[Dịch] Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

/

Chương 6: Thê tử Văn Linh Chiêu (1)

Chương 6: Thê tử Văn Linh Chiêu (1)

[Dịch] Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Tiêu Cẩn Du

5.163 chữ

30-07-2023

Văn Linh Tuyết kích động qua đi, đột nhiên phát hiện cái gì, một đôi mắt trong vắt như nước mùa thu một lần nữa đánh giá cao thấp Tô Dịch, nói:

“Tỷ phu, huynh từ khi ở rể Văn gia chúng ta, đã không bước chân ra khỏi nhà, suy sút chán đời, hậm hực không vui, khiến muội lo lắng đã lâu, thực sợ huynh bỗng nhiên nghĩ quẩn làm ra một ít chuyện không tốt.”

Nàng nâng mắt lên chăm chú nhìn Tô Dịch, nghi hoặc nói: “Nhưng bây giờ, hai chúng ta mới một tháng không gặp, tỷ phu lại giống như biến thành một người khác.”

Trong lòng Tô Dịch kinh ngạc, nha đầu này trực giác thật sâu sắc!

Tùng Vân kiếm phủ mỗi tháng nghỉ hai ngày, Tô Dịch cũng có một tháng không gặp Văn Linh Tuyết rồi.

Lại chưa từng nghĩ vừa gặp mặt, đã bị Văn Linh Tuyết phát hiện một ít manh mối.

“Một đoạn thời gian này, ta chỉ là nghĩ ra một số việc, sẽ không giống như trước nữa.”

Tô Dịch cười nói.

“Thì ra là thế.”

Văn Linh Tuyết vui sướng, khuôn mặt xinh đẹp thanh tú tuyệt tục hiện lên một nụ cười rạng rỡ, giọng thanh thúy nói:

“Vậy quá tốt rồi, muội thích bộ dạng bây giờ của tỷ phu, có một loại... Ừm, cảm giác nói không nên lời, tựa như trên sách nói, đứng như chi lan ngọc thụ, cười như trăng sáng vào lòng, tiêu sơ hiên cử, siêu trần thoát tục!”

Thiếu nữ đặt hai tay sau lưng, áo xanh như ngọc, nụ cười như hoa, đó là vui vẻ phát ra từ trong lòng, cùng dáng vẻ lạnh như băng trước đó của nàng ở Tùng Vân học phủ tựa như hai người khác nhau.

Cái này nếu để các bạn học kia của nàng nhìn thấy, sợ lại phải kinh ngạc, ảm đạm đau thương.

Tô Dịch bật cười.

Sự thay đổi của một người, thường thường là chuyện trong một đêm.

Huống chi có được lịch duyệt cùng tầm mắt kiếp trước, tâm cảnh cùng tính tình mình, tự nhiên không thể so sánh với trước kia!

Văn gia.

Một trong ba đại tông tộc của thành Quảng Lăng, ở khu vực tây bắc thành Quảng Lăng, diện tích trăm mẫu, đình viện chằng chịt, nhà cửa như rừng.

Bóng đêm buông xuống.

Khi Tô Dịch cùng Văn Linh Tuyết quay về, chỉ thấy trước đình viện đã có một bóng người chờ đợi, tỏ ra rất sốt ruột.

Cầm Thiến, mẹ vợ Tô Dịch, tuy tuổi đã lớn, dung mạo lại đoan trang tươi đẹp, có một phong vận trưởng thành độc đáo, khi trẻ tuổi tuyệt đối là đại mỹ nhân.

“Ngươi tên bất lực ăn bám, chỉ bảo ngươi đón Văn Tuyết tan học mà thôi, tại sao muộn như vậy mới trở về?”

Cầm Thiến mặt đầy phiền chán, hung hăng trừng mắt nhìn Tô Dịch một cái.

Nhìn thấy Tô Dịch, trong lòng nàng liền trào ra cơn tức, vì đứa con rể này, làm hại nàng trong khoảng thời gian này không biết nghe được bao nhiêu nhạo báng và bình luận.

