Chương 714

Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

9.029 chữ

23-02-2023

Trans: Sâu/ Beta: Padu, RED, Trant

Bác sĩ cầm tấm phim chụp CT, vội chỉ cho anh xem: "Ngụy Xương, cấu trúc cơ thể và nội tạng của vợ cậu không giống người bình thường lắm đâu! Coi này..."

Ngụy Xương đột nhiên ngắt lời ông, gằn giọng nói: "Tôi không muốn nghe chuyện này, nói cho tôi biết làm sao để cứu cô ấy!"

Ông bạn ở độ tuổi tứ tuần lúc này mới hoàn hồn, ngậm ngùi nói: "Xin lỗi, mặc dù vẻ ngoài của vợ cậu vẫn trẻ trung, nhưng tất cả các cơ quan đều đã suy kiệt. Cậu hiểu không? Không chỉ một vài mà là tất cả!"

Ngụy Xương nét mặt lạnh tanh ôm Nam Tầm đã ngủ say, cẩn thận bịt tai cô lại. Đôi mắt anh âm u khó dò: "Nội tạng không phải có thể thay sao? Tôi đi tìm, ông thay cho cô ấy."

Bác sĩ lắc đầu nói: "Đây chính là điều tôi muốn nói với cậu. Nội tạng của vợ cậu trông có vẻ giống con người, nhưng xem kĩ thì hoàn toàn khác biệt. Thử hỏi đi đâu tìm cho được? Kể cả tìm được rồi, tôi dám cam đoan gần như không ai có thể cấy ghép thành công tất cả các bộ phận này, hơn nữa..."

Ông nhìn người đàn ông trước mặt, không đành lòng thông báo: "... Đã quá muộn rồi, vợ cậu... E là cũng không còn mấy ngày nữa..."

Nghe xong câu này, chút ánh sáng cuối cùng trong mắt Ngụy Xương tắt rụi, chỉ còn lại một màu xám xịt lụn bại.

"Hủy hết báo cáo kết quả kiểm tra đi." Anh lạnh nhạt nói.

Lần đầu tiên trong đời chứng kiến một hiện tượng kỳ lạ như vậy, ông bạn nào nỡ bỏ, nhưng ông cũng thừa biết thủ đoạn của Ngụy Xương, đành bất đắc dĩ thiêu hủy toàn bộ.

Nhìn theo bóng lưng rời đi của người nọ, cảm nhận được nỗi bi thương vô hạn đang bao trùm lấy anh, khiến ông bất giác cũng buồn lây.

Vẫn còn trẻ như vậy, thật là đáng tiếc...

Những ngày cuối cùng, Ngụy Xương đưa người cá nhà mình về biệt thự ven biển.

Nhàn nhã ôm cô kể chuyện, kể được một đoạn lại bắt cô đáp một tiếng.

Nam Tầm cũng muốn trò chuyện với anh nhiều hơn, nhưng cảm nhận được rõ ràng cơ thể này ngày càng lực bất tòng tâm. Chỉ việc duy trì tỉnh táo cũng khiến cô mệt mỏi. Cô rất sợ mình chưa kịp chuẩn bị gì đã ra đi trong giấc ngàn thu.

Tiểu Bát im hơi lặng tiếng hồi lâu đột nhiên cảm thán: "Yên tâm đi, khi nào ngươi sắp trút hơi thở cuối cùng, gia sẽ thông báo ngay. Đủ cho ngươi tạo dáng đẹp nhất rồi lìa đời."

Nam Tầm: "... Bây giờ chỉ dùng tiềm thức nói chuyện cũng khiến ta mệt gần chết đây." Ngừng một chút rồi tiếp tục: "Nhắc ta trước một tiếng đồng hồ."

Tiểu Bát: ...

Nó biết ngay mà.

Nam Tầm: "Biết không Tiểu Bát, lòng ta đau quá. Mấy ngày nay, mỗi ngày Ngụy Xương chỉ ngủ có vài ba tiếng. Anh ấy sợ sơ sẩy một chút là ta sẽ vĩnh viễn chìm vào giấc ngủ nên cứ chốc chốc lại dò xem ta còn thở hay không. Ngụy Xương thật sự quá vất vả, quá mệt mỏi."

Tiểu Bát: "Rồi sao? Ngươi muốn nói gì?"

Nó cũng thấy đại Boss bị Nam Tầm hành quá mức, nhưng chuyện tình cảm người tình tôi nguyện mà, một người nguyện đánh thì người kia cũng dám chịu đòn.

