Chương 8

Kiếm Tiên Là Bạn Trai Cũ Của Ta

Mặc Thư Bạch

14.105 chữ

07-05-2023

Edit: Naughtycat

Lúc Tô Thanh Y mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trên giường êm.

Phản ứng đầu tiên của nàng là, mẹ kiếp, lại xuyên à?

Nàng chậm rãi ngồi dậy, cúi đầu xem xét, ngực vẫn cỡ E nên là không phải xuyên rồi.

Lúc nàng đang ngẩn ra, một nữ tử đẩy cửa đi vào, nhìn thấy nàng đang ngồi, vội vàng nói: “Sư huynh sư huynh, vị đạo hữu này tỉnh rồi!”

Không lâu sau khi nữ tử la lên, một nam tử lập tức xuất hiện ở cửa, vô cùng vui vẻ nói: “Đạo hữu đã tỉnh rồi à?!”

Mặt mày nam tử này thanh tú, nhìn khuôn mặt chứng tỏ là người hiền lành. Nếu không phải đã được gặp qua Tạ Hàn Đàm và Tần Tử Thực thì phỏng chừng Tô Thanh Y cũng có thể bị khuôn mặt không tồi này làm cho hơi rung động, nhưng hiện tại, tằng kinh vi hải nan vi thủy[1], nhìn tới nhìn lui thì cũng chỉ là một nam tử không tồi mà thôi.

[1] Tằng kinh vi hải nan vi thủy: Đã nhìn thấy biển khó nhìn lại nước.

Hắn ta mặc trang phục tiêu chuẩn của đệ tử Thiên Kiếm tông, ngoại bào màu lam nhạt, áo dài màu trắng, ngọc quan buộc cao, thắt lưng đeo lệnh bài chứng minh thân phận đệ tử bằng bạch ngọc. Nữ tử bên cạnh hắn cũng mặc phục sức giống như vậy, chỉ là ở eo đeo đai lưng màu lam thêu bạch hạc, lộ ra dáng người mảnh khảnh.

Hai ngươi hăng hái bừng bừng ngồi vào bên người nàng, thiếu nữ kích động hỏi: “Đạo hữu, tên ta là Mạc Hà, ngươi tên là gì?”

“Các ngươi...” Tô Thanh Y hơi chần chờ hỏi: “Các ngươi là ai?”

“Đạo hữu đừng lo, chúng ta không phải người xấu,” nam tử trẻ tuổi mở miệng rõ ràng chín chắn hơn nhiều: “Chúng ta là đệ tử nhập thất[2] của chưởng môn Thiên Kiếm tông, ta tên là Mạc Vân, nàng là sư muội Mạc Hà của ta, ba ngày trước chúng ta đi qua quý phủ phát hiện linh lực chấn động xung quanh quý phủ, phỏng đoán là đạo hữu Trúc Cơ vì thế cố ý đi vào hộ pháp.”

[2] Đệ tử nhập thất: Đệ tử thân truyền.

Mạc Vân nói làm Tô Thanh Y nhớ tới tiếng đập cửa lúc trước, yên lòng gật đầu nói: “Đa tạ.”

“Đạo hữu không cần cảm tạ ta, lần này nên tạ ơn sư thúc của chúng ta – Tĩnh Diễn đạo quân mới đúng. Tư chất của đạo hữu phi phàm, ngày đó Trúc Cơ không khống chế được linh lực, dù ta đã bày ra kết giới nhưng không thể ngăn cản được linh khí xung quanh đánh vào, cũng may Tĩnh Diễn sư thúc kịp thời chạy đến giúp đỡ mới làm cho đạo hữu an toàn Trúc Cơ.”

Lời nói của Mạc Vân khiến Tô Thanh Y ngẩn người, nàng lập tức vận chuyển linh lực trong cơ thể một vòng, lúc này mới phát hiện linh lực thuần khiết hơn nhiều so với trước kia còn mang theo một tia kiếm ý đặc thù trong đó nữa. Trong nháy mắt nàng hiểu được Tần Tử Thực đã làm gì, không khỏi hít một hơi lạnh: “Sư thúc của các ngươi cứ thích giúp người làm niềm vui thế này à?”

Đối mặt với người xa lạ, cứ yên tâm đặt mạng vào à?

