Chương 25

Kiếp Này Tôi Muốn Làm Người Tốt

12.027 chữ

07-12-2022

Để trang trí thật tốt cho nhà của Lương Thần, Trác Thiệu đã lên ý tưởng ngay từ đầu.

Hắn không cảm thấy một ngôi nhà nhất định phải lộng lẫy cỡ nào, nhưng cũng không thể để trống toàn bộ, đến nỗi một chút nhân khí cũng không có...

Nhưng mà, đây là nhà của người khác, không phải chuyện hắn có thể nhúng tay vào...!Tuy rằng Trác Thiệu cảm thấy nhà này không quá đẹp, nhưng cũng chưa nói cái gì.

Nhưng hiện tại......!Hắn có chút cân nhắc, có lẽ hắn có thể tìm thời gian đem căn nhà này trang hoàng một chút, dù không làm được nhà mẫu cũng có thể để luyện tay nghề, chính mình ở cũng thấy thoải mái.

"Được!" Trác Thiệu vừa dứt lời, Lương Thần liền không chút do dự đáp ứng.

Trác Thiệu đã sớm đoán trước được điểm này, nhưng vẫn có chút động dung...

Cười cười, Trác Thiệu nói: "Việc này cũng không phải cậu đáp ứng là được, tốt nhất nên hỏi ba cậu một chút."

Nghe Trác Thiệu nhắc tới ba mình, Lương Thần nhíu mày, cậu và ba cậu rất ít khi ở chung, tuy rằng hiện tại tốt hơn rất nhiều, nhưng cậu vẫn cảm thấy không cần thiết, nên cũng không có gọi điện thoại cho ba mình.

"Đừng sợ, cậu không cần nói nhà cần trang trí lại, chỉ cần nói muốn mua vài món đồ nội thất mới là được...!Cậu cho tôi đủ tiền rồi." Trác Thiệu nói, trong nhà Lương Thần, trang trí cứng đã làm xong, hắn cũng không có ý định gỡ bỏ toàn bộ đi, cho nên hiện tại cũng chỉ thiếu trang trí mềm mà thôi.

Trên thực tế, một ngôi nhà có đẹp hay không, chủ yếu là nhìn vào thiết kế để trang trí mềm.

Lương Thần do dự một lúc, sau đó gật gật đầu.

Trong nhà Lương Thần có điện thoại, cậu cầm lấy điện thoại, trực tiếp gọi cho một số.

Trác Thiệu chú ý tới đó là một số di động, mà vừa mới bấm gọi không lâu, Lương Thần liền hết sức lắp bắp nói: "Con, con...!Con muốn mua một vài...!Một vài đồ nội thất mới."

Cậu dừng một chút, lại nói: "Không, không cần tiền, đủ...!Đủ rồi."

Nói xong câu này, cậu lại dừng lại, sau đó gật đầu nói: "Ừm."

Tiếp theo, Lương Thần cơ hồ không thể chờ đợi được cúp điện thoại, lại vui vẻ nhìn Trác Thiệu: "Được rồi!"

Trác Thiệu có chút bất đắc dĩ, hắn biết rất nhiều cha con ở chung đều có chút vấn đề, nhưng giống như cha con Lương Thần, hắn thật đúng là chưa từng thấy qua.

Sau khi được Lương Thần đồng ý, có thể dùng tiền trong tay đem nhà Lương Thần trang trí thật tốt một chút, Trác Thiệu cũng không có lập tức bắt đầu khởi công.

Hắn không có thời gian.

Đồng thời, hắn còn lập tức nghênh đón kỳ thi tháng đầu tiên sau khi sống lại.

Qua cuối tuần, thứ hai lại đến, tiếp đó chính là một ngày thi tháng kéo dài.

Chỉ là thi tháng, nên không cần đổi chỗ ngồi, nhưng tất cả bàn học đều bị kéo ra, giữa Lương Thần và Trác Thiệu có thêm một lối đi, không chỉ như thế, để tránh cho bọn họ gian lận trong thi cử ở phía dưới lén lật sách xem, tất cả bàn học đều hướng về phía trước lớp học.

Lần thi này đối với Trác Thiệu mà nói có chút khó khăn.

Mấy ngày nay tuy rằng hắn đã cố gắng ôn tập, nhưng vẫn không nắm chắc, hắn dám khẳng định, lần này mình nhất định sẽ thi rất kém cỏi.

