Quyển 1 - Chương 107

Mạt Thế Chưởng Thượng Thất Tinh

Nguyệt Hạ Kim Hồ

13.422 chữ

07-05-2023

Trong toàn bộ trận pháp chia thành chín tổ nhỏ, nhân số mỗi tổ đều nhất định, nếu một người trong đó xảy ra chuyện, vậy bộ phận pháp lực gã phát ra sẽ do những người còn lại trong tổ chia sẻ đều, vậy mới có thể bảo đảm được tính ổn định của toàn bộ trận pháp.

Vốn những người khác ứng phó công kích của huyết đằng đã có chút cật lực rồi, lúc này lại càng cảm thấy dường như luồng ấm áp trong cơ thể bị rút đi nhanh hơn, có một người ngã xuống, tiếp theo những học đồ hơi yếu còn lại trong tổ cũng chật vật hơn, một hồi sau đã liên tiếp rời vị trí, toàn thân vô lực ngồi dưới đất.

Cứ như vậy, người có thể phát ra năng lượng trong tổ càng ngày càng ít, bởi vì như thế, cái giá những người còn lại phải trả cũng càng ngày càng nặng, tuy rằng phía sau có hậu bị mấy chục học đồ, nhưng cũng chỉ là tạm giải khẩn cấp, chỉ cần không loại trừ được mấy chục sợi huyết đằng không mệt mỏi không ngừng điên cuồng công kích tới trận pháp bên ngoài kia, sớm muộn trận pháp cũng sẽ bị phá.

Lúc này Khâu động chủ với hai vị đạo trưởng phía sau đã mồ hôi đầy đầu, huyết đằng này hiển nhiên không phải thứ mà những huyết đằng bình thường trước đây từng đối phó có thể so bằng, bất kể là lực tái sinh hay lực công kích đều gấp mười, thậm chí mấy chục lần. Mà trận pháp này tuy rằng trời sinh khắc chế tà vật, nhưng khi lấy được căn bản không trọn vẹn, cho dù giai đoạn sau này dùng một số vật thay thế bổ sung, cũng chỉ có thể phát huy được hai, ba phần mười của trận pháp thượng cổ vốn có, nếu không cũng sẽ không bị công kích lung lay sắp đổ, mà hai đạo trưởng lại đều liên tiếp dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán, vẻ sầu lo hiện rõ trên nét mặt.

Học đồ trong chín tổ vô lực gục xuống càng ngày càng nhiều, người bị phù lực hút hết pháp lực không nhiều, chỉ có khoảng một hai người, đại đa số đều toàn thân vô lực té xuống đất, tạm thời không có nỗi lo về tánh mạng, mà trận pháp sắp xếp dựa theo ngũ hành bát quái, lúc này đã có hơn phân nửa đều mất đi hiệu lực, chỉ còn lại một phần ba nhân số cuối cùng vẫn còn đang đau khổ chống đỡ.

Mà trong chín tổ, kém nhất chính là tổ của Lưu đạo sĩ, trong một tổ mười ba người chỉ còn lại năm sáu người vẫn đứng tại chỗ, những người khác đều đã ngã xuống. Liên Vân đạo trưởng lau xong mồ hôi quay đầu lại nhìn, không khỏi thầm mắng một tiếng ngu xuẩn. Tên đồ đệ Lưu Kỳ kia bình thường tu luyện ngược lại cũng dụng công tận tâm, chẳng qua một chút cũng không thể lên được mặt bàn, đố kị nhân tài, gã không nhìn được việc thủ hạ có thiên phú hơn mình, vì vậy chiêu đến đều là một số học đồ tố chất không tốt, ngu dốt, chỉ có áo lam kia có chút quan hệ thân thích với gã, căn cơ tu đạo coi như không tệ, còn lại đều không có tác dụng lớn, điều này mới dẫn đến việc tới thời khắc mấu chốt lại theo không kịp người ta, toàn bộ vô dụng đến cực điểm.

Thế nhưng khiến người ta mở rộng tầm mắt chính là, mười phút sau, tổ với số người ít nhất này lại kiên trì thời gian dài nhất, từ khi huyết đằng điên cuồng công kích, chín tổ đã lần lượt có sáu tổ bị trận pháp hút hết pháp lực, tạm thời vô dụng phế bỏ.

Mà ba tổ còn lại vốn hẳn phải chống đỡ không được lực hút mạnh mẽ của trận pháp, đều tê liệt hết mới phải, thế nhưng lại gắt gao chống đỡ được trận pháp trong mưa gió lay động, mà khéo thay đều là hai tổ bên trái phải tổ số năm.

