Kỷ Minh liếc nhìn Bùi Tư Nhiên rồi lại quay qua nhìn Đồng Quyện, anh híp mắt lại nói: "Xào cp thì được, nhưng hẹn hò thật thì không được."
Mặt Bùi Tư Nhiên đỏ bừng: "Ai, ai hẹn hò cơ ạ..."
Đúng là chả khác nào lạy ông tôi ở bụi này.
Đồng Quyện lườm cậu một cái, vừa xấu hổ vừa đau hết cả đầu. Cái người này bị làm sao ấy nhỉ? Còn dám nói ra những lời như vậy?
"Tôi không có bất kỳ yêu cầu nào đối với các cậu, chỉ duy nhất một điều là trong hai năm này tuyệt đối không được hẹn hò. Bởi điều này là tội chết với idol mới nổi, tôi tin rằng các cậu càng hiểu rõ điều đó hơn tôi."
Kỷ Minh nói tiếp: "Còn về chuyện xào cp, các cậu muốn làm thế nào thì làm, chỉ cần không làm ảnh hưởng đến hình ảnh và mối quan hệ trong nhóm, các cậu cả ngày có ôm nhau ngủ tôi cũng không quản được."
"Ngoài công việc của một idol ra, các cậu có dự định gì trong những mảng khác không?"
Kỷ Minh nhìn năm người bọn họ, lại nói: "Cứ thẳng thắn nói ra đi, không có vấn đề gì cả, các cậu nói ra thì tôi mới có thể sắp xếp lịch trình nghiêng về mảng đó một chút."
Kế hoạch của Đồng Quyện cho tương lai rất rõ ràng, thực chất phải nói rằng nhiệm vụ của Hệ thống đưa ra cho anh cực kỳ tỉ mỉ. Anh liếm môi một cái, có phần ngượng ngùng lên tiếng: "Anh Minh, em muốn đóng phim."
Nhiệm vụ cuối cùng hệ thống đưa ra cho Đồng Quyện là trở thành nghệ sĩ phát triển ở cả ba mảng ca hát, đóng phim truyền hình và điện ảnh, hiện nay anh đã đứng trên vạch xuất phát của con đường ca hát, vì vậy cũng muốn phát triển thêm con đường đóng phim truyền hình để nâng cao độ nhận diện.
Vốn Kỷ Mình cũng có ý tưởng này, điều kiện ngoại hình của Đồng Quyện rất tốt, tìm giáo viên huấn luyện kỹ năng diễn xuất, đóng vai nam phụ trong một bộ phim thần tượng chắc cũng không vấn đề gì.
Có trưởng nhóm Đồng Quyện là người khởi đầu, những người khác cũng nói về kế hoạch tham gia diễn xuất của bản thân.
Bồ Hạc Châu chủ yếu muốn tập trung vào mảng ca hát và kiếm tiền, trong khi Thẩm Nguyên Nam lại muốn thử sức với nhạc kịch. Bùi Tư Nhiên muốn trở thành nhà sản xuất, chỉ có Văn Úc là vẫn chưa có suy nghĩ rõ ràng.
"Tôi đã ghi lại tất cả các ý tưởng, nếu có cơ hội phù hợp sẽ sắp xếp cho các cậu."
Sau khi Kỷ Minh gõ bàn phím xong lại lấy iPad ra, ấn vào album rồi đẩy đến trước mặt năm người: "Bây giờ chúng ta sẽ bàn một chút về show nhóm."
Show nhóm của bọn họ có tên là 《Cùng nhau xuất phát nào》, nội dung chủ yếu xoay quanh chuyến đi lần này, đây là một chương trình giải trí mini chỉ có năm tập.
Tuy nhiên Thành Nam trước nay luôn rất giỏi giang trong những thứ nhỏ nhưng có võ như thế này, vì vậy đối với show nhóm lần này cũng bỏ ra không ít tâm tư. Bọn họ không những chỉ muốn biến năm chàng trai này trở thành một nhóm nhạc nam, mà lại càng muốn đưa bọn họ trở thành một dấu ấn trong thời đại này. Năm người như vậy thực sự rất khó gặp được, ở những công ty bình thường căn bản sẽ không tìm được cùng một lúc có đủ những người như như thế này, đương nhiên bọn họ sẽ không để cơ hội hủy trong tay mình.
Mất khoảng bốn giờ để bay từ thành phố B đến hòn đảo kia, Kỷ Minh đã đặt vé bay vào buổi trưa, đến khi đặt chân lên đảo thì trời vẫn còn chưa tối.
