Chương 142

Lục Gia Cưng Chiều Bảo Bối

10.575 chữ

14-12-2022

Edit: Xiaoxi Gua

“Đi quán ăn ven đường đi, bên kia có một cửa tiệm cháu rất muốn đến.”

Mộc Ân nhận được lời hứa của Lục Phong Miên, vội vàng nói ra một địa chỉ, sợ Lục Phong Miên sẽ đổi ý.

Cũng may công viên trò chơi cách nơi đó cũng không phải rất xa, xe chạy một hồi cũng đến cổng chính, nhưng vẫn chưa đến đích.

“Ngã tư tiếp theo rẽ trái.” Mộc Ân lặng lẽ thè lưỡi, đường đi càng lúc càng trở nên chật hẹp.

“Xác định không chỉ sai đường?” Lục Phong Miên nhìn con đường chật hẹp chỉ vừa một chiếc xe, ngừng xe lại.

“Không có không có, cháu dẫn chú đi đường tắt mà.” Mộc Ân cuống quít khoát khoát tay, mang theo giọng điệu giải thích.

Lục Phong Miên vô tình hay cố ý nhìn cô một cái, khởi động xe một lần nữa, chạy xuyên qua con đường chật hẹp.

Mộc Ân quay đầu, có chút chột dạ nhìn người đi đường ngoài cửa sổ.

Sau khi xe qua khỏi con đường này, rốt cục cũng đến một con đường tương đối rộng hơn.

“Có cần phải đặt chỗ trước không?” Lục Phong Miên liếc mắt nhìn Mộc Ân, đến một cửa tiệm mà giống như trèo đèo lội suối tìm đến, đại khái chắc là ngon như những lời Mộc Ân nói.

“Không cần không cần, bên đó có nhiều bàn, không cần hẹn trước.” Mộc Ân mỉm cười khoát khoát tay, một mặt chột dạ: “Có phải thời gian trôi qua có chút lâu hay không?”

“Cũng được, chủ yếu là sợ em đói bụng, nhưng nếu em thích ăn, có xa cũng là đáng.” Lục Phong Miên nói.

Cũng không biết trải qua bao lâu, cuối cùng đã tới điểm đích.

Lục Phong Miên dừng xe xong, đứng trước cửa tiệm, nhìn qua màu sơn lốm đốm loang lổ của nó, màn cửa nặng nề che chắn, nhưng anh cũng có thể nghe được tiếng oẳn tù tì từ bên trong truyền tới, nhìn sang Mộc Ân.

“Mau vào, chú đừng nhìn tiệm này rách nát, những món ăn ở đây thật sự rất ngon.” Đã đến nơi, Mộc Ân một mặt mừng rỡ lôi kéo Lục Phong Miên, vén rèm cửa lên đi vào bên trong.

“Quá tốt rồi, bên trong có bàn trống.” Mộc Ân lôi kéo Lục Phong Miên, sải bước đi đến chiếc bàn trống không bên kia.

Chần chờ cũng vẻn vẹn một giây đồng hồ, Lục Phong Miên rất nhanh kịp phản ứng, theo Mộc Ân đi tới bàn trống.

Nhìn vết mỡ loang lổ trên bàn và trên ghế, Lục Phong Miên kéo Mộc Ân đang muốn ngồi xuống một cái, sau đó từ trong túi cô rút khăn giấy ra, nhẹ nhàng lau sạch sẽ vết dầu mỡ trên bàn ghế giúp Mộc Ân.

Thấy có khách tới, ông chủ vội vàng chạy đến, nhưng nhìn thấy biểu cảm Lục Phong Miên lạnh lùng nghiêm túc, còn có quần áo có giá trị không nhỏ trên người Lục Phong Miên, ông chủ lập tức cảm thấy khó khăn.

“Có phải ngài đi nhầm chỗ không?” Có lẽ Lục Phong Miên chính là có loại năng lực này, đi tới chỗ nào, cũng không có cách nào để cho người ta không chú ý đến khí chất trên người của anh.