Cái việc hút linh lực của đối phương vào trong người mình tự vuốt từng sợi rồi sau đó lại trả về, cho dù là nàng năm đó thì không phải người vô cùng thân cận cũng không dám làm.

“Tĩnh Diễn sư thúc chính là tấm gương sáng của Thiên Kiếm tông, kiếm ý thuần khiết, tấm lòng sắc son, quản chuyện bất bình, cứu người trong hiểm cảnh.”

Mạc Vân mỉm cười giới thiệu, trong âm thanh còn mang theo vài phần kiêu ngạo: “Tĩnh Diễn sư thúc là tấm gương của chúng ta, cho nên ta thấy đạo hữu một mình Trúc Cơ lập tức ra tay giúp đỡ một phen.”

Sau khi nghe Mạc Vân giới thiệu, trong đầu Tô Thanh Y nghĩ, xong rồi xong rồi, Thiên đạo chi tử là một thánh mẫu, còn là một thánh mẫu chuyên gây tai họa, con đường này của nàng không dễ đi rồi.

Nàng đang suy nghĩ về con đường tương lai đen tối, Mạc Vân quay đầu lại hỏi: “Họ của đạo hữu là gì thế?”

“Miễn không phải họ Tô,” Tô Thanh Y kịp phản ứng, vội trả lời: “Tên Thanh Y, Tô Thanh Y.”

“Tô Thanh Y...” Mạc Vân lẩm nhẩm cái tên này, cùng Mạc Hà đồng thời nói: “Ta biết rồi! Ngươi chính là cái người mà Tĩnh Diễn sư thúc thích kia/ tức phụ[3] chạy trốn của Mạc Vân lúc trước.”

[3] Tức phụ: Vợ.

Vừa dứt lời, cả ba người đều sửng sốt. Mạc Vân nhanh chóng quay đầu lại nhìn Mạc Hà hỏi: “Tức phụ chạy trốn của ta là sao cơ?”

“Sư huynh quên rồi à? Không phải lúc trước huynh có vị hôn thê tên là Tô Thanh Y à? Cái người lúc trước đào hôn ấy! Lúc ấy Tô gia còn muốn đưa Nhị tiểu thư của bọn họ qua làm tức phụ của ngươi, nếu không phải ta phát hiện không đúng người, chút nữa là ngươi đã cưới rồi đó!”

Vẻ mặt Mạc Hà nghiêm túc, lúc này Mạc Vân mới nhớ ra, quay đầu nhìn Tô Thanh Y cười nói: “Không thể là Tô đạo hữu đâu, vị hôn thê kia của ta là ngũ linh căn trời sinh, trưởng lão trong nhà đã sớm nói rồi, đời này của nàng có lẽ là khó tu tiên, chờ ta lấy nàng ta về, trăm năm sau nàng ta quy thiên ta liền có thể cưới người khác mà.”

Mọi người ở đây đều không nói gì, Mạc Hà liếc mắt nhìn Mạc Vân, trong mắt có vẻ khó dò, trong lòng Mạc Vân lộp bộp nhìn về phía Tô Thanh Y, khó tin nói: “Chẳng lẽ Tô đạo hữu cũng là ngũ linh căn?”

Tô Thanh Y biết Mạc Hà đã sớm nhìn ra nàng là ngũ linh căn, cũng không nói dối bừa được, vì thế không sợ chết mà gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.

Mạc Vân ngẩn người, một lát sau, hắn cười gượng nói: “Thật là trùng hợp quá...”

“Đúng thế...” Thấy đối phương có ý nhận thân, Tô Thanh Y vội vàng gật đầu, cười khan nói: “Thật là trùng hợp quá! Mạc Vân đạo hữu, ta rất thông cảm với ngươi đó. Mà vị hôn thê của ngươi đã trốn rồi, sao ngươi không từ hôn đi?”

“Không được...” Mạc Vân lộ ra vẻ đau khổ: “Bây giờ vẫn còn ầm ĩ, Tô nhị tiểu thư của Tô gia sống chết nói kiệu hoa đã được nâng vào Mạc gia chúng ta, coi như là nàng ta đã gả cho ta. Ta cảm thấy nàng ta đã lừa cưới mà! Nhưng ta không dám đối mặt với nàng ta nên chạy về Thiên Kiếm tông.”

