Chương 3

Mẹ Chồng Khí Phách

Lạc Khê Nhi

13.692 chữ

26-06-2023

31,

Khương Hàn thật sự hành động nhanh nhẹn và quyết đoán như lời đồn.

Không bỏ lỡ một giây nào, anh nhanh chóng đưa tôi đến cục dân chính.

Trên đường đi, tôi mải ngắm nhìn anh ấy.

Càng nhìn càng cảm thấy anh đã thay đổi rất nhiều.

Khi Khương Hàn còn nhỏ, tóc mái hơi che đi đôi mắt to tròn như quả nho, làn da trắng nõn, đặc biệt mũm mĩm đáng yêu.

Bây giờ các đường nét trên gương mặt anh trở nên sắc sảo, góc cạnh, lạnh lùng lại tuấn tú, các đường nét đẹp đến mức không thể rời mắt.

Ngay cả yết hầu cũng lộ ra vẻ gợi cảm.

Điểm Khương Hàn lớn giống Khương Hàn bé duy nhất còn lại chính là anh ấy vẫn luôn nổi bật như vậy.

Nghĩ đến đây, tôi bỗng cảm thấy mình thật kém cỏi.

“Anh không ngại.”

Giọng nói của Khương Hàn đột ngột vang lên.

Tôi ngẩng đầu lên, ngây ngốc nhìn anh.

Cái qq gì vậy?

Hình như tôi lại vừa vô tình nói ra tiếng lòng của mình đúng không!?

Còn chưa kịp phản ứng, Khương Hàn đã dịu dàng nhìn tôi.

Sau đó anh đưa tay phải ra, vuốt vuốt mái tóc tôi.

“Mặc kệ em có gả qua bao nhiêu lần, trong lòng anh, em vẫn mãi là công chúa nhỏ.”

Có thể là do bàn tay trên đầu quá ấm áp, tôi đột nhiên cảm thấy hơi tủi thân.

Chóp mũi chua chua, hốc mắt cũng đỏ lên.

Tôi lẩm bẩm hỏi anh.

“Tại sao anh không về sớm một chút chứ?”

Khương Hàn đau lòng nhìn tôi.

“Xin lỗi, tại anh, anh đến muộn.”

32,

Ngày tôi đăng kí kết hôn với Cố Tử An, tôi không có cảm xúc gì cả.

Nhưng lần này, khi chụp ảnh với Khương Hàn, chỉ một cái chạm nhẹ của anh ấy cũng khiến tim tôi đập loạn nhịp.

Khi cầm tờ đăng kí kết hôn trên tay, đầu óc tôi trống rỗng.

Tôi không ngờ mình sẽ kết hôn một lần nữa, người này còn là người duy nhất đã từng ẩn sâu trong trái tim tôi.

Đến khi tôi kịp phản ứng, Khương Hàn đã đưa tôi về nhà anh.

Anh dắt tôi đến phòng ngủ chính.

“Từ giờ em ngủ ở đây, anh ngủ phòng bên cạnh.”

Mặc dù tôi cũng không định ngủ với Khương Hàn sớm như vậy.

Nhưng anh ấy cũng quá lịch thiệp đi mất…

Tôi hơi băn khoăn, có phải anh kết hôn với tôi chỉ vì tiếc nuối thời thơ ấu thôi, nhưng thật ra trong lòng đã không còn chút tình cảm nào với tôi?

33,

Không ngờ sau khi đăng kí kết hôn với Khương Hàn, cuộc sống của tôi lại thay đổi nhiều như vậy.

Đầu tiên là phương án được thông qua, hạng mục cũng tiến hành rất thuận lợi.

Tiếp theo là ngày nào anh ấy cũng đưa tôi đi làm.

Sau khi tan làm sẽ nắm tay tôi, cùng nhau đi dạo bộ.

Anh sẽ thường xuyên hỏi về cuộc sống của tôi mấy năm nay.

Thỉnh thoảng, anh sẽ kể về cuộc sống của anh khi ở nước ngoài.

Cuối cùng là, vào mỗi cuối tuần anh sẽ đưa tôi đi hẹn hò, lúc nào cũng dắt tay tôi.

