Chương 9

Mãi Mãi Là Bao Xa

9.238 chữ

14-12-2022

Dường như mùa thu đã về.

Lá vàng rơi rụng nơi nơi cùng mây trời u ám khiến cho vườn trường được xây dựng từ trăm năm trước bỗng nhiên lộ ra lịch sử thê lương của nó. Ký túc xá một màu xám xịt tựa như phủ đầy bụi cổ tích xưa cũ,những mảng tường bị năm tháng bào mòn bong tróc…

Ngày đầu tiên quay lại sân trường, Lăng Lăng đứng trước ký túc xá ngẩng đầu lên, hy vọng có thể tìm trên bầu trời bao la một tia nắng mặt trời của riêng cô, soi sáng cõi lòng tối tăm mờ mịt. Ngờ đâu, gió mạnh nổi lên, một giọt nước mưa rơi trên mặt cô, lạnh lẽo thấm vào da thịt.

Thật bắt nạt con người ta quá đi!!!

Cô vội vàng xách túi hành lý bên chân thu hết tốc lực chạy vào ký túc xá. Hành lang âm u, thỉnh thoảng vài có vài chú chuột nhắt (Micky Mouse) chạy qua chạy lại, cô cảnh giác nhìn về phía góc nhà vệ sinh, bước chân nhanh hơn. Chạy lên cầu thang, cô hít vào một hơi thật sâu, nới lỏng cảnh giác, ngửi thấy một mùi mốc meo hòa trộn với mùi xà phòng giặt lượn lờ trong không khí ẩm ướt.

“Haiz!” Lăng Lăng đẩy cửa phòng ngủ, tiện tay vứt bừa túi hành lý trên mặt đất, thở dài một hơi: “Trường mình nếu không nỡ đập bỏ mấy tòa nhà ký túc xá mang giá trị kỷ niệm này thì sao không trương biển di sản quốc gia cho mọi người tới tham quan luôn đi, còn có thể giúp trường kiếm thêm thu nhập!!!”

Liên Liên đang thu dọn đồ đạc vừa nghe thấy tiếng Lăng Lăng, lập tức xoay người nhìn về phía cô: “Cậu trở lại rồi à? Báo cho cậu một tin tốt, tớ vừa đi xem kết quả, cậu qua truông tất cả các môn!”

“Thật không? Thành tích của cậu có đủ để lên thẳng thạc sĩ không? “

“Không chắc nữa, bảng thành tích vẫn chưa được dán!”

“Vậy à!” Cô biết Liên Liên khiêm tốn, nếu Liên Liên nằm trong top ba mà còn không được học thẳng lên thạc sĩ thì trên đời này còn gì công bằng chứ!

“Phải rồi!” Liên Liên nói: “Còn một tin tốt hơn nữa, ký túc xá di tích lịch sử của chúng ta cuối cùng cũng được nối mạng, từ nay về sau cậu có thể lên mạng ngay trong phòng rồi.”

Diêu Diêu hưng phấn tiếp lời: “Đúng vậy! Tớ với Lâm Lâm ngày mai muốn đi siêu thị điện tử mua máy tính, cậu đi cùng không?”

Ngoài trời mưa to đập vào cửa sổ, từng tiếng từng tiếng đánh vào lý trí của cô. Trong phút xúc động, cô nghĩ muốn add lại số QQ của anh, nếu không thể thường xuyên chat với nhau như ngày trước thì thi thoảng thăm hỏi vài câu tình hình gần đây cũng tốt…

Lòng cô nhất thời rối bời, vô định nhìn gió táp mưa sa ngoài cửa sổ nói: “Tớ không đi, tớ cai mạng rồi.”

“Gì cơ?” Diêu Diêu lại bắt đầu la hét.

Liên Liên khoát tay, nói với giọng không tin tưởng: “Thôi đi, cậu mà cai net thì tớ cũng cai cơm luôn.”

“Chết đói cậu ráng chịu!”

Một tuần sau, trong khi Lăng Lăng cặm cụi giải đề tiếng Anh cấp bốn, tiếng tin nhắn bạn bè trên mạng của Lâm Lâm không ngừng vang lên, từng tiếng chói tai như kim châm sắc nhọn đâm vào lòng Lăng Lăng.

Lăng Lăng nhiều lần tưởng như muốn hét vào mặt cô ấy: Cậu mang headphone vào được không?!

Nhưng cô không làm vậy, cô vẫn im lặng nhìn vào đề thi thầm bái lạy người ra đề sao có thể đặt nhiều cạm bẫy tinh vi đến thế!