May mắn, Khuất Quế Hương và Trác Gia Bảo đến trường náo loạn, bởi vậy cho dù thành tích của hắn giảm xuống, giáo viên hẳn sẽ cho rằng hắn bị những người này ảnh hưởng.

Nghĩ như vậy, Trác Thiệu liền bình tĩnh làm bài thi.

Điền vào tất cả phần biết làm, về phần không biết làm, thì dứt khoát để trống.

Buổi sáng thi ngữ văn và toán, bởi vì thi nên tan học sớm hơn bình thường một chút, mà vừa thi xong, Trác Thiệu liền dẫn Lương Thần đi đón Trác Đình.

"Tớ...!Đề toán của tớ đều làm hết, ngữ văn hẳn, hẳn là cũng thi tốt..." Trên đường trở về, Lương Thần rầm rĩ nói không ngừng.

Bọn họ đang học học kỳ một lớp chín, nửa tháng nay, vì không để làm sai bài tập, có thể cho Trác Thiệu chép lại thật tốt, quả thực đã làm học tập rất vất vả, mà điều này tạo thành hậu quả là gần đây cậu học bài rất tốt, lần này cũng thi rất tốt.

"Giỏi quá." Trác Thiệu cười nhìn về phía Lương Thần, không chút keo kiệt khen ngợi.

Nụ cười trên mặt Lương Thần nhất thời càng sáng lạn.

Đồ ăn trưa, Trác Thiệu bình thường đều là buổi sáng đã chuẩn bị sẵn, hôm nay hắn đặt ở trên khay hấp, là đậu nành hấp thịt băm.

Đậu nành là đậu nành non vừa mọc, rất mềm, loại đậu nành này có thể để cả vỏ nấu ăn, cũng có thể bóc vỏ để nấu ăn, bởi vì hương vị thơm ngon, rất được người dân huyện Phúc Dương yêu thích, thậm chí nhiều người trồng đậu nành, chỉ vì ăn đậu nành non, căn bản không cho nó cơ hội biến thành đậu nành già.

Cho đậu nành non ra đ ĩa, rải một lớp thịt băm lên trên rồi hấp chín, rau củ và thịt đều có.

Sau khi Trác Thiệu về sẽ xào thịt heo luộc và làm canh trứng rong biển, đủ cho ba người bọn họ ăn.

Trước đó một tuần, Trác Thiệu vẫn không cho Lương Thần ăn no, nhưng hôm nay phải thi...!Không chỉ buổi sáng giảm bớt chạy bộ, lúc này, Trác Thiệu còn không hạn chế Lương Thần ăn cơm: "Hôm nay cậu có thể ăn nhiều hơn một chút."

"Không, không, không, không, không cần, tớ ăn đủ rồi." Lương Thần ăn hai chén cơm liền không ăn nữa: "Thật ra tớ cũng không đói lắm..." Đói thì vẫn đói, chỉ là một tuần này cậu mỗi ngày chạy bộ, sau khi ăn ít, cậu cảm thấy mình nhẹ đi.

Cậu vậy mà nhẹ đi!

Lương Thần rất hưng phấn, tự nhiên cũng không chịu ăn nhiều —— cậu muốn gầy đi sớm một chút.

Trác Thiệu không khuyên nữa, Lương Thần hiện tại ăn cùng hắn, kỳ thật cũng không ít, hắn nấu ăn còn rất chú ý phối hợp dinh dưỡng, khẳng định không đến mức khiến cậu suy dinh dưỡng.

Buổi chiều thi, đối với Trác Thiệu mà nói vẫn có chút khó.

Rất nhiều thứ hắn đều đã quên, căn bản là làm không được...

Trác Thiệu đã không dám nghĩ đến thành tích của mình.

Kỳ thi tháng đều do giáo viên tự chấm điểm cho lớp mình, ví dụ như Dương Kiến Hoa, chỉ cần sửa lại ngữ văn của hai lớp anh dạy, bởi vì điều này, điểm có rất nhanh.

Ngày hôm sau, điểm của mấy môn cũng đã có, đợi đến ngày thứ ba, điểm của tất cả các môn đều có.

Trác Thiệu cho dù một năm qua thành tích có chút giảm xuống, lúc trước cũng luôn duy trì ở top 3 lớp, nhưng hiện tại...

Lần này Trác Thiệu thi xếp thứ 25 của lớp.

