Mành Chỉ Đỏ

/

Chương 38

Chương 38

Mành Chỉ Đỏ

20.481 chữ

26-02-2023

Sau khoảng gần hai canh giờ dùng kim châm hút độc, tuy rằng Bạch Nghinh Uyên đã đau đớn đến ê ẩm cả người, thế nhưng sự dễ chịu và thoải mái lúc độc được hút ra bên ngoài thì nàng vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng.

Sau khi đám cung nữ đi đi vào vào ba lần, mỗi lần đi ra là lại xách theo một chậu nước nóng ngấm màu máu đỏ thẫm, lòng Tiêu Nhược Cẩn không khỏi lo lắng như kiến bò trong chảo nóng, cứ chốc chốc lại chép miệng rồi ngó vào bên trong tẩm cung.

Mất nhiều máu như vậy, liệu nàng không bị làm sao chứ?

Câu hỏi ấy cứ quanh đi quẩn lại trong đầu người, khiến người bứt rứt chẳng yên.

Mãi đến khi trông thấy Lục Lâm Nguyên bước ra bên ngoài, trên trán y đã lấm tấm những giọt mồ hôi, người chẳng buồn màng đến uy nghiêm của Thiên tử liền tức tốc chạy thật nhanh đến chỗ Lục Lâm Nguyên rồi hỏi:

“Nàng ấy thế nào rồi?”

“Thưa hoàng thượng, độc này ngấm vào trong cơ thể của nương nương đã lâu, thảo dân không thể miễn cưỡng trong một lần mà có thể rút hết chất độc ra bên ngoài, chỉ đành mỗi ngày sẽ hút độc một chút, tuy rằng sẽ mất thời gian, nhưng cách này sẽ không gây mạo hiểm đến tính mạng nương nương.”

Tiêu Nhược Cẩn thở phào nhẹ nhõm, sau đó người phân phó đám cung nữ chuẩn bị cho Lục Lâm Nguyên một căn phòng ở gần với Nam Uyển cung để tiện theo dõi bệnh tình của nàng.

Một nam nhân khác ngoài hoàng thượng sống trong hậu cung, đây là tiền lệ từ khi khai quốc đến giờ Đại Trần Quốc vẫn chưa có.

Điều đấy là đủ để chứng minh Tiêu Nhược Cẩn đã đặt niềm tin và sự kỳ vọng vào Lục Lâm Nguyên như thế nào.

Tiêu Nhược Cẩn sau khi phân phó cẩn thận thì liền vội vàng đi vào trong tẩm cung thăm quý phi, còn Lục Lâm Nguyên chỉ biết thở dài rồi đi về hướng phòng đã được chuẩn bị riêng cho mình.

Đột nhiên có một giọng nói lanh lảnh vang lên khiến y giật mình quay ra đằng sau.

“Lục Lâm Nguyên, được phụ hoàng của bản công chúa đãi ngộ như vậy, huynh còn có gì không hài lòng mà đứng đấy thở ngắn than dài thế?”

Trông thấy nàng, Lục Lâm Nguyên bật cười nói:

“Lục mỗ đã từng được vinh hạnh trông thấy dung mạo và phong thái của quý phi thời nương nương còn trẻ, nương nương khi ấy hiền thục, nhu mì và tao nhã khôn cùng.”

Nàng hếch mũi lên trời tự đắc:

“Đương nhiên rồi, mẫu phi của ta năm xưa chính là Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân mà, không có một nữ nhân nào trong thiên hạ này có thể sánh được với mẫu phi.”

Nói rồi, nàng lại cảm thấy khó hiểu, bèn hỏi:

“Được gặp Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, huynh không cao hứng thì thôi, tại sao còn phải thở dài?”

Lục Lâm Nguyên đưa mắt nhìn lên cành mai trắng khẳng khiu giữa trời Đông giá lạnh, thầm cảm khái:

“Cây héo gặp Xuân đâm chồi lại, đâu ai hai lần tuổi thiếu niên.