Nhìn người thành thật như Mạc Vân, muốn đối phó với Bạch Liên Hoa như Tô Thanh Liên, thật là làm khó hắn mà. Tô Thanh Y vỗ vỗ bả vải Mạc Vân, thở dài nói: “Mạc đạo hữu, ngươi lựa chọn đúng lắm, ta chúc phúc cho ngươi.”

Mạc Vân thở dài, ánh mắt lại đặt lên người Tô Thanh Y, đột nhiên nhớ ra hỏi: “Tô đạo hữu, lại nói tiếp, thật ra tại hạ vô cùng ngạc nhiên, sao ngươi và Tĩnh Diễn sư thúc lại quen nhau thế? Làm sao lại yêu nhau? Định bao giờ thành hôn thế?”

Lời này nói ra làm Tô Thanh Y đứng hình tại chỗ.

Nàng cảm giác khi mình ngủ say hình như đã có việc đáng sợ nào đó xảy ra mà nàng không biết, vội hỏi: “Từ từ! Sao sư thúc ngươi lại có quan hệ với ta?!”

“Cái này,” Trong nháy mắt Mạc Vân mang dáng vẻ của đại thẩm[4], khuôn mặt hiện lên vẻ cái gì ta cũng biết nói: “Tô đạo hữu, ngươi và ta... À, hôn sự của ngươi, ngươi không cần lo lắng đâu, nhất định ta sẽ giải quyết tốt mà! Ngươi cũng không cần thẹn thùng, sư thúc của ta là một nam nhân tốt!”

[4] Đại thẩm: Bác gái.

“Không phải...”

“Đừng có chối mà!” Mạc Vân nắm lấy bả vai Tô Thanh Y, vẻ mặt chân thành nói: “Ta đã nói hết với láng giềng xung quanh đây rồi, nếu ngươi phủ nhận, ta không còn mặt mũi nào đâu. Nghe nói ngươi còn muốn vào Thiên Kiếm tông có phải không?”

Nghe lời này, Tô Thanh Y ngẩn người, qua hơn nửa ngày, nàng vô cùng cẩn thận hỏi thăm: “Ngươi... Đang uy hiếp ta à?”

“Nếu như ngươi có một chân với sư thúc của ta thì ta không uy hiếp được ngươi, nhưng ngươi phải thừa nhận sự thật. Nếu ngươi không có một chân với sư thúc của ta thì ta có thể uy hiếp ngươi.”

“Không phải các ngươi tuyển sinh đều thật quy củ à?! Không phải đi cửa sau rất khó sao?!”

Tô Thanh Y nhớ tới lời nói của Nhiễm Thù lập tức nổi nóng. Quả nhiên Nhiễm Thù lừa nàng! Mạc Vân ngượng ngùng cười cười: “Đi cửa sau đúng là rất khó... Nhưng cố ý làm cho vài đệ tử không vào được thì không khó như thế...”

Tô Thanh Y không nói, nàng tiếp nhận uy hiếp này, nghĩ một chút lại nói: “Cái đó, sao ngươi biết Tần... À không, Tĩnh Diễn đạo quân thích ta?”

“Sư thúc lại có thể nói cả tên cho ngươi biết, đúng là quan hệ của các ngươi không cạn!” Mạc Hà đúng lúc xen mồm vào, Tô Thanh Y hung hăng trừng mắt nhìn đối phương, nữ tử thè lưỡi trốn ra sau lưng sư huynh của mình. Mạc Vân lộ ra nụ cười bí hiểm, phủi phủi ống tay áo nói: “Nếu thân thể Tô đạo hữu đã không còn đáng ngại, chúng ta cũng nên trở về núi. Mười ngày sau tới cuộc thi tuyển, đến lúc đó gặp lại.”

Nói xong, hai người cùng đi ra ngoài. Tô Thanh Y nằm trên giường nghỉ ngơi thêm một chút, cuối cùng đi ra sân.

Linh khí chạy nhanh trong cơ thể làm cho Tô Thanh Y có cảm giác quen thuộc, loại cảm giác này để cho nàng nhận ra nàng là một cái tu sĩ, nàng thuộc về mảnh đất này.

Nàng đứng ở trong sân trong chốc lát, người làm thuê cầm giỏ thức ăn đi ra ngoài mua đồ ăn, nhìn thấy nàng, vội vàng nói: “Tiên sư!”

Mấy ngày hôm trước còn gọi nàng là cô nương...

