Mắt Cười

/

Chương 4

Chương 4

Mắt Cười

6.850 chữ

15-12-2022

4,

Lâm Nghiên chỉ nhớ rõ một hình ảnh duy nhất trước khi ngất xỉu, là một đôi mắt hoa đào trong veo, đáy mắt gợn lên vẻ lo lắng và khẩn trương.

Khi tỉnh lại, người đã ở trong phòng y tế.

“Bởi vì em bị cảm nắng và cảm xúc quá căng thẳng mới bị ngất đi, nhưng mà bây giờ đã truyền dịch, hẳn là không sao.”

Vị đại thần nào nói cho tôi biết, vì sao anh ta còn ở đây!

Chu Lăng Tiêu nhìn sắc mặt hoảng sợ mà ai oán của cô, trong lòng buồn cười, cô nàng này, rõ ràng không có thiên phú khôi hài, sao lại làm anh muốn cười vậy chứ?

Ặc, đại thần mau chóng xuất hiện.

Trưởng phòng ký túc giương nanh múa vuốt đến: “Khai báo thành thật với tớ! Cậu thông đồng với Chu đại soái ca hồi nào! Lần trước còn nói hai người chỉ biết tên nhau! Biết tên thì có thể hôn à!”

“Khụ khụ khụ…buông tay…làm sao tớ đến đây…..” Lâm Nghiên hụt hơi, sức tay cô bạn vẫn mạnh như vậy.

“Còn nói? Chẳng lẽ cậu trông cậy vào tớ bế cậu đến à? Đương nhiên là có người chủ động xin đi giết giặc ~~ hơn nữa, cậu ngất xỉu trong lòng anh ấy, còn để người khác đưa đi sao?”

“Cậu nói là…..” Lâm Nghiên mắt vừa mở ra lại muốn ngất xỉu.

Holy shit! Từ căn tin đến phòng y tế, nếu cô nhớ không lầm, muốn đến nơi phải đi qua phân nửa trường học thì phải? Cái này, cô ở trong lòng người nào đó, huênh hoang đi qua cả trường à!!!

Trưởng phòng ký túc nhìn đôi mắt nhỏ ai oán của cô, sắc mặt kia gọi là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Cậu đừng làm ra vẻ thiệt thòi được không? Có biết bao nhiêu nữ sinh hâm mộ ghen tị hận cậu biết chưa? Vừa hôn lại còn bồng, cậu không phải tối nằm mơ cười đến tỉnh à?”

Lâm Nghiên kinh ngạc gật đầu, lại vội vàng lắc đầu, cô nằm mơ giờ tỉnh lại rồi, nhưng không phải mỉm cười tỉnh lại, mà bị hù dọa mà tỉnh giấc.

“Ăn chút cháo đi, anh mới vừa đi mua.” Chu Lăng Tiêu đi vào, cầm theo một cái cặp lồ ng bằng nhựa.

Trưởng phòng ký túc thấy vậy rời khỏi, trước khi đi còn liều mạng nháy mắt với Lâm Nghiên, đừng làm ra chuyện ngu ngốc! Phải bắt được soái ca! Vì lợi ích của toàn bộ phòng ký túc!

“Khụ khụ, em, khỏe chút nào chưa?” Ánh mắt Chu Lăng Tiêu mơ hồ, người nọ ngất trong lòng anh, anh ít nhiều cũng có phần trách nhiệm.

“Không sao, tôi muốn về.” Lâm Nghiên cúi đầu, giọng nói rầu rĩ.

Chu Lăng Tiêu không thích giọng nói nặng nề chẳng có hơi sức của cô, anh đè vai cô, giọng điệu lạnh lùng nói: “Bác sĩ muốn em ở lại đây quan sát, anh đã giúp em xin nghỉ tiết học buổi chiều, em hãy ở đây nghỉ ngơi.”

“Tôi không cần, làm phiền anh rồi.”

Nhìn thấy bước chân cô hơi mệt mỏi, trong lòng Chu Lăng Tiêu dần dần sinh ra tức giận, vì cô không biết thương thân thể của mình, hay là giận bản thân anh.

Anh có phải nên trực tiếp hơn một chút không? Nha đầu kia, hình như không thích mềm nhỉ? Chu đại soái ca cau mày đầy vẻ khó hiểu.

“Tại sao anh ở trong này?” Vào lớp toán nâng cao lại gặp người này, thực kinh hãi mà.

Ngành khoa học máy tính và ngành của cô đâu có lớp học chung chứ? Nhìn thấy ánh mắt bạn học xung quanh rõ ràng càng mập mờ hơn, Lâm Nghiên cảm thấy mình gặp trở ngại, thấy bản thân mình như người ngoài à.

“À, anh cùng học với em.

Ngồi đây đi.” Chu Lăng Tiêu hết sức tự nhiên lấy đi quyển sách trên bàn bên cạnh, hướng về cô cười cười.

Anh sớm biết nha đầu kia sợ nhất chính là toán nâng cao, thậm chí còn từng hùng hồn nói, chỉ lấy chồng giỏi toán.

Mà toán nâng cao đối với anh mà nói thật sự là việc cỏn con.

Đây không phải đã chứng minh, cơ hội của anh rất lớn sao?

