Quyển 1 - Chương 116

Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Nguyệt Hạ Kim Hồ

44.703 chữ

07-05-2023

“Ngụy gia.” Thấy người đó, tâm tình nhiều năm không gợn sóng của Trương Thư Hạc, cuối cùng cũng có chút thả lỏng, nếu nói trên đời này y có một người thân cuối cùng, không ai khác ngoài cụ già hơn trăm tuổi trước mắt này đây, đối với cụ già mà nói, có lẽ mình cũng là một tia lo lắng cuối cùng của ông, năm mươi năm không gặp, ở giờ khắc này ngẫm lại, đạo tâm y kiên định đối với người thường mà nói cũng là cực kỳ tàn nhẫn.

Trương Thư Hạc nhiều năm không xuống núi, lúc này xuất hiện trước mặt cụ, kỳ thực đáy lòng cũng là vì để chấm dứt với một tia trần duyên cuối cùng.

Ngụy gia tuổi tác lớn, tuy rằng tinh thần rất tốt, nhưng phương diện nói chuyện lại chậm chạp hơn so với trước đây rất nhiều, thời còn trẻ trong mạt thế chịu không ít đau khổ, thân thể đã tích tụ không ít bệnh căn, may là có rượu trái cây ngọc đào mà Trương Thư Hạc cho để điều dưỡng, nếu không sẽ không cách nào chống đỡ qua được mấy năm nay, nhưng linh đào mặc dù tốt, nhưng chưa từng tu tập công pháp, tuy rằng thân thể già yếu chậm hơn so với người thường, nhưng cuối cùng vẫn sẽ có một khắc khô kiệt.

Đôi tay khô gầy của cụ già cầm tay Trương Thư Hạc, kích động nhất thời nói không nên lời, “Thằng nhóc nhà mi, cuối cùng cũng nhớ tới lão già ông đây...” Nhiều năm không trở về xem, quả nhiên là nhẫn tâm a.

Ngụy gia vào thời còn trẻ kiên cường cũng là một người cực có tính tình, ai biết già rồi lại càng sâu, cũng không quản một đám người bên ngoài, cuối cùng y như một đứa trẻ có khuôn mặt người già túm Trương Thư Hạc không buông tay, phụ nhân đỡ Ngụy lão gia tử bên cạnh thấy thế liền lo lắng buông tay, đứng qua một bên. Cũng không biết lần này Trương Thư Hạc tới là tốt hay xấu, tâm tình lão gia tử dao động quá lớn cũng không phải chuyện gì tốt, Trương Thư Hạc nào có đạo lý không biết, kế đó liền trấn an cụ già, sau khi nói mấy câu với Ngụy gia, lão gia tử mới bình tĩnh trở lại, lại nắm quải trượng trong tay, thế nhưng một khắc cũng không rời bên cạnh Trương Thư Hạc, quả nhiên đã biến thành lão đầu dính người.

Trương Thư Hạc có chút bất đắc dĩ ngẩng đầu, ánh mắt quét nhìn phụ nhân đứng ở nơi kia, chỉ thấy khuôn mặt của phụ nhân được bảo dưỡng rất tốt, nhìn qua bất quá chỉ hơn bốn mươi tuổi, mặt mày có chút giống Nữu Nữu, tức khắc trong lòng hiểu rõ. Trước đây lần cuối cùng khi thấy Nữu Nữu, cô bé mới mười hai mười ba tuổi, hiện giờ hẳn cũng đã hơn sáu mươi, không khỏi thầm than sự tàn khốc của thời gian.

Sau đó Trương Thư Hạc khẽ cười với Nữu Nữu, “Cháu là Nữu Nữu?” Phụ nhân này xác thực là Nữu Nữu năm đó, bởi vì khi còn nhỏ bị tang thi vây kín nuôi thành tính cách tự bế, tuy rằng đã lớn lên, nhưng tính tình vẫn nội hướng, bất quá ánh mắt nhìn Trương Thư Hạc lại mang theo sự khẩn thiết, đồng thời nhìn thấy khuôn mặt mấy chục năm không thay đổi của y, tốt hơn nhiều so với những người thất thố trước đó, đại khái ở trong lòng cô khi còn nhỏ, cho tới bây giờ Trương thúc vốn đã không phải là một người bình thường.

“Trương thúc...” Phụ nhân hơi có chút co quắp nói nhỏ một tiếng, một tiếng này phụ nhân nói nhẹ nhàng như không hề gì. Đám tiểu bối tuổi trẻ từ trong phòng đi ra phía sau, mỗi người đều trợn mắt há hốc mồm, nhũ danh của dì Cố gọi là Nữu Nữu, điều này bọn họ đều biết, bởi vì bình thường Ngụy lão thái gia luôn treo bên miệng, thường ngày Nữu Nữu dài Nữu Nữu ngắn, nhưng ngoại trừ Ngụy lão gia tử, ai dám gọi như thế? Chồng của dì Cố chính là bí thư thị ủy thành B, dì Cố lại là cán bộ cấp phó cục, bình thường rất uy nghiêm, tuy rằng là nữ, nhưng thủ đoạn làm việc sắc bén, bọn tiểu bối đều sợ dì, trái lại không sợ dượng, lúc này vậy mà trông thấy một người trẻ tuổi chỉ hơn hai mươi gọi nhũ danh của dì Cố, làm sao có thể không khiến người ta giật mình, mà càng làm người ta giật mình hơn chính là, dì Cố không chỉ không răn dạy, trái lại gọi người thanh niên kia là Trương thúc, trái ngược sự nghiêm khắc đối với đám người thế hệ bọn họ, thần thái lại có chút giống như gặp trưởng bối, làm sao không khiếm đám người này âm thầm líu lưỡi giật mình.

Một đám người như thế vây quanh Trương Thư Hạc, cho dù trên mặt y không có gì không vui, nhưng mặt Lưu Hải sớm đã biến thành màu đen, dặn vợ mau mau mời những người dư thừa đi, hiện giờ không đi ngược lại xông tới cứ như vào vườn bách thú, Trương ca không dễ dàng mới đến được một hồi, nếu như hiện tại nóng giận bỏ đi, hắn phải giao phó thế nào với Ngụy lão gia tử.

Tức khắc bất chấp sự vui sướng khi tương phùng, nhanh chóng kêu mấy đứa con đi lên đưa Ngụy lão gia tử với Trương ca vào nhà.

Lúc này ở trong thành thị đang là ngày hè nắng chói chang, sóng nhiệt bên ngoài từng sóng tiếp từng sóng, nhưng vào phòng, lại mát mẻ thoải mái hơn không ít. Trương Thư Hạc khẽ nâng Ngụy lão gia tử đi vào, liền thấy bày biện trong phòng, lại trông quen mắt nói không nên lời, rất nhiều thứ dường như vẫn giống hệt cách bày biện trong căn hộ sống ba năm trước kia, tuyệt không có vẻ phú quý cỡ nào, thậm chí không khác gì những căn nhà bình thường. Ngụy lão gia tử từ khi Trương Thư Hạc đến, đều mang nụ cười đầy mặt, người sáng suốt vừa nhìn đều biết tâm tình lão gia tử hôm nay không tệ, quải trượng chống vang cộp cộp, kéo Trương Thư Hạc liền tự ý ngồi xuống cạnh một chiếc bàn tròn lớn.

Toàn bộ bàn tròn đã bày đầy đồ ăn, những món này đều phi thường đẹp mắt, hiển nhiên là Lưu Hải vì đại thọ của lão gia tử, mời đầu bếp của tiệm cơm nổi danh đến làm, ở chính giữa còn bày một quả đào mừng thọ to, hình tượng rất thật, màu sắc sáng rõ giống hệt như quả đào thực sự.