Nhưng Tô Thanh Y chỉ lặng lẽ nhổ nước bọt trong lòng thôi, nàng đổi một khuôn mặt tươi cười, quay đầu nhìn người làm thuê nhà mình nói: “Trương đại thẩm, có chuyện gì vậy?”

“Tiên sư, mấy hôm nay ngươi hôn mê nên không biết, bây giờ tên của ngươi được nhắc đến nhiều nhất ở toàn bộ trấn này đấy!”

Trong lòng Tô Thanh Y lộp bộp hỏi: “Nói gì thế?”

“Ngươi không biết, mấy ngày trước ngươi Trúc Cơ, phong chủ đứng đầu một núi ở Thiên Kiếm tông, chính là cái vị đứng đầu Kiếm đạo ấy, được gọi là Kiếm tiên Tĩnh Diễn đạo quân ấy, hắn ta tự mình đến hộ pháp cho ngươi! Linh lực tản ra bên ngoài như không muốn mạng vậy, tu sĩ toàn thành chạy đến cảm thụ linh khí của vị Đại Thừa tu sĩ này, có mấy người còn Trúc Cơ ngay tại chỗ cơ!”

Quả nhiên là Tu chân giới đến một đại thẩm cũng có thể chuyên nghiệp như vậy. Tô Thanh Y hít một hơi thật sâu, mỉm cười nói: “Thật ra ngươi không thêm nhiều mạo từ[5] như vậy thì ta cũng không biết ngươi đang nói đến ai đâu. Sau đó thì sao?”

[5] Mạo từ: Là từ trước danh từ nhằm cho biết danh từ đó nói đến một đối tượng xác định hay không xác định. Cái này nói thì khó hiểu mà mình search google thì nó là The, A và An trong Tiếng Anh.

“Sau đó? Còn cần có sau đó à? Tĩnh Diễn để Mạc Vân tiên sư và Mạc Hà tiên sư lại chiếu cố ngươi, ngươi nói với chúng ta một chút xem khi nào thì Tĩnh Diễn đạo quân đến cưới ngươi vậy?”

“Nói chung...” Tô Thanh Y khó khăn nói: “Sẽ không đến đây đâu.”

“Không tới?!” Nét mặt Trương đại thẩm hiện ra vẻ tuyệt vọng: “Sao lại như thế chứ? Các ngươi cãi nhau à? Không đúng, có thấy Tĩnh Diễn đạo quân tới đây đâu.”

“Hắn cãi nhau với ta qua truyền âm phù.” Tô Thanh Y càng nói càng tuyệt vọng, cảm giác như đang tự đào cho mình một cái hố sâu vậy. Trương đại thẩm sốt ruột nói: “Làm sao đang tốt lại ầm ĩ lên vậy? Ngươi không níu kéo à?”

“Hắn chê ta ngốc, ta níu kéo hắn, khóc lóc cầu xin hắn, nhưng mà hắn vẫn muốn chia tay với ta! Cho nên Trương đại thẩm, ngươi đừng nói nữa, mau mau đi mua đồ ăn đi! Trong lòng ta khổ sở muốn chết đây!”

Nói xong, Tô Thanh Y vội vàng đuổi Trương đại thẩm ra ngoài. Trương đại thẩm bị nàng lôi kéo ra ngoài, một bên đi một bên nói: “Tiểu cô nương, ta nói cho ngươi này, Tĩnh Diễn đạo quân là một nam nhân tốt, qua thôn này là không có cái nhà trọ này đâu, chắc chắn là ngươi níu kéo chưa đủ chân thành...”

“Trương đại thẩm à, ngươi mau mau đi mua đồ ăn đi!”

Tô Thanh Y đẩy Trương đại thẩm ra ngoài cửa, đóng cửa lớn lại, cuối cùng cũng cảm thấy thanh tịnh hơn nhiều.

Sau khi Trương đại thẩm đi mua đồ ăn, Tô Thanh Y đi đến trong viện, hướng lên không trung niệm chú, đầu ngón tay nhanh chóng hoạt động viết ra một chuỗi phù chú. Bỏ đi lá bùa, trở về bản chất của phù triện chính là câu thông thiên địa, mượn lực lượng của thiên địa để dùng, đây là kỹ năng đặc biệt năm đó một mình nàng sáng tạo ra. Thật ra đây cũng không phải chuyện khó khăn gì, chẳng qua mọi người đã quen dùng lá bùa, giống như không vẽ phù văn lên lá bùa thì không phải là phù tu vậy, thế là trăm ngàn năm qua, Phù tu có thể dứt bỏ lá bùa chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Dĩ nhiên ngộ tính và tư chất là ngăn cản lớn, nhưng ý tưởng của rất quan trọng.