Năm xưa lần đầu tiên gặp quý phi, nàng ấy vẫn còn là một tiểu cô nương xinh đẹp, chẳng ngờ giờ đây đã trở nên héo úa như vậy rồi.

Thật đáng tiếc.”

Nàng đi đến bên cạnh y rồi hỏi:

“Huynh có biết gì về quá khứ của mẫu phi không? Ta đã từng hỏi người nhiều lần, thế nhưng người cứ luôn trốn tránh nhắc về quá khứ của người.”

“Tại sao công chúa lại nói như vậy? Chuyện này không phải chỉ cần hỏi hoàng thượng là được sao?”

Nàng lắc đầu đáp:

“Phụ hoàng chỉ nói rằng người là thiên kim tiểu thư của Bạch gia, đến năm người mười tám tuổi thì tiến cung, nhưng ta không thể tin được.

Nếu mẫu phi của ta thực sự chỉ là một thục nữ chốn khuê phòng, vậy thì danh xưng Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân là từ đâu mà có, đại danh một trong lưỡng cầm Đại Trần Quốc là từ đâu mà ra? Không phải những mỹ từ này đều xuất phát từ Bách Hiểu Đường vốn chỉ bàn luận đến chuyện giang hồ thôi sao?”

Lục Lâm Nguyên thở dài nói:

“Nói vậy có nghĩa là công chúa đang nghi ngờ rằng quý phi nương nương không phải thiên kim tiểu thư của Bạch gia, mà lại là một nữ tử chốn giang hồ sao?”

“Không.”

Nàng cứng rắn đáp:

“Người đúng là thiên kim tiểu thư của Bạch gia, thế nhưng người cũng đã từng lưu lạc giang hồ, chỉ là ta không biết tại sao người lại phải làm như vậy mà thôi.”

Lục Lâm Nguyên trầm lặng suy nghĩ, lòng không biết có nên nói cho nàng sự thật hay không.

Cuối cùng y chỉ thở dài rồi đưa tay xoa đầu nàng.

“Công chúa, rồi sẽ có một ngày người biết được sự thật, thế nên đừng lo nghĩ quá nhiều mà làm gì.”

Nàng cứ để mặc y xoa đầu nàng như vậy, sau một hồi trầm lặng thì nàng mới lên tiếng hỏi:

“Lục Lâm Nguyên, hình như huynh biết rất nhiều chuyện về quá khứ của mẫu phi ta có đúng không? Liệu huynh có phải cố nhân của mẫu phi không, liệu buổi sáng hôm ấy chúng ta gặp nhau có phải là sự tình cờ thật hay không?”

Lục Lâm Nguyên bật cười nhìn nàng:

“Công chúa, sao người có nhiều câu hỏi như vậy.

Lục mỗ đã nói rồi, những chuyện này rồi công chúa sẽ biết hết thôi, thế nên người không cần phải quá lo lắng.”

Nàng nghe vậy thì đã biết rằng y chẳng có ý định nói với nàng một lời nào, đành phải miễn cưỡng gật đầu.

“Mong là như vậy.”

Nói đoạn, nàng cầm lấy tay y rồi tươi cười nói:

“Thôi được rồi, không làm khó huynh nữa.

Dù gì lần này huynh đến đây là để chữa bệnh cho mẫu phi, đương nhiên bản công chúa sẽ thay phụ hoàng đón tiếp huynh thật chu đáo.”

Y phì cười một tiếng rồi nói:

“Nếu vậy thì đành làm phiền công chúa rồi.”

Buổi tối hôm ấy, sau khi nhàn nhã tắm rửa bằng nước nóng được cung nữ hầu hạ, Lục Lâm Nguyên khoan khoái vươn vai ưỡn lưng rồi nằm phịch lên giường, lòng thầm nghĩ cuộc sống vương giả thực sự là quá sung sướng.