Trường trung học cơ sở Bắc Môn mặc dù là trường trung học cơ sở rất tốt, nhưng cũng không phải loại trường trung học tư thục chọn học sinh, ở trường trung học cơ sở Bắc Môn, vẫn có một nhóm học sinh có thành tích rất không tốt, trong lớp Trác Thiệu, có mấy học sinh thường xuyên thi không tốt.

Bởi vì điều này, Trác Thiệu thi xếp hạng hai mươi lăm, thành tích này là vô cùng không xong, nếu thứ hạng sau ba mươi, thì ngay cả trường trung học phổ thông bình thường cũng không thi được!

Bảng xếp hạng được dán ở phía sau lớp, Trác Thiệu tìm từ dưới lên, rất nhanh liền tìm được tên của mình.

Xem ra, muốn học một trường trung học phổ thông tốt, hắn nhất định phải cố gắng gấp bội mới được.

Rất nhiều người trong lớp đồng tình nhìn Trác Thiệu, Trác Thiệu ngược lại không coi trọng, sau khi nhìn thấy tên mình, hắn lại tìm tên Lương Thần...

Lương Thần thi xếp thứ hai của lớp.

Trác Thiệu biết Lương Thần không ngốc, nhưng nhìn thấy thành tích này, vẫn rất kinh ngạc, lại nhìn một chút, liền phát hiện Lương Thần thi toán đạt điểm tối đa, nhưng điểm tiếng Anh thì kém hơn rất nhiều.

Này cũng bình thường, trường học giống như người câm dạy tiếng Anh, học tập nhàm chán, giáo viên dạy bình thường...

Tiếng Anh trong lớp tốt, rất nhiều đều là học lớp phụ đạo ngoại khóa, Lương Thần dựa vào lúc lên lớp nghe một chút, thành tích có thể tốt mới là lạ.

Trác Thiệu phân tích thành tích của Lương Thần một chút, quay đầu lại, liền nhìn thấy Lương Thần đang bất an nhìn mình.

"Làm sao vậy?" Trác Thiệu hỏi.

"Trác Thiệu...!Cậu...!Cậu..." Lương Thần lo lắng nhìn Trác Thiệu.

Thành tích trước kia của Trác Thiệu tốt như vậy, hiện tại lại rớt xuống hạng hai mươi lăm.

Điều này...

Cậu cảm thấy cực kỳ khó chịu, Trác Thiệu không nên như vậy.

Thành tích của Trác Thiệu, hẳn là vô cùng vô cùng tốt, tất cả mọi người đều khen ngợi mới đúng!

Đứa nhóc này đang lo lắng cho mình à? Trác Thiệu cười cười: "Tôi không sao."

Trác Thiệu thật sự không có việc gì, nhưng mà rất hiển nhiên, tất cả mọi người đều cảm thấy hắn có việc, sau đó đều thật cẩn thận, e sợ chọc thủng trái tim thủy tinh của hắn.

Dương Kiến Hoa đặc biệt gọi Trác Thiệu qua, an ủi Trác Thiệu vài câu, nhưng một câu nặng lời cũng không nói, lúc thầy phát bài thi đều xách tất cả học sinh điểm kém khác ra phê bình một trận, nhưng lại không nói hắn.

Trác Thiệu có chút dở khóc dở cười.

Thật ra lúc này tâm tình của hắn cũng không kém, bởi vì hắn phát hiện Lương Thần rất thông minh, hắn giáo dục đứa nhỏ này rất tốt, về sau đứa nhỏ này khẳng định có thể thi vào đại học tốt.

Đương nhiên, trước đó, vấn đề nói lắp của Lương Thần cũng phải giúp cậu sửa chữa.

Trác Thiệu đang cân nhắc tương lai của Lương Thần, quay đầu lại, liền phát hiện Lương Thần vẫn lo lắng nhìn hắn như trước.

"Tôi thật sự không có việc gì." Trác Thiệu nói.

Lương Thần gật gật đầu, bất an trong mắt không có biến mất.

Trác Thiệu bất đắc dĩ, dứt khoát nói cái khác, dời đi sự chú ý của Lương Thần: "Lương Thần, từ nhỏ cậu đã bị nói lắp?"

Lương Thần không ngờ Trác Thiệu lại hỏi chuyện này, nhất thời có chút ngượng ngùng: "Tớ...!Trước kia tớ không nói lắp..." Cậu nhớ rõ khi còn bé cậu nói chuyện vẫn không thành vấn đề, nhưng sau đó rất lâu không nói chuyện với người khác, nên đột nhiên bị như vậy.

