Chương 1

Làm Nũng Trong Lòng Anh (Ngọt Ngào Hóa Thô Bạo Trong Anh)

7.558 chữ

08-12-2022

Editor: Jin Xuan

Trong bóng đêm, Tịch Bạch ngửi thấy mùi nước Ja-ven.

Cô mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt, là vách tường bằng gạch men sứ lạnh như băng ở bệnh viện.

Đột nhiên, cánh tay trái truyền đến cơn đau nhỏ.

Tịch Bạch cúi đầu, nhìn thấy kim tiêm bén nhọn đâm vào da thịt trắng nõn của cô, máu tươi đỏ sẫm theo ống dẫn dài thong thả chảy xuống, nhìn tựa như giun đất.

Cô liền thấy sợ hãi, theo bản năng muốn rút dây truyền máu ra.

Lúc này, một đôi bàn tay ôn hoà hiền hậu dùng lực đè vai cô lại.

"Bạch Bạch không phải sợ, sẽ khỏe nhanh thôi."

Tịch Bạch quay đầu, trông thấy mẹ cô - Đào Gia Chi đang nở nụ cười ôn nhu hòa ái.

Lúc này Đào Gia Chi, tóc vẫn còn đen mướt, trên mặt tươi trẻ, không có quá nhiều nếp nhăn, bộ dáng đúng thật là xuân sắc, vẻ mặt cũng rất ôn nhu.

Tịch Bạch trùng sinh, trở lại năm mười bảy tuổi.

Mẹ ôn nhu nói bên tai cô: "Không phải sợ, chỉ là lấy một túi máu, Bạch Bạch là đại anh hùng bảo vệ chị gái."

Những lời này, từ khi cô bắt đầu hiểu chuyện, Đào Gia Chi liền lập tức lải nhải bên tai cô đến tận khi cô 25 tuổi.

Chị gái Tịch Phi Phi từ khi ra đời liền bị chẩn đoán mắc bệnh máu trắng, máu khó đông, cần định kỳ truyền máu.

Thế nhưng thật xui xẻo, cô lại mang nhóm máu hiếm nhất Rh(-) Ab, cũng chính là cái được gọi là "Máu gấu trúc", trong kho máu bệnh viện gần như không tìm thấy loại máu quý hiếm này, cha mẹ lại có nhóm máu Rh(-) A cùng Rh(-) B, đều không thể nào truyền máu cho cô.

Cha mẹ vì giúp chị gái chữa bệnh, được ăn cả ngã về không, quyết định sinh thêm một đứa nhỏ, cả đời làm "Kho máu sống" cho chị.

Vì thế năm thứ hai, Tịch Bạch liền được sinh ra, may mắn, Tịch Bạch cũng là Rh(-) AB, cùng nhóm máu chị gái mình hoàn toàn tương đồng.

(Editor Jin Xuan: Do không rõ vụ nhóm máu này nên mình có phần dịch bừa. Mọi người thông cảm nhé. Ai biết rõ cmt giúp, mình sửa lại ạ T.T)

Vì thế, ác mộng của Tịch Bạch bắt đầu...

Vài năm trước, tình trạng sức khỏe chị gái tàm tạm, bệnh tình biến chứng không nghiêm trọng, nhiều nhất nửa năm truyền máu một lần.

Nhưng là về sau khi học đại học, bệnh tình của cô bắt đầu nặng hơn, vì thế tần suất lấy máu tăng từ nửa năm đến ba tháng, rồi đến một tháng thậm chí vài ngày.

Kiếp trước, Tịch Bạch luôn không nguyện ý bị lấy máu, cô rất sợ đau, vì thế cha mẹ đối với cô tiến hành một bài giảng đạo đức, nếu cô không làm như vậy thì là người không có lương tâm, không xem trọng tình thân.

Bởi vì thường xuyên lấy máu, Tịch Bạch bị bệnh thiếu máu, không bao giờ muốn truyền máu cho chị, lại bị cha mẹ kịch liệt chỉ trích, thậm chí còn bị bọn họ nhốt tại bệnh viện, cưỡng chế lấy máu.

Sau này Tịch Bạch ngoài ý muốn tử vong, mẹ cô liền khóc, khóc nói Phi Phi không có máu cung cấp, về sau biết làm sao mà sống!

Trong mắt hai người cha mẹ "ôn nhu từ ái" kia, cô chỉ có duy nhất một giá trị, chỉ là "kho máu sống" của chị gái!

Trở lại tuổi mười bảy, Tịch Bạch không muốn lại dẫm vào bi kịch kiếp trước, cô muốn có được một cuộc sống an ổn bình thường.

Trong lúc thần trí cô mơ hồ, bác sĩ đã hút xong 200cc máu, đối với Đào Gia Chi nói: "Trở về làm cho con bé một ít đồ ăn bổ máu như là xào gan heo linh tinh, cố bồi bổ một chút."

Đào Gia Chi liên tục gật đầu, sờ sờ đầu Tịch Bạch: "Bạch Bạch thật ngoan, buổi tối muốn ăn cái gì, mẹ làm cho con."

Tịch Bạch có hơi nghiêng đầu né tránh cái âu yếm của bà.

Cô đứng dậy đi ra ngoài, dựa vào tường lạnh như băng ở bệnh viện, đại não nhất thời do không cung cấp đủ máu, có chút muốn ngất đi.

Vừa vặn gặp được Tịch Phi Phi đang lấy tờ xét nghiệm đi ra ngoài, thân thiết hỏi: "Tiểu Bạch, em không sao chứ? Có phải là không thoải mái hay không."

Kiếp trước, chị ấy cũng quan tâm, trân trọng cô như vậy, Tịch Bạch thế nhưng tin rằng cô ấy thật sự đối tốt với mình.