“Lục Lâm Nguyên, huynh có ở trong đó không?”

Nghe thấy tiếng nàng gõ cửa, Lục Lâm Nguyên liền đáp lại:

“Có.”

Chẳng đợi y phải lên tiếng đồng ý, nàng đã mở tung cánh cửa ra, trên gương mặt non nớt hào hứng nở nụ cười:

“Ta nghe hạ nhân nói rằng huynh vẫn chưa ăn tối đúng không, vừa hay ta cũng chưa ăn, nhân tiện dùng bữa ở đây với huynh có được không?”

Lục Lâm Nguyên cười đáp:

“Rất sẵn lòng, thưa công chúa.”

“Tỷ tỷ à, chỉ là cùng ăn một bữa mà thôi, sao tỷ còn phải hao tâm tổn sức như thế? Lục huynh, huynh có biết không, tỷ ấy đứng canh ở trước cửa phòng huynh bao lâu rồi, chờ huynh tắm xong mới gõ cửa phòng đấy.”

Tiêu Nhuận ở bên cạnh ngáp ngắn ngáp dài nói, khiến cho gương mặt nàng đỏ bừng lên.

“Đệ… đệ nói cái gì thế hả? Ta chỉ tình cờ đi ngang qua đây thôi mà!”

Lục Lâm Nguyên bật cười nhìn cảnh tượng này, sau đó y đứng dậy rót ba chén trà, đon đả mời:

“Công chúa, hoàng tử, hai người có lòng như thế thật khiến Lục mỗ cảm động.”

Tiêu Nhuận nhanh chóng ngồi xuống uống một hớp trà rồi nói:

“Lúc chỉ có ba người chúng ta ở đây, Lục huynh không cần gọi chúng ta là hoàng tử hay công chúa gì cả, cứ xưng hô như lần đầu gặp mặt vẫn là thoải mái nhất.”

Nàng cũng lên tiếng tiếp lời:

“Đúng thế, hai chúng ta gọi huynh là Lâm Nguyên, huynh cứ gọi hẳn tên chúng ta ra cũng được.”

“Vậy… Tiêu Nhuận đệ, Lung Nguyệt muội, có thể ăn cơm được rồi chứ? Ta đói quá.”

Nàng hào hứng đáp:

“Đương nhiên là được.

Người đâu, ngự thiện phòng hôm nay chuẩn bị những món gì đều mang cả lên đây đi.”

Nàng vừa ra lệnh, chỉ một chốc sau, những đĩa đồ ăn đẹp mắt nóng hổi đã được bày biện trên bàn, nhìn trông vô cùng đặc sắc.

Lục Lâm Nguyên lần đầu được nhìn thấy một bữa ăn hoành tráng như thế này khiến y không khỏi nuốt nước miếng mấy lần.

“Vậy… Lục mỗ không khách sáo nữa.”

Dứt câu, y liền nhanh chóng động đũa giải quyết chỗ thức ăn trên bàn.

Nàng với Tiêu Nhuận cũng chẳng tỏ ra yếu thế, hứng khởi thưởng thức cao lương mỹ vị cùng y.

Đến khi cả ba người đã lưng lửng bụng, Tiêu Nhuận mới lên tiếng:

“Lâm Nguyên huynh, có điều này ta vẫn luôn ngưỡng mộ huynh.”

“Là chuyện gì thế?”

Lục Lâm Nguyên hạ đôi đũa xuống tò mò hỏi.

Tiêu Nhuận cười rồi nói:

“Lúc phụ hoàng nói với huynh rằng nếu huynh có thể chữa được cho mẫu phi, người sẽ ban cho huynh tiền tài, danh vọng lẫn mỹ nhân.

Khi đó ta cứ nghĩ rằng huynh sẽ xin người ban cho huynh một chức quan, hoặc là để huynh làm việc trong Thái y viện, chẳng ngờ điều duy nhất huynh muốn lại là chữa khỏi được cho bằng hữu của huynh.”

