kỳ hỏi: "Sư tôn, chiếc lọ kia là ngài để sao?"

Mục Thần ngẩng đầu, phát hiện ở giữa hai tấm gỗ quả nhiên kẹp một cái bình ngọc màu xanh, sau khi lấy xuống, hắn dùng thần sắc phức tạp nhìn Cố Vân Quyết trong lòng mình. Sư tôn đặc biệt yêu thích chơi mấy trò như "ta giấu ngươi tìm" với hắn, cho nên chỉ cần là đồ vật đối phương từng dùng qua, hắn đều sẽ tra xét một phen. Căn phòng này hắn đã đi tìm, lúc đó không phát hiện gì hết.

Dùng công lực của hắn cũng không phát hiện được, tiểu hài tử Cố Vân Quyết này chỉ dựa vào cơ thể mới Luyện Khí kỳ thì làm sao tìm được?

Cố Vân Quyết cười híp mắt nhìn Mục Thần, y đang thăm dò, sư tôn đối xử tốt với y tới mức nào, nếu như tình cờ phát hiện y không bình thường, sẽ đối xử với y ra sao?

Ánh mắt Mục Thần phức tạp nhìn chằm chằm Cố Vân Quyết, bầu không khí càng ngày càng lạnh, lạnh đến mức tâm tình của Cố Vân Quyết từng chút từng chút chìm đến đáy vực.

"Có lúc thông minh của sư tổ ngươi... xác thực chỉ như một hài tử năm tuổi." Rốt cục, sau khi nhìn nhau khá lâu, khóe miệng Mục nhếch lên, một câu nói đánh nát hết thảy lo lắng của Cố Vân Quyết.

Ý sư tôn là nói sư tổ giống như y, đều có trí thông minh của người năm tuổi cho nên y có thể tìm ra đồ vật đối phương giấu? Đây là khinh bỉ sự thông minh của sư tổ hay là sự thông minh của y? Tuy rằng phản ứng của Mục Thần làm cho y thoả mãn, thế nhưng nghe thấy lý do này, Cố Vân Quyết vẫn bị chọc tức đến muốn cười, bởi vì ngu xuẩn giống nhau, cho nên tìm được, loại lý do này, là lý do kiểu gì vậy?

Mục Thần ghét bỏ sư tôn và đồ đệ của mình một hồi, cất cái bình sứ kia vào nhẫn, đặt hai cái ghế trong nhà gỗ nhỏ, sau khi ngồi một hồi thì dẫn theo Cố Vân Quyết ra thác nước sau hang đá.

Một con vịt lông đen mập mạp ngồi xổm ở trên cây, nhìn thấy Mục Thần dẫn hài tử đi ra, vung cánh lên vỗ phạch phạch mấy lần, cạc cạc hai tiếng, lập tức ngã xuống đất cái bẹp, trở mình nhanh nhẹn đứng lên, vịt mập lắc người cho rớt hết cỏ trên lông, cổ họng khàn khàn một bên vừa mắng một bên dùng hai cái chân ngắn lạch bạch chạy tới: "Lão tử thích ăn nhất là mấy đứa nhỏ dưới mười tuổi!"

Nhìn thấy đối phương lắc lư cái thân mập qua trái qua phải. Lông mày Cố Vân Quyết nhíu lại, ngước lên nói bằng gương mặt hồn nhiên: "Sư tôn, ta muốn ăn vịt nướng."

Hiếm thấy tiểu đồ đệ mở miệng muốn ăn, Mục Thần hết sức vui mừng: "Trở về ta bảo người làm cho ngươi ăn."

Sau khi nghe thấy thế, con vịt lông tạp liền ngừng bước, ngoẹo cổ nhìn Cố Vân Quyết.

Lại thấy Cố Vân Quyết cười híp mắt nói tiếp: "Ta đã thấy đầu bếp làm vịt nướng rồi, quá trình hết sức phức tạp, trước tiên phải dùng một dao cắt đứt yết hầu của vịt, sau khi trút hết máu ra thì bơm hơi vào từ cổ vịt, để không khí có thể tràn vào toàn thân nó, cả con vịt lúc đó giống như trái cầu vậy, vừa trắng vừa mập. Sau đó dùng móc để treo con vịt lên, dùng nước sôi nóng đổ xuống toàn thân vịt, để không khí căng phồng lên, sau khi dùng nước xối vịt hai lần thì đi phơi khô, lại dùng nút gỗ bịt cái mông lại, rồi xối nước vào bên trong con vịt từ chỗ dao cắt, lại đặt con vịt vào bên trong lò nướng có lửa lớn, nướng đến khi toàn thân nó vàng óng ánh, cho đến lúc chín, mùi vị đặc biệt thơm ngon."

Mục Thần nghe thấy mà đau lòng, cũng không phải đau lòng con vịt đã chết kia, mà là đau lòng tiểu đồ đệ. Tiểu đồ đệ còn nhỏ như vậy, đây là do trong nhà không được yêu thương nên mới bị đày đến nhà bếp làm tạp dịch sao? Bằng không cũng không thể rành việc nấu ăn đến như vậy! Trong đầu Mục Thần đã xuất hiện hình ảnh tiểu Cố Vân Quyết giữa mùa đông khắc nghiệt phải mặc vải thô giơ đao giết gà giết cá, gió lạnh thổi qua, tay nhỏ bị lạnh đến xanh tím, làm không tốt rất có thể sẽ không có cơm ăn... Cái gọi là quân tử xa nhà bếp, kẻ làm cha mẹ này cũng quá đáng quá rồi! Mục Thần tức giận nghĩ, sau này nếu thấy cha của Cố Vân Quyết, nhất định phải đánh gã một trận thật mạnh, để cho gã hối hận!