"Ở đây nóng thật đấy!" Đồng Quyện cởi chiếc áo khoác dày cộp của mình ra, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi ở bên trong, dùng tay quạt quạt cho bản thân rồi lại than thở: "Sao lại có thể nóng như thế này được chứ!"
"Bây giờ còn đỡ đấy, nhiệt độ ấm vừa phải." Bồ Hạc Châu nói: "Là do chúng ta mặc nhiều quá thôi."
Cả dọc đường đi Văn Úc đều rất hào hứng, cậu ta nóng đến mức xắn hết cả ống tay áo len của mình lên, "Lát nữa chúng ta có thể đi mua quần áo được không?"
Thẩm Nguyên Nam nhìn vào vali quá khổ của cậu ta, bèn hỏi: "Không phải cậu đã mang quần áo theo rồi à?"
"Em mang rồi, nhưng bây giờ lại thấy chỗ quần áo đó hiện tại không xứng với mình."
Bùi Tư Nhiên gập áo khoác cho Đồng Quyện, đặt lên trên vali của mình rồi đẩy đi.
"Các cậu muốn mua quần áo à? Kỷ Minh hỏi.
Văn Úc điên cuồng gật đầu: "Vâng!"
"Vậy thì phải nhanh lên một chút, tối nay chúng ta phải có mặt ở đảo Chương Cầm, phải lên thuyền đến đó trước khi trời tối."
Đồng Quyện nhìn lên bầu trời đã dần tối lại, dứt khoát nói: "Không mua đâu anh ạ, chúng ta xuống thẳng thuyền thôi."
Năm người bọn họ trước khi đến đây đã xem qua dự báo thời tiết, cũng biết trước thời tiết ở bên này là như thế nào để mang theo quần áo phù hợp, lát nữa chỉ cần tìm chỗ nào thay đồ là được. Còn về chuyện mua quần áo mới, sáng mai lúc nào mua chả được? Nếu còn không kịp lên đảo thì sẽ phí công đặt trước khách sạn mất.
"Được rồi." Kỷ Minh đật đầu một cái rồi nói với Thẩm Thanh: "Gọi điện cho mấy người kia, nhắn họ lái thuyền đến đón chúng ta nhé!"
Năm thực tập sinh cộng với quản lý và trợ lý, cùng với đội ngũ sản xuất quay phim của show nhóm tổng cộng có khoảng mười ba mười bốn người, thêm vào đó là rất nhiều thiết bị quay hình khá nặng. Để thuận tiện, Thẩm Thanh đã trực tiếp thuê một chiếc du thuyền từ khi lên kế hoạch cho hành trình này.
Đây là lần đầu tiên Đồng Quyền ngồi thuyền sóng sánh trên mặt nước như thế này, anh rất thích thú nhưng chỉ sau mười phút thì không còn thấy vui vẻ được nữa, người này có chết cũng không ngờ là mình sẽ bị say sóng.
Vừa nãy vẫn còn ôm lan can nhảy nhót thì giờ đây sắc mặt đã tái mét, yếu ớt nằm yên một chỗ trông vô cùng đáng thương.
Thẩm Thanh lấy ra một cái lọ nhỏ từ trong chiếc túi du lịch siêu lớn màu đen, lại đi đến phòng ăn rót một cốc nước ấm vào cốc giấy rồi đưa tất cả đến bên miệng Đồng Quyện: "Chỗ tôi có thuốc chống say đây, cậu uống một ít đi."
"Cảm ơn chị." Đồng Quyện mệt mỏi cầm lấy mấy viên thuốc, ngoan ngoãn uống hết.
"Nếu vẫn còn thấy khó chịu thì lại gọi tôi nhé." Thẩm Thanh nói.
Thấy Đồng Quyện gật đầu rồi Thẩm Thanh mới cầm một chiếc áo khoác đang đặt bên cạnh lên rồi phủ lên người anh một lần nữa, sau đó quay người lại rời khỏi dù không yên tâm lắm.
Sợ tiếng ồn ào sẽ ảnh hưởng đến Đồng Quyện nghỉ ngơi, nên những người khác đều đang ở trong phòng nghỉ trên tầng ba. Mười phút sau, Bùi Tư Nhiên mới cầm một túi ô mai từ tầng trên đi xuống.
"Anh không sao chứ?" Bùi Tư Nhiên trông thấy khuôn mặt xinh đẹp trông lại càng nhỏ nhắn hơn lấp ló trong bộ quần áo, không kìm được mà giơ tay lên chạm vào, quả nhiên vẫn là cảm giác mươn mướt như trong trí nhớ của cậu.
"Đỡ hơn một chút rồi." Đồng Quyện ủ rũ đáp.