Tiêu Nhuận nhẹ nhàng đứng lên rồi chắp tay với Lục Lâm Nguyên.

“Tấm lòng hiếm có vì bằng hữu như vậy, trong thiên hạ này liệu có được mấy người? Lâm Nguyên huynh, Tiêu Nhuận ta vô cùng bội phục huynh.”

Lục Lâm Nguyên vội đi đến đỡ lấy hai tay của Tiêu Nhuận, y bối rối nói:

“Lục hoàng tử, người hành lễ như vậy với ta quả thực khiến ta hổ thẹn.”

“Ta không dùng thân phận Lục hoàng tử để hành lễ với huynh, mà ta dùng thân phận của một người quân tử để cảm khái về tấm lòng hết mình vì bằng hữu của huynh.

Có thể kết giao với người như huynh quả thực là phúc phận của Tiêu Nhuận ta.”

Tiêu Nhuận nghiêm túc nói, dứt câu, Tiêu Nhuận còn cúi người thêm một lần nữa khiến cho Lục Lâm Nguyên lại càng tỏ vẻ bối rối.

“Lâm Nguyên, lần này cả ta và đệ ấy đều nợ huynh một ân tình, thế nên chút lễ này cũng chẳng thể thiếu Lung Nguyệt ta được.”

Nói rồi, nàng cũng đứng bên cạnh Tiêu Nhuận, chắp tay rồi hơi cúi người.

“Ta không dùng thân phận Cửu công chúa để hành lễ với huynh.

Lâm Nguyên, ân tình ngày hôm nay của huynh, Lung Nguyệt ta nhất định sẽ báo đáp.”

Lục Lâm Nguyên thở dài nhìn hai người tỷ đệ này.

Bọn họ nào có biết nếu như không có bọn họ ngày hôm nay, làm sao y có thể lại được một lần nữa nhìn thấy vị tiểu tỷ tỷ của y, làm sao có thể lại một lần nữa được hồi tưởng về khoảng thời gian êm đềm khi trước.

Y giúp bọn họ cũng chính là giúp cho bản thân y, thế nên lễ này của bọn họ thật khiến y cảm thấy hổ thẹn trong lòng.

“Có thể được hai người coi trọng như vậy cũng chính là phúc phần của Lục mỗ.

Hai người yên tâm, ta nhất định sẽ dốc hết tất cả tâm sức để chữa khỏi được cho mẫu phi của hai người.”

Cả ba người cùng mỉm cười, sau đó trở về bên ghế ngồi của mình để tiếp tục bữa ăn còn đang dang dở.

Lục Lâm Nguyên sau những câu kì kèo của Tiêu Nhuận và Lung Nguyệt thì đã buông đũa xuống, sau đó hứng khởi kể cho hai người nghe về những chuyện ly kỳ trong chốn giang hồ mà y đã gặp phải trên con đường hành y cứu người.

“Trước cửa y quán nhỏ bé đó, Ngọc Minh Kiếm Tiên một người một kiếm tả xung hữu đột chặn đánh toàn bộ hơn năm mươi đệ tử của phái Côn Luân.

Trận khổ chiến đó kéo dài từ khi mặt trời vừa đổ bóng đến lúc chiều tà, cho đến khi tên đệ tử cuối cùng của phái Côn Luân ngã xuống, Ngọc Minh Kiếm Tiên vẫn cầm kiếm hiên ngang đứng trước cửa y quán, phong thái khi đó của y cho đến bây giờ ta vẫn chẳng thể nào quên được.”

Tiêu Nhuận với nàng cùng ồ lên một tiếng, nàng hứng khởi hỏi:

“Vậy tại sao Ngọc Minh Kiếm Tiên lại phải chặn đánh những tên đệ tử của phái Côn Luân, hình như hắn ta đang bảo vệ điều gì đó đúng không?”

Lục Lâm Nguyên gật đầu cười đáp lại:

“Đúng là như thế.