Chuyện này vốn cũng không có gì, dù sao lúc trước cậu cũng không nói chuyện với người khác, nhưng hiện tại cậu và Trác Thiệu ở cùng một chỗ, thường xuyên phải nói chuyện...

Lương Thần cảm thấy có chút xấu hổ.

"Sau này mỗi ngày cậu đều luyện nói, còn có tiếng Anh, cậu cũng phải cố gắng luyện tập một chút, không thể như bây giờ..." Trác Thiệu nói không ít, thành công làm cho Lương Thần không còn lo lắng cho mình nữa, sau đó lại nói: "Bài tập toán của cậu cho tôi mượn..."

Lương Thần ôm lấy cặp sách của mình: "Không được, cậu không thể sao chép bài tập, cậu..."

"Lời này nói rất trôi chảy, xem ra cậu không phải thật sự nói lắp." Trác Thiệu cười nói, sau đó đem bài tập của Lương Thần đoạt lại.

Hắn chép bài tập, vẫn không giống với những người khác trong lớp, người khác không muốn làm bài tập về nhà, vì thế không mang theo đầu óc sao chép lung tung một trận, nhưng kỳ thật hắn vừa chép vừa xem các bước giải đề.

Không có biện pháp, hai mươi năm không đi học, hắn không biết giải đề phải giải như thế nào...

Trác Thiệu không cảm thấy mình làm như vậy có cái gì không đúng, nhưng Lương Thần vẫn đầy mặt lên án nhìn hắn.

Trác Thiệu: "..."

Tối hôm đó sau khi về nhà, Trác Thiệu há mồm chính là tiếng Anh.

Lương Thần và Trác Đình đều có chút bối rối, hoàn toàn không nghe hiểu, nhưng Trác Thiệu nói vẫn là tiếng Anh.

Thật ra Trác Thiệukhông thích tiếng Anh, mọi người đều nói tiếng Trung tốt biết bao? Nhưng tiếng Anh vẫn rất quan trọng, là một trong ba khóa học chính, hai đứa trẻ không thể không học, nhưng phương pháp học tiếng Anh...!Lúc trước Lương Hâm bảo hắn học tiếng Anh, nói chuyện với hắn vẫn dùng tiếng Anh...

Hắn chính là vì để có thể nghe hiểu lời nói của Lương Hâm, mới tức giận phấn đấu, chỉ tốn vẻn vẹn một năm thời gian, liền học tốt tiếng Anh, hiện tại hắn quyết định cũng phải đối với Lương Thần và Trác Đình như vậy.

Bất kể là Lương Thần hay Trác Đình, đều nghe không hiểu lời Trác Thiệu nói, nhất là Trác Đình, bọn nó còn chưa bắt đầu học tiếng Anh!

Trường tiểu học huyện thành, học tiếng Anh sớm hơn tiểu học nông thôn, nhưng cũng phải lớp bốn mới bắt đầu học, mà Trác Đình hiện tại mới học lớp ba.

Nhưng mà, cũng may nhìn động tác của Trác Thiệu, cũng có thể đoán ra ý tứ của Trác Thiệu...!Trác Đình và Lương Thần cuối cùng khuất phục trước dâm uy của Trác Thiệu, vào tai tất cả đều là tiếng Anh.

Mà Lương Thần so với Trác Đình, thật ra còn thảm hơn một chút, Trác Thiệu ngoại trừ nói tiếng Anh với cậu ra, còn ép cậu lớn tiếng đọc tiếng Anh, để cho câu đọc từng câu, phát âm không chuẩn? Tiếp tục đọc đi! Nói lắp? Tiếp tục đọc đi!

Ngay cả mỗi buổi tối khi tập thể dục đơn giản, Trác Thiệu cũng khiến cậu phải học tiếng Anh.

Mấy ngày qua, Lương Thần ngay cả nằm mơ, trong mộng đều là tiếng Anh, cậu còn mơ thấy Trác Thiệu trong mộng buộc cậu phải học tiếng Anh, cậu không học được, sẽ không cho ăn cơm.

Trong mộng cậu cực kỳ thương tâm, nhưng sau khi tỉnh lại, lại cảm thấy như vậy cũng rất tốt....

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!