"Anh bị say sóng sao không nói sớm?" Bùi Tư Nhiên đặt túi ô mai vào trong lòng bàn tay của Đồng Quyện: "Ăn cái này đi sẽ đỡ khó chịu hơn đấy."
Đồng Quyện thậm chí còn không ngồi dậy, anh xé miệng túi rồi ném ô mai vào miệng.
Vị chua chua ngọt ngọt lan dần, khiến khoang miệng đắng ngắt lấy lại được mùi vị.
Hàng lông mày đang nhíu lại của anh giãn ra được một chút, sắc mặt cũng khá hơn nhiều.
Bùi Tư Nhiên thuận tay ném vỏ túi đi, rồi lại quay về ngồi xuống bên cạnh Đồng Quyện, "Có cần tôi vỗ cho anh ngủ không?"
"Không cần đâu." Đồng Quyện lắc đầu, nói.
Lúc này anh đã hơi buồn ngủ rồi, chắc có lẽ đây là tác dụng phụ của thuốc chống say.
Đồng Quyện chóng mặt nhắm mắt lại, lúc lại có được ý thức anh thấy mình đã trở lại phi thuyền bay đến hành tinh Sadinrak.
Là một Omega cao cấp, thế nên Đồng Quyện có một phòng nghỉ riêng trên phi thuyền.
Ngoài cửa có người phục vụ đã chuẩn bị sẵn cho anh chất dinh dưỡng và miếng dán ngăn cách, thời điểm lúc Đồng Quyện mở cửa ra, toàn bộ phi thuyền đã bị va chạm mạnh và rơi thẳng xuống một hành tinh nhỏ không biết tên.
Hành tinh này là một mảnh tăm tối, không thể nhìn thấy một chút ánh sáng nào. Đồng Quyện cứ như thế cảm nhận việc mình đã bị chôn vùi trong đống đổ nát, không thể nhìn thấy được cái gì, chỉ có thể nghe thấy âm thanh của từng giọt từng giọt máu của mình đang nhỏ tí tách xuống mặt đất, rồi lại từng giọt từng giọt tí tách cho đến khi khô héo.
"Đồng Quyện?"
"Anh tỉnh lại đi, Đồng Quyện, anh làm sao thế?"
Tỉnh lại?
Anh là đang, nằm mơ sao?
Sau khi nhận ra vấn đề, Đồng Quyện ngay lập tức mở mắt ra, liền trông thấy vẻ mặt đầy lo lắng của Bùi Tư Nhiên.
"Anh định dọa tôi sợ chết khiếp đấy à." Bùi Tư Nhiên thở phào khi thấy người kia đã tỉnh lại, "Anh gặp ác mộng sao?"
Đồng Quyện cố gắp chớp mắt một cái, đôi mắt xinh đẹp không còn vẻ sáng ngời giống như trước đây mà như bị bao phủ bởi tầng sương mù, khiến Bùi Tư Nhiên vừa nhìn thấy đã vô cùng hoảng hốt.
"Đồng Quyện? Anh có nghe thấy tôi nói không?"
Không biết đã mất bao lâu, ánh mắt của Đồng Quyện mới lấy lại được tiêu điểm.
Anh... đã thực sự mơ về cái lúc mình chết đi.
Xem ra, cho dù có cố gắng thể hiện rằng mình vui vẻ đến mức nào, thì vẫn có những ảnh hưởng không thể nào loại bỏ được.
Đồng Quyện sụt sịt một lúc, nhìn vào khuôn mặt quen thuộc trước mắt, cố gắng tìm ra cái tên của khuôn mặt này từ những ký ức rối rắm nào đó.
"Bùi... Tư Nhiên?"
Đồng Quyện ấp úng nói, rồi lại giống như muốn xác thực một lần nữa, "Bùi Tư Nhiên."
"Biểu cảm này của cậu, trông cũng khá đẹp trai đấy."
Bùi Tư Nhiên thật sự rất muốn cho người này ăn một quả đấm, ai bảo dọa cậu sợ chết, khóc thì thôi không có chuyện đó đâu nhưng cả người vẫn còn đang run rẩy đây này, thậm chí cậu còn nghĩ đến việc nhanh chóng cho thuyền quay trở lại bờ rồi gọi trực thăng cứu hộ, ấy vậy mà sau khi người này tỉnh lại đã buông lời trêu chọc?
Sắc mặt của Bùi Tư Nhiên trong nháy mắt tối sầm lại, ánh mắt của chú cún bự trở nên lạnh lùng rất dễ cắn càn, khiến Đồng Quyện lúc này ít nhất cũng không dám nói gì nữa.
"Anh gặp ác mộng à? Hay là có chỗ nào thấy không khỏe?"