Khi ấy Ngọc Minh Kiếm Tiên đang bảo vệ người con gái mà y yêu thương nhất trên đời này.”

“Vậy cô nương ấy là ai?”

Lục Lâm Nguyên trong một thoáng bỗng chốc trầm mặc, sau đó y liền cười nhẹ:

“Ta không nhớ tên cô nương ấy nữa, ta chỉ biết rằng cô nương ấy đẹp tựa tiên nữ giáng trần vậy, tiếc rằng giờ đây cô nương ấy đã chết rồi.”

“Chết rồi?”

Nàng hụt hẫng lặp lại lời y nói, trong tâm không khỏi dấy lên những đợt chua xót.

Cho dù cô nương ấy với nàng chẳng có một chút quan hệ nào, thế nhưng sự đồng cảm của thiếu nữ vẫn là một điều gì đấy thật khó nói, giống như một sợi dây được đan kết lại với nhau, cho dù có đi bao nhiêu đường đi chăng nữa, chung quy lại cũng chỉ có duy nhất một kết quả.

Lục Lâm Nguyên thôi không kể chuyện buồn nữa, y liền nghĩ ra mấy câu chuyện hài hước mà y đã từng trải qua.

Sau một hồi, không khí lại được khoác lên mình lớp màu tươi tắn rộn rã tiếng nói cười.

Đến tầm canh Hai thì bữa ăn mới kết thúc.

Nàng với Tiêu Nhuận vì quá vui vẻ mà đã ngủ gật ngay trên bàn.

Lục Lâm Nguyên khẽ mỉm cười rồi ôm lấy cả nàng và Tiêu Nhuận đặt lên trên giường y, sau đó y một thân một mình ngồi bên ngoài lan can trông ra hồ Hoa Thanh để hóng những làn gió đêm Đông lướt qua da thịt.

Y lặng lẽ ngồi đó, lặng lẽ cất lên tiếng hát trầm buồn.

“Tiệc tan, cuộc rượu chưa tàn,

Dưới trăng tản bộ, an nhàn mình ta.

Trong vườn sáo nhị hát ca,

Lầu cao soi tỏ, đuốc hoa dẫn đường.

Cuối hè ve đổ cung thương,

Sang thu cánh nhạn vấn vương chốn nào?

Giấc nồng, tỉnh mộng chiêm bao,

Tay còn nâng chén rượu đào chưa say!”

Hơi lạnh một chút, nhưng ít nhất những cơn gió Đông này còn có thể khiến y giữ được một chút tỉnh táo.

“Lâm Nguyên, huynh đang buồn chuyện gì có đúng không?”

Tiếng nói khẽ khàng phát ra từ sau lưng, y cúi đầu rồi thở dài nói:

“Công chúa, là ta đã làm người thức giấc rồi sao?”

Nàng lặng lẽ đến ngồi kế bên y, đôi mắt trông ra hồ Hoa Thanh rồi đáp:

“Ta vốn dĩ đâu có ngủ, vừa rồi là giả vờ đấy.”

Lục Lâm Nguyên bật cười:

“Nếu vậy thì khi nãy mạo phạm người rồi.”

Nàng lẳng lặng nhìn nụ cười của y, nàng chợt cảm thấy rằng chẳng có nụ cười nào của người thiếu niên này là thật cả.

Dù rằng lúc nào đối diện với nàng, y cũng trưng ra được vẻ mặt tươi cười khoáng đoạt của thiếu niên anh tuấn, coi cuộc đời đối với y chính là sự ngông cuồng của tuổi trẻ, thế nhưng giờ đây khi nhìn thấy bóng lưng ảm đạm cô tịch dưới ánh trăng bên hồ, nghe thấy giọng hát chất chứa những mối tâm sự ngổn ngang của y, lòng nàng không khỏi se lại.

