Chương 10

Lão Đại Dạy Em Làm Giang Hồ Nhé

3.364 chữ

16-12-2022

Sáng sớm hôm sau, ánh sáng bán mai chiếu qua cửa sổ.

Một đôi nam nữ đang ôm lấy nhau say giấc nồng, Phó Tranh nhíu mày bóp bóp mi tâm vài cái nhưng hai mắt vẫn díu vào nhau, hắn trở mình ôm vật nhỏ bên cạnh.

Sao gấu bông này lại gồ ghề thế, chỗ lồi chỗ lõm, nhưng được cái khá mềm.

Phó Tranh dùng tay nắn bóp cảm nhận con gấu bông lạ.

Nhưng khoan? Phòng hắn lấy đâu ra gấu bông thế?

Trong mơ hồ Phó Tranh nhớ đêm qua, hình như hắn uống say rồi nằm trên một giường với bọn Kỉ Hồng.

Nhưng bọn này đô con lắm mà, chứ vật dưới tay hắn bây giờ nhỏ thó, lại lồi lõm, mềm mềm...như phụ nữ ấy.

Phó Tranh x0a nắn cảm nhận lại lần nữa.

Phụ nữ???

Nhà giờ này làm gì có ai là phụ nữ, ngoài cây nấm lùn mới đến.

Nghĩ đến đây Phó Tranh mở to mắt nhìn xung quanh.

"Cái đ.é.o gì thế."

Sao hắn lại ở đây, căn phòng toàn màu hồng thế này hắn không phải, mẹ hắn không phải, ba hắn lại càng không phải...Mộc Hạ, đúng vậy, chỉ có thể là cô.

Phó Tranh nhìn xuống vật nhỏ đang rúc trong lòng mình.

Mộc Hạ đang ôm Phó Tranh ngủ say, tay cô ôm lấy hông hắn, chân hắn và chân cô quấn lấy nhau như con rắn đến mùa giao phối.

Còn đôi bàn tay hư hỏng của hắn đang để trên ngực cô.

Phó Tranh giật mình thu tay lại đánh mạnh, thật muốn chặt tay quá.

Sợ tình huống khó xử khi cô tỉnh, Phó Tranh tính chuồn êm, ai ngờ Mộc Hạ mất đi cái ổ ấm áp thì cũng thức giấc, cô ngồi dậy vươn vai:

"Anh Phó Tranh dậy rồi sao.

Hôm qua tự nhiên anh say rồi vào phòng em, em tính mang anh trở lại phòng thì anh đè lên người rồi ôm em ngủ cả tối."

Phó Tranh đơ người muốn kiếm cái lỗ mà chui xuống, say quá hồ đồ sao, cố lấy bình tĩnh hắn hỏi thêm:

"Vậy...tối qua tôi có làm gì quá đáng không, hay chỉ ôm thôi."

Tất nhiên là có rồi, nhưng Mộc Hạ không nói dù sao hắn cũng không nhớ, lúc say rượu ấy mà bỏ qua, với cả nói là hắn cướp nụ hôn đầu của cô thì sau này mặt mũi sống chung làm sao.

Mộc Hạ lắc đầu:

"Hôm qua anh chỉ ôm ngủ, còn lại không làm gì hết."

Phó Tranh gật gù, may quá là hắn không làm gì quá phận, nếu không ba hắn về đập chết hắn quá.

Chỉnh lại quần áo tính rời đi trước khi lũ bạn nhìn thấy thì Mộc Hạ lại lên tiếng:

"Vậy mình hòa nha anh."

Phó Tranh nhìn cô khó hiểu, hòa cái gì? Biết hắn thắc mắc, cô nói luôn:

"Thì hòa chuyện hôm nọ em vào phòng anh ấy.

Giờ anh cũng vào phòng em ngủ rồi nên mình phải hòa chứ."

Phó Tranh hiểu vấn đề, hắn gật đầu, tưởng chuyện gì to tát lắm.

"À với cả hôm qua anh hứa dạy em làm yangho với đi tập tập gì đó.

Anh nhớ không?"

Phó Tranh gật đầu nhớ chứ, lúc đấy hắn đã say đâu, tất nhiên là nhỡ rõ rồi.

Hắn nhớ rõ tí phải cho cô trải nghiệm cuộc sống rồi.

"Được, vậy cô đi tắm rồi xuống nhà nấu bữa sáng đi.

Tôi gọi bọn kia dậy."

Nói rồi hắn mở cửa.

Ai ngờ họ đâu cần gọi dậy chứ, dám Kỉ Hồng đang cố vểnh tai lên nghe ngóng chuyện bên trong phòng thì cánh cửa bỗng mở khiến 3 người ngã nhào.

5 con mắt tròn xoe nhìn nhau.

Mộc Hạ ngồi trên giường nhìn ba người họ đầy lạ lẫm, làm gì vậy chứ, chưa thấy người ta ngủ bao giờ à.

Tình huống ái ngại như vậy ta phải nở nụ cười tự tin dù chưa kịp đánh răng.

Tô Khiêm cười hihi:

"Lão đại, Tiểu Hạ Hạ, bọn tôi đến chào buổi sáng mà.

Đúng không chúng mày?"_Anh nhìn sang hai thằng bạn.

"À ừ đúng rồi.

Lão đại, cừu nhỏ chào buổi sáng."

"Hihi buổi sáng tốt lành."

- ----------Còn tiếp--------

Like + Theo dõi +Cmt cho mình nha các cậu.

Sự ủng hộ của các cậu là động lực cho mình ra chap mới đó ????.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!