Nhiều lần tôi cũng cảm nhận được, anh ấy muốn hôn tôi.

Nhưng không biết vì sao, anh ấy vẫn luôn kiềm chế.

Tôi cho rằng mình vĩnh viễn sẽ không thích ai nữa, hóa ra chỉ vì lúc đó người tôi thích chưa xuất hiện, người này còn đặc biệt hơn, từ bé tôi đã thích anh.

Mới ở bên Khương Hàn một tháng, tôi đã vô tình chìm đắm vào hạnh phúc này.

Tôi cũng biết, thì ra được ở cùng người mình thích lại vui vẻ, ngọt ngào như vậy.

Nhưng mỗi lần anh ấy kiềm chế không hôn tôi, tôi lại không nhịn được nghĩ thầm, có phải anh ấy không hề thích tôi, thậm chí còn ghét bỏ tôi từng gả cho người khác hay không?

34,

Khi yêu thường dễ mất đi lý trí, câu này quả nhiên không sai.

Buổi tối, tôi tr.ộm thăm dò Khương Hàn.

Tôi nhấp vài ngụm rượu trắng, mượn cơn say này cố tình chạy vào phòng anh.

Tôi đẩy anh xuống giường, tức giận hỏi.

“Khương Hàn, anh có thích em không?”

Ánh mắt Khương Hàn rơi vào bình rượu trong tay tôi.

Nói một câu.

“Uống rượu?”

Tôi không nhịn được nữa, mắng anh.

“Anh đừng nói nhảm nữa!”

Không ngờ Khương Hàn nín cười nói với tôi, “Em có biết rượu này là loại gì không?”

Ai thèm quan tâm rượu gì chứ!?

“Rượu trắng!”

Tôi giận dữ trả lời.

“Hửm… Em có biết đây là rượu bảo vật trị giá 8 triệu tệ không, sau khi uống xong, hai giờ sau mới cảm nhận được cơn say.”

35,

Cả người tôi lập tức cứng ngắc, xấu hổ không chịu được.

Tôi đang do dự không biết nên chuồn đi trước hay cúi đầu nhận lỗi trước.

Bình rượu 8 triệu mà tôi uống như rượu trắng bình thường!

Vấn đề quan trọng nhất là, anh ấy phát hiện ra bây giờ tôi không hề say!

Anh ấy cười cười trêu chọc tôi, ngón chân tôi cào xuống đất như muốn đào một cái lỗ để chui xuống.

Không đợi được nữa, tôi định chuồn đi.

Ai ngờ anh vội vươn tay ra ôm lấy tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm rồi nở một nụ cười, nghiêm túc nói.

“Tố Diệp, em đã ở trong lòng anh từ khi còn nhỏ, trái tim anh cũng không chấp nhận được người nào ngoài em nữa.”

“Bất cứ lúc nào em cũng chiếm lấy tâm trí của anh. Tiểu học anh sợ em bị các bạn bắt nạt, lên cấp 2 anh sợ em không hòa đồng được với mọi người, cấp 3 lại sợ em học hành quá vất vả, lo lắng không biết em có thể vào được trường đại học em mong muốn hay không.”

“Mỗi đêm giao thừa, anh đều nghĩ, lại một năm nữa trôi qua, em bé của anh đã trưởng thành thêm chút nào chưa. Tố Diệp, nếu nói anh thích em thì quá hời hợt, tình cảm của anh đối với em, là tình yêu.”

36,

Tôi ngơ ngác nhìn Khương Hàn.

Hốc mắt ửng đỏ, nước mắt dần dần trào ra, ánh mắt cũng trở nên mơ hồ.

Tôi mở miệng, nghẹn ngào nói.

“Vậy tại sao anh không chạm vào em, lại muốn chia phòng ngủ với em, mỗi lần định hôn em lại bất ngờ dừng lại? Anh ghét bỏ em từng gả cho người khác sao?”

Khương Hàn hiện lên vẻ đau lòng, lấy tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi.

Anh thở dài, bất đắc dĩ nói.

“Em lúc nào cũng nghĩ linh tinh, nếu anh ghét bỏ em thì tìm em làm gì, ghét bỏ em thì kết hôn với em làm gì? Anh chỉ nghĩ sau khi tổ chức hôn lễ mới bắt đầu những chuyện đó.”