Liên Liên đi qua nhìn vào mặt cô, tựa như đang nhìn một người hoàn toàn xa lạ: “Cậu cai net thật đó hả? Anh bạn khoa học gia của cậu…”

Cô kịp thời ngắt lời: “Bao giờ cậu cai cơm!?”

“Lâm Lâm!”

Liên Liên lập tức nói sang chuyện khác: “Phiền cậu tắt giùm cái âm thanh rùng rùng ấy đi, ký túc xá của chúng ta chống rung không tốt lắm đâu.”

“Ối!” Lâm Lâm đang chat cùng n người nhanh chóng tắt loa, tiếp tục điên cuồng đánh máy. Lăng Lăng xoa xoa khuôn mặt tròn trĩnh nhỏ nhắn đáng yêu của Liên Liên, cười hiểu ý.

“Cậu thiện lương hiểu lòng người như vậy, tớ làm sao nhẫn tâm để cậu đói chết được chứ!!!” Liên Liên gỡ tay cô ra, nghiêm mặt hỏi: “Cậu tính thi lên thạc sĩ hay đi kiếm việc làm?”

Có người nói: Lên thẳng thạc sĩ là heo, thi thạc sĩ là chó, đi làm thì còn thua cả heo lẫn chó! Vấn đề này cô đã sớm cân nhắc qua, cô không thích làm con vật nào trong đó cả! chuyên môn đâu…”

“Tớ nghe nói trường mình vì giảm bớt áp lực tìm việc nên đã hạ yêu cầu học song song hai bằng, bằng đôi của khoa Tin học chỉ yêu cầu thi ngôn ngữ lập trình C và công nghệ máy tính thôi, tớ nhớ cậu thi hai môn đó khá tốt, có muốn thử xem sao không?!”

“Khoa Tin, cũng đáng cân nhắc đó!” Hiện nay thương mại điện tử đang bắt đầu phát triển, cầm tấm bằng Tin học đi tìm việc ở mấy công ty kinh doanh mạng chắc cũng ổn.

******

Internet thật dễ dàng, thoát khỏi thất tình hóa ra đơn giản hơn cô tưởng rất nhiều.

Được nửa tháng, ý chí kiên cường của Lăng Lăng dần dần lung lay, nghe thấy âm báo QQ lòng không còn khổ sở như trước mà là ngứa ngáy nhói đau.

Nửa đêm, cô ngày càng ngủ không ngon giấc, thường hay vô thức tính toán thời gian ở Mỹ, đoán xem liệu anh có đang ở trong phòng thí nghiệm chuyên tâm nghiên cứu hay không, liệu anh có nhớ đến cô không.

Qua một tháng, nghị lực của cô rốt cuộc cũng đi đến cực hạn, rất nhiều lần ngồi trước danh sách bạn QQ của Lâm Lâm thẫn thờ một hồi lâu.

Có hôm trong giấc ngủ trưa, cô mơ thấy một nam sinh gầy gầy đứng trước cổng ký túc xá hỏi một nữ sinh: “Bạn có biết Bạch Lăng Lăng không?”

Cô rất cố gắng muốn nhìn rõ dung mạo của anh ấy, tiếc là chỉ có thể nhìn thấy chiếc áo sơ mi cổ bẻ gọn gàng như mới, quần tây xếp li thẳng tắp, đầu tóc có chút hơi rối, giọng nói trầm tĩnh ôn hòa.

Cô đứng nguyên một chỗ, không thể nhấc chân, cổ họng không phát lên được bất kỳ âm thanh nào. Cô đành đứng nhìn bóng dáng người đó từ xa… Chỉ cần có thể nhìn rõ dung mạo của anh là cô đã mãn nguyện…

Bừng tỉnh từ trong mộng, cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa, mặc vào chiếc váy trắng cô thích nhất, chạy ra hàng net.

Cô ngồi trước máy tính, mở QQ. Sực nhớ ra trong danh sách bạn bè QQ sẽ không còn tìm thấy cái tên muốn tìm nữa, thế giới bỗng chốc trở nên trống rỗng!

Cô nhớ anh, chưa bao giờ khao khát muốn nghe anh kể chuyện cười đến thế…

Cô hiểu rằng, bây giờ đã không thể nữa rồi. Nếu có thể nhìn thoáng qua nick của anh lần nữa, xác định anh thực sự đã từng tồn tại thôi cũng thỏa nguyện!

Cô mở chức năng Search Friends tìm kiếm dãy số của anh, “Vĩnh viễn có xa không”. Năm chữ hiện lên trước mặt khiến tầm mắt cô không thể dời đi.

