Chương 18

Mạt Thế Song Trùng Sinh

7.490 chữ

12-03-2023

Buổi sáng, Dương Chí đứng chờ dưới sân đúng giờ.

Không ngoài dự đoán, Sơ Nguyệt xuất hiện muộn nhất, miệng làu bàu không có bộ nào phù hợp với mình.

Quần áo của bọn Lưu Đại Bảo đều là Hạ Hoa lấy bên ngoài về, cô chỉ áng chừng dáng người mà nhặt nên không có nhiều lựa chọn lắm.

Dương Chí nhìn ba người một lượt.

Tinh thần cả đám đều ổn.

Cậu đưa cho hai cô gái hai con dao vừa tay.

"Cầm chắc vào, đúng, cầm như thế."

Bọn họ bắt đầu chạy bộ quanh khu biệt thự.

Rèn luyện thể lực, dạy cách cầm dao, vung dao.

Riêng Lưu Đại Bảo phải dọn dẹp một căn nhà zombie, trong lúc cậu ta chém giết, Dương Chí sẽ giảng về cách kết liễu zombie, làm thế nào để moi tinh hạch.

Thậm chí cậu còn yêu cầu mỗi cô gái đều phải tự moi một viên tinh hạch zombie.

Cuối ngày trừ Dương Chí ra, ai cũng trông phờ phạc.

Lưu Ninh, Sơ Nguyệt nôn ra cả mật xanh mật vàng.

Bữa tối món thịt bị thừa, Hạ Hoa không khách khí gắp hết vào bát mình ăn vã.

Cô cảm thấy khởi đầu như vậy còn nhẹ nhàng chán, kiếp trước cô sụt mấy cân, Dương Chí thì không dám ăn thịt nhiều ngày, kết quả nhà chỉ còn thịt.

Để có sức tiếp tục giết zombie, hai người vẫn phải cắn răng chịu đựng cảm giác ghê tởm mà nuốt.

Trải qua hết rồi sẽ không còn biết kén chọn nữa.

Tiềm năng của con người là vô hạn, chưa đến đường cùng mạt lộ chưa thể nói "không thể".

Lưu Đại Bảo không ăn nhiều, không phải cậu chê, mà do Hạ Hoa không cho ăn.

Tập luyện vất vả, thức ăn bị giới hạn, nếu bảo không oán trách thì dối trá, nhưng Hạ Hoa phớt lờ ánh mắt chứa chan cảm xúc của cậu thì phải chịu.

Tuy ăn nhiều nhưng Hạ Hoa không béo, mấy ngày qua nếu không ra ngoài xem tình hình thì cô chỉ ở nhà luyện tập, thân thể cô dần trở lên săn chắc.

Khác với những loại dị năng khác, dị năng sức mạnh tổng hợp cần nhiều nỗ lực hơn để sử dụng.

Tận thế không bao dung cho kẻ lười biếng, chỉ dựa vào dị năng thì không đảm bảo được mạng sống.

Buổi tối không có hoạt động gì, mọi người mệt mỏi về phòng nghỉ ngơi mai tiếp tục huấn luyện.

Dương Chí đi ra ngoài vườn, nơi cậu trồng các loại rau.

Kiếp trước cậu rất ghét việc này, cảm thấy trong lúc Hạ Hoa liều chết với lũ zombie, cậu chỉ bới đất trồng những cây mình chẳng thể thu hoạch, thật vô dụng.

Khi đó bọn họ chưa có chỗ ở ổn định, nay đây mai đó, trồng cây là cách rèn luyện dị năng mộc, nhưng để làm gì cơ chứ? Không có căn cứ để cậu cống hiến sức lực, chỉ vun trồng vài cây rồi đi, chẳng có chút ý nghĩa nào.

Sau đó gia nhập đoàn đội lão Trần, bọn họ cũng chỉ tạm thời sống ngoài ngoại thành chờ chính phủ, dị năng càng không có chỗ dùng.

