Chương 2

Lòng Chỉ Hướng Về Em

7.561 chữ

31-03-2023

6

Anh tôi mím môi, cuối cùng anh ấy không nói gì nữa.

“Buổi tối công ty anh liên hoan, anh không về ăn tối đâu, em không cần chờ anh.”

Sau khi nói xong những lời này, anh tôi cầm cơm hộp rời đi.

Tối đó, tôi ngồi ở ban công biên tập video.

Lúc này anh tôi gọi điện thoại tới.

Sau khi kết nối, giọng nói vang lên lại là giọng của Cường Tử, đồng nghiệp kiêm bạn tốt của anh trai tôi: “Niệm Niệm, Bàng Thụy uống say rồi, em tới đón đi.”

Nghe vậy, tôi lập tức lo lắng: “Vâng.”

Sau khi ghi lại địa chỉ, tôi vội vàng đến đó.

Anh tôi cái gì cũng tốt, nhưng mỗi lần uống rượu lại không kiềm chế được bản thân, khi say rất dễ mất kiểm soát.

Khi tôi tới quán nướng và nhìn thấy Giang Dục, tôi mới ngớ người. Đúng rồi, công ty của anh trai tôi liên hoan, thân là sếp lớn đương nhiên Giang Dục cũng ở đó.

Vừa thấy tôi, Giang Dục nhíu mày.

Tôi vốn định bỏ đi, nhưng nhìn thấy anh trai đang lăn lộn trên mặt đất, cuối cùng cũng không đành lòng.

Tôi căng da đầu bước tới, đỡ anh trai dậy.

Anh ấy đẩy tôi ra chuẩn bị tiếp tục lăn lộn trên mặt đất, tôi nhéo anh ấy một cái, sau đó ghé vào tai anh thì thầm: “Anh mà còn làm loạn nữa em liền chụp dáng vẻ của anh bây giờ gửi cho chị dâu đấy!”

Quả nhiên, chị dâu tôi chính là cây Định Hải Thần Châm.

Anh tôi ngay lập tức ngoan ngoãn, không nhúc nhích nữa.

Cường Tử thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán: “Đúng là phải nhờ em mới được, Niệm Niệm, mau mang người đàn ông của em về nhà đi.”

Tôi cùng họ với mẹ, anh tôi cùng họ với ba tôi, những người ở studio anh tôi làm việc không biết chúng tôi là anh em, còn lầm tưởng chúng tôi là người yêu của nhau.

Chị dâu thường xuyên đi công tác, chị ấy sợ anh tôi bị người ta câu mất nên bắt tôi cam chịu.

Đó là lý do tại sao Cường Tử nói như vậy.

Chỉ là không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, sau khi Cường Tử nói câu đó xong, nhiệt độ quanh người Giang Dục giảm sâu, áp suất không khí thấp làm tất cả mọi người không dám hé răng.

Tôi cố gắng hết sức phớt lờ Giang Dục, kéo anh tôi rời đi.

Khó khăn lắm cũng chỉ lê được một bước, nhưng con đường phía trước đã bị ai đó chặn lại.

Là Giang Dục.

Khi nhìn tôi, sự giễu cợt trong mắt anh gần như không giấu được: “Tô Niệm Niệm, anh ta đã lừa cô như vậy, cô vẫn muốn ở bên anh ta sao?”

7

Sau khi hơi sửng sốt, tôi mới phản ứng lại, ở trong mắt Giang Dục, anh tôi là một tên đểu giả lừa gạt tôi bằng một căn biệt thự lớn.

Lời nói dối này không thể bị vạch trần, anh trai cũng không thể mặc kệ….

Tôi cắn môi, tỏ vẻ buồn rầu: “Cũng chẳng có cách nào, chúng tôi yêu nhau ba năm rồi, tình cảm không phải nói bỏ là có thể bỏ.”

Nghe vậy, Giang Dục híp mắt nguy hiểm.

Anh ghé sát vào tôi, nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng nói: “Tô Niệm Niệm, vậy có nghĩa là cô mới chia tay với tôi đã yêu đương với Bàng Thụy?”

Tôi: “….”

Quả nhiên nói dối một lần sẽ phải dùng vô số lời nói dối để lấp li3m.

Tôi chỉ có thể gật đầu.

Giang Dục oán hận nghiến răng, hai tay vô thức siết chặt, phát ra tiếng “rắc rắc….”

Vì sợ bị Giang Dục xé thành tám khối, tôi vội vàng kéo anh trai chạy đi.

Khoảnh khắc đi ngang qua Giang Dục, tôi nghe thấy rõ ràng anh thì thầm cay đắng: “Tô Niệm Niệm, cô lưu luyến không chia tay với Bàng Thụy, nhưng tình cảm của chúng ta, sao nói cắt đứt…. liền cắt đứt?”

Giọng nói từ tính để lộ sự cô đơn thoáng qua.

Tôi hơi khựng lại sau đó khôi phục bình thường. Tôi giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước.

Nhưng anh trai tôi thật sự quá nặng, bàn chân tôi còn có vết thương, mỗi bước bước ra đều vô cùng khó khăn.

Ngay khi tôi mệt đến đổ mồ hôi đầm đìa, sức nặng trên vai bỗng nhẹ đi.

Quay đầu liền thấy Giang Dục đỡ lấy anh trai tôi, cõng anh ấy đi về phía chiếc Maserati bắt mắt đậu trên đường.

Sự mong manh trong mắt anh vừa rồi đã biến mất.

Chỉ còn lại lạnh nhạt.

Lạnh đến mức dường như có thể khiến tất cả mọi người đóng băng.