Bề ngoài thì giả nhân giả nghĩa, Tịch Phi Phi đối với cô là vô tận cướp đoạt cùng áp bức, không chỉ có thân thể khỏe mạnh, còn được cha mẹ thiên vị, họ hàng quan tâm...

Tịch Bạch sở hữu cái gì cũng đều bị Tịch Phi Phi đoạt đi.

Hiện tại, cô sẽ không nhân nhượng.

Tịch Bạch lạnh lùng tránh được cô, xoay người, cố gắng thích ứng với thân thể mệt mỏi.

Đào Gia Chi ôn nhu xắn tay áo Tịch Phi Phi lên, chờ đợi bác sĩ xử lý truyền máu mới.

Tịch Phi Phi nhìn em gái đang đứng ở góc tường, lo lắng nói: "Em ấy giống như đang trách cứ con, nãy giờ đều không để ý con, mẹ, con cảm thấy rất áy náy."

Đào Gia Chi an ủi: "Nó cho con máu, là việc hiển nhiên, hợp tình hợp lí, ai bảo hai đứa là chị em ruột."

Tịch Phi Phi khổ sở cúi đầu, chân thành tha thiết nói: "Em gái, em đừng có trách chị, được không?"

Lại tới nữa.

Tịch Phi Phi luôn giả vờ, biến mình thành đứa con đáng thương nhất toàn thế giới, cả nhà đều đau lòng cô, bởi vì không chỉ sinh bệnh, còn đầy bụng áy náy.

Tịch Bạch kịch liệt phản kháng, lại bị mọi người chỉ trích, nói cô như thế nào lại tuyệt tình, không vì chị gái suy nghĩ, chị ấy khóc đáng thương đến vậy, cha mẹ cho sinh mệnh, cô cho chị gái máu thì có làm sao!

Tịch Bạch bị người trong nhà làm áp lực, một lần lại một lần phải cuộn tay áo lên.

Lại như giờ phút này, Đào Gia Chi trách cứ nói: "Bạch Bạch, chị cũng là quan tâm con, con tại sao lại như vậy với chị!"

Giờ phút này Tịch Bạch thong dong, thản nhiên nói: "Chị suy nghĩ nhiều, chúng ta trợ giúp lẫn nhau là phải, em không có trách cứ chị."

Tịch Phi Phi hơi lo sợ, sau đó dùng lực gật đầu mạnh.

Truyền máu xong đã là sáu giờ tối, cha cô Tịch Minh Chí lái Mercedes đứng ở cửa bệnh viện.

Mẹ mang theo hai chị em lên xe ngồi ghế sau, Tịch Minh Chí dò hỏi: "Bác sĩ nói như thế nào?"

"Phi Phi bệnh tình coi như ổn định."

"Vậy cũng an tâm."

Tịch Bạch nhớ, lúc học trung học, chị gái bệnh tình ổn định, tần suất truyền máu cũng không cao, nhiều nhất nửa năm một lần, lúc ấy cô hoàn toàn có thể chấp nhận.

Nhưng từ lúc chị ấy hai mươi ba tuổi, bệnh tình tái phát, tần suất lấy máu tăng vọt, cuối cùng dẫn đến Tịch Bạch cũng mắc phải bệnh thiếu máu.

Tịch Bạch đáy lòng âm thầm hạ quyết tâm, muốn lợi dụng thời gian này, trốn thoát khỏi cha mẹ, không để cho bọn họ khống chế nữa.

Nếu đã có một cơ hội sống lại, cô không muốn trở thành công cụ giúp chị gái kéo dài mạng sống.

Tịch Bạch dựa đầu vào cửa kính xe bên cạnh, âm thầm tưởng tượng đến tương lai.

Mẹ nhìn qua kính chiếu hậu trông thấy Tịch Bạch ỉu xìu, thân thiết hỏi: "Bạch Bạch, mệt lắm không?"

Tịch Bạch "Vâng" một tiếng: "Có một chút."

Vì thế Đào Gia Chi nói: "Vậy con ngủ trong xe một lát đi, về nhà còn phải xem xong bản thảo, phóng viên sẽ đến thăm hỏi, con nhất định phải toàn lực phối hợp với chị con."

"Con biết."

Tịch Phi Phi bởi vì kiên quyết đấu tranh cùng bệnh tật, lúc trước được truyền thông đưa tin tức, hiện tại khá nổi tiếng, thành weibo có tiếng tăm, có hơn triệu fans, còn được biệt hiệu V.

Đức Tân Cao Trung (tên trường học của hai người) vì muốn tiến thêm một bước, tuyên truyền hình tượng mạnh mẽ, sáng sủa của cô, lại mời tới CCTV đài phóng viên, tổ chức một chương trình lớn chuyên tâm thăm hỏi.

Tịch Bạch cũng bị mời lên đài, cùng chị gái kể lại câu chuyện đấu tranh với căn bệnh.

Kiếp trước, khi phóng viên hỏi Tịch Bạch, là tự nguyện vì chị hiến máu sao, Tịch Bạch trả lời vô cùng ngay thẳng: Không phải, tôi không nguyện ý, bởi vì lấy máu rất đau.

Sau này, cô vì một câu "Không nguyện ý, lấy máu rất đau" này, bị mọi người trên mạng tức giận điên cuồng diss.

"Ích kỷ, không có lương tâm!"

"Cô không nghĩ tới chị gái bệnh tật đầy mình sao? Cô nghĩ cô ấy không đau sao?"

"Cùng lắm là chích kim tiêm mà thôi, cô nói đau cái gì!"

Tịch Bạch bị vô số người xa lạ trên internet bạo lực, cảm xúc đều bị phá vỡ.

Hiện tại, cô sẽ không phạm phải sai lầm ngu ngốc đó.

**

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!