Trương Thư Hạc cảm nhận thấy thể lực có chút cạn kiệt, lập tức lấy ra ống gỗ đào ngẩng đầu lại uống một ngụm, bởi vì uống vội, một dòng rượu trái cây chảy xuống từ khóe miệng y, sau khi uống xong thì thần thức bản thân tiêu hao trước đó rốt cục cũng khôi phục lại toàn bộ. Trong khoảng thời gian mười phút này, y âm thầm quan sát phương thức và số lần tiến công của huyết đằng, hiển nhiên từ trong công kích như mưa rơi khiến người ta vô lực đánh trả đó, ít nhiều vẫn nhìn ra được một chút đầu mối.

Công kích không gián đoạn đương nhiên hiện ra sự biến thái của năng lực huyết đằng, thế nhưng dường như nó lại đang dùng công kích mãnh liệt để che giấu điều gì, những tà vật này trên một trình độ nào đó mà nói, có tư tưởng khá giống dị thú như Kim Trảm Nguyên.

Khoái cảm mà việc giết chết người và việc chậm rãi giày vò mang đến là khác nhau, lúc bình thường nó chắc hẳn sẽ chậm rãi giày vò con mồi dưới móng vuốt như mèo, dù sao những người này đã cùng đồ mạt lộ, tuyệt đối không cách nào đào tẩu khỏi móng vuốt của nó, mà không phải công kích càng ngày càng mãnh liệt như hiện tại.

Sau khi ngẫm nghĩ, Trương Thư Hạc suy đoán rất có thể nó đã nhận thấy được sự tồn tại của hắc báo, cảm thấy uy hiếp, lại hoặc là bản thể đã tiến vào bước tiến hóa then chốt, muốn đám người Khâu động chủ không thể phân thần đối phó bản thể.

Nghĩ đến đây, tinh thần Trương Thư Hạc nhất thời rung lên, tư duy cũng thanh tỉnh hơn rất nhiều. Nếu nó đã có thứ sợ hãi, vậy đương nhiên không phải là không thể chiến thắng, sở dĩ yêu đằng này càng đánh càng hung, là bởi vì có chất dinh dưỡng của bản thể cung ứng, mà bản thể lại cần nó bảo hộ, hai bên có thể nói là một thể, hỗ trợ lẫn nhau.

Chỉ khi ngăn cản được bản thể “trái tim” bên trong lỗ dưới đất tiến hóa thành công, yêu đằng này mới có thể bị áp chế diệt sát triệt để, nếu không nó sẽ không ngừng công kích. Trương Thư Hạc nghĩ đến đây, rốt cục cắn răng một cái, quăng đi sự kinh hoảng trong lòng, cơ hội khó có, bất kể như thế nào cũng phải liều mạng một phen, kế đó vỗ túi vải, một bóng đen chợt nhảy ra.

Một con yêu báo dài hai mét, toàn thân màu đen, chân đạp kim vân đột nhiên xuất hiện trong trận pháp, dẫn tới ánh mắt của tất cả mọi người. Đây là lần đầu tiên hắc báo lấy chân thân xuất hiện trước mặt người khác, nó tuyệt không hóa thành hình người, mà duy trì thân báo, đôi mắt màu tím có chút đạm mạc nhìn Trương Thư Hạc, đối với suy nghĩ trong lòng y, hắc báo sớm đã rõ như lòng bàn tay, căn bản không cần y mở miệng phân phó, liền xoay người đi đến phía cửa lỗ kia.

Mới vừa đi hai bước, liền dừng lại, đột nhiên quay đầu, ánh mắt phức tạp ngưng mắt nhìn Trương Thư Hạc hai lượt, sau đó mở miệng, một khối tinh huyết đỏ như máu lóng lánh trong suốt to bằng trái trứng gà, được phun ra từ trong miệng nó, chậm rãi như có dẫn lực bay về phía Trương Thư Hạc.

Bạn đang �

Trương Thư Hạc thấy thế không khỏi sửng sốt. Hắc báo sau khi nhìn y một lần cuối cùng, liền quay đầu, chỉ cảm thấy thân ảnh nó nhoáng một cái, trước mắt xuất hiện bóng đôi, liền biến mất tại chỗ. Trương Thư Hạc vội vàng nhìn về cửa lỗ phía trước, biết hắc báo đã biến vào, tiến vào đường hầm đó, hẳn là không có vấn đề gì, mà chiến trường cuối cùng nó phải đối mặt, hẳn là vùng không gian trái tim huyết đằng dưới đất.

Lúc này khối máu kia đã nhẹ nhàng bay đến, Trương Thư Hạc quay đầu lại dùng tay trái khẽ nâng trên không trung, cảm nhận thấy dường như thân thể đang chiêu gọi khối máu đã ly thể thật lâu này. Bởi vì trước đây luyện chế cấm thuật, sử dụng nhất định phải là tinh hoa bản nguyên của bản thân mới có thể điều khiển được phó thú, mà tinh hoa bản nguyên khác với tinh huyết bình thường, một thứ có thể chậm rãi điều dưỡng khôi phục, một thứ thì tương đương với thận, sau khi lấy đi vĩnh viễn sẽ không thể phục nguyên.