Cô thận trọng mở profile của anh, thông tin cá nhân vẫn trống trơn như cũ, trang chủ cá nhân để link một website, phần tự bạch cũng chỉ có hơn một câu: “Học định luật Lenz, biết rằng thế giới có co dãn; Học quy tắc L’Hospital, biết nhân sinh là hữu hạn! Vì vậy, ta chỉ có thể tìm giải thoát trong vận động của Newton mà tự do chìm đắm…”

Một đoạn không chứa bất kỳ từ ngữ ủy mị hay bi ai nào nhưng không che giấu được sự bất lực của một trái tim bị đâm thương tổn! Là cô đã làm tổn thương anh, rất sâu, rất sâu! Cô đau lòng copy địa chỉ web anh để lại, mở ra xem…

Một đoạn văn xuất hiện trước mắt:

1. Osama Bin Laden nói: Trung Quốc là nước duy nhất trên thế giới không thể động vào. Nguyên nhân là: Tổ chức từng phái năm phần tử khủng bố tiến đến Trung Quốc, kết quả một tên định đánh bom cầu vượt thì bị hoa mắt chóng mặt trên cầu; một tên định đánh bom xe bus, không chen được lên xe; một tên tính đánh bom siêu thị, điều khiển từ xa bị tịch thu; một tên định tấn công tòa thị chính thì vướng vào ẩu đả, lúc bị đánh còn nghe thấy bà con la to “Cho mày kêu oan đó!”; một kẻ định đánh bom mỏ than, ném một cây diêm làm nổ chết hơn trăm người nhưng về căn cứ sáu tháng sau vẫn không thấy giới chức đưa tin, sau đó bị căn cứ xử tử vì tội nói dối và không hoàn thành nhiệm vụ.

2. Chàng trai thu hết dũng khí hỏi cô gái thích mẫu đàn ông nào.

Cô gái đáp: Hợp ý em là được.

Chàng trai đỏ mặt hỏi lại: Nhất thiết phải đầu tròn hả? Đầu dẹp không được sao?(*)…

Cô che mặt, nước mắt nóng hổi rốt cuộc không kìm nén được nữa, tuôn rơi lã chã.

Chỉ có khoan dung như anh, thông minh như anh, săn sóc như anh mới có thể trong lúc rời khỏi cuộc đời cô vẫn không quên vì cô mà lưu lại những dòng an ủi cuối cùng…

Một người đàn ông như thế làm sao cô có thể không thương cho được?! Cô đưa cánh tay lạnh như băng quệt nước mắt, lúc nhìn xuống dưới thấy có một nam sinh xa lạ kéo ghế ngồi xuống cạnh mình, dùng ngón trỏ gõ gõ lên bàn trước mặt cô, giọng nói sang sảng vang lên bên tai: “Truyện cười dù có nhạt nhẽo cũng không đến mức nhìn đến rơi nước mắt vậy chứ?!”

Cô hờ hững liếc mắt nhìn qua anh ta, vì trước mắt mơ hồ nên nhìn không rõ mặt mũi hắn. Cô quay mặt lại, chớp chớp mắt tiếp tục đọc truyện cười.

3. Xem hết n bộ phim, cuối cùng đã hiểu được cách phân cấp điện ảnh. Cấp bình thường: Đàn ông tốt đến được với nữ chính; Cấp phụ đạo: Đàn ông hư hỏng đến được với nữ chính; Cấp hạn chế: Người nào cũng đến được với nữ chính…

Nam sinh tự động thấy nhàm chán, vừa đứng dậy thì di động mới mua của cô reo lên.

Cô thở dài, đằng hắng cổ họng rồi mới bắt điện thoại: “Alô?!”

“Lăng Lăng, cậu chạy đi đâu vậy?” Là tiếng của Liên Liên.

“Mới đó đã nhớ tớ rồi à?”

“Không phải đã hẹn đi shopping cho vui sao?”

“Đi shopping á?!” Cô đã quên béng mất.

Cô nhíu chặt mày, tay cầm chuột vô thức đưa lên day day trán. “Ừ… Cậu ở trong phòng chờ tớ, tớ về tìm cậu ngay đây.”

Cúp điện thoại, cô vịn bàn máy tính đứng lên, vì cả ngày chưa ăn cơm nên tay chân hơi bủn rủn, trước mắt bỗng tối sầm lại, cô đứng tại chỗ trong chốc lát mới lấy lại sức, chậm rãi rời đi…

… Cô vẫn không biết, nam sinh trông không rõ dung mạo ban nãy chính là Trịnh Minh Hạo trong truyền thuyết.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!