“Giấc nồng, tỉnh mộng chiêm bao, tay còn nâng chén rượu đào chưa say! Lâm Nguyên, huynh có còn nhớ cái lúc huynh cầm lấy tay ta, huynh đã nói ta giống một cố nhân của huynh, vậy… cố nhân trong lời huynh nói là ai thế?”

Nàng khẽ khàng hỏi y.

Lục Lâm Nguyên đã buông bỏ lớp mặt nạ tươi cười cố hữu, giờ đây trong đáy mắt y chỉ có một màu đen u buồn tịch mịch, y đáp lại:

“Tỷ ấy… là một người con gái không biết lượng sức mình.

Tỷ ấy luôn ngốc nghếch nghĩ rằng chỉ cần bản thân âm thầm chịu đựng tất cả những nỗi đau khổ thì người bên cạnh tỷ ấy sẽ cảm thấy hạnh phúc.

Chỉ cần hi sinh một mình bản thân, bằng giá nào đi chăng nữa tỷ ấy cũng nhất quyết không từ nan.

Ngốc nghếch, ngốc nghếch đến mức cùng cực!”

Lục Lâm Nguyên khẽ nghiến răng, y nâng đầu gối lên rồi kê cằm lên đó.

Sự im lặng đến đáng sợ bất chợt dấy lên giữa hai người, khiến cho nàng không khỏi cảm thấy nặng lòng.

Bàn tay nàng cứ nâng lên rồi lại hạ xuống giữa không trung, nàng thực sự muốn an ủi Lục Lâm Nguyên, thực sự muốn để y biết rằng bên cạnh y vẫn còn có người luôn đứng về phía y.

Sau những lần ngập ngừng khó tả, cuối cùng nàng cũng có thể gom đủ dũng khí mà quàng vòng tay ôm lấy Lục Lâm Nguyên, để cho cơ thể dựa nặng vào người y rồi nói:

“Lâm Nguyên, khổ cực cho huynh rồi.”

Lục Lâm Nguyên có lẽ là vô cùng bất ngờ về cái ôm đường đột này của nàng.

Y hơi co người lại, đôi mắt anh tuấn của y nhìn nàng với vẻ không tin:

“Công chúa, người…”

“Hãy để ta ôm huynh một lát, được không? Ta trước giờ chưa từng ôm một nam nhân nào khác ngoài huynh.

Ta thực sự không hiểu bản thân ta đang muốn gì nữa…”

Nàng đáp lại bằng một giọng nói thẹn thùng đứt quãng và những câu nói chẳng đầu chẳng đuôi.

Nàng biết Lục Lâm Nguyên đã có người trong lòng rồi, vốn dĩ đã chẳng còn chỗ cho kẻ đến sau là nàng nữa, thế nhưng sao lòng nàng vẫn cứ mơ tưởng mãi về những mộng cảnh chẳng có thật.

Nàng tuy chưa trải qua những chuyện tình yêu, song nàng vẫn biết y yêu một người con gái như vậy quả thực là điều chẳng dễ dàng gì.

Nàng ấy hiến dâng cả trái tim và thể xác cho tình yêu, chẳng còn giữ lại một điều gì cho bản thân.

Lục Lâm Nguyên chê nàng ấy ngốc nghếch, nhưng sao giờ đây nàng lại thầm cảm thấy ngưỡng mộ người con gái ngốc nghếch ấy có thể gặp được người để mình tự nguyện trao trọn tất cả hương sắc tuổi xuân của thiếu nữ.

Nếu có thể, nàng cũng muốn ngốc nghếch như vậy một lần.

“Tỷ ấy đã đi đâu rồi?”

Nàng khẽ khàng hỏi, lòng thầm sợ hãi khi nghĩ đến kết cục có lẽ là chẳng tốt đẹp gì của một người con gái như vậy.

“Tỷ ấy… đã xuất giá rồi, lấy một người mà tỷ ấy không yêu.”

Lục Lâm Nguyên hờ hững đáp lại.