Nghe xong, trong lòng tôi cảm thấy đặc biệt ngọt ngào.

Nhưng ngoài miệng vẫn không tha, nhanh chóng lắc đầu, “Em không tin, em nghe nói mấy năm nay anh không gần nữ sắc, cũng chẳng gần nam sắc. Nếu anh không phải ghét bỏ em, vậy chắc chắn thân thể anh có vấn đề…”

Tôi còn chưa nói xong, trời đất quay cuồng, Khương Hàn đặt tôi dưới thân.

Ánh mắt anh trở nên nguy hiểm, “Em còn muốn trêu chọc anh không?”

Tôi hiểu ý anh.

Nuốt nước miếng, tim đập loạn xạ.

Nhưng vẫn nghiến răng gật đầu, “Có!”

Tôi muốn nói thêm chút gì đó, nhưng Khương Hàn đã dùng môi chặn lại.

37,

Khi tỉnh lại đã là buổi chiều.

Tôi cảm giác toàn thân như bị một chiếc xe cán vào người, không thể cử động được.

Khương Hàn cẩn thận bưng cháo đến cho tôi.

Tôi hơi thẹn thùng, không ngờ tới đêm qua Khương Hàn lại hung mãnh như một con sói.

Nhưng lúc này, anh ấy dịu dàng quan tâm tôi.

“Sáng nay thay ga giường… Sao em không nói cho anh biết đây là lần đầu tiên của em? Nếu anh biết thì anh sẽ kiềm chế một chút rồi.”

Tôi cảm giác mặt tôi còn đỏ hơn cả m.á.u.

Lấy chăn che mặt, chỉ lộ một con mắt ra, nhưng vẫn thành thật nói, “Không sao, em thích.”

Ánh mắt Khương Hàn đột nhiên trở nên…

Cuối cùng, vẫn hít sâu một hơi, vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ nói, “Đừng nghịch ngợm.”

38,

Tôi vừa xin phép nghỉ ốm hai ngày ở công ty.

Mẹ nuôi gọi điện cho tôi.

Bà hỏi tôi có chuyện gì, bị ốm thế nào, phải đến thăm tôi.

Tôi vội vàng nói, bởi vì làm hạng mục quá mệt mỏi, muốn lười biếng một chút.

Lúc này bà mới thở phào nhẹ nhõm.

Bà vui vẻ nói với tôi, bà đã sắp xếp xong bữa tiệc nhận thân.

Thời gian là một tuần sau.

Tôi rất ngạc nhiên khi bà ấy thật sự muốn nhận tôi làm con gái của bà.

Tôi cảm thấy hơi có lỗi vì chưa nói với bà mà đã đi đăng kí với Khương Hàn.

Tôi muốn tìm thời gian đến gặp mẹ rồi trực tiếp nói với bà.

Không ngờ Khương Hàn sau khi được ăn mặn thì không muốn ăn chay nữa.

Cho đến bữa tiệc nhận thân…

39,

Bữa tiệc thật sự rất náo nhiệt.

Những người trong vòng tròn này đều đến.

Trước mặt mọi người, mẹ nuôi lấy ra văn kiện chuyển nhượng cổ phần.

Bà chuyển cho tôi 20% cổ phần của công ty.

Tất cả mọi người trên yến hội đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn tôi.

“Chờ chút!”

Lúc này, có một giọng nói truyền đến.

Là Cố Tử An và Tôn Nhu.

Hai tháng không gặp, không ngờ hai người họ lại trở nên chật vật như vậy.

Trên người không còn những bộ đồ đắt tiền, trên mặt cũng chẳng còn nụ cười rạng rỡ.

Họ chỉ mặc một bộ đồ rẻ tiền, có nhiều nếp gấp, không hợp tham dự bữa tiệc một chút nào.

Thậm chí còn hơn cả từ chật vật, ngay cả râu cũng chưa thèm cạo!

Cố Tử An đến gặp lại tôi và mẹ chồng.

Anh ta lo lắng hỏi, “Mẹ, mẹ đ.i.ê.n rồi sao? Con mới là con ruột của mẹ, mẹ muốn giao công ty nhà mình cho một người ngoài sao!?”

