Chương 9

Kỷ Thiếu Phu Nhân Cho Ngài Vào Danh Sách Đen Rồi

9.289 chữ

15-05-2023

Làm xong thủ tục thì đã đến gần trưa.

Đến khi đăng kí kết hôn xong, hai người gọi xe đi ăn trưa.

Bởi vì đặc tính công việc, nên cô cần ăn vội, quanh năm suốt tháng ăn toàn những món có thể no bụng, nên không quá kén ăn.

Còn anh thì lại khác, nên cảm giác không quen.

Chỉ là khi cô vừa ngồi xuống, lau đũa theo thói quen, mới nhớ ra đối diện mình còn một người, vậy là cầm đũa lau giúp anh.

Anh gọi xong món, đã thấy trước mặt mình có đũa muỗng từ bao giờ, anh có trợ lí riêng, nên việc bưng cơm rót nước hay được người phục vụ đã thành quen, nhưng khi thấy cô giúp mình chuẩn bị đũa, anh vẫn ngạc nhiên một chút rồi nói cảm ơn.

Trong lúc chờ đồ ăn, cô đột nhiên nhớ ra sáng nay còn chưa xin nghỉ phép, nếu đã lỡ nghỉ buổi sáng rồi thì nghỉ luôn chiều vậy.

Bởi vậy mới tìm số điện thoại của Quế Chi.

Lúc này Quế Chi ngồi trong văn phòng, đang cắm cúi làm việc.

Quế Chi chơi thân với cô từ hồi tiểu học, đến bây giờ đã hơn mười năm.

Sau này cùng nhau học đại học, cùng nhau đi làm tại công ty này, tình cảm giữa hai người còn thân thiết hơn là chị em ruột.

Chẳng là sáng nay Quế Chi không nhìn thấy cô đến, cũng không báo nghỉ cho cô, đến tận bây giờ mới gọi điện thì ngạc nhiên chút rồi cũng bắt máy.

"Alo, Chi à, mình nè".

“Cậu đi đâu vậy? Sáng nay phải nộp báo cáo rồi giờ còn chưa lên công ty nữa."

“Tớ có chút chuyện, cậu xin nghỉ phép hộ tớ nhé."

Quế Chi còn đang gõ phím cành cạch, nghe thấy vậy cũng chỉ hỏi thêm một câu.

“Muốn nghỉ đến khi nào, để chị xin luôn một thể.

Sáng nay cưng đi đâu vậy?"

“Tớ đi đăng kí kết hôn".

Quế Chi ngừng gõ phím, cười cười.

“Thôi đi người, cậu mà cưới thì tớ chắc có con hai tháng tuổi rồi”.

Cô đau đầu không thôi.

“Nói thật đó, xin phép cho nhé".

“Thật đó hả? Cưới ai? Hoài Khanh á? Sao không nói gì với tớ vậy?"

“Không phải Hoài Khanh..."

Nói đến đây, cô lướt nhìn người đối diện mình đang cúi đầu ăn, như không nghe thấy câu chuyện của hai người.

“Má ơi, không phải Hoài Khanh? Vậy thì là ai? Trời đất, đừng giỡn nữa".

“Chuyện này cũng giỡn được à? Vậy nhé, tớ cúp trước đã, cảm ơn cậu trước nha."

“Ê từ từ..."

Cô dập máy luôn không để Quế Chi hỏi nữa, rồi mới soạn tin nhắn cho cô ấy dẹp yên bạn mình.

Tuy trong lòng Quế Chi còn nhiều nghi vấn, nhưng thấy tin nhắn rồi cũng đành thôi không hỏi gì nữa, đi xin phép nghỉ cho cô.

Làm xong tất cả, cô mới ngẩng đầu nhìn anh, đã thấy anh ăn xong từ bao giờ.

“Đó là bạn thân em à?"

"Đúng vậy, bọn em chơi với nhau cũng hơn mười năm rồi.

Quế Chi vậy thôi chứ tốt lắm."

Anh gật đầu, rồi lại kêu người thanh toán.

“Bây giờ em tính đi đâu?"

“Em muốn về nhà dọn đồ, trong phòng vẫn còn một số món lúc trước em không mang theo".

“Anh giúp em."

Cô định từ chối, nhưng khi thấy gương mặt anh lại không nói nên lời, vậy là đành thôi.

Khu phố của cô được mệnh danh là phố nhà giàu ở thủ đô, giá cả ở đây đắt đỏ, trên con phố toàn là biệt thự san sát nhau, cô cũng là đại tiểu thư danh giá, chỉ có điều là hữu danh vô thực, bốn năm trước dọn ra ở cùng Hoài Khanh nên càng không muốn ai biết thân phận của mình.

"Nhà em ở đây à?"