Trong lòng tôi có một cái gai, nhưng nó không thể hiện trên mặt.

Tôi đi lên trước nói với Giang Dục: “Việc này tôi tự làm được, không làm phiền anh…”

Lời còn chưa dứt đã bị Giang Dục cắt ngang: “Là sếp, tôi có trách nhiệm và nghĩa vụ bảo đảm an toàn cho nhân viên.”

Lý lẽ dẫn chứng rõ ràng, đầy thuyết phục.

Anh không giải thích gì thêm đã đặt anh trai tôi lên xe, tôi chỉ có thể lên cùng.

“Địa chỉ.” Giang Dục lạnh lùng mở miệng.

Đang chuẩn bị báo địa chỉ, anh lại nói thêm: “Lần này đừng khai man như lần trước nữa.”

Nỗi xấu hổ khi diễn kịch rồi bị Giang Dục vả mặt vào ban ngày lại dâng lên, tôi mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, nói địa chỉ thật của mình.

Khi đến nơi, Giang Dục lại cõng anh tôi lên lầu.

Anh đặt anh tôi trên sô pha xong thì định rời đi.

Chỉ là ngay khi bước chân sắp bước qua ngưỡng cửa, anh lại nhìn tôi: “Cô không đi sao?”

“Hả?” Tôi hơi khó hiểu: “Tôi cũng ở đây mà!”

Tôi vừa dứt lời, liền thấy Giang Dục đã tức giận đến nổi đầy gân xanh trên trán: “Tô Niệm Niệm, cô ở chung với Bàng Thụy???”

8

Tôi và anh tôi ở chung thì bất thường lắm sao?

Nhưng Giang Dục không biết mối quan hệ thật sự của tôi và anh tôi.

“Chúng tôi yêu nhau ba năm rồi, ở chung cũng là bình thường.”

“Tô Niệm Niệm, cô…” Anh định nói gì đó, cuối cùng không nói lời nào, tức giận bỏ đi.

Tôi vừa thở phào nhẹ nhõm, không ngờ chị dâu tôi, Lâm Miểu, lại về đúng lúc này.

Trong mắt chị ấy hoàn toàn không có tôi và Giang Dục, chỉ có ông anh đang nằm trên sô pha của tôi.

Chị ấy đặt va li ở cửa, chạy đến chỗ anh trai tôi tát một cái bốp lên mặt anh ấy: “Bàng Thụy thối tha, anh lại lén uống rượu sau lưng tôi à?”

Tiếng tát vang dội chói tai, tôi ở cách xa mà còn cảm thấy đau.

Anh trai bị tát tỉnh nhìn thấy Lâm Miểu lập tức cười lấy lòng: “Vợ à, anh xin lỗi, anh sai rồi.” Vừa nói vừa chu môi muốn hôn Lâm Miểu.

Điều này vốn dĩ không có vấn đề gì, vấn đề chính là Giang Dục còn ở đây!

“Tô Niệm Niệm!” Anh tức giận đến cực điểm: “Bạn trai cô làm vậy với người phụ nữ khác mà cô cũng có thể nhịn?”

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của Giang Dục, vậy mà tôi lại cảm nhận được chút quan tâm từ đó.

Không biết là cảm thấy chọc tức Giang Dục thú vị, hay là còn có ý khác, tôi nói: “Đàn ông đa tình là bình thường, tôi có thể chấp nhận được.”

“Tốt, rất tốt! Tô Niệm Niệm, trước kia tôi đánh giá thấp cô rồi!”

Lần này, Giang Dục rời đi không chút do dự.

Chỉ là trước khi đi, anh đóng sầm cửa lại.

Rầm ——

Đinh tai nhức óc.

Tôi và Lâm Miểu theo bản năng bịt tai lại.

Anh trai đang choáng váng của tôi đột nhiên nhảy dựng trên sô pha: “Làm sao vậy? Động đất à?”

Nói rồi, anh ấy vội vàng kéo tôi và chị dâu ra ngoài.

“Động đất cái đầu anh!” Lâm Miểu đẩy anh ấy ra: “Anh còn dám uống rượu? Bàng Thụy, anh chết chắc rồi!” Lâm Miểu nắm chặt tay, chuẩn bị tính sổ với anh tôi.

Người anh tôi hơi cứng lại, sau khi phản ứng lại, anh ấy nhắm mắt lại giả chết.

Nhưng hiển nhiên Lâm Miểu không định cứ như vậy mà tha cho anh ấy.

Chị ấy kéo anh tôi về phòng, đóng cửa lại dạy dỗ từ từ.

Tôi nghe tiếng anh tôi xin tha bên trong, trên mặt bất giác nở nụ cười.

Mặc dù họ ồn ào nhốn nháo, nhưng quan hệ giữa họ rất tốt, năm đó tôi và Giang Dục….

Hít sâu một hơi, kìm nén những suy nghĩ hỗn loạn của mình, tôi dọn dẹp nhà cửa rồi đi xuống lầu vứt rác.

Chúng tôi sống ở một làng đô thị*, dưới lầu có một con đường lớn thẳng tắp.

Vừa xuống lầu, tôi đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc cách đó không xa.

Là Giang Dục.

Vậy mà anh ấy vẫn chưa đi.

—fishfromnowhere—

*Làng đô thị là các làng truyền thống trong khu vực đô thị ở TQ, chủ yếu là các tòa nhà trái phép. Dân cư ở đây đông đúc, an ninh kém. Một số làng đô thị trở thành nơi định cư của người di cư hoặc nhân viên văn phòng do giá thuê thấp. (Một số học giả xem nó là khu ổ chuột)

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!