Thực tế, trong bữa tiệc này cũng có rất nhiều người không hiểu.

Suy cho cùng, dù con có hư thế nào thì cũng vẫn là con ruột của mình.

Mẹ chồng… à không, giờ phải gọi là mẹ.

Bà nở một nụ cười.

“Hình như mày chưa rõ ràng ai mới là người ngoài đúng không? Diệp Diệp hiện tại là người thừa kế duy nhất của tao, tao cũng chỉ có mình nó là con gái, mày đừng tự dát vàng lên mặt mình!”

Cố Tử An không ngờ mẹ ruột mình lại nói như vậy.

Chắc là hai tháng nay cuối cùng anh ta cũng phát hiện, rời khỏi vòng tay mẹ thì anh ta chẳng là cái thá gì, có lẽ cũng phát hiện ra những lời mẹ nói không phải nói đùa.

Anh ta cắn răng nói với mẹ tôi, “Mẹ, con biết sai rồi, người không thích Nhu Nhu… Tôn Nhu đúng không, vậy con sẽ nghe lời mẹ! Nếu không được nữa thì… con quỳ xuống xin lỗi mẹ.”

Sắc mặt Tôn Nhu thay đổi, cô ta không ngờ Cố Tử An sẽ bỏ rơi cô ta.

“Tử An, anh đang nói gì vậy? Anh không cần em nữa sao?”

Cô ta bày ra vẻ mặt đau lòng, nước mắt nước mũi lã chã rơi xuống, nhìn vừa khổ sở vừa đáng thương.

Trước kia Cố Tử An thích nhất là bộ dáng nhu nhược này của cô ta.

Bây giờ, Cố Tử An lại chẳng thèm quan tâm nữa.

Thấy mẹ tôi không thay đổi sắc mặt, anh ta lập tức quỳ xuống.

Mẹ tôi nhìn thấy cảnh này, nhưng vẫn thờ ơ như cũ.

Bà ấy chỉ lạnh lùng nói, “Chúng ta không thân quen, không cần quỳ, đứng dậy đi.”

Mọi người trong bữa tiệc không thể hiểu nổi.

Bọn họ đang nghĩ sao mẹ tôi lại nhẫn tâm như vậy, mẹ tôi tình nguyện nhận một đứa không có chút quan hệ huyết thống nào cũng không muốn nhận con trai ruột của mình.

Cố Tử An lo lắng đến mức nóng đầu.

Càng nghĩ càng tức giận, anh ta đứng dậy uy h.i.ế.p mẹ tôi, “Mẹ, mẹ tuyệt tình như vậy thật sao? Mẹ có biết con có thể đi kiện không, mẹ là mẹ ruột của con, tài sản của mẹ đáng ra phải chia cho con một phần!”

“Có phải Tố Diệp đã hạ bùa chú gì với mẹ, để mẹ nghe lời một mình cô ta đúng không!? Con đã sớm biết cô ta có ý đồ với gia sản nhà chúng ta.”

Tôi cạn lời, nếu Cố Tử An thích chiến thì tôi sẽ chiến đến cùng với anh ta.

Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang khắp cả hội trường.

“Vợ của tôi mà thèm để ý đến chút gia sản nhà họ Cố của anh à?!”

Tất cả đều nhìn về phía âm thanh phát ra.

Là Khương Hàn cao gần 1m9 đang bước đôi chân dài tiến về phía tôi, khi nhìn thấy anh, họ ngạc nhiên đến mức muốn rớt cả hàm xuống đất.

Bọn họ lặng lẽ bàn luận.

“Anh ấy vừa nói đến vợ anh ấy? Là nói Tố Diệp sao?!”

Khương Hàn đến gần, kéo tôi vào lòng để đánh dấu chủ quyền.

Cố Tử An và mẹ tôi hoàn toàn ngây ngốc.

Cố Tử An không tin được, hỏi tôi, “Tố Diệp, cô và anh ta có quan hệ gì?”

Khương Hàn cười.

“Anh có bị điếc không? Cô ấy là vợ tôi, tất nhiên chúng tôi là vợ chồng!”