Trương Thư Hạc cùng lão gia tử ngồi xuống như thế, một số người xung quanh đều không dám ngồi, bởi vì chỗ ngồi bình thường bị y ngồi như thế, trình tự đều bị đánh tan, vốn bên trái Ngụy lão gia tử là Lưu Hải, bên phải là Nữu Nữu, nhưng lúc này Trương Thư Hạc ngồi bên trái, vị trí của Lưu Hải liền bị chen mất.

Lưu Hải lại nửa phần cũng không để ý, thấy thế lập tức tự mình tìm cái ghế ngồi bên cạnh Trương Thư Hạc, như vậy những tiểu bối kia mới dám lần lượt ngồi xuống, ánh mắt bắt đầu ngắm tới ngắm lui phía mấy trưởng bối, phần lớn vẫn rơi lên thân người trẻ tuổi không khác bọn họ bao nhiêu đang được vây ở thượng tọa kia.

Thẳng đến sau khi ngồi xuống, cơ bản trên bàn đều là người trong nhà, lúc này Lưu Hải mới lần lượt giới thiệu, Lưu Hải có hai người con trai, Nữu Nữu cũng có một trai hai gái, mà trai gái hai bên lại cũng có mấy người con trai con gái, con trai con gái lại có con, tính ra đây thật đúng là con cháu tứ đại đồng đường, ngay cả chắt trai cũng đã bảy tám tuổi, một đại gia đình vô cùng náo nhiệt.

Mà con gái út của Nữu Nữu hôm nay dẫn theo bạn trai ở cùng nhau bốn năm đến, vốn Lưu Hải thanh trận cũng muốn thanh lý gã luôn, dù sao chỉ là bạn trai chưa có giấy chứng nhận, không tính là người trong nhà, nhưng nhìn trên mặt mũi của Nữu Nữu, hơn nữa đối phương còn là minh tinh đang nổi danh đủ cả ba thể loại điện ảnh truyền hình ca nhạc hiện tại, xem như là nhân vật công chúng, hiện tại minh tinh không bằng được trước kia, nhưng lực ảnh hưởng vẫn rất lớn, thoáng suy xét vẫn đành cho chút mặt mũi.

Vị minh tinh suất ca này xác thực rất đẹp trai, ứng phó người cũng khéo léo, vừa đến liền tặng lão gia tử đại lễ, ra tay cực kỳ hào phóng. Tuy rằng Lưu Hải với Nữu Nữu ở trong quan trường xem như là người thế hệ trước hô phong hoán vũ, địa vị rất cao, nhưng phương diện sinh hoạt lại rất cần kiệm mộc mạc, những người sống từ mạt thế năm đó, chịu qua khổ chịu qua đói như bọn họ, căn bản không thể làm được mấy việc xa xỉ, người thanh niên vừa đến đã đưa quà tặng xa xỉ như thế, thực ra thật lòng không quá thích, đương nhiên cũng sẽ không nhận được chỗ tốt.

Hơn nữa là do con gái út của Nữu Nữu điên cuồng theo đuổi người ta, lại càng khiến bọn họ rất mất mặt, vì vậy độ nhiệt tình không quá cao, hơn nữa Trương Thư Hạc vừa đến, lại càng vứt vị minh tinh suất ca đó qua một bên, điều này đối với ngôi sao đẹp trai từ trước đến nay được người khác truy nâng mà nói, thực sự là không thể chịu đựng nổi như bị làm bẽ mặt.

Nhất là khi nhìn thấy Trương Thư Hạc lấy ra quà mừng, phát ra một tiếng “xùy” khinh thường tại chỗ.

Trương Thư Hạc xác thực có chuẩn bị thọ lễ cho lão gia tử, là một ống gỗ đào, bên trong là y dùng mấy cây linh thảo niên đại tương đối lâu mà hắc báo tìm thấy trong thâm sơn rừng già, sau đó phối thêm hơn mười trái ngọc đào chôn dưới mặt đất mười năm, ủ thành được mấy bình rượu trái cây nhỏ, vốn muốn để lại dùng vào ngày sau khi trùng kích bình cảnh, lúc này được y tạm thời đào ra một hũ làm quà mừng, tuy rằng bên ngoài ống gỗ đào này đã được lau sạch, nhưng khó miễn có chút cặn đất với vết tích ăn mòn, nhìn giống như hàng ve chai nhặt được từ nơi nào đó, trông ra có chút bất kính với thọ tinh, bất quá Trương Thư Hạc cũng là bất đắc dĩ, có thể đổi một cái chai sa hoa hơn để chứa rượu, thế nhưng, chôn mười năm, trong ống gỗ đào đều là linh dịch, đã đặc sệt, không thể rót sạch hết, chỉ có thể chứa như vậy, hơn nữa bảo tồn nguyên trạng là tốt nhất, một khi đổi chai khác rất có thể linh dịch sẽ mất rất nhiều linh khí, lãng phí thứ tốt.

Vừa lấy ra ống gỗ mục nát này, có người vui mừng có người ngốc, vui mừng đương nhiên là Lưu Hải và Nữu Nữu, bọn họ biết đây là thứ tốt, vì sao Ngụy lão đầu sống đến được số tuổi lớn như vậy, có quan hệ đến việc mỗi ngày nhất định uống rượu trái cây trong ống gỗ đào mà Trương Thư Hạc để lại cho ông, uống xong một chén cụ già liền cực kỳ tinh thần cả ngày, tốt hơn nhiều so với uống bất kỳ loại thuốc nào, nói thật, cụ già với số tuổi lớn như vậy, số lần tiêm chích uống thuốc dùng một tay cũng có thể đếm hết, có thể nói cực kỳ mạnh khỏe, chỉ là hai năm nay đi đứng có chút tật bệnh nhỏ, cái khác đều không có gì.

Lần này thấy ống gỗ này, khẳng định là đồ còn tốt hơn rượu trái cây kia, bọn họ đều rõ ràng hơn so với bất cứ ai khác, những thứ Trương Thư Hạc lấy ra đều là đồ tốt, càng không bắt mắt càng trân quý.

Thế nhưng ý nghĩ của những người chưa thấy qua khác lại không giống, mỗi người lộ ra ánh mắt muốn cười không dám cười, một ống gỗ mục nát, coi là bảo bối gì, còn đưa cho lão gia tử làm lễ chúc thọ, thật sự là buồn cười muốn chết, không có tiền mua lễ vật thì có thể nói thẳng, tìm cục gỗ mục nát không biết lấy từ nơi nào tới cũng có thể làm lễ vật, lừa ai đấy.

Nữu Nữu nghe thấy có người cười ngầm, nhất thời thu lại sắc mặt, nghiêm khắc quét nhìn một vòng, những người cười ngầm kia lập tức không phát ra thanh âm nữa, nhưng tiếng “xùy” khinh thường kia lại truyền vào trong tai cô, cô nhìn người bạn trai do con gái út đẫn đến, ngay từ đầu cô đã có chút không đồng ý. Lúc cô còn nhỏ xem diễn, ông nội thường nói con hát vô tình, tuy rằng hiện tại những diễn viên này không gọi là con hát, nhưng hai chữ vô tình này lại khắc vào trong đầu cô, đây là thành kiến trong nội tâm, chẳng qua ngại bầu không khí tự do luyến ái hiện tại, lại còn là người mà con gái út mình thương nhất vừa ý, đồng thời cay đắng theo đuổi bốn năm mới xác định quan hệ, chuyện đánh tan uyên ương này, cô không làm được, liền mở một mắt nhắm một mắt, ai biết một tiếng “xùy” này chọc trúng vảy ngược của cô, quay đầu liền nhỏ giọng nói với con gái lớn nhất của mình: “Lập tức kêu Lệnh Như đuổi người này ra ngoài, về sau không cho vào cửa nữa, nếu con bé không nghe, thì kêu con bé cùng cút với tên đàn ông đó luôn đi, từ bây giờ tôi không có đứa con gái này!”