Tô Dịch vẻ mặt bình thản, hoàn toàn không để ý.

Ở rể Văn gia đã một năm, hắn tự nhiên biết rõ tính tình mẹ vợ là cay nghiệt cỡ nào.

Nhưng, Tô Dịch cũng biết, ở trên việc hắn và Văn Linh Chiêu thành hôn, Cầm Thiến ngay từ đầu đã không đồng ý, cũng biểu đạt ra từ chối cùng bất mãn mãnh liệt.

Nhưng hôn sự này chính là Văn gia lão thái quân tự mình hạ lệnh xử lý, Cầm Thiến cũng không dám làm trái, đến cuối cùng chỉ có thể bịt mũi tiếp nhận.

“Mẹ, là con tan học trì hoãn chút thời gian...”

Văn Linh Tuyết ở bên mở mồm muốn giải thích thay Tô Dịch.

“Được rồi, con bé này mau đi ăn cơm.”

Cầm Thiến tức giận phất phất tay, sau đó lạnh lùng liếc Tô Dịch một cái, “Ngươi đi theo ta, tộc trưởng bọn họ đều chờ ở đại điện tông tộc đấy!”

Nghe vậy, Văn Linh Tuyết nhịn không được hỏi: “Đại điện tông tộc? Chờ tỷ phu con? Đây là muốn làm cái gì?”

“Con bé này quan tâm linh tinh cái gì, con ngoan ngoãn ở lại trong nhà cho mẹ, nơi nào cũng không được đi, nghe rõ chưa?”

Cầm Thiến nói năng nghiêm khắc.

Văn Linh Tuyết vâng một tiếng, nàng không chút dấu vết nhìn Tô Dịch một cái, trong đôi mắt trong suốt như hồ nước nổi lên một tia lo lắng.

Tô Dịch cười cười, nói: “Nghe lời, mau đi ăn cơm đi.”

Văn Linh Tuyết lúc này mới xoay người đi vào đình viện.

Thu hết một màn này vào đáy mắt, Cầm Thiến chợt sinh ra sự cảnh giác, sắc mặt âm trầm nói: “Linh Tuyết còn nhỏ, ngươi nếu dám có tâm tư lệch lạc gì, ta dù bất chấp mọi giá, cũng phải phế ngươi đi!”

Khóe môi Tô Dịch run rẩy một trận, Tô Huyền Quân ta là loại người này sao?

“Đi theo ta.”

Cầm Thiến không nói lời thừa nữa, cũng lười nhìn Tô Dịch thêm một cái, sợ khống không chế được cơn tức trong lòng lại mắng đứa con rể tiện nghi này một chập.

Đại điện tông tộc.

Đèn đuốc sáng trưng, kim bích huy hoàng, tộc trưởng Văn gia Văn Trường Kính cùng một đám nhân vật lớn đều đã đến đủ, theo thứ tự ngồi ở trên ghế tựa hai bên đại điện, cười nói với nhau, không khí thoải mái náo nhiệt.

Chỉ là, ở tích tắc Tô Dịch đi theo Cầm Thiến tiến vào đại điện, mọi người đều dừng nói chuyện với nhau, ánh mắt đều đồng loạt nhìn về phía Tô Dịch.

Ánh mắt các nhân vật đó đều trở nên khác thường, có trêu đùa, khinh thường, thương hại, trào phúng, không gì không có.

Không khí vốn náo nhiệt thoải mái, cũng theo đó nặng nề một chút.

Tuy các ánh mắt đó là nhìn về phía Tô Dịch, nhưng cũng khiến cả người Cầm Thiến mất tự nhiên một phen, thấp giọng lạnh lùng nói:

“Ngươi chờ ở đây.”

Nàng vội vàng tới bên cạnh chồng là Văn Trường Thái ngồi xuống.

Tô Dịch lại giống như không có việc gì, một mình đứng ở giữa đại điện, ánh mắt đảo qua trên người các nhân vật lớn của Văn gia đang ngồi.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!