Nàng sau một hồi do dự mới khẽ hỏi tiếp:

“Vậy… huynh vẫn còn yêu tỷ ấy sao?”

Lục Lâm Nguyên lắc đầu khiến nàng chưng hửng.

“Không, ta không còn yêu tỷ ấy.

Công chúa, người suy diễn quá nhiều rồi.”

Nàng ấp a ấp úng nói:

“Nhưng… bộ dạng vừa rồi của huynh…”

Lục Lâm Nguyên khẽ bật cười rồi đưa ống tay áo quệt ngang qua khóe mi.

Y đáp:

“Ta rất yêu quý tỷ ấy, có thể khi trước cũng đã từng có những suy nghĩ quá phận, nhưng ta chưa từng nghĩ có một ngày có thể cùng tỷ ấy trở thành một đôi.

Ta không muốn cưỡng cầu nhân duyên, càng không muốn để đóa hoa mai ấy trở nên tàn úa héo hắt như hiện tại.

Công chúa, người có nghĩ Lục mỗ là một người khẩu thị tâm phi không?”

Nàng bật cười thành tiếng, cảm giác vui sướng giống như vừa tìm lại được những điều đã mất lâu ngày trong những ngăn kéo của thời gian.

Nàng nắm chặt hai tay lại với nhau mà hỏi:

“Lâm Nguyên… huynh cảm thấy ta là một người thế nào?”

Lục Lâm Nguyên hơi giật mình khi nghe câu hỏi của nàng.

Lúc y quay đầu sang nhìn nàng thì nàng liền nghiêng mặt sang hướng khác để tránh ánh nhìn của y.

Nàng không muốn Lục Lâm Nguyên nhìn thấy vẻ mặt có lẽ là đang đỏ rực lên của mình.

Lục Lâm Nguyên khẽ mỉm cười, y đáp:

“Hồn nhiên, hoạt bát, vô cùng thú vị.”

Nàng hơi bĩu môi:

“Sao nghe giống như huynh đang khen một đứa trẻ vậy?”

Lục Lâm Nguyên bật cười nói:

“Công chúa có thể hiểu theo nghĩa khác mà.”

Nàng dí dí ngón tay xuống bậu lan can, lòng cứ ngần ngừ mãi về câu hỏi trong đầu.

Sau một hồi lấy đủ dũng khí, cuối cùng nàng cũng lên tiếng:

“Vậy… so với vị tỷ tỷ đó của huynh, ta…”

Nàng chợt cảm thấy câu hỏi này thật kỳ quái, bèn vội vội vàng vàng lên tiếng giải thích:

“Không… ý ta không phải như thế… Lâm Nguyên… huynh đừng suy diễn lung tung!”

Lục Lâm Nguyên bật cười nhìn dáng vẻ hốt hoảng của nàng.

Y đưa tay dịu dàng xoa mái tóc nàng rồi đáp:

“So với tỷ ấy, công chúa phóng khoáng tự do hơn rất nhiều.”

“Vậy… huynh có thích người phóng khoáng tự do không?”

“Hả?”

Lục Lâm Nguyên vô thức lên tiếng.

Nàng nhắm tịt mắt lại rồi nói thật to:

“Hả cái gì mà hả? Trả lời đi!”

Đến lúc này thì Lục Lâm Nguyên mới hiểu tiểu cô nương bên cạnh muốn nói gì với y.

Y bật cười rồi gật đầu:

“Thích.”

Nghe được câu trả lời của Lục Lâm Nguyên, nàng thở phào sung sướng, sau đó lôi từ trong tay áo một chiếc vòng đan màu đỏ mảnh mai đưa đến trước mặt y.

Nàng ngập ngừng nói:

“Đây là chiếc vòng mà mẫu phi đã đeo cho ta từ khi ta vừa mới chào đời.

Người nói rằng nếu như ta gặp được người mình thích thì hãy tặng cho người ấy chiếc vòng đan này để bày tỏ tâm nguyện của mình.”