“Anh đừng thấy giàu có gì hay, chẳng qua là không cần lo cơm áo gạo tiền thôi, nếu được, em thật sự không mong mình sinh ra trong gia đình như vậy...!Cái em cần là tình cảm...!Có lẽ vì anh sinh ra đã ngậm thìa vàng nên sẽ không hiểu suy nghĩ của em".

Nghe xong, ý tưởng nói ra của anh cũng biến mất, xem ra cô ấy có chút định kiến với người giàu có, vậy là anh không nói gì, cô nhận ra mình lỡ lời, rồi liếc sang anh, chỉ thấy anh đang suy nghĩ gì rồi vỗ vỗ đầu cô.

“Không sao đâu, sắp đến nhà em chưa? Có cần anh phụ mang đồ xuống không?"

Cô không muốn công khai anh với gia đình, nếu không chẳng biết sẽ bị đồn thổi ra sao nữa.

Cô lắc đầu, chỉ vào một căn nhà ở phía xa.

"Nhà em ở đó, em vào một mình được rồi, anh đặt xe hộ em nhé."

Anh nhìn cô một cái, không nói gì thêm chỉ gật đầu.

Cô nói xong liền chạy sang đường rồi đi vào nhà.

Lúc sắp vào trong, cô còn ngoái đầu nhìn sang bên đường, thấy anh đứng dưới bóng râm gọi ai đó, cô không nghĩ gì thêm, trên gương mặt của anh chẳng hề ngạc nhiên gì về hoàn cảnh của mình cả.

Cô vừa vào trong nhà đã ngửi thấy mùi thức ăn thoang thoảng, trong bếp lúc này, mẹ kế của cô đang nấu món gì đó.

Nhìn bóng dáng bận rộn trong phòng bếp, chẳng hiểu sao cô cảm thấy thật xa lạ.

Trước đây, nhà cô không phải ở khu này, mà chỉ là một khu trọ bình thường.

Mẹ tự tay nấu nướng, mỗi bữa cơm cả nhà đều quây quầy bên nhau.

Nhưng từ khi mẹ mất, bố cưới mẹ mới, nhà này cũng chẳng ăn cơm cùng nhau nữa.

Cô từng tin tưởng những lời bố nói, rằng mẹ mới cũng sẽ yêu thương cô như con ruột.

Chỉ là một tuần còn tin, một tháng còn tin, một năm cô vẫn nghĩ chắc quen rồi cô ấy sẽ yêu thương mình như con gái ruột.

Nhưng khác máu tanh lòng, mười năm trôi qua rồi, cô đã bỏ ý nghĩ ấy rồi.

Cô không hòa hợp với cô Vân cho lắm, bây giờ bố không ở nhà, cô cũng chẳng buồn chào hỏi gì ai, đi thẳng lên lầu vào phòng mình.

Cô lôi trong tủ ra một vali lớn, bắt tay vào thu dọn đồ đạc.

Tuy bố cô không quan tâm cô lắm, nhưng mỗi tháng ông đều chuyển một số tiền nhỏ trong thẻ cho cô, bởi vậy cô mới không cần lo lắng về sinh hoạt phí.

Đồ dùng của cô không nhiều lắm, cô dọn đồ cũng chẳng có mấy bộ, xếp gọn gàng trong vali, thật ra lúc trước dọn ra ở chung với Hoài Khanh cô chỉ mang một ít đồ bây giờ ở chung với anh cô cũng nên mang một số thứ bỏ hết những thứ không cần thiết đi cũng như bỏ hết kí ức về Hoài Khanh, bấy giờ mới lướt nhìn lại căn phòng mình sống.

Ánh mắt cô dừng lại trên kệ sách đầy ăm ấp, đến kệ tủ đầy những vật lưu niệm của bạn bè.

Bên trong, ở vị trí trung tâm có một cái hộp nhỏ, cô bước đến trước tủ, lấy hộp ấy ra.

Đó là một hộp quà bằng giấy cứng, nhìn qua đã rất cũ rồi, nhưng cô vẫn giữ đấy chẳng vứt đi.

Cô mở hộp ra, bên trong có một con búp bê bằng vải, bộ váy hoa đã lấm lem đổi màu.

Cô cầm ra ngoài, trong lòng nhớ lại những kí ức đã cũ.

Cô nhìn về phía vali suy nghĩ một chút, rồi lại thở dài, để lại trong hộp rồi bỏ vào trong tủ đồ.

Đây là món quà cuối cùng bố tặng cô từ khi có Nhã Linh.

Sau khi có Nhã Linh, cô cũng không thích chơi búp bê nữa, cũng chẳng còn vòi vĩnh thêm một món quà nào từ ông.

Bởi vì bên cạnh ông, cúi đầu làm nũng, đã có Nhã Linh rồi.