Lời nói của Nữu Nữu cực kỳ nghiêm khắc, người con gái lớn nghe xong liền sửng sốt, nhưng mẹ trong nhà đều rất uy nghiêm, bình thường có một số việc có thể mở một mắt nhắm một mắt, nhưng chỉ cần là chuyện bà hạ quyết tâm, ai cũng không kéo lại được, ngay cả cha cũng không được, thấy thế người con gái lớn đành phải lặng lẽ đứng dậy...

Nhắc tới minh tinh kia vì sao lộ ra loại thần sắc này đối với khách ngồi đây ở thọ lễ của người ta, kỳ thực là xuất phát từ đố kị, vì sao đố kị, đương nhiên là bởi vì từ sau khi người họ Trương này đi vào liền cướp đi phong thái của gã, không chỉ như thế, con gái út phó cục luôn luôn đối với gã cực kỳ mê muội vậy mà lại lộ ra thái độ si mê đối với tên họ Trương đó.

Rất nhiều người đều cho rằng thực sự là con gái út phó cục theo đuổi gã, theo đuổi bốn năm mới xác định quan hệ, kỳ thực hết thảy điều này nói là đúng cũng có thể nói là không đúng, bởi vì ngay từ đầu gã đã cố ý vạch ra một cạm bẫy, dẫn nữ sinh ái mộ gã từng bước một nhảy vào. Gã xuất thân cực kỳ bình thường, lớn lên dựa vào da mặt làm minh tinh nổi danh, nhưng người không có bối cảnh nếu muốn leo lên quá khó khăn, mà dã tâm của gã lại tuyệt không dừng ở nơi đây.

Vừa vặn cơ hội này để cho gã biết được có một nữ sinh có hảo cảm với gã, đồng thời thông qua bạn bè hiểu rõ được bối cảnh của cô ta cực mạnh, vì vậy gã nghĩ một loạt kế hoạch từng bước một nắm trong tay nữ sinh chỉ có thể nói là bình thường đó, cô là đứa con mà mẹ cô sủng ái nhất, tương lai kết hôn đương nhiên là có cầu tất ứng.

Gã tính toán không tệ, nếu là gã chủ động tới gần nịnh bợ thật sự sẽ có hiềm nghi hạ thấp thân phận, cũng bị người ta khinh thường, nói gã leo phú hiển quý, nhưng nếu là nữ nhi cô theo đuổi gã, vậy thì vừa vặn tương phản, gã cẩn thận dùng thời gian bốn năm, rốt cục cũng đồng ý xác định quan hệ, cũng tham gia tiệc nhà, đại khái tiệc nhà qua không bao lâu sau sẽ có thể đi vào điện phủ hôn nhân, từ đây bước vào thượng lưu chân chính, một bước lên cao không còn là mộng tưởng nữa.

Nhưng không ngờ đến, người xa lạ đột nhiên xuất hiện này đã đánh đổ kế hoạch của gã, thấy nữ sinh ôm gã bên cạnh thả lỏng cánh tay gã ra, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của nam tử ngồi trên chủ vị kia mà ngẩn người, thế này không phải giở chứng mê trai thì là gì?

Trái lại người trên bàn kia, tướng mạo xác thực xuất chúng, mà nhất cử nhất động mỗi tiếng nói mỗi cử chỉ đều như tuyết trắng trên cao sơn, hấp dẫn tâm thần người khác như thế, cho dù lúc này y mặc áo vải bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa, trong tay cầm ống trúc mục nát như là tùy ý nhặt trên đường phố, vẫn không che được khí thế khác hẳn người thường kia, không kiềm nén không quý khí không thể hiện không nội liễm, cho dù gã đã diễn qua không ít vai trong phim, bản lĩnh mô phỏng theo cũng rất mạnh, nhưng lúc này nếu muốn gã mô phỏng theo người này, gã căn bản không cách nào làm được, bởi vì đó đã không còn chỉ là phạm vi mô phỏng theo động tác nữa, mà là thần vận.

Thần vận có thể nói là thứ diễn viên khó diễn giải nhất trên thế giới này, nếu một khi đã có, cho dù mi với người kia trông ‘trâu ngựa chẳng ăn nhập gì nhau’, đều sẽ khiến người ta mơ hồ bỏ qua vẻ ngoài của mi, liên hệ bọn mi với nhau.

Người ta khi bị đả kích và có sự ghen tỵ khắc sâu, đều sẽ nhất thời tư duy hỗn loạn, tiếng “xùy” kia chính là phát ra trong nháy mắt đó, gã lại không ngờ rằng, chỉ một âm điệu không quá lớn như thế, khiến chuyện tình yêu mà gã mưu tính bốn năm triệt để thất bại kết màn.

Bất quá đó đều là chuyện về sau, lúc này sau khi Trương Thư Hạc lấy ra thọ lễ, vẻ mặt của lão gia tử có chút nhàn nhạt, chỉ kêu Lưu Hải nhận lấy, trong cảm nhận của lão gia tử, nếu Trương Thư Hạc vẫn luôn canh giữ bên cạnh ông, dù ông sống ít đi mấy chục năm cũng nguyện ý, sống lâu thêm mấy năm mà ngay cả bóng của y cũng không nhìn thấy, sống thì có gì thú vị, không bằng sớm một chút đi xuống chơi cờ với ông bạn già.

Trương Thư Hạc biết tâm tư của lão gia tử, lại nói mấy câu với ông, hỏi bệnh trên đùi, cùng nhau ăn bữa cơm. Cũng không biết đã chọc vào vảy ngược nào của hắc báo, rõ ràng trước đó đã dặn rồi, nhưng y vừa ngồi xuống liền bắt đầu trở nên không thành thật ở trong túi, y sao có thể không rõ động tác đó đại biểu gì, là có ý đang giục y thời gian sắp đến.

Trong lúc mơ màng thời gian đã nhanh chóng trôi qua, ăn xong cơm Trương Thư Hạc ở trong phòng nắn chân cho lão gia tử, dùng linh khí khơi thông hết một lần kinh mạch trên đùi cụ già, lúc này mới đứng dậy, cụ già xuống đất tức khắc thay đổi hẳn sự lắc lư trước đó, bước đi như bay, khiến Nữu Nữu và Lưu Hải cao hứng cực kỳ.

Mắt nhìn thời gian qua thêm chút nữa, nếu thật sự không đi, sợ rằng không biết hắc báo lại làm ầm ĩ thế nào nữa, đành phải mở miệng nói lời từ biệt. Bất ngờ chính là Lưu Hải Nữu Nữu và lão gia tử chỉ trầm mặc, lại không lên tiếng giữ lại, chỉ nói một số lời bảo trọng. Bọn họ biết, Trương Thư Hạc lần này đi, sẽ không biết năm nào tháng nào mới có thể đến nữa, trong mắt Nữu Nữu rưng rưng, hiện giờ đã làm mẹ người, nhưng ở trước mặt Trương Thư Hạc, cô dường như vẫn là tiểu cô nương ở thôn Lữ Gia năm đó.

Sau cùng ba người lão gia tử, Lưu Hải Nữu Nữu mở miệng cầu một tấm ảnh gia đình với Trương Thư Hạc, bởi vì Trương Thư Hạc chưa bao giờ chụp ảnh, thời điểm tưởng niệm ngay cả tấm ảnh chụp cũng không có, sau khi Trương Thư Hạc đồng ý, bọn họ kêu hai mươi mấy nhân khẩu già già trẻ trẻ trong nhà ngồi lại với nhau, rốt cục đã có được một tấm ảnh gia đình cực kỳ trân quý duy nhất, tấm hình đóng khung khảm vàng một đời này của Lưu gia truyền xuống hơn hai trăm năm, ảnh chụp vẫn như mới.

