Chương 1

Lưới Tình - ChangNocMi

6.532 chữ

27-12-2022

Trong một căn phòng rộng lớn và sa hoa. Trái ngược với bầu không khí sang trọng, hạnh phúc thì tâm can người thiếu nữ lại nặng nề và u uất. Mặc một chiếc váy xinh, khuôn mặt mỹ miều, xinh đẹp nhưng lại tồn đọng nét u buồn, lãnh đạm. Lam Tuệ Di chỉnh lại váy cưới, hít sâu một hơi nhìn qua người thợ trang điểm phía sau lưng mình.

- Chị Nghi, Diệp Mộ Khanh đã tới chưa?

- Cậu ấy vẫn chưa tới, xem ra em rất nôn nóng được gặp chồng rồi. Nói xem, Diệp Mộ Khanh yêu em lắm phải không?

Advertisement

- Vâng, chị dặm lại phấn nền giúp em một chút.

Nén tiếng thở dài, Lam Tuệ Di giấu đi nét u buồn sâu trong đôi mắt. Cô không muốn ai biết về tình trạng của mình ở hiện tại. Diệp Mộ Khanh có yêu cô hay không sao? Ngay cả gặp mặt nhau một lần còn chưa thể, sao mà dám nói tới chuyện yêu đương?

Đưa mắt nhìn mình trong gương, Lam Tuệ Di chỉ biết trách cho số trời. Xinh đẹp như cô lại bạc duyên, bạc phận. Gả cho Diệp Mộ Khanh, một người đàn ông giàu có và uy quyền nhưng một chút hạnh phúc cũng không có. Đám cưới này là do ông bà Diệp mong muốn, cô cũng vì chút tình nghĩa mà gật đầu đồng ý, chỉ là sau này không biết rằng cuộc sống của cô có yên bình hay là một mớ hỗn độn đầy giông bão.

Advertisement

Nói về Diệp Mộ Khanh, cô lại nhớ như in cái khuôn mặt ấy. Chưa từng gặp lần nào nhưng cô đã thấy anh qua những tấm ảnh được treo ở Diệp gia. Nét đẹp quý phái ấy làm cho trái tim thiếu nữ này cũng phải rung động. Chẳng biết ở ngoài, nét đẹp ấy như thế nào nhưng quả thật rất sắc bén và điển trai.

Tại Diệp gia, ông bà Diệp cười tươi như hoa vì sắp rước được nàng dâu xinh đẹp lại ngoan ngoãn về nhà. Ông bà gặp được Lam Tuệ Di vào một ngày mưa, cô gái nhỏ tội nghiệp ướt sũng cả người ngồi co ro ngày trước cửa nhà họ Diệp. Bọn họ thương thầm mang cô vào nhà chăm sóc. Ngày qua ngày, Lam Tuệ Di ở trong chính Diệp gia một lòng một dạ chăm sóc cho ông bà Diệp. Cũng từ đó, Lam Tuệ Di lọt vào mắt xanh của bọn họ, đến sau cùng là muốn gả ép cô cho cậu con trai duy nhất là Diệp Mộ Khanh.

Bên ngoài sân, tiếng xe inh ỏi vang lên, Diệp Mộ Khanh bước xuống xe bằng một khí chất bức người. Anh bước vào nhà, ánh mắt sắc lạnh nhìn xung quanh khiến người làm ai nấy phải run sợ. Ông bà Diệp vì thế mà cũng tắt hẳn nụ cười trên môi. Trần Kim nhìn cậu con trai mà mặt mày đã nhăn lại khó chịu.

- Sao con còn ở đây? Giờ này phải qua nhà hàng với vợ con chứ. Nhưng mà không sao, vẫn còn kịp. Mau, chúng ta cùng đi.

Diệp Lâm Tần cùng vợ vui vẻ đứng dậy nhưng nhìn xem, Diệp Mộ Khanh vẫn ngồi trên sofa bắt chéo chân, khuôn mặt đăm đăm lạnh lùng nãy giờ vẫn không có một chút hòa nhã. Diệp Lâm Tần sợ vợ sẽ lên nổi nóng nên đành chay mày lại quát lớn cậu con trai ngỗ nghịch này trước.

- Còn không mau đứng dậy?

- Đám cưới này là ba mẹ chọn, sau này đừng có mà hối hận. Chính tay con sẽ khiến cho Lam Tuệ Di ấy sống trong uất ức, đau khổ cả đời!

Nói rồi Diệp Mộ Khanh đứng dậy dứt khoát bước ra ngoài. Chiếc siêu xe hạng sang lao vút ra khỏi cổng Diệp gia mặc kệ hai kẻ già bên trong đã vô cùng tức giận.

- Ông xem, xem con trai ông đã nói gì kìa?

- Đừng tức giận, không tốt cho sức khỏe. Chúng ta tới nhà hàng thôi. Tin tôi, Tuệ Di sẽ khiến Mộ Khanh thay đổi mà.