Lâm Nghiên nghẹn họng, vừa định nói “Tôi không cần” thì thầy Lý đã lên bục giảng.

Cô trừng mắt liếc anh một cái, chỉ có thể ngồi xuống.

Đừng chú ý mình đừng chú ý mình ~ trong đầu Tiểu Nghiên điên cuồng niệm chú, thế nhưng có vẻ mọi người vẫn thích đem ánh mắt như có như không dừng lại trên người cô.

Thật muốn mượn áo tàng hình của Harry Potter để mặc.

Vấn đề là, tên đầu sỏ kia ngược lại cũng chẳng nhiều lại, thật là đến đây nghiêm túc nghe giảng, trái lại là Lâm Nghiên bắt đầu không tập trung.

“Bạn học kia, phiền em trả lời câu hỏi này.”

Lâm Nghiên phản ứng một hồi lâu mới nhận ra là đang gọi cô.

Trời à, đề này làm sao cô có thể làm được! Toán nâng cao toán nâng cao, trời chấm dứt toán nâng cao đi!

Lâm Nghiên đang 囧 không biết làm sao thì bàn bên cạnh đẩy qua một tờ giấy.

“Ừm, trả lời đúng rồi, rất chăm chú nghe giảng ~~” Thầy Lý mỉm cười khen một câu.

Sắc mặt Lâm Nghiên ngượng ngùng: “Vừa rồi, cảm ơn anh.” Há miệng mắc quai, Lâm Nghiên cô có tiếng là phân rõ đúng sai, vẫn nên nói lời cảm ơn này.

“Không có gì, giúp bạn gái anh làm bài, anh rất vui.” Dừng một chút, Chu Lăng Tiêu không nhìn thấy sắc mặt kinh ngạc của cô, nói tiếp, “Ừm, sau này con anh học toán, có thể để anh dạy, toán lý hóa máy tính anh đều giỏi, sửa đồ điện bồn cầu dạy toán đều được cả.” Anh phù hợp với tất cả yêu cầu của em, những lời này Chu Lăng Tiêu chưa nói ra, nhưng ánh mắt ngay thẳng kia cũng nói lên rõ ràng.

Lâm Nghiên giật mình, rồi hầm hầm nhìn bóng lưng sắp chạy xa của trưởng phòng ký túc: cậu lại bán đứng tớ nữa rồi!!!

Trong lòng trưởng phòng ký túc xót xa: tớ thật không phải cố ý đâu! Ai bảo Chu đại soái ca phái lão Nhị của phòng bọn họ dùng mỹ nam kế với tớ! Chị đây không chịu nổi nhất là loại nam sinh tiểu thụ hờn tủi này mà ~~~

“Ai là bạn gái của anh hả?” Lâm Nghiên giận dữ liếc anh một cái, gương mặt ngày càng đỏ ửng nóng ran.

“Ờ, vừa rồi anh làm bài cho ai thì chính là người đó.”

“Anh!” Cô chán nản, hoàn toàn chán nản.

“Em xem, nụ hôn đầu tiên của anh đã cho em, bây giờ cả trường đều biết em là bạn gái của anh, không còn nữ sinh nào muốn tới tìm anh, em nói xem, em không chịu trách nhiệm với anh thì ai chịu trách nhiệm với anh đây.” Vô tội lại còn ra vẻ đáng yêu, Chu đại công tử chớp mắt, ý cười đầy mặt.

“Anh!” Có người vô lại như vậy sao? Tại sao rốt cuộc vẫn là lỗi của cô hả?

“Cho nên nói chỉ có như vậy thôi, sau này anh miễn cưỡng đi theo em, em không cần phải làm gì hết, chẳng qua thực hiện nghĩa vụ của bạn gái, đến lúc có con thì ở nhà chăm sóc con anh, cũng không cần phải làm việc gì khác.

Chuyện nuôi sống gia đình giao cho anh là được, ai bảo anh là đàn ông chứ.” Chu Lăng Tiêu nói ra đúng lý hợp tình còn rất đương nhiên.

Mí mắt của Lâm Nghiên lật tới lật lui thật sự trở thành ba mí mắt, người này…..

thật là…..

Rất đáng ghét ~~

“Đi thôi ~~” Chu Lăng Tiêu vô cùng tự nhiên nắm bàn tay nhỏ bé của người nào đó, ý cười trên khoé miệng không thể ngừng lại được.

Một cô gái nào đó ngượng ngùng đi theo sau anh, nhiều năm về sau, con nhỏ cũng đã sinh lâu rồi, cô vẫn nghĩ không ra, lúc ấy tại sao cô im lặng tùy ý để anh nắm tay đi? Còn trở thành như vậy nữa chứ?

Cô hỏi vị tổng giám đốc nào đó, tổng giám đốc Chu lạnh lùng nói: “Ngoài anh ra thì chẳng có người nào muốn em, không đi theo anh thì em đi với ai hả?”

Được rồi, người này, không phải tự kỷ một chút thôi đâu! Lâu rồi chưa ăn gối thần công của cô có phải hay không!

Đang lúc hai vợ chồng vui đùa, ngoài cửa truyền đến một tiếng trẻ con yếu ớt: “Ma ma, đi tiểu đi tiểu ~~”-End-.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!