Đau lòng ôm Cố Vân Quyết, Mục Thần vỗ lưng tiểu hài nhi dụ dỗ nói: "Ngươi nói làm thế nào thì liền làm như thế đó, làm một bàn thịt vịt, ngươi muốn ăn làm sao thì ăn như vậy!"

Cố Vân Quyết cười híp mắt ôm cổ Mục Thần rồi cọ mặt hắn, chỉ vào con vịt mập vừa chạy tới, ánh mắt sâu thẳm nói: "Con này thiệt mập."

Con vịt lông tạp trong nháy mắt cảm thấy được một luồng cảm giác hết sức nguy hiểm khiến bản thân rùng mình, sát khí quanh quẩn, đặc biệt là bộ phận không thể nói được ở mông, một luồng khí lạnh dọc theo xương cột sống một đường chạy lên trên, cho đến khi chạy tới đỉnh đầu, dọa cho ba sợi lông vàng trên đỉnh đầu của nó dựng thẳng, thực sự là "phong xuy cúc hoa đản đản lương"*, chỗ nào cũng không ổn!

(phong xuy cúc hoa đản đản lương: Gió thổi vào "cúc hoa" làm "trứng" cũng phát lạnh:)))))))))))))))))))

Nhận ra Cố Vân Quyết có ý đồ, con vịt lông tạp xoay người chạy, đây là một ác ma! Tuyệt đối là ác ma! Mắt Mục Thần bị mù, từ đâu lụm về thằng nhãi con như thế chứ!

Cố Vân Quyết thấy đối phương chạy xa, ánh mắt hơi nheo lại, Tam Túc Kim Ô thích hút linh hồn, có một đôi mắt có thể nhìn thấu linh hồn nhân loại, nếu như tới gần, chuyện trong biển ý thức của y là một người trưởng thành không chừng sẽ bị đối phương nhìn ra đầu mối. Bất quá đối phương cũng đã nhận ra được dị thường của y, chờ y rảnh rỗi phải trở lại một chuyến mới được.

Trở lại Viêm Dương cung, Kính Minh bị ca ca đánh một mặt xanh tím đang ngồi xổm ở góc tường chọt chọt sàn nhà, sách tranh sai người mua từ trần giới cũng bị Kính Đình lấy đi, biến thành một đống tro tàn, Kính Minh cả người đều u buồn, Mục Thần phảng phất như nhìn thấy một con chó con choai choai trắng xóa đang không cao hứng ngồi xổm ở góc tường, ngay cả đuôi cũng xụ xuống.

"Kính Minh, đến đây."

Kính Minh cúi đầu ủ rũ đi tới, bước chân cũng chậm hơn bình thường.

Mục Thần không chút biểu tình xoa xoa đầu hắn, lạnh mặt khen: "Ngươi, thông minh hơn Kính Đình."

Kính Minh ngẩng đầu nháy mắt mấy cái, "Ngao ~~ cung chủ! Ta biết ngươi thật tinh mắt!" Chấn hưng tinh thần trong nháy mắt, cái mông cũng lắc lư theo.

Cố Vân Quyết nhịn cười, bộ dáng tiểu sư tôn nói dối, thực sự là vô cùng khả ái.

Trấn an được chú chó con mất mát, Mục Thần kêu Cố Vân Quyết đến, bảo hai người ra ngoài chơi, đồng thời dặn dò buổi tối ăn thịt vịt, ăn một bàn thịt vịt.

Kính Minh vui vẻ dẫn Cố Vân Quyết rời đi, để lại Mục Thần đi vào phòng dựng kết giới, dự định xem Đan Dương Tử để lại cho hắn cái gì. Chiếc lọ là bình sứ bình thường nhất, khi Mục Thần mới cầm trong tay liền biết trong này không phải đan dược, đổ ra nhìn, không ngờ lại là một cái không gian giới chỉ không có chủ.

Để lại cho hắn một cái nhẫn ở chỗ đó, đến cùng là sao?

Tác giả có lời muốn nói: tiểu kịch trường không chịu trách nhiệm:

Cố Vân Quyết: "Ta sẽ trồng đủ loại Lãnh Hương hoa ở nơi ngươi ở, để chúng nó thương yêu ngươi như công chúa."

Mục Thần hỏi người ở bên cạnh: "Các ngươi xưng hô với y như thế nào?"

Thị nữ: "Tiểu cung chủ."

Đạo đồng: "Tiểu cung chủ."

Kính Minh: "Tiểu cung chủ của chúng ta."

Mục Thần →_→ "Tiểu công chúa."

Cố Vân Quyết đi chết*...

(Chỗ này tác giả chơi chữ, từ gốc là Cẩu đái: dây xích chó, đọc là gǒu dài, gần giống như Go die: đi chết)

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!