Chiếc xe của Diệp Mộ Khanh vừa dừng lại trước cửa nhà hàng đã gây ra không ít xôn xao. Chuyện này cũng tới tai của Tuệ Di, cô chỉ cần nghe như vậy thì khóe môi cũng đã cong lên một đường tuyệt đẹp. Cuối cùng cô cũng có thể gặp được Mộ Khanh rồi.

Tiếng mở cửa vang lên, Diệp Mộ Khanh bước vào đứng phía sau cô. Anh không thèm tiến lên đứng đối diện cô mà chỉ nhìn vào chiếc gương đang phản chiếu hình ảnh xinh đẹp của Lam Tuệ Di. Ánh mắt không chút ấm áp nào, lạnh lẽo xoáy sâu vào người con gái ấy.

- Lam Tuệ Di, nên nhớ ngày hôm nay là do cô chọn. Sau này, có hối hận cũng đừng trách tôi tàn nhẫn.

Lam Tuệ Di chưa kịp vui mừng đã phải u rầu cúi gầm mặt xuống không dám hó hé, hai bàn tay nhỏ không tự chủ được mà bấu víu vào nhau. Môi nhỏ không dám lớn tiếng chỉ dám lí nhí đôi ba chữ một cách khó khăn trong miệng.

- Diệp Mộ Khanh… em thích anh… thích ngay khi chúng ta chưa gặp gỡ… thích qua trực giác của một người con gái… nhưng em tin… em sẽ giữ được anh…

Trước vẻ đáng thương của Lam Tuệ Di, anh một chút cảm động cũng không có. Sải vài bước chân đến bên cạnh cô, anh nhíu nhẹ hai cặp chân mày một cách khó chịu. Bàn tay to lớn vươn ra bóp chặt lấy cằm cô nâng lên đối diện với chính mình. Nhếch nhẹ khóe môi mình, Diệp Mộ Khanh khinh bỉ lên tiếng.

- Lam Tuệ Di, những thứ cô làm có thể qua mắt được ba mẹ tôi nhưng tôi thì không. Diệp Mộ Khanh này là ai, thì cô cũng biết rồi đấy!

Hất mạnh cằm cô rồi bước ra ngoài như một kẻ vô tình, mặc kệ cho Lam Tuệ Di bên trong với khuôn mặt đầm đìa nước mắt. Trở ra ngoài, Mộ Khanh bắt gặp Dương Tuân Phong đang nói chuyện điện thoại cùng ai đó ở hành lang góc trái mà nhíu mày bước lại.

- Cậu nói chuyện cùng ai vậy?

- Là tụi đàn em thôi, lão đại đừng lo.

- Tuân Phong, cậu là bạn thânthân của tôi cũng là người cùng tôi điều hành Pó Bang Liên, cậu nghĩ tôi nên làm gì đây?

- Hửm? Đây không phải phong cách của lão đại chúng ta. Chuyện đám cưới này chẳng phải cơ hội tốt sao?

Ánh mắt của cả hai chạm vào nhau nhưng lại rùng người đến lạ. Hai khuôn mặt lạnh tanh chỉ nhếch nhẹ môi một cái rồi rời đi.

Hôn lễ cử ra, Diệp Mộ Khanh cả buổi không nở một nụ cười, ngay cả một lời hứa hẹn hay tuyên thệ giả dối anh cũng không dành cho cô. Tuệ Di chỉ biết thẹn lòng nói ra những lời hẹn ước mặc dù biết rằng sẽ mãi chẳng được anh đáp trả. Tưởng như mọi thứ sẽ cứ nhàm chán như vậy đến khi kết thúc nhưng mà tiếng hô vọng bên dưới khiến cô phải đỏ mặt không dám hó hé.

“Hôn đi, hôn đi, hôn đi!!”

Lam Tuệ Di ngước mắt lên nhìn anh, cảm nhận được sự ghẻ lạnh của anh lại có chút thất vọng nói nhỏ. Cô cũng không nên trông chờ quá nhiều, sợ rằng bản thân sẽ lại nhận thêm nhiều thất vọng.

- Chúng ta không cần hôn đâu, anh không muốn thì vẫn là… a…

Lam Tuệ Di giật mình khi bị anh kéo lại siết chặt lấy chiếc eo con kiến của cô. Chớp mắt một cái, không nói không rằng cúi xuống mạnh mẽ chiếm đoạt đôi môi đỏ mọng. Không tin vào cảm nhận, Tuệ Di mở to mắt nhìn chằm chằm anh mặc cho đôi môi vẫn bị anh cắn m*t không thương tiếc. Mộ Khanh dừng lại nụ hôn liền không chút lưu luyến, chỉnh lại áo vest rồi thong thả bước xuống bên dưới bắt đầu chúc rượu cùng mọi người. Tuệ Di như kẻ mất hồn, cũng nhanh chóng ôm váy lớn bước xuống theo sau anh.

Ngày hôm nay, đám cưới của Diệp Mộ Khanh và Lam Tuệ Di diễn ra. Một đám cưới định mệnh, một hôn nhân gượng ép, một cuộc đời tối tăm sẽ mở ra, bi kịch của những sự thảm hại…

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!