Mộc Ân nhún vai, biểu thị nếu như chú không muốn ăn, chúng ta cũng có thể đổi chỗ khác.

Nhưng Lục Phong Miên làm sao lại không biết Mộc Ân ôm kỳ vọng tới đây chứ? Lục Phong Miên ngồi xuống theo Mộc Ân, nhìn ông chủ, không nhanh không chậm nói: “Không có sai.”

“Ông chủ, không cần đưa menu, lấy hai phần xâu nướng, một vài món ăn vặt, hai bát mì chay, một phần cay nhiều, một phần không cay.” Mộc Ân hào sảng nói.

Trong lúc cô gọi món ăn, Lục Phong Miên đánh giá người ngồi chung quanh một phen.

Phần lớn khách ở đây là nông dân công nhân, hoặc nhà cung cấp nhỏ, có ít người uống say rồi, thậm chí không còn ngồi trên ghế, mà là ngồi xổm ở trên ghế.

Không đầy một lát, ông chủ đem đồ ăn ra, mới nói: “Nhìn khí thế gọi món ăn của cháu, tôi mới nhớ tới cháu, gần đây được nghỉ hè nhưng tới rất ít nha.”

“Cháu còn tưởng rằng nhiều người ông chủ sẽ không nhớ rõ.” Mộc Ân cười cười, giúp ông chủ bày thức ăn trên bàn ngay ngắn.

“Sao có thể, hôm nay hầu như đều là những món ăn cô thích, à đúng rồi, cậu nhóc thường đi cùng cháu đến đây sao hôm nay không thấy tới? Vị này là bạn trai cháu sao?”

Bởi vì là người quen cũ, cho nên khi đối mặt với Lục Phong Miên, ông chủ cũng không căng thẳng như vừa mới lúc đầu nữa.

“Đúng rồi ạ, là bạn trai.” Mộc Ân cười ngọt ngào, cố ý né tránh một vấn đề khác mà ông chủ hỏi.

Ông chủ hiển nhiên cũng không có để ý nhiều, nói một tiếng ăn từ từ, có gì cần thì gọi ông rồi vội vàng đi làm việc.

“Mau ăn mau ăn, quán đồ ăn vặt này, cháu rất thích, ở đây cách trường học của chúng cháu gần, lúc cháu còn đi học thường đến.” Mộc Ân cầm lấy đũa đưa cho Lục Phong Miên, sau đó bắt đầu ăn.

Lục Phong Miên đánh giá tiệm này một lần nữa. Nhìn ra tiệm này đã rất cũ.

Trước mặt bọn anh, cái bàn vốn là gỗ Hồng Mộc, bây giờ lại là một màu đen bóng, nhưng vẫn có thể từ một vài chỗ nhỏ, phát hiện một số màu đỏ khác thường.

Toàn bộ bức tường cũng bởi vì thời gian quá lâu mà biến thành màu vàng nhạt, những chỗ tường thấp có thể thấy được dấu chân to nhỏ khắp nơi, cao hơn một chút, đến vị trí góc tường, có thể thấy rõ ràng mạng nhện dày đặc.

Cao hơn một chút nữa, chính là trần nhà, gần tới chỗ bóng đèn, bị hun khói đen bóng.

Những người khách ra vào, có chút uống say, còn đang mắng nhiếc không ngừng.

Giống như là Mộc Ân nói, nơi này, xác thực rất nhanh sẽ có bàn trống, không cần chờ đợi.

“Chú Lục, xâu thịt này rất ngon, chú nếm thử đi.” Mộc Ân dùng đũa lột gắp bỏ vào trong đĩa của anh.

Lục Phong Miên gắp, nếm thử một miếng, bị hương vị dầu muối chất lượng kém hắc lên khiến anh cau lông mày, nhưng vẫn nuốt vào toàn bộ, để đũa xuống nói: “Không ngon bằng em.”

“…” Mộc Ân.

Mỗi ngày còn muốn ăn cô, vết tích bên trên cổ cô còn chưa có tan hết đâu.

…..