Cô là chị, cần phải thương yêu nhường nhịn em gái mới phải.

Cô nghĩ đến đây thì ngừng lại, cầm theo chiếc mũ cô thích, đội lên rồi kéo vali ra ngoài.

Đến khi xuống mấy bậc thang, chẳng biết từ khi nào bà Vân đã đứng đấy.

Cô nhìn sang, chỉ thấy bà đang mặc một bộ quần áo lụa là, dáng vẻ đang mỉm cười với cô.

Cô không biết tại sao bà cứ thích trưng khuôn mặt giả tạo ra như thế, cứ bình thường không quan tâm không phải tốt sao?

Bà Vân hơn cô chỉ mười tuổi, nhỏ hơn bố cô tận hai mươi tuổi đời, bởi vì đã quen ăn sung mặc sướng, ngoài ba mươi bà vẫn còn trẻ đẹp, chẳng thấy dấu vết nào của thời gian.

Mười năm qua, cô gọi bà ấy là mẹ, nhưng ra ngoài có khi họ giống chị em hơn là mẹ con.

“Trì Tuyết, con đi đâu đấy?"

Cô chẳng buồn quan tâm, tính cầm vali đi luôn ra ngoài, thì bà Vân đã đứng trước cổng chắn lối cô đi.

Ánh mắt bà đảo qua vali cô kéo theo, rồi khoanh tay mỉm cười.

“Con bé này, mẹ hỏi sao không trả lời?"

Cô nhìn người phụ nữ còn trẻ trước mặt, chẳng biết sao bà ấy thích gọi cô là con gái như vậy, cho dù hai người chẳng có gì thân thuộc với nhau.

Chỉ khi có hai người họ, cô mới thấy được gương mặt thật của bà Vân.

Cũng như lúc này, bà đang đứng đấy, gương mặt ra chiều đắc ý lắm.

“À, nghe con bé Nhã Linh bảo dạo này đang quen với Hoài Khanh, con thấy Hoài Khanh thế nào, nói cho mẹ nghe chút đi”.

Lúc này cô mới nhìn về phía bà, đã thấy trong đôi mắt bà đầy vẻ mỉa mai.

Cô đột nhiên hiểu ra, tại sao Hoài Khanh bỗng qua lại với Nhã Linh.

“Thì ra bà đã biết trước chuyện này rồi?"

Bà Vân cười tươi như hoa, vẻ chanh chua hiện trên gương mặt người đàn bà đã ngoài ba mươi tuổi.

“Trì Tuyết, con gái cưng của mẹ.

Con nghĩ vì sao mẹ lại cưới bố con?"

Cô suy nghĩ một chút, rồi lại nghĩ về cơ ngơi của bố mình, cho dù không muốn thừa nhận, cô vẫn biết bà ta nhằm vào tài sản của bố cô.

Nào có một tình yêu nào nảy sinh giữa hai người cách nhau gần mấy chục tuổi cơ chứ.

Nghĩ đến đây, cô cảm thấy một cơn giận bùng lên.

“Bà thật dối trá”.

Bà Vân nhìn cô đằng xa, rồi lại cười cợt không thôi.

“Có dối trá gì đâu, con còn non lắm, như mẹ con vậy".

Nghe đến đây, cho dù tính cách cô có hiền lành bao nhiêu cũng không chịu được nữa.

Cô từ lúc ra ngoài tự lập đã cố gắng mạnh mẽ để đương đầu với mọi chông gai, trong công việc cô rất nghiêm túc nhưng về phương diện khác cô vẫn khá yếu đuối nay bà ta lại dám động đến mẹ cô.

Cô lên giọng, dọa nạt bà ta.

“Bà có quyền gì mà nói mẹ tôi như thế? Bà là loại phụ nữ lăng loàn trắc nết, còn dám ở đây cậy thế mà lên mặt cái gì?"

Bà Vân nghe đến đây mặt tái đi, ra chiều giận lắm.

Bà vươn tay định tát cô.

Trì Tuyết không cho bà ta toại nguyện, cô lùi lại một bước, lại thấy bà ta chửi đổng như mụ đàn bà bán cá ngoài chợ.

“Mẹ mày mới là thứ lăng loàn, chẳng biết sinh ra mày có phải con của anh Nguyên không nữa."

"Bà nói cái gì?”

Cô nổi giận đến mất cả lí trí, cô đưa tay, tát mạnh về phía bà Vân.

Trên gương mặt bà in hằn năm dấu tay, khi này bà mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa ra vào.

Cô thấy trong đôi mắt bà ta dâng đầy nước mắt, trong lòng đột nhiên lo âu, mà cô cũng chưa đợi lâu, đã nghe thấy giọng nói bố mình vang lên sau lưng.

“Trì Tuyết, mày làm gì thế?".

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!