Ngoài viện có một đạo diễn cùng đến với minh tinh suất ca, sau khi bị quân trưởng phu nhân hiền lành đuổi đi, ông vẫn luôn chờ ngoài cửa, vì sao đợi không đi, đó là bởi vì gần đây ông có một bộ phim về đề tài mạt thế cộng thêm huyền huyễn, chủ yếu là nói về câu chuyện của một nhân vật chính cứu vớt toàn bộ mạt thế, kết cục là cuối cùng nhân vật chính đánh vỡ Cửu Thần Ấn, từ trong thần ấn gọi ra một vị tiên nhân thượng cổ, sau cùng tiên nhân vung tay lên, toàn bộ mặt đất lần nữa xanh tươi sống lại, nhân loại tái hiện sinh cơ.

Vừa vặn chính là tiên nhân này, quá không dễ tìm, người này có thể nói là ‘nét điểm mắt cho rồng” của cả bộ phim, mạt thế cộng thêm tu tiên chính là điện ảnh truyền hình đứng đầu hiện tại, từ sau mạt thế đạo pháp không còn thấp giọng giống như trước nữa, quần chúng đều yêu thích phim về đề tài tu tiên tu đạo, tỷ suất xem đài luôn rất cao.

Muốn tìm một người diễn tiên nhân này, kỳ thực cũng không khó, nhưng khó ở chỗ làm sao mới có thể tạo ấn tượng, bởi vì phàm phu tục tử diễn, cho dù hoa lệ thế nào, tạo hình độc đáo thế nào đi nữa, nhìn qua cũng chỉ là một phàm nhân, không siêu thoát ra khỏi được chữ tiên, không tạo được điểm sáng như trong dự đoán. Ngay khi ông khổ não, vừa vặn liền thấy được một người.

Chỉ trong nháy mắt đó, trong lòng ông có một thanh âm nói cho bản thân, chính là người này, quá thích hợp, không cần diễn, chỉ cần bản sắc đã hoàn toàn có thể đảm nhiệm được, vì vậy ông canh giữ ở cửa mấy giờ, nghĩ rằng người kia sẽ có lúc đi ra, đến lúc đó nhất định phải thuyết phục được y diễn nhân vật này.

Sau khi đợi mấy giờ dưới ánh nắng chói chang, rốt cục công phu không phụ lòng người, ông nhìn thấy người nọ đi ra, tuy rằng xung quanh có người, bất quá không sao, chờ người đi, ông mới đuổi theo, đợi đến khi thấy người kia không ngồi xe, mà đi đến chỗ quẹo giao lộ, ông lập tức hưng phấn dị thường đuổi theo qua, người này quá thích hợp, ngay cả bóng lưng cũng khiến ông hưng phấn run rẩy.

Kết quả đợi đến khi ông đuổi tới giao lộ, đó là một ngõ cụt, người lại không thấy đâu, ông không hết hy vọng tìm mấy vòng trong trong ngoài ngoài, nhưng ngay cả góc áo cũng không thấy...

Trương Thư Hạc đã rất lâu rồi không ứng phó người, ngược lại có chút mệt mỏi, mặc cho hắc báo chở về nhà tranh trên núi, hết thảy vẫn như khi y đi, kim điêu đang ngủ gật trong chiếc tổ trên cây ngoài vườn, thấy một người một báo đã trở về, liền lập tức kêu hai tiếng, bay xuống. Trương Thư Hạc vuốt vuốt lông nó, liền vẫy vẫy tay để nó tiếp tục đi ngủ, sau đó vào phòng.

Trong núi này, ngày ngày mây khói lượn lờ, căn bản không cảm thấy nóng, vừa mới xuống chân núi gặp mặt, lại có chút mồ hôi, mới vừa vào tắm rửa, tắm tới phân nửa, một thân thể liền dán lên, cánh tay ôm sát y mài cọ mọi cách với y.

“Lại làm sao vậy? Không phải đã trở về dựa theo canh giờ anh nói rồi sao?” Trương Thư Hạc có chút biếng nhác hỏi.

“Những người đó quá đáng hận, người người đều nhìn chằm chằm cậu, nếu không phải cậu ngăn cản tôi, tôi đã khoét mắt từng tên rồi...” Giọng điệu Kim Trảm Nguyên lại bắt đầu trở nên ác độc, vẻ buồn bực rất rõ ràng.

Trương Thư Hạc sau khi nghe xong nghiêng đầu nhìn hắn, y cũng biết dục vọng chiếm hữu của yêu tu này mạnh mẽ, nhưng không ngờ rằng vậy mà quái gở đến mức ngay cả nhìn một cái cũng không được, kế đó nghiêm mặt nghiêm túc nói: “Đừng quên, hiện tại anh là phó thú của tôi...”

Phó thú nên có bộ dáng của phó thú!

Trước đây Trương Thư Hạc luyện chế lại lần nữa, vẫn dùng máu đầu tim, về sau sau khi Kim Trảm Nguyên tỉnh lại vẫn luôn không bức máu đầu tim ra, trên ý nghĩa mà nói, y có thể khống chế Kim Trảm Nguyên, giữa bọn họ vẫn là quan hệ phó thú và chủ nhân.

Kim Trảm Nguyên nghe xong vẻ mặt lại cứng ngắc, cũng cố chấp nói: “Cậu là của tôi!” Quản nó là cái gì phó thú hay không phó thú, kế đó như sợ Trương Thư Hạc nghe không hiểu, trịnh trọng lập lại một lần nữa, sau đó vì chứng minh lời mình nói, một tay ôm lấy Trương Thư Hạc, bước bước chân đi vào buồng trong.

Lúc này sắc trời bắt đầu tối, bên ngoài chỉ còn lại chút tiếng côn trùng kêu tiếng chim hót, mà trong gian nhà tranh nhỏ này, lại vang lên từng đợt tiếng cót két của giường gỗ, tiếng thở dốc và tiếng pạch pạch hư hư thực thực do da thịt phát ra, lặp đi lặp lại, thẳng đến hừng đông mới dần dần dừng.

Sinh hoạt trong núi luôn luôn bình thản, ngày ngày mặt trời trăng tròn luân chuyển qua lại, cách lúc xuống núi đã qua ba tháng có thừa, hôm nay đột nhiên có một vị khách mà Trương Thư Hạc không ngờ đến thăm.

Đỉnh núi truyền đến một trận tiếng cười vang vọng, vừa nghe thanh âm này liền biết là do người tu luyện Tụ Âm Công phát ra, Trương Thư Hạc đẩy cửa gỗ đi ra, vừa thấy người đến, cũng không có gì bất ngờ, cũng cười nói: “Khâu động chủ, biệt lai vô dạng.”

“Ha ha, Trương tu sĩ, cậu thật đúng là đã tìm được một địa phương tốt rời xa phàm trần thế tục a.” Người đến quả nhiên chính là Khâu đạo trưởng, ông đang vuốt chòm râu hoa râm nhìn tầng mây mù vươn tay là có thể chạm, trong núi này vốn nhiều mây mù, lại là ở trên đỉnh núi, ẩn ẩn hiện hiện thực sự có loại cảm giác tiên cảnh.

Trương Thư Hạc lại đánh giá một chút, mắt sáng ngời, nâng tay nắm thành quyền nói: “Chúc mừng Khâu động chủ, tu vi nâng cao một bước.”

Khâu động chủ vốn thập phần cao hứng, nghe vậy, lại không lộ ra vẻ cao hứng, Trương Thư Hạc thấy thế dừng lại, liền nói: “Trong phòng thực sự đơn sơ, nếu không chê bỏ, chúng ta vào trong phòng nói chuyện.”