Bồi Mộc Ân chơi hai ngày cũng không phải không có hại, mấy ngày kế tiếp Lục Phong Miên tương đối bận rộn, thời gian ở quân khu tương đối nhiều.

Mộc Ân tham gia hoạt động ngoại khóa và nhiệm vụ của kỳ nghỉ hè, cũng không thường ở nhà.

Trần Uyển Di thường xuyên lẻ loi trơ trọi một mình, nhiều lần oán trách Mộc Ân không thương cô ấy, còn nói muốn đi tìm Lâm Như Uyên.

Nghĩ đến sự yêu thích của Lâm Như Uyên đối người giấy, Mộc Ân tất nhiên là không thể đồng ý với cô ấy, cũng chỉ có thể nghe Trần Uyển Di lải nhải mỗi ngày.

Chưa đầy một tuần trước đám cưới của Lâm Hạ, hai người mới không còn bận rộn như vậy.

Buổi sáng hôm nay, Lục Thanh Tửu tự mình gọi điện thoại đến, muốn Lục Phong Miên trở về một chuyến.

Mộc Ân không còn bài xích Lục Phong Miên như lúc đầu, Lục Phong Miên đã có thói quen đi đâu đều mang cô theo, cúp điện thoại thì đến phòng nói với cô chuyện này.

Mộc Ân vừa rửa mặt xong, đang ngồi trước bàn trang điểm bôi kem dưỡng ẩm, nghe vậy quay đầu: “Cháu cũng phải đi sao?”

“Ừm.” Lục Phong Miên gật đầu, cúi người hôn một cái trên trán cô, nói: “Chúng ta cùng đi.”

Mộc Ân nháy mắt mấy cái, nụ cười có chút miễn cưỡng, nói: “Chú Lục, thật ra cũng chỉ ở lại đó một đêm, chú tự đi cũng được mà? Ở nhà có người hầu chăm sóc, nếu chú không yên tâm, bảo bác Phó ở lại cũng được.”

Thật ra cô cũng không phải là không thích đi, chỉ là từ sau ngày Lục Phong Miên được ăn mặn, thì mỗi tối đều tới phòng cô giày vò cô.

Người ta nói đàn ông ba mươi tuổi như hổ như sói, cô đã cảm nhận được rồi, căn bản không thể chịu đựng nổi.

Mỗi sáng thức dậy tay chân đều nhũn ra, mặc dù người hầu nấu không ít thuốc bổ, nhưng giống như không thể bổ sung được những gì mà Lục Phong Miên làm cô tiêu hao.

Những chuyện này nói tới cũng không cần thiết phải quá nghiêm túc từ chối, Mộc Ân cũng sợ một Lục Phong Miên lòng dạ hẹp hòi lại không thích giải thích với cô sẽ hiểu lầm, nghĩ đến tự nhiên tách ra hai ngày, Lục Phong Miên cũng không thể từ nhà cũ trở về bò lên giường của cô, cô cũng có thể nghỉ ngơi một chút.

Nhưng mà tính toán này vẫn là thất bại, Lục Phong Miên ôn nhu nhìn xem cô: “Tôi thích em ở bên cạnh.”

Mộc Ân khó chống đỡ nhất là dáng vẻ này của anh, hơn nữa cô cũng muốn đi xem Lâm Hạ cùng Lục Giang Sầu đã xảy ra chuyện gì, liền đồng ý.

Ngày hôm sau, chạng vạng tối hai người mới đến.

Thời gian vừa vặn sắp ăn cơm, Lục Thanh Tửu đứng bên cạnh nhìn người hầu bưng đồ ăn lên bàn, vẫy vẫy tay với Mộc Ân: “Ân Ân, tới đây.”

“Ông nội Lục.” Mộc Ân đi về phía ông.

“Nhìn những món ăn hôm nay, có phải nhiều hơn đồ ăn trong nhà Phong Miên đúng không?” Lục Thanh Tửu chỉ những món ăn ông đã cẩn thận dặn dò đầu bếp làm cho Mộc Ân xem.