Anh tuyên bố với mọi người, “Nhân tiện, mọi người đều ở đây, tôi tiện thể nói một chút, tôi và Tố Diệp đã đăng kí kết hôn. Ngày mùng 10 tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ. Chào mừng mọi người đến tham dự.”

Mẹ tôi vội vàng nháy mắt với tôi, muốn biết chuyện gì xảy ra.

Tôi cố gắng nhỏ giọng giải thích.

Cố Tử An không nhịn được, vội vàng giơ tay giơ chân nói, “Mẹ, con đã bảo rồi, Tố Diệp nói cô ta đăng kí vào tháng trước, lúc đó con và cô ta vừa ly hôn! Tức là cô ta đã cấu kết với anh ta từ lâu rồi! Làm sao mẹ có thể giao gia sản của nhà mình cho một người phụ nữ l.ẳ.n.g l.ơ như vậy được chứ!”

“Chát!” Cố Tử An còn chưa nói xong, một cái t.át đã rơi vào mặt anh ta.

Người đánh là mẹ tôi.

Bà ấy lạnh lùng nhìn Cố Tử An nói, “Giữ mồm giữ miệng cho sạch sẽ vào, nó là con gái tao, không thuê mày sủa loạn!”

Cố Tử An bị cái t.át này làm cho choáng váng.

Anh ta suy sụp hét lên, “Mẹ, mẹ nhìn cho rõ, con mới là con ruột của mẹ!”

Mẹ tôi thấy cảnh này, cuối cùng không nhịn nổi nữa, lạnh giọng nói, “Sai rồi, tao không phải mẹ ruột mày, chỉ là nhận nuôi thôi! Trước kia sợ mày nghĩ nhiều nên mới không nói ra.”

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên.

Cố Tử An không phải con ruột của mẹ tôi!

Bà tiếp tục nói.

“Nói mới nhớ, cũng nên cảm ơn Tôn Nhu, nếu nó không kéo tao xuống nước, tao cũng không biết được mình nuôi một con sói mắt trắng! Nhờ cô ta, cuối cùng tao mới quyết định cắt đứt quan hệ với mày!”

(*) Sói mắt trắng (Bạch nhãn lang): ý chỉ những người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo.

“Đây là bữa tiệc nhận thân của nhà họ Cố, không mời mày đến. Bảo vệ, đến đưa bọn họ ra ngoài đi!”

Bảo vệ nhanh chóng đi tới, kéo Cố Tử An và Tôn Nhu ra ngoài.

Cố Tử An còn chưa hồi phục sau cú s.ố.c khi phát hiện mình không phải con ruột của mẹ tôi.

Anh ta vừa bị kéo đi vừa trợn mắt nhìn Tôn Nhu bên cạnh, ch.ửi ầm lên.

“Tất cả đều do con t.iện nhân này hại tao! Tất cả là do mày!”

Anh ta còn chưa kịp phát tiết xong thì đã bị ném khỏi yến hội.

Sau khi bữa tiệc kết thúc.

Dưới sự hỏi han của mẹ, tôi kể hết những gì xảy ra trong khoảng thời gian này cho bà nghe.

Bà ấy nghe xong thì hết sức vui mừng.

“May mắn! May mà không làm chậm trễ hạnh phúc của con, trước kia đầu óc của mẹ có vấn đề, lúc đó mẹ cảm thấy nếu để con kết hôn với tên sói mắt trắng đó thì có thể sửa đổi được tính tình của nó. Tất cả là tại mẹ, hại hai đứa đến giờ mới gặp lại nhau.”

Tôi mỉm cười.

“Mẹ sao vậy, ngay từ đầu con đã đồng ý với mẹ rồi, đây không phải lỗi của mẹ.”

Khương Hàn nói được làm được.

Anh ấy cho tôi một đám cưới thật hoành tráng.

Mọi người đều ngạc nhiên khi một người đàn ông như Khương Hàn lại kết hôn với một người phụ nữ đã từng ly hôn như tôi.

Tôi không quan tâm đến ánh mắt của người khác, chỉ vui mừng vì Khương Hàn đã xuất hiện.

Anh ấy xuất hiện, cho tôi biết được thế nào là hạnh phúc thật sự.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!