Khâu động chủ đương nhiên không phản đối, hai người sau khi vào nhà, liền ngồi xuống trước bàn gỗ, trong phòng này mỗi cỏ mỗi gỗ đều là thiên nhiên, tuy rằng có chút thô thiển, nhưng lại lộ ra một luồng cảm giác thư thái ngăn cách với nhân thế. Khâu động chủ cũng không phải người hưởng thụ, ngược lại có chút an nhàn nhìn nhìn, sau đó nói: “Trương tu sĩ năm mươi năm trước diệt sát tà đằng cứu lão đạo một mạng, hiện tại lão đạo vẫn lòng mang cảm kích, chẳng qua chưa có gì báo đáp, lần này lại da mặt dày đăng môn bái phỏng.” Kế đó nhìn xung quanh, thấp giọng hỏi: “Không biết con hắc báo năm đó hiện tại như thế nào?”

Trương Thư Hạc sau khi nghe xong, đặt chén trà xuống nói: “Không sao, nó đang du ngoạn dưới chân núi.” Ban nãy trước khi Khâu động chủ đến, kim điêu đã sớm phát ra ám hiệu, bất quá là người quen, tuyệt không ngăn cản ông lên, hắc báo cũng đã sớm biết được, chẳng qua ẩn nấp ở chỗ tối không lộ thân mà thôi.

“Nó không sao vậy cảm giác áy náy trong lòng lão đạo cũng có thể bớt đi...” Khâu đạo trưởng thở phào nhẹ nhõm.

“Chuyện năm đó Khâu đạo trưởng không cần đặt trong lòng, khi nhân loại sinh tử tồn vong, mỗi người đều có trách nhiệm, thiên đạo luân hồi mỗi người đều được an bài thiên mệnh, những việc này không nhất định phải quá coi trọng...” Kế đó thấy bộ dáng Khâu đạo trưởng há miệng lại không nói gì, trong lòng liền hiểu rõ nói: “Không biết lần này Khâu đạo trưởng đến có chuyện gì?”

Khâu đạo trưởng cuối cùng cười khổ một chút: “Như vậy lão đạo không quanh co lòng vòng nữa, lần này đến, ngoại trừ muốn tìm Trương tu sĩ ôn chuyện, vẫn là muốn nhờ Trương tu sĩ giúp một việc, ân tình lão đạo nợ Trương tu sĩ quá nhiều, lần này không phải vạn bất đắc dĩ, thật sự là không cách nào da mặt dày đến đây xin giúp đỡ...”

Trương Thư Hạc sau khi nghe xong có chút nghi hoặc, nhưng vẫn nói: “Đạo trưởng có chuyện gì, cứ nói, nếu như có chỗ nào cần dùng đến, nhất định không chối từ.”

Khâu đạo trưởng sau khi nghe xong nói: “Thực không dám giấu diếm, nghe nói Trương tu sĩ có một con kim điêu biến dị, cực hung mãnh, lão chính là muốn đến cầu ba cọng lông chim điêu bản mạng.”

Trương Thư Hạc vừa nghe, nhất thời dừng miệng không nói, lông điêu bản mạng này, trên thực tế giống như tinh huyết của yêu tu, rất trân quý, thứ này giống như râu mèo, đuôi chó, là bề mặt là tinh thần, mất đi sẽ uể oải không phấn chấn, nhất là những con có linh trí, càng thông linh càng quý trọng, không phải có thể nói cho là cho.

“Lão biết chuyện này rất lỗ mãng, chẳng qua việc này quan hệ đến tánh mạng thân gia của lão đạo, vì vậy chỉ có thể dày da mặt già cố cầu một lần.”

Trương Thư Hạc nghe ra trong lời còn có lời khác của Khâu động chủ, Khâu động chủ làm người phi thường không tồi, nghĩ chắc cũng không phải hạng người vô lễ vô duyên vô cớ xin đồ người khác, kế đó dò hỏi: “Đạo trưởng, có phải đã gặp chuyện gì phiền phức hay không?”

Khâu đạo trưởng thở dài nói: “Kỳ thực thọ mệnh của lão vốn đã nên tới cùng vào năm mươi năm trước, bất quá vận khí tốt gặp được Trương tu sĩ, về sau lại cơ duyên xảo hợp sống thêm được năm mươi năm, bất quá hai năm trước lão đã xem thiên tượng, gần đây sẽ có một lần đại kiếp nạn, lần này chỉ sợ là thọ mệnh sắp tới, nhưng người trong tu đạo chúng ta làm sao có thể xem thường từ bỏ, cần phải tranh mạng với trời, nghịch thiên mà đi...”

Nói đến đây, ánh mắt Khâu đạo trưởng lộ ra chút ánh sáng, bên trong đó mang theo hy vọng, ông nói: “Cũng may trời không tuyệt đường người, năm đó khi mạt thế, lão đã phái ra một số đệ tử điều tra xuất xứ của huyết đằng, phát hiện một địa phương cực bí ẩn, nơi đó có lẽ tương thông với một không gian chưa được biết đến khác...”

Trương Thư Hạc vừa nghe không khỏi đầu mi nhảy dựng, vô ý thức quét nhìn bốn phía, sau đó thoáng vươn tay, mấy tấm phù tản ra, hình thành một không gian phong bế ở xung quanh, kế đó cẩn thận nói: “Nguyện nghe tường tận!”

Trong mắt Khâu động chủ hiện lên một tia hài lòng, “Mấy năm nay lão tìm đọc vô số tư liệu lưu lại trước đây, chỗ đó ở một địa phương gọi là La Phả, chỉ nói địa danh này có lẽ cậu sẽ không rõ lắm, bất quá nơi này có nổi lên một cuộc tranh luận vào thời cổ, vì vậy có lẽ cậu đã nghe qua về chuyện phía bắc có một cổ quốc nổi danh, trong vòng một đêm đột nhiên biến mất toàn bộ đúng không?”

“Cổ quốc La Lâu?”

“Đúng, lão đạo mới trở về từ bên đó không lâu, sự phân bố linh khí nơi đó cực kỳ quỷ dị, lão đạo ở đó mấy tháng, rốt cục phát hiện một chuyện quái dị, nơi đó chính là một thế giới Linh Khí Kính Hướng.”

“Linh Khí Kính Hướng?” Trương Thư Hạc không khỏi nghi vấn lên tiếng, tin tức Khâu động chủ mang đến này, mơ hồ cảm thấy dường như cũng có tác dụng với mình.

“Chính là địa phương nhìn như linh khí phân bố rất nồng đậm, nhưng trên thực tế tuyệt không có, giống như cảnh vật được một mặt gương phản xạ, trên thực tế không tồn tại, cũng có thể giải thích là ảo ảnh...”

“Bất quá, cho dù là cảnh giả, nhưng phàm là cảnh vật đều sẽ có đầu nguồn, lão tìm mấy tháng, khi tìm được đầu nguồn kia, phát hiện đầu nguồn đó cũng là giả...”

Trương Thư Hạc nghe thấy mà có chút như đi vào trong sương, nửa ngày mới mở miệng: “Vậy có liên hệ gì với không gian chưa biết đến kia?”

Khâu đạo trưởng vuốt chòm râu, cũng trầm giọng nói: “Lão đạo bởi vì nguồn gốc tà đằng mà tra xét không ít tư liệu, cổ quốc ở nơi đó trong một đêm biến mất vô tung, đã dẫn phát suy đoán của rất nhiều người hậu thế, về sau thời kì quốc gia chiến loạn cũng xảy ra sự kiện quỷ dị ở nơi đó, sau khi ổn định thì bên trên liền ép chuyện này xuống, tuy rằng về sau phái một số nhân viên chuyên nghiệp đi vào, nhưng đều có đi không về, sau cùng nơi này bị phân thành đoạn đường màu xám, tiến hành phong tỏa. Nhưng dù sao bọn họ đều là người thường, bất kể tra thế nào cũng không cách nào hiểu rõ được chân tướng sự thực, nơi đó căn bản không phải thành phố quỷ, hay thiết bị dò xét thời gian của người ngoài tinh như những tin vịt mà dân gian đồn thổi, theo lão đạo thấy, nơi đó hẳn là một khe nứt không gian tự nhiên hình thành, mà bên kia, rất có thể là một thế giới hoặc không gian khác không tồn tại ở nơi đây, có lẽ quy luật thiên địa của hai bên khác nhau, lão có thể đào thoát một mạng...”