Nam Tầm: "Ngụy Xương điều hành một công ty lớn như vậy, dưới trướng còn bao nhiêu đàn em. Nếu anh ấy chết đi, phía dưới sẽ như rắn mất đầu, khó lòng đảm bảo không vì tranh đoạt quyền lợi mà đoạt mạng người. Chúng ta làm nghề này, kiêng kị nhất không phải là những chuyện này sao."

Tiểu Bát: "Nam Tầm, không phải ngươi định..."

Nam Tầm thở dài: "Đúng thế, nếu chú Ngụy Xương giống anh cả Tạ Lương Thành thì tốt rồi, ta có thể mời đi chết cùng luôn."

Tiểu Bát im ỉm vài giây rồi chửi thề: "Mẹ nó. Nam Tầm, ngươi biếи ŧɦái! Ngươi biến chất rồi, hu hu hu..."

Nam Tầm bật cười nhạt nhẽo như đang tự giễu bản thân, lại cũng mang ý vị khác, khiến Tiểu Bát lập tức im bặt: "Nếu không phải ta dây vào, Ngụy Xương sẽ không thành thế này. Dù công ty có sụp đổ như nguyên thế giới thì dựa vào thực lực của anh ấy hoàn toàn có thể gây dựng lại, phấn đấu hướng về tương lai. Nhưng Tiểu Bát à, thứ tình cảm ta dành cho anh ấy, anh ấy mới có được bao lâu mà đã bị lấy lại? Ngươi không cảm thấy rất tàn nhẫn sao?"

Tiểu Bát lầu bầu trong họng mãi mới thỏ thẻ phản biện: "Nói không chừng sau này hắn có thể gặp một người tốt hơn ngươi, sau đó ân ân ái ái hết một đời?"

Ánh mắt Nam Tầm hơi rũ xuống, khẽ nói: "Sẽ không đâu. Với tính cách của Ngụy Xương, đã xác định thì chính là một đời. Cho dù đối phương từng lừa dối, cho dù ban đầu tình yêu của đối phương có kém xa của anh ấy đi chăng nữa."

Tiểu Bát "xì" một tiếng: "Vậy ngươi cũng không thể bắt người ta bồi táng chứ. Có câu chết vui không bằng sống khổ, suy cho cùng được sống vẫn tốt hơn là chết."

Nam Tầm: "Đó là vì ngươi không biết cái xác không hồn là gì."

Tiểu Bát lập tức cắt lời: "Xác không hồn gia thấy nhiều rồi, ngươi mới chưa từng thấy thì có. Đợi khi nào gia cho ngươi trải nghiệm cái gì gọi là xung quanh toàn xác không hồn, bảo đảm ngươi sợ tè ra quần luôn!"

Nam Tầm nhanh chóng từ chối: "Cảm ơn, khỏi cần."

Tiểu Bát báo Nam Tầm sẽ ngỏm vào ba ngày tới, lúc nửa đêm.

Thực ra bản thân Nam Tầm cũng cảm nhận được, cái cảm giác mà bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở lìa đời, có chút giống cái chết tự nhiên khi già đi, thật ra không đau đớn lắm.

Cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh đang giả vờ ngủ, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh ta lắc lắc: "Chú, Lam Lam muốn ra biển. Chú đưa chúng ta đi đi."

Ngụy Xương rõ ràng đang nhắm mắt, nhưng Nam Tầm vừa nói anh lập tức liền "tỉnh".

Người đàn ông xoa đầu người cá, nhẹ giọng nói: "Được..."

Anh lái du thuyền hướng biển rộng, mãi đến khi không còn thấy bờ nữa.

Cả hai tựa sát vào nhau, cùng ngắm nhìn đại dương bao la trong màn đêm.

Nam Tầm cười yếu ớt: "May quá, hôm nay trăng tròn."

Ánh trăng chiếu xuống gương mặt cô, càng làm cho nước da nhợt nhạt thêm trong suốt, như thể sẽ tan biến bất cứ lúc nào.

Rõ ràng biết bản thân còn nửa giờ nữa nhưng Nam Tầm bỗng không biết nên nói gì, chỉ nằm trong lòng Ngụy Xương ngắm trời ngắm biển, thật cũng không tồi.

"Lam Lam." Ngụy Xương đột nhiên cất tiếng.

"Lam Lam có hối hận không?" Anh hỏi: "Nếu như không có anh, em vẫn sẽ sống vô tư lự ở biển, nói không chừng rất nhanh là gặp được người cá lam kia, sau đó cùng trở về núi San Hô sum họp với tộc nhân của mình. Vậy nên, Lam Lam có hối hận vì đã gặp anh không?"