Chẳng thà đi giết zombie, kiếm vật tư, bảo vệ mọi người còn hơn.

Bây giờ sống lại, cậu biết mình không thể chỉ nghĩ ngắn hạn thế.

Bản thân sở hữu dị năng, phải tận dụng, phát triển nó mạnh mẽ thêm.

Như vậy con người mình mới có nhiều giá trị hơn.

Dương Chí nhắm mắt lại, cảm nhận luồng năng lượng dị năng hệ mộc như khí cuồn cuộn trong cơ thể, cậu từng chút từng chút đẩy chúng xuống bàn tay.

Bàn tay chứa dị năng bao bọc lấy một cây rau, cây rau rùng mình lớn lên với tốc độ mắt thường có thể trông thấy.

Khi cây này có thể thu hoạch cậu chuyển sang cây khác, cứ thế lặp lại cho đến khi hết dị năng.

Dương Chí thở ra một tiếng.

Quá sức rồi, do đang làm dở cây này, bỏ thì tiếc, cố nốt nên mới hết dị năng.

Nhìn đồng hồ đeo tay, đã qua nửa đêm.

Chịu đựng cảm giác mệt mỏi, Dương Chí về phòng nghỉ ngơi.

—-

Sáng hôm sau mọi người thấy Dương Chí mệt mỏi đứng chờ.

"Sao thế Tiểu Chí?" Lưu Đại Bảo hỏi.

Đằng sau Sơ Nguyệt, Lưu Ninh nhìn tò mò.

"Không việc gì." Dương Chí lắc đầu.

"Hôm qua luyện tập dị năng quá muộn.

Chúng ta đi thôi."

Nghe thấy luyện tập dị năng mắt Lưu Ninh mở to, cô bé muốn đề cập tới việc Dương Chí đã hứa dạy cô sử dụng dị năng, vậy mà hôm qua chỉ chạy bộ, xem anh trai giết zombie.

Cô bé nghĩ chờ đến tối mình sẽ lén lút xem anh Dương Chí tập như nào rồi bắt chước.

Giống như hôm qua Dương Chí dắt mọi người chạy bộ, lần này cậu yêu cầu Lưu Đại Bảo xử lý zombie mà vẫn phải để lại hai con cho hai cô gái giết.

Tiếng la hét khóc lóc át tiếng zombie gừ gừ, sau một hồi vật lộn chỉ còn tiếng khóc thút thít với tiếng nôn mửa.

Aizz.

Bữa tối diễn ra trong im lặng, ai cũng mệt rã rời chẳng có tâm trạng để nói chuyện.

Sơ Nguyệt bụm miệng muốn nôn mấy lần, nhưng trước mặt Hạ Hoa lại cố nuốt xuống.

Cơm do Hạ Hoa nấu, không ngon không dở, ăn tạm được.

Khi mọi người về phòng Dương Chí tiếp tục luyện tập dị nặng trong vườn.

Cậu chăm chú kiểm soát dị nặng phủ lên cây rau, khi thì mạnh mẽ cuồn cuộn, khi thì chậm rãi từ tốn.

Đang lúc tập trung bỗng có tiếng sột soạt sau lưng, Dương Chí giật mình quay lại, tay phải rút dao chớp nhoáng.

Lưu Ninh cứng đờ người đứng đó.

Hai người nhìn nhau mấy giây cô bé mới thì thầm: "Em xin lỗi..."

"Không sao." Nhận thấy mình doạ cô bé sợ, Dương Chí cất dao đi.

"Em không ngủ à?"

"Em thấy anh tập dị năng nên muốn xem thử." Lưu Ninh bẽn lẽn trả lời.

Dương Chí không biết nói sao, cậu đã hứa sẽ dạy Lưu Ninh sử dụng dị năng, nhưng thời gian có hạn, học cách sinh tồn nên được ưu tiên hơn.