Toàn bộ suy nghĩ của Trương Thư Hạc đều đầu nhập vào, trầm mặc nửa ngày mới nói, “Tin tức này xác thực ngoài dự đoán, nhưng có liên hệ gì với ba cọng lông vũ chim điêu? Chẳng lẽ...” Nghĩ đến một loại khả năng, Trương Thư Hạc không khỏi giật mình nhìn về phía Khâu đạo trưởng.

Khâu đạo trưởng nhất thời gật gật đầu: “Lần này lão đạo xin cậu ba cọng lông vũ chim điêu này, là muốn luyện chế một số pháp khí phòng thân, hiện tại chỉ thiếu mỗi phi hành khí, sự nguy hiểm khi xuyên qua khe nứt không gian không cách nào dự đoán, luôn phải chuẩn bị nhiều một chút bên người, có lẽ một món nào đó sẽ cứu tánh mạng...”

Trương Thư Hạc sau khi nghe xong, nửa ngày gật gật đầu, nói: “Chim điêu này mấy chục năm sống trong núi đã thông linh tính, tuy rằng tôi nuôi nó mấy năm, nhưng cũng không thể trực tiếp lấy lông của nó, nếu như đạo trưởng có thể khiến nó chủ động cho ông ba cọng lông bản mạng, tôi không có vấn đề.”

Khâu động chủ chờ chính là những lời này, nhất thời mặt lộ vẻ vui mừng, “Chỉ cần Trương tu sĩ đồng ý, lão đương nhiên dùng đồ trao đổi với nó, tin tưởng đối với nó mà nói, thứ này chắc hẳn đáng giá với ba cọng lông bản mạng.”

Xem ra Khâu động chủ có chuẩn bị mà đến, Trương Thư Hạc tức khắc đứng dậy, nâng tay triệt hồi phù trận, đi vào trong vườn, sau đó miệng huýt sáo một tiếng, một hồi sau, kim điêu liền đáp xuống trên cọc gỗ ngoài cửa sân vườn.

Khâu động chủ vừa thấy, miệng liền “chậc chậc” tán thưởng: “Một thân lông chim biến dị màu đỏ sậm này, thực sự là rất uy phong a, con kim điêu này Trương tu sĩ nuôi rất tốt a.” So với dự đoán của ông còn tốt hơn ba phần, nếu có được lông chim như vậy, pháp khí luyện ra đương nhiên phẩm chất sẽ tốt.

Tuy rằng kim điêu không thể nói chuyện, nhưng bởi vì Trương Thư Hạc nhiều năm huấn luyện, có thể nghe hiểu tiếng người biết mặt chữ đơn giản, Khâu động chủ đương nhiên biết, sau đó tiện tay lấy ra một trái cây màu tím lớn bằng quả nho, mặt ngoài đầy lốm đốm hạt, vừa lấy ra, chợt nghe thấy tiếng kêu của chim thú bốn phía càng lớn hơn.

Ánh mắt kim điêu cũng không hề chớp nhìn trái cây này, Trương Thư Hạc thấy thế âm thầm lấy làm kỳ, Khâu động chủ nhất thời giải thích: “Trái cây này đối với tu sĩ chúng ta không có chỗ lợi gì, nhưng đối với loài thú lại là thiên linh địa bảo hiếm có, lão cũng là thấy qua từ một quyển sách cổ, mấy năm nay đi khắp đại giang nam bắc, trong lúc vô ý ngẫu nhiên lấy được trong một ngọn núi nhỏ, chỉ một trái này, loài thú hoặc loài chim có được, tương lai trong lúc tu luyện sẽ có phân nửa xác suất hóa hình thành người, càng là thú cầm có linh tính, càng không cách nào chống cự.”

Kế đó ông quay đầu nói với kim điêu: “Lông chim bản mạng ngày sau còn có thể mọc ra, nhưng quả hóa hình này thì chưa hẳn trên thế gian còn có quả thứ hai, lão lấy nó trao đổi với mi ba cọng lông chim bản mạng, cũng là lão chịu thiệt nhiều hơn.”

Xác thực như thế, nếu không phải nóng lòng luyện chế pháp khí, cũng sẽ không trao đổi như vậy.

Hiển nhiên kim điêu cực kỳ khát vọng với trái cây kia, nhìn Trương Thư Hạc một cái, sau khi thấy y gật đầu, liền có chút vội vàng mở miệng ngậm quả màu tím lớn bằng trái nho kia vào miệng, trời biết nó muốn hóa hình biết bao nhiêu, giống Trương Thư Hạc với Kim Trảm Nguyên vậy, có thể cùng nhau uống rượu có thể nói chuyện giao lưu.

Sau khi nuốt xong trái cây, kim điêu liền giương hai cánh, duỗi thẳng cổ sau đó có chút thống khổ cao giọng kêu một tiếng, nhất thời ba cọng lông chim màu sắc sẫm hơn từ cần cổ tróc ra rơi xuống, bên trên còn mang theo vết máu. Khâu động chủ vươn tay bắt lấy, hài lòng nhìn thoáng qua, sau đó xoay người lại cáo từ với Trương Thư Hạc.

Trương Thư Hạc nhìn sắc mặt cao hứng của Khâu đạo trưởng, sau đó cũng cười nói: “Nếu có cơ hội, không biết đạo trưởng có thể dẫn tiểu đệ đi xem chỗ khe nứt kia một chút hay không?”

Khâu đạo trưởng đương nhiên đáp ứng, “Cho dù cậu không nói, lão đạo cũng muốn dẫn cậu đi, đại kiếp nạn của lão đạo buông xuống, thế gian cũng không có gì để lưu luyến, có một người bạn cũ như cậu, đến lúc đó tiễn lão đạo một chút, lão đạo liền cảm thấy mỹ mãn, hơn nữa nói không chừng ngày sau Trương tu sĩ cũng dùng đến chỗ đó.”

Hai người sau khi nói vài câu, Khâu đạo trưởng liền vội vội vàng vàng xuống núi.

Trương Thư Hạc nhìn bóng lưng Khâu động chủ, suy nghĩ một lúc lâu, sau cùng mới trở lại trong phòng, mà hết thảy những việc này cũng đã sớm bị hắc báo nghe thấy rõ ràng, bất quá suy nghĩ của hắc báo khác với Trương Thư Hạc, tuy rằng có chút hiếu kỳ, nhưng tuyệt không quá để trong lòng.

Quả nhiên vào một ngày hai tháng sau, Trương Thư Hạc nhận được thư Khâu động chủ gửi đến, đến hẻm núi lớn tụ hợp. Hai người đều là người tu đạo, đi đường đương nhiên không phải tốc độ của người thường, rất nhanh đã tới chỗ gọi là La Phả kia.

Chỉ thấy nơi đây có phân nửa là sa mạc, khô nứt một tấc cỏ cũng không mọc, Khâu động chủ cực quen thuộc với nơi đây, dọc theo đường đi không hề lưu lại, khi cách chỗ khe nứt kia càng ngày càng gần, cuối cùng thấy không ít thi cốt.

Khâu động chủ giải thích: “Những người này đều là một số du khách, có người thám hiểm, cũng có một số muốn xem cổ quốc La Lâu năm đó một chút, bất quá đều bị chôn thây nơi đây, đáng tiếc...”