Nam Tầm lắc đầu: "Chú có tin không? Nếu không gặp chú, có khi Lam Lam đã vào bụng cá mập lúc nào chẳng hay rồi. Vì thế được gặp chú là một điều vô cùng hạnh phúc. Mấy năm nay là những tháng ngày vui vẻ tuyệt vời nhất."

Nói xong cô ôm lấy đầu anh, hôn anh, chỉ đơn giản là một nụ hôn chạm môi.

"Chú phải sống thật tốt đấy..." Cô nỉ non như là lời dặn dò cuối cùng.

"Chú sẽ cố gắng hết sức." Giọng Ngụy Xương trầm đục. Anh nhìn cô thật sâu, dưới ánh trăng đôi mắt như phủ một lớp sương mù.

Nam Tầm ngẫm một chút, không yên tâm bổ sung thêm: "Nếu một ngày nào đó chú không chịu nổi nữa, vậy thì cứ dàn xếp xong xuôi mọi sự rồi đến tìm Lam Lam nhé."

Tiểu Bát: ...

Đôi mắt dường như lóe lên gì đó rồi dần sáng bừng, người đàn ông cong miệng cười lớn, quét sạch những chán nản mấy ngày qua, trông vô cùng lóa mắt.

"Chú đã bao giờ nghe tiếng hát của người cá chưa? Lam Lam muốn hát cho chú nghe."

Người cá tựa vào lòng anh, đôi mắt dõi ra biển lớn, khẽ xướng lên khúc ca.

Đó là khúc ca biển cả mà người cá nào cũng biết. Người cá lam này đã hát một lần khi nhỏ, nhưng thứ thu hút đến không phải đồng bạn, mà là kẻ thù. Kể từ đó, cô nàng không bao giờ dám hát nữa.

Giọng cô giờ nhỏ yếu như vậy, lại cách núi San Hô rất xa, Nam Tầm không sợ sẽ thu hút đồng loại. Cô chỉ cảm thấy, thân là người cá mà không phô giọng hát tuyệt vời của mình thì thực sự đáng tiếc.

Hơn nữa, cô muốn lưu giữ giọng hát động lòng người này cho Ngụy Xương.

Tiếng hát của người cá thật sự vô cùng êm tai, nhưng lúc này người cá Tầm không thở nổi nữa rồi, điệu ngâm cũng bị đứt đoạn liên tục, thực ra cũng không tính dễ nghe.

Tiểu Bát thấy cô sắp chết đến nơi, hiếm lắm không nói kháy gì.

Ngụy Xương nghe mê say, đây là âm thanh hay nhất mà anh từng được nghe.

Cứ hát rồi hát, giọng hát của người cá cuối cùng im bặt, không bao giờ cất lên nữa.

Cô hơi nghiêng đầu, nhắm mắt trong vòng tay của Ngụy Xương, trên miệng vẫn nở một nụ cười có vẻ rất yên bình.

Giây tiếp theo, linh hồn Nam Tầm rút khỏi cơ thể của người cá.

Cô nhìn thấy Ngụy Xương đột nhiên ôm chặt lấy xác mình, vùi đầu vào cổ cô.

Nam Tầm thầm nói trong lòng: "Chú, đã nói là sẽ không khóc mà, không được nuốt lời."

"Đi thôi đừng nhìn nữa, qua bao nhiêu thế giới rồi, đáng ra phải rất bình thản rồi chứ. Chúng ta trở lại không gian trước." Tiểu Bát nói.

Hiện giờ Tiểu Bát đã khá là nhân đạo, mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ đều cho Nam Tầm vào không gian nghỉ ngơi bình phục.

Trước khi bị hút vào, Nam Tầm đột nhiên bắt gặp gì đó, hai mắt trừng lớn.

Vừa rồi, vậy mà Ngụy Xương ngẩng đầu nhìn về phía này, ánh mắt vừa khéo đối diện với cô. Chắc... trùng hợp nhỉ?

_____________

~~ Còn 2 chương ngoại truyện nữa ~~

Có đôi lúc Ngụy Xương xưng "叔 - chú" é, nhưng hầu hết chỉ xưng "我- tôi", mà mấy chương trước còn bảo Nam Tầm đừng xưng chú cháu nữa nên xưng hô nó loạn là do bản gốc nó vậy nhé :v

Có 2 lý do: 

1. Tác giả nhầm lẫn và Ngụy Xương bị đin

 2. Bả làm vậy là có dụng ý khi để ông Ngụy Xương xưng hô lúc chú, lúc anh. Tụi tui tôn trọng nguyên tác và tin tưởng tác giả. :v

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!