Mà lúc này, khối tinh hoa bản nguyên này sắp một lần nữa trở lại trong cơ thể, đây không thể nghi ngờ là chuyện y khát vọng nhất từ sau khi hắc báo hóa hình, thế nhưng trên mặt y lại tuyệt không lộ ra vẻ mừng rỡ, trái lại nhíu mày thật sâu. Trước đây y đã thăm dò qua mấy lần, Kim Trảm Nguyên đều chưa từng lộ một chút ý muốn trả tinh huyết lại cho y, dường như còn có ý lấy máu để khống chế, điều này ít nhiều đã để lại cảnh giác và sự kháng cự nơi đáy lòng y.

Thế nhưng lại vào lúc này, đột nhiên không hề phòng bị trả khối máu này lại cho mình, đối với Trương Thư Hạc đã có chút hết hy vọng, thật sự là ngoài dự liệu của y. Y biết rõ Kim Trảm Nguyên luôn luôn tự phụ ích kỷ, thế mà lúc này lại nhả ra thứ đã nuốt vào miệng, vào lúc bình thường gần như có thể nói là đang mơ giữa ban ngày.

Ánh mắt y lần nữa liếc về cửa lỗ phía trước, trong đầu bỗng nhiên có một suy nghĩ mơ hồ, chẳng lẽ hắn sợ thứ bên trong lỗ uy hiếp tới sinh mệnh của hắn, khối máu ở trong cơ thể hắn sẽ liên lụy tới mình?

Lúc này, trong lỗ cách mười mét phía trước đã truyền đến một số tiếng vang, mà yêu đằng bên ngoài dường như cũng nhận thấy được có thứ gì đó đang tiếp cận bản thể, lập tức hiện ra vẻ nóng nảy mãnh liệt, công kích lại tăng thêm mấy lần, Khâu động chủ với những người còn lại đang liều mạng kiềm chế.

Trương Thư Hạc nhất thời nén xuống ý nghĩ trước đó, ánh mắt đặt trên khối tinh huyết trên tay, kế đó thở sâu, há miệng nuốt khối máu vào trong cơ thể, dù sao cũng là tinh hoa bản nguyên của mình, vừa tiếp xúc thân thể liền cực nhanh hòa tan vào trong, y lập tức cảm giác được sinh mệnh lực và tinh khí bị trận pháp rút ra trên người trước đó đều nhanh chóng được bổ sung, ngay cả hấp thu linh khí trong rượu trái cây cũng nhanh hơn phân nửa, có loại cảm giác dâng trào giống như nửa ống máu đột nhiên được bổ sung đầy cả ống, sắp tràn ra ngoài.

Có thể nói, tinh hoa bản nguyên phục nguyên là thời khắc đỉnh phong nhất của Trương Thư Hạc cho tới nay. Mà lúc này Lưu đạo sĩ với áo lam và tất cả những học đồ hữu khí vô lực ngồi dưới đất trong tổ đều chấn kinh nhìn y.

Dưới sự công kích mãnh lực của huyết đằng, trong tổ chỉ có Lưu đạo sĩ với Trương Thư Hạc còn đứng tại chỗ, mà Lưu đạo sĩ đã run rẩy toàn thân, trên mặt tuôn ra mồ hôi lớn như hạt đậu, đã không thể chống đỡ nổi được nữa, mà so sánh ra Trương Thư Hạc vẫn mặt mày hồng hào, nào có nửa hiện tượng kiệt lực, hơn nữa một con báo đột nhiên xuất hiện, lại thêm cảnh tượng quỷ dị nuốt một khối máu trước đó, bọn họ còn không rõ nữa thì đều là kẻ ngu.

Cao nhân theo như lời yêu đằng lúc trước, căn bản không phải áo lam, mà là học đồ dọc theo đường đi bị người cô lập trước mắt này đây, sau sự chấn kinh lại càng uể oải sợ hãi. Người này vậy mà thâm tàng bất lộ, lúc trước có chỗ đắc tội, chỉ hy vọng người này đại nhân có đại lượng không nên tính toán. Những người khác thì còn tốt, áo lam kia đã mấy lần đối nghịch với Trương Thư Hạc, lúc này ngồi trên mặt đất sợ đến mức mặt trắng bệch, yên lặng di chuyển ra phía sau những người khác, hận không thể chui vào cái bóng của người ta, không dẫn tới sự chú ý của Trương Thư Hạc mới tốt.