Chủ đề có chút nặng nề, Trương Thư Hạc không nói tiếp, mà dường như Khâu động chủ cũng không có quá nhiều tâm tư bàn chuyện, rất nhanh đã tới chỗ khe nứt theo như lời Khâu động chủ. Khi đến mục tiêu, Trương Thư Hạc có chút kinh ngạc, vốn cho rằng khe nứt hẳn là khe đá nào đó, hoặc là nơi giao giới, lại không ngờ rằng cái gọi là khe nứt này vậy mà cái gì cũng không có, chỉ là một vùng cát hoang vu.

Khâu động chủ cẩn thận dừng lại bước chân, trong tay ông cầm một dụng cụ, sau khi xác định vị trí khe nứt, liền chỉ vào phía trước nói: “Chính là nơi đây, tuy rằng nhìn như nơi đây cái gì cũng không có, nhưng những cái này đều là cảnh giả, đừng quên cảnh tượng hiện tại thấy trước mặt đều có thể nói là cảnh tượng do một mặt gương phản xạ, có thể là trùng hợp, hình ảnh phản xạ là sa mạc, mà nơi đây cũng vừa vặn là một sa mạc.”

Khâu động chủ vừa nói vừa đặt ba lô xuống, lấy ra một vài thứ từ đó. Trương Thư Hạc đứng tại chỗ nhìn nhìn, nếu không phải Khâu động chủ nói một cách chắc chắn, đổi thành người khác, Trương Thư Hạc đều phải hoài nghi có phải đầu óc người nọ bị thương quá nặng hay không, rõ ràng là một vùng sa mạc, vẫn nhất mực lại nói nơi này có một khe nứt, mà y ngoại trừ cảm nhận thấy linh khí xung quanh nồng đậm hơn một chút, không còn bất cứ phát hiện nào khác nữa.

Đợi đến khi y hồi thần lại, Khâu động chủ đã đặt toàn bộ đồ vật lên người, hộ giáp các loại có hơn ba bộ, sau cùng lấy ra một tấm phù, sau đó trịnh trọng giao cho Trương Thư Hạc: “Đây là phù bản mạng mà lão đạo dùng máu vẽ, phù còn lão còn, phù diệt lão vong, vốn lão đạo không muốn dùng, nhưng lần này dẫn cậu đến đây, chính là muốn để nó lại cho cậu, ít nhiều cũng có thể cho cậu chút cảnh báo. Địa phương này từ cổ chí kim, lão đạo không phải là người đầu tiên đi vào, cũng không phải người cuối cùng, nếu lần này lão đạo thành công tất nhiên tốt, nhưng nếu như một khi thất bại, vậy ngày sau Trương tu sĩ không đến vạn bất đắc dĩ, tuyệt không thể tùy tiện đi vào...”

Trương Thư Hạc sau khi nghe xong có chút động dung, Khâu động chủ xác thực là một vị tiền bối anh hùng khiến người ta kính ngưỡng, cho dù lúc này, ông nghĩ đến vẫn là người khác, lòng dạ bao la rộng lớn thật sự khiến y hổ thẹn.

“Đi đường cẩn thận!” Nhiều ngôn ngữ thế nào đi nữa cũng không cách nào biểu đạt được tâm tình lúc này, chỉ có bốn chữ này có thể cổ vũ.

Khâu động chủ sau khi nghe xong, ngược lại cười vỗ vỗ Trương Thư Hạc, “Đừng lo lắng, lão đạo đã sống được một bó lớn tuổi rồi, cho dù tức khắc sau chết cũng đáng giá, coi như là báo đáp ân cứu mạng trước đây của Trương tu sĩ, đi mở đường trước thay cậu.” Trong lòng hai người đều biết rõ, tuy rằng mạt thế đã trôi qua, nhưng tài nguyên nơi này bị tổn hại nghiêm trọng, đồng thời càng ngày càng ít, muốn tiến thêm một bước trên đại đạo nào dễ như vậy, sớm muộn có một ngày tất cả tu sĩ đều phải đi con đường này, lời nói nửa giỡn báo ân của Khâu động chủ cũng chỉ khiến tâm tình Trương Thư Hạc thoáng thả lỏng một chút mà thôi.

Kế đó Khâu động chủ xoay người, nhìn nhìn sa mạc trống rỗng trước mặt, sau đó nhấc chân bước một bước về phía trước. Tay Trương Thư Hạc cầm phù bản mạng, vốn định mở miệng, nhưng thấy bước tiến kiên định của Khâu động chủ, từng bước một đi về phía trước, liền trầm tâm lại, ngón tay kẹp phù bản mạng, không chớp mắt nhìn bóng lưng của Khâu động chủ.

Sau khi đi hơn mười bước, một bước tiếp theo toàn bộ thân ảnh Khâu động chủ liền đột nhiên biến mất vô tung trong tầm mắt Trương Thư Hạc, y nhất thời tỉnh táo lại, lập tức nhìn về phía phù bản mạng trong tay, chỉ thấy tinh khí trên phù bản mạng đang chợt sáng chợt tối, dao động cực lớn, hiển nhiên Khâu động chủ trong khe nứt đang rơi vào khu vực nguy hiểm. Trương Thư Hạc nhất thời trở nên khẩn trương, khi muốn giơ phù bản mạng lên nhìn cho rõ, chỉ thấy giấy phù đột nhiên không đốt tự cháy, chậm rãi biến thành tro tàn trong gió, biến mất không còn...

Trương Thư Hạc bật ngẩng đầu, trước mắt chỉ còn lại sa mạc trống trải vô tận, mà vết chân mấy phút trước Khâu động chủ lưu lại, từ từ bị lấp mất trong gió, không để lại một chút vết tích.

Trong thời gian trăm năm kế tiếp, Trương Thư Hạc không còn xuống núi nữa, mà là không ngừng vượt qua trong bế quan khổ tu, mỗi một ngày đều tu luyện không gián đoạn, thẳng đến khi toàn bộ ngọc đào còn lại trong tay y đã bị dùng hết, nhưng công pháp toàn linh lại vẫn chưa thể đại thành, y cảm nhận thấy muốn đột phá tầng lá chắn này còn thiếu một chút, nhưng chút điểm này y dùng ba mươi năm vẫn không cách nào chạm đến.

Hai mươi năm kế tiếp y giống như Khâu động chủ năm đó, đi khắp đại giang nam bắc, sưu tập không ít bảo vật hiếm thấy, nghiên cứu mấy bản sách luyện khí Khâu động chủ để lại cho y, nghiên cứu mười năm.

Trong núi không năm tháng, một năm, mười năm, trăm năm, dường như chớp mắt đã qua, công pháp của y vẫn chỉ kém chút màng mỏng kia, không cách nào chạm đến, đây hẳn chính là bình cảnh mà Khâu động chủ nói đi, cũng như Khâu động chủ năm đó tiên đoán, có một ngày, y cũng phải đi lên con đường kia.

Hiện tại tu đạo sĩ càng ngày càng ít, bởi vì đã không còn hoàn cảnh và tài nguyên để tu luyện, khi tu luyện gặp bình cảnh, ngọc đào cũng không thể khiến công pháp bước tiếp được nữa, khi thọ nguyên tới điểm kết trong dự cảm, y không thể không nghĩ cách khác, y cũng như Khâu động chủ năm đó, bắt đầu thu thập bảo vật, bắt đầu luyện khí, phòng thân, công kích, vì có thể nắm chắc thêm được một chút, ngay cả một chút tài liệu cũng không dám lãng phí.

Đại khái bởi vì công pháp mà Trương Thư Hạc tu, chú trọng vô thân thể, vì vậy cho dù sắp đến thọ nguyên, y vẫn bảo trì bộ dáng tuổi trẻ, không có nửa phần già yếu.

Mà Kim Trảm Nguyên phía sau, vẫn là mười năm như một ngày, thọ nguyên của yêu thú từ trước đến nay vốn đã nhiều hơn nhân loại, cho dù tiếp qua ngàn năm, Kim Trảm Nguyên vẫn không cần vì thọ nguyên mà phiền não, điểm này nhân loại kém không chỉ một phần nửa phần.