"Gặp ác mộng..."
Nghe thấy người kia trả lời không phải có chỗ nào cảm thấy không ổn, Bùi Tư Nhiên mới đỡ tức hơn một tý, lại hỏi: "Mơ thấy cái gì?"
"Mơ thấy..." Đồng Quyện từ trên ghế ngồi dậy, đáp: "Tôi mơ thấy mình lên đảo rồi gặp cướp."
"Bao nhiêu tuổi rồi mà anh còn tin cái này?" Tuy khuôn mặt của Bùi Tư Nhiên vẫn lạnh lùng, nhưng bàn tay vẫn theo thói quen đặt lên đỉnh đầu anh, vỗ về an ủi, "Nào xoa xoa đầu, không sợ nữa nhé."
Trên biển dù hơi lạnh, nhưng lòng bàn tay của cậu lại rất ấm áp, giống như cả thế giới này đối đãi với Đồng Quyện vậy.
Anh đến với thế giới này, như thể tất cả những người đã gặp gỡ đều đối tốt với anh.
Các nhân viên sẽ chào hỏi anh vào mỗi buổi sáng, các bác các cô ở căn tin luôn cho anh thêm đồ ăn, tất cả các thực tập sinh bên cạnh đều đối tốt với Đồng Quyện, càng không cần nói đến người hâm mộ.
Mọi người đều dành cho Đồng Quyện sự quan tâm, ngay cả khi anh chỉ có một mình tựa như anh cũng có người thân của mình vậy.
Thật tốt.
Nếu như tất cả chỉ là một giấc mơ, hãy để anh không bao giờ tỉnh giấc.
Bùi Tư Nhiên rất ngạc nhiên khi thấy Đồng Quyện cũng cọ cọ vào lòng bàn tay mình, cậu ỷ vào lợi thế chiều cao không biết đã xoa đầu người này bao nhiêu lần, nhưng đây là lần đầu tiên Đồng Quyện đáp lại cậu.
Cho dù chỉ là cọ nhẹ vài cái, chậm rãi vài lần nhưng cũng đã đủ để khơi dậy gió bão trong lòng cậu.
Khi Đồng Quyện cảm thấy khá hơn, hai người cùng quay trở lại phòng nghỉ trên tầng ba.
Trông thấy Đồng Quyện đã trở lại, ba người đang ngồi cùng nhau lập tức bỏ trống vị trí chính giữa, Văn Úc còn đứng hẳn dậy đỡ lấy cánh tay của anh.
Sau khi Đồng Quyện ngồi xuống, cậu ta liền vội vàng hỏi: "Quyện Quyện, anh đã đỡ hơn chút nào chưa? Anh không biết đó thôi, anh biến mất hơn nửa tiếng đồng hồ qua, em nhớ anh đến nỗi sắp khóc đến nơi đây này."
Bồ Hạc Châu cố nhịn lại cảm giác buồn nôn, thầm nhắc nhở trong lòng, cậu là một thần tượng cần phải chú trọng quản lý biểu cảm.
Đồng Quyện cũng cảm thấy hơi quá, bèn đáp: "Không cần đến mức đấy đâu."
Bùi Tư Nhiên: "Cậu bớt bớt lại đi, người ta vẫn còn đang sáy sóng đấy đừng làm anh ấy buồn nôn thêm."
Văn Úc: "???"
Đồng Quyện vuốt ngực mình nói: "Đúng là có gì đó không ổn rồi."
Văn Úc: "???"
"Quyện Quyện, anh học theo mấy cái xấu đó nhanh đến vậy ư?" Văn Úc vô cùng đau lòng hỏi.
Đồng Quyện cười cười, đáp: "Xin lỗi nhưng đó là bản chất."
Văn Úc: "Anh thay đổi rồi, anh không còn yêu em nữa rồi!"
Bồ Hạc Châu và Thẩm Nguyên Nam hào hứng vỗ tay, Thẩm Nguyên Nam thậm chí còn cảm thấy tiếng vỗ tay này không đủ để giải tỏa nỗi hận trong lòng mình, anh ta bèn giơ ngón tay cái lên: "Đáng lẽ ra cậu phải làm điều này từ lâu rồi mới phải!"
Văn Úc lúc này thật sự ngơ ngác.
Chẳng lẽ cậu không xứng làm cục cưng của cả nhóm này hay sao? Tại sao những người này lại đối xử với cậu như vậy? Mới thành lập nhóm chưa được một tuần mà cậu đã không còn được yêu thích rồi ư???
Lời tác giả:
Văn Úc: Tạm biệt ba mẹ, tối nay con phải đi xa rồi!