Lục Lâm Nguyên nhẹ nhàng cầm lấy chiếc vòng đan.

Y nâng chiếc vòng lên ngang tầm mắt rồi dịu dàng cười:

“Công chúa, vậy tâm nguyện của người là gì?”

“Huynh…”

Nàng cố nuốt xuống tất cả những cảm xúc ngượng ngùng, thở thật mạnh một hơi rồi nói:

“Ta muốn huynh nhận chiếc vòng đan này rồi chờ ta trưởng thành.

Đến khi nụ hoa năm ấy trở thành một đóa hoa nở rộ rạng rỡ, huynh hãy đến đón ta, ta sẽ trả lại cho huynh những tháng ngày huynh đã chờ đợi.”

“Công chúa…”

Nàng biết điều này đối với Lục Lâm Nguyên mà nói thực sự quá vội vã, thế nhưng chỉ cần y nguyện ý chờ nàng trở thành một người con gái thành thục, nàng nhất định sẽ không để những năm tháng đã qua của y trở thành bong bóng bọt nước.

Những sợi chỉ mảnh mai đó là tâm nguyện của nàng, là tình ý của thiếu nữ lần đầu tiên biết thế nào là rung động.

Nàng đã đưa chiếc vòng đan đó cho y thì cũng là đã định cả đời này sẽ gắn bó cùng y.

Lần đầu tiên lâm trận này, mong rằng y sẽ không để nàng phải thua đến độ không còn một manh giáp.

“Chỉ đỏ kết nút tình ái.

Chỉ đỏ thắt chặt những mối tương tư trong lòng.

Chỉ đỏ buộc lại những sợi tình cảm vấn vương suốt bấy lâu nay.

Chỉ đỏ gói gọn nỗi niềm mong ước nhỏ nhoi của chàng.”

Nàng ngơ ngác hỏi:

“Lâm Nguyên, huynh vừa hát cái gì vậy?”

Lục Lâm Nguyên mỉm cười xoa đầu nàng, y đeo chiếc vòng đan thật cẩn thận lên tay rồi nói:

“Nàng và ta đều là những con người bé nhỏ giữa thế gian rộng lớn.

Nếu có một ngày thất lạc nhau, nàng và ta hãy cùng ngân lên khúc ca tương tư khi nãy.

Đến lúc ấy ta nhất định sẽ trở về để cùng nàng thực hiện lời hẹn ước hôm nay.”

“Lời hẹn ước…”

Nàng lẩm bẩm trong vui sướng…

Lời hẹn ước về những ngày bạc đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm…

Thời gian cứ như vậy mà lặng lẽ trôi.

Gió Đông lại thổi lướt trên mặt hồ tĩnh lặng, khiến cho tóc mai của nàng bay bay.

Nàng lặng lẽ dựa đầu vào vai chàng, lòng thầm mơ tưởng đến những tháng ngày ngập tràn hương sắc của tương lai.

Một tương lai chỉ có chàng, chỉ có nàng, hai người cùng dựa dẫm vào nhau đi hết quãng đời còn lại trong ái ân một đời một kiếp.

Nàng đã từng mơ tưởng đến một cuộc đời giản đơn mà hạnh phúc như vậy.

Song, số phận trêu ngươi và thực tại khắc nghiệt đã đưa đẩy mảnh tình duyên ấy đến những đoạn trường đầy rẫy bi thương và căm hận mà cả hai người chẳng thể lường trước được.

“Bách niên ân ái song tâm kết,

Thiên lý nhân duyên nhất tuyến khiên.” (*)

(*) Trăm năm ân ái hai lòng buộc,

Ngàn dặm nhân duyên, một sợi ràng.”

Hai mươi năm sau, gió nổi mây vần, trăng tàn sao thưa, chàng vẫn là Lục Lâm Nguyên thuở ấy, nhưng nàng đã chẳng còn là Lung Nguyệt năm nào.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!