Khối thân thể này còn không thích vẽ phù văn, động tác còn hơi trúc trắc, hoàn toàn không làm được như trình độ của nàng năm đó, giơ tay lên là một chuỗi phù văn, nàng chỉ có thể dựa vào ký ức mà không ngừng luyện tập, chờ tới khi Trương đại thẩm trở về đã nhìn thấy trong viện toàn chữ vàng bị kết giới cản trở, nổi bồng bềnh giữa không trung. Thấy Trương đại thẩm về, Tô Thanh Y giơ tay lên, những chữ vàng này liền từ từ tan đi, Trương đại thẩm nhìn nhìn, nhếch miệng cười: “Cô nương viết chữ rất tốt, đáng tiếc Thiên Kiếm tông tuyển người phải dùng kiếm, nếu không ngươi đến có thể bộc lộ tài năng này.”

“Sử dụng kiếm à?” Tô Thanh Y ngẩn người, vội vàng đuổi kịp Trương đại thẩm đang đi phòng bếp hỏi: “Trương đại thẩm, ngươi biết Thiên Kiếm tông khảo hạch những gì à?”

“Biết, sao lại không biết được chứ,” Trương đại thẩm thở dài nói: “Con ta đều đã thi 18 năm, nếu năm nay không cưới vợ thì còn đi thi tiếp đấy. Thiên Kiếm tông này tuyển đệ tử đều có hai cửa, một cửa chính là bò lên sơn môn[6] của họ, ngươi không biết đấy thôi, mặc kệ lúc nào sơn môn của bọn hắn đều là băng thiên tuyết địa, lại vô cùng cao, không bị lạnh chết thì cũng bị mệt chết.”

[6] Sơn môn: Cánh cửa trên núi, ý là cửa vào tông môn nằm trên núi.

“Thế còn cửa thứ hai thì sao?” Tô Thanh Y biết được cửa đầu tiên rồi, vì không cho Trương đại thẩm tiếp tục lải nhải, vội vàng chen vào. Trương đại thẩm giống như có chút không vui, hừ lạnh nói: “Cửa thứ hai chính là đánh nhau đó, bọn họ đưa tất cả những người thông qua ở cửa một vào một chỗ, chỉ cho sử dụng kiếm, sau đó liền đấu võ, mười người cuối cùng đứng trên lôi đài chính là đệ tử năm nay. Cô nương, ngươi da non thịt mềm, đừng đi tham gia những thứ này, vẫn là tìm Tĩnh Diễn đạo quân làm hòa đi, để hắn đi cửa sau cho cô.”

Nàng cũng muốn thế lắm...

Nghe Trương đại thẩm giảng giải, nàng khóc không ra nước mắt. Nàng là một Phù tu, cho tới bây giờ đều chưa sờ qua đao kiếm bao giờ, phải cùng một nhóm chiến sĩ da dày thịt béo vật lộn đấu kiếm, lòng của nàng khổ hơn so với bất kỳ ai.

“Hệ thống,” Từ phòng bếp đi ra, nàng hồn bay phách lạc hỏi: “Có thể mở hack không?”

Hệ thống: “Chân thành đề nghị kí chủ mua một thanh kiếm, nghiêm chỉnh dự thi, không cần luôn nghĩ đến việc gian lận.”

“Hệ thống,” Tô Thanh Y thành thật đi mua kiếm, trên đường thuận tiện tức giận mắng ra tiếng: “Cần ngươi làm gì chứ!”

Hệ thống ủy khuất: “Vậy ngươi trả ta đồ dùng hàng ngày trước đó ta lặng lẽ đưa cho ngươi đi, còn cả nội dung kịch bản nữa! Ta không dùng tiền lương của mình mua đạo cụ cho ngươi nữa đâu!”

Tô Thanh Y: “...”

Một lát sau, nàng lập tức nói: “Hệ thống ngoan, ta yêu ngươi nhất đó.”

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!