Lúc này Trương Thư Hạc làm sao còn có thời gian để ý tới trong lòng bọn họ nghĩ gì. Đám người Lưu Hải đang đứng cách y không xa, trước đó tất cả quân sĩ thấy đại trận sắp không chống đỡ được nữa, đều liên tiếp nhìn về phía Trương Thư Hạc. Lưu Hải cũng lo lắng, không biết Trương ca đã xảy ra chuyện gì, hiện tại thấy tình hình này lập tức kinh hỉ nói: “Trương ca!!” Ý ngầm chính là, rốt cuộc anh đã chuẩn bị ra tay rồi!

Chạy mấy bước liền muốn đến gần, Trương Thư Hạc lại rung lên hai cánh tay, đẩy Lưu Hải lui ra xa ba bước, sau khi quát khẽ một tiếng lui ra, liền thoáng giương hai cánh tay, khẽ áp sát trước ngực, đây là thế Hoài Bão Hư Cốc, sau đó hai tay khẽ lật, ngón tay khống chế mộc phù chậm rãi ném lên trên, sau đó ngẩng đầu hai mắt lãnh đạm cực kỳ nhìn về phía huyết đằng muốn quay về quy nhất với bản thể ở xa xa kia, bên môi mỉm cười không mang chút nhiệt độ: “Muốn chạy, không dễ như vậy đau!”

Phù trận do Khâu động chủ bày ra, phù lực bên trong đã tiêu hao bảy tám phần, chỉ cô đơn còn lại động chủ với vài đạo sĩ đang kiên cường chống đỡ, tuy rằng pháp lực của động chủ không yếu, nhưng tiếp tục như vậy trận pháp sẽ không duy trì được bao lâu nữa, mà Trương Thư Hạc đứng trong trận này hơn mười phút, đã sớm nhìn thấu được bảy tám phần cách trận pháp vận hành. Bộ trận pháp thượng cổ này, vốn phải dùng Thất Tinh phù bày ra, có thể công có thể thủ, có thể vây có thể lui, chẳng qua Khâu động chủ chỉ có hai tấm trong đó, một tấm ở trong tay Khâu động chủ, chính là thanh kiếm nhỏ màu vàng kim kia, mà tấm hỏa cầu thuật còn lại ở trong tay Liên Vân đạo trưởng phía sau, năm tấm phù còn lại đều là thay thế phẩm do động chủ nhiều năm nghiên cứu.

Chính một bộ trận pháp khuyết thiếu Thất Tinh phù, có thể nói là sứt mẻ như thế, vậy mà vẫn có thể ngăn chặn được công kích của yêu đằng hơn mười phút, Khâu động chủ nghiên cứu ra trận pháp này đã có thể nói là một vị đại sư trận pháp hiếm có.

Nếu Khâu động chủ đã bày ra đường nét cơ sở của đại trận, như vậy còn lại cứ để cho mình hoàn thành đi!

Kế đó Trương Thư Hạc nhắm mắt, hai ngón tay biến hóa mấy thủ thế phức tạp trước ngực, chợt thấy bảy tấm phù gỗ đào bị ném ra ban nãy chia nhau bắn ra mỗi một phương hướng của đại trận, sau đó trong phù chợt lóe kim quang, bảy tấm mộc phù bắt đầu thong thả di động ở bốn phía đại trận như vòng đu quay, mỗi một lần di động thì màn hào quang bao bọc trận pháp sẽ ngưng thực hơn một tầng.

Mà một bộ Thất Tinh phù khác thì lại bắn ra ngoài trận, rơi xuống bốn phía huyết đằng trở nên thoáng ẩn thoáng hiện, cũng như trong trận pháp, bắt đầu chậm rãi chuyển động xoay quanh huyết đằng, mỗi khi chuyển động một lần, sẽ có kim quang nối tiếp nhau thành sợi, hình thành một hình tròn bất quy tắc, vây huyết đằng vào trong đó.

Khâu động chủ sau khi nhìn thấy vị cao thủ bí ẩn kia rốt cục đã ra tay, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng vị cao nhân này tuổi trẻ ngoài dự liệu của ông, nhưng ông hiểu rõ trong con đường tu đạo chú ý duyên pháp, có khi người tuổi trẻ càng dễ chạm được đến đại đạo hơn so với người lớn tuổi, bất quá, sau cùng khi nhìn thấy Trương Thư Hạc ném ra hai bộ phù, nét mặt liền lập tức trở nên kích động, “Thất Tinh phù? Vậy mà là hai bộ Thất Tinh phù cao cấp!!” Thì thào nói xong, cuối cùng khóe mắt trở nên ướt át, “Tổ sư gia hiển linh, ông trời không vứt bỏ loài người a!!”

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!