Kim Trảm Nguyên ôm chặt lấy thắt lưng Trương Thư Hạc nói: “Đừng hòng lặng lẽ bỏ tôi lại, tôi nhất định phải cùng đi với cậu...”

Trương Thư Hạc nhíu mày, không biết tại sao hắn lại đột nhiên nói như thế, vì vậy vươn tay ra vẻ đùa giỡn sờ sờ trán hắn: “Vậy mà phát sốt rồi?” Trách không được nói mê sảng.

Con ngươi Kim Trảm Nguyên lại tối trầm nhìn y nói: “Đừng tưởng rằng cậu không nói tiếng nào tôi sẽ không biết cậu đang suy nghĩ gì, cậu muốn đi theo con đường của lão đầu họ Khâu kia, tôi không ngăn cản cậu, nhưng đừng mơ bỏ tôi lại...”

Trương Thư Hạc sau khi nghe xong lại không vui hừ một tiếng, nhìn nhìn phong cảnh mây mù trong núi nói: “Anh vẫn còn mấy nghìn năm có thể tiêu dao, hà tất vội vã đi chịu chết...” Trong ngôn ngữ đã để lộ ra dự đoán chuyến đi này dữ nhiều lành ít.

Kim Trảm Nguyên sau khi nghe xong ánh mắt có chút tức giận, nhưng nghĩ lại có chút tự giễu cười, trong ngôn ngữ có chút nghiến răng nghiến lợi: “Tôi bất quá chỉ là ác miệng, cậu từ trước đến nay lại ác tâm, mấy nghìn năm thì thế nào, ở cùng người tâm ái, mấy năm ngắn ngủi cũng khoái hoạt như thần tiên, cô đơn một mình cho dù có thể sống vạn năm, cũng là sống không bằng chết, vì sao cậu phải giày vò tôi như thế?”

Trương Thư Hạc không nói gì, để hắn sống được lâu hơn chút thì là giày vò hắn, đây là đạo lý gì, tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng trong đầu lại nghĩ đến câu ‘ở cùng người tâm ái’ kia, trong lúc nhất thời tâm tình dị dạng.

Kim Trảm Nguyên nói xong liền vừa hận vừa lưu luyến khẽ cắn bên tai Trương Thư Hạc, nhưng thấy y nhíu mày, rồi lại thương tiếc trong lòng, nhưng nghĩ đến y vô tâm vô phế, thì lại phẫn hận một trận, lúc này quả nhiên là yêu tới nơi thâm sâu, nhất cử nhất động đều có thể khiến hắn mất đi lớp phòng thủ trái tim.

Trương Thư Hạc suy nghĩ nửa ngày, lại gật đầu: “Vậy ngày mai đi.” Kim Trảm Nguyên có y trông coi, mấy năm nay ngược lại an phận, nếu mình đi, sợ rằng lại là một lần kiếp nạn của nhân loại, nói như vậy, mang hắn đi cũng tốt, y suy nghĩ an ủi trong lòng.

Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng lại phun ra một giọt máu từ trong miệng, sau đó điểm lên trán Kim Trảm Nguyên, bởi vì tu luyện trước kia, y đã sớm thu tinh huyết trong cơ thể Kim Trảm Nguyên trở về, lần này lại trả ra một giọt.

Kim Trảm Nguyên sửng sốt, nhất thời sắc mặt trở nên vui mừng, giọt máu này nóng bỏng như thế, khác với máu trước đây, tuy rằng chỉ có một giọt, nhưng ý tứ trong đó lại là muốn cùng hắn đồng sinh cộng tử, hắn quấn lấy người trước mắt mấy trăm năm, điều muốn có không phải là muốn người này chân tình thực lòng với mình sao? Hiện giờ rốt cục đã được như nguyện, khi máu dung hợp, trong tim như quay cuồng trên chảo dầu, cho dù đau đớn thế nào cũng thấy tâm ngọt như mật đường.

Ngày hôm sau bên ngoài rơi tuyết lớn mênh mang, dường như khoác vào cho toàn bộ thế giới một bộ áo trắng. Trương Thư Hạc nhìn bầu trời, quay đầu lại nhìn căn nhà cỏ tranh phía sau, kế đó nhắm mắt tiện tay ném một tấm phù về phía sau, không quay đầu lại rời đi cùng hắc báo.

Sau đó không lâu, gian nhà tranh và sân vườn này liền biến thành tro tàn, bị trận tuyết lớn kia triệt để vùi lấp, không còn nhìn ra vết tích đã từng có người sống nơi đây nữa.

Lần này có hắc báo, tốc độ đi đường cực nhanh, nửa ngày đã tới vùng sa mạc kia. Trương Thư Hạc lấy ra thanh Lôi Kiếm màu lục, lúc này Lôi Kiếm đã thoát thai hoán cốt, dưới một kích đủ để phá huỷ một ngọn núi nhỏ, thật sự là lợi khí để công kích, mà trên người Trương Thư Hạc cũng mặc áo phòng ngự, hộ tâm kính, hơn mười vạn tấm phù phòng ngự trong không gian, hơn một nghìn hạt gỗ đào, thủ đoạn phòng ngự vô cùng ổn thỏa.

Hắc báo không hóa thành hình người, vẫn lấy hình thú chở Trương Thư Hạc, chẳng qua đuôi lại vững vàng cuốn lấy y, sợ một hồi y sẽ thoát ly khỏi sự khống chế của mình, lúc này nó tuyệt không trì hoãn bước chân, chỉ quay đầu lại, con ngươi ôn nhu nhìn về Trương Thư Hạc phía sau.

Mà Trương Thư Hạc lại mỉm cười với nó, dùng tay chậm rãi vuốt ve đỉnh đầu nó, trong lòng cực kỳ yên ổn, tuy rằng không có người tiễn đưa bọn họ, nhưng có nó bên cạnh, như vậy đủ rồi.

Đúng lúc này, không trung đột nhiên truyền đến một tiếng kêu to lo lắng bén nhọn, một con đại bàng từ xa xa bay đến như tiễn. Trương Thư Hạc nghe tiếng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy một con kim điêu hung mãnh dài chừng một trượng bay tới phía bọn họ, y nhớ trước khi đi đã cho kim điêu uống nước đặc thù, đủ để ngủ trên ba ngày, không biết nó tỉnh lại thế nào.

Mà hắc báo nghe tiếng lại vẫn không hề dừng lại nửa phần, Trương Thư Hạc khẽ thở dài một tiếng, vốn tưởng rằng lần này đi không còn lo lắng, cuối cùng vẫn có người đưa tiễn, kế đó quay đầu lại cao giọng nói với kim điêu: “Chờ ngày sau nhóc hóa thành hình người, rồi tới tìm ta...” Y biết, cho tới bây giờ kim điêu đều nghe lời y, chỉ cần y nói, nó sẽ không cãi lời, Trương Thư Hạc chưa từng nghĩ tới việc lưu lại phù bản mạng như Khâu đạo trưởng, đây là lưu lại hy vọng cho người khác, có lẽ ở trong lòng kim điêu mấy nghìn năm sau, mình với Kim Trảm Nguyên vẫn còn sống, chẳng qua đi thông một thế giới chưa biết đến khác, đây là động lực cho nó ngày sau hướng tới.

Theo tiếng nói của y vừa dứt, một người một báo liền đột nhiên biến mất trong sa mạc mênh mang, không còn bóng dáng nữa, chỉ để lại một con kim điêu bay mấy ngày trên không trung, tiếng kêu bi thương đến cực điểm, nghe khiến lòng chua xót.

Hoàn quyển 1

Lời tác giả: mạt thế thiên đến đây kết thúc, sẽ viết tiếp tu tiên thiên, nhưng nội dung hoàn toàn khác, cô nương có hứng thú có thể xem xem.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!