"Không phải anh giấu diếm em đâu." Cậu mỉm cười.

"Chỉ là dị năng của chúng ta chẳng có tác dụng gì trong chiến đấu, nên anh muốn em luyện thể lực với học giết zombie trước."

Sự ngỡ ngàng hiện lên trên mặt Lưu Ninh.

Không có tác dụng chiến đấu?

"Đúng vậy." Như hiểu được câu hỏi trong đầu cô bé, Dương Chí gật đầu khẳng định.

Cảm giác thất vọng này, cậu biết, đã thức tỉnh dị năng lại không thể chiến đấu, thật trớ trêu làm sao.

"Vậy em có thể làm cái gì?" Lưu Ninh thở dài.

"Đừng chán nản sớm vậy." Cậu cười động viên.

"Dị năng hệ thuỷ tạo nước, cung cấp nước cho mọi người.

Em thấy đấy, nước sinh hoạt bây giờ bị ô nhiễm, em sẽ là một dị năng giả quan trọng đi đến đâu cũng có người cần thôi."

Mắt cô bé chớp chớp, suy nghĩ một chút rồi cười theo: "Vậy thì em không cần thiết phải đi đánh zombie? Nghe cũng không tệ lắm nhỉ."

Dương Chí cười đồng ý.

Thật là một cô bé lạc quan.

Không gian yên tĩnh, tiếng cười nhỏ của bọn họ nhanh chóng khiến một người khác để ý.

Cô nhìn Dương Chí dạy Lưu Ninh phóng nước, lúc phóng nhỏ để không làm cây dập nát, lúc phóng to để tưới cả mảnh đất trống, không quên nhắc nhở cô bé đừng tiêu hao hết sạch dị năng.

Dần dần dị năng thuỷ cạn kiệt, cô bé chuyển sang vun trồng cây để cậu dùng dị năng mộc thúc đẩy cây tăng trưởng.

Cho đến khi dị năng của Dương Chí cạn, hai người phủi tay đứng dậy.

"Anh tính để vậy à? Ai sẽ thu hoạch đống này?"

Dương Chí cười toe toét.

"Đừng lo, sẽ có thần tiên tỷ tỷ thu hoạch giúp ta thôi."

Hạ Hoa đứng xem: "..."

Cô không phải thần tiên tỷ tỷ đâu.

Chờ hai đứa đi khuất, cô nhìn sang con mèo mun đang ngồi trên cây nhìn theo nãy giờ.

Bộ lông đen mượt hoà vào bóng đêm, chỉ để lộ đôi mắt vàng sáng rực.

Tiểu Hắc suốt mấy hôm nay đều trốn đi nơi nào, hiếm thấy bóng dáng, hiện lặng lẽ dõi theo Dương Chí.

Hạ Hoa biết, nó đang trong giai đoạn biến dị.

Quá trình biến dị của động thực vật khác con người.

Chúng thay đổi từ từ, còn tuỳ vào không gian thời gian nên không rõ chúng sẽ biến thành kiểu nào.

Nhìn chung động vật biến dị đều trở lên hung dữ, dù là vật nuôi cũng sẽ tấn công chủ nhân, như thể chúng đã trở về trạng thái hoang dã.

Vì vậy, Hạ Hoa nhìn con mèo mun nhỏ bé kia, nói khẽ: "Đi đi.

Đừng quay về đây, nếu không tao sẽ giết mày."

Cô sẽ làm vậy, để bảo đảm an toàn cho mọi người.

Tiểu Hắc "meo" một tiếng, nhìn cô giây lát mới lặng im nhảy khỏi cây.

Thân mình to gấp rưỡi so với hồi Dương Chí mới nhặt về, uyển chuyển chạy giữa những cây rau, chớp mắt biến mất sau hàng rào.

Không nhìn lại một lần.

Có lẽ nó là một con mèo thông minh thật.

Mèo ngoan..

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!