Mộc Ân cũng không quá mê ăn uống, không giống như Trần Uyển Di cái đồ tham ăn kia đâu.

Nhưng đây là bởi vì cô đến, Lục Thanh Tửu tỉ mỉ chuẩn bị, cô đương nhiên phải tán thưởng: “Đồ ăn bên chỗ ông nội Lục rất ngon, đêm nay cháu nhất định phải ăn nhiều một chút.”

“Được.” Lục Thanh Tửu nói.

Món ăn cuối cùng được đưa lên bàn, Lục Giang Sầu cùng Lâm Hạ cũng từ trên lầu đi xuống.

Hai người tay kéo tay, biểu cảm không hề quá thân mật, nhưng người nhanh trí thì có thể nhìn ra quan hệ bây giờ của bọ họ.

Nói đến gia đình của Lâm Hạ, lúc đầu điều kiện cũng xem là tốt, cô ta cũng thích chưng diện, các loại hàng hiệu cũng không ít.

Nhưng hôm nay cái váy này, nhìn đẳng cấp thì không giống những bộ cô ta bình thường hay mặc.

Nhờ Lâm Như Uyên, Mộc Ân nhiều ít cũng có một chút hiểu biết đối với xa xỉ phẩm, nhớ kỹ đây là lễ phục của một thương hiệu lớn nào đó, nữ tinh nào đó đã từng muốn mượn đều không mượn được.

Mặc vào người, Lâm Hạ cũng là có chút đắc ý, từ trên lầu đi xuống ngắn ngủi mấy cấp bậc thang, quả thực như là cô ta đang đi sàn catwalk, hững hờ rủ xuống mắt quét nhìn Mộc Ân, vô cùng kiêu ngạo.

Toàn bộ hành trình Lục Phong Miên đều không nhìn hai người kia, đợi sau khi Lục Thanh Tửu ngồi xuống liền lôi kéo Mộc Ân ngồi theo.

Sau đó Lục Giang Sầu cùng Lâm Hạ ngồi xuống, người hầu lấy nắp đậy thức ăn ra, Lục Thanh Tửu bảo quản gia rót rượu cho Lục Phong Miên cùng Ân Ân, nói:

“Ba ngày sau, hôn lễ của Giang Sầu sẽ được cử hành ở nhà hàng Hương Tân, lúc đó rất nhiều bạn bè đều sẽ đi, ý của Giang Sầu muốn Phong Miên làm phù rể, Ân Ân làm phù dâu, ý hai đứa như thế nào?”

“…” Mộc Ân nghe vậy khẽ giật mình, vô thức nhìn về phía Lâm Hạ, vừa vặn Lâm Hạ cũng đang nhìn cô, một đôi mắt khiêu khích, ánh mắt sáng rực.

“Chúng con đều không có thời gian.” Lục Phong Miên ở bên lạnh lùng mở miệng: “Ngày mốt con và Ân Ân muốn đến hải đảo nghỉ dưỡng, đó là hòn đảo ba năm trước đây lấy tên Ân Ân mua cho cô ấy, còn chưa mang cô ấy đến xem, vừa vặn lần này có cơ hội.”

“Lục Phong Miên!” Lục Giang Sầu ở đối diện vỗ bàn một cái: “Lời này của cậu là có ý gì? Anh trai sắp kết hôn thì cậu nói muốn đi hải đảo, không muốn tham gia hôn lễ cứ việc nói thẳng!”

“Thật sự tôi không muốn tới tham gia hôn lễ, nhưng còn không đến mức bịa chuyện đi hải đảo để tránh anh.” Lục Phong Miên buông nĩa xuống, ung dung ngước mắt nhìn: “Anh quá đề cao mình rồi.”

“…” Lục Giang Sầu bị anh làm cho nghẹn, cả giận nói: “Lục Phong Miên!”

“Được rồi, đừng gặp nhau là cãi nhau, muốn cãi thì ra ngoài cãi.” Lục Thanh Tửu ngắt lời hai người, hỏi Lục Phong Miên: “Nói như vậy con sẽ không tham gia hôn lễ?”

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!