Chương 17

Kịch Bản Sát Nhân Đời Thực

7.916 chữ

07-01-2023

Cố Lương ngồi ở mép giường, dùng ngón tay nhẹ nhàng khoá tấm ván gỗ, tiếp tục nói: "Kịch bản nhấn mạnh rằng trong phái Tiêu Dao này, thê tử, đệ tử thân truyền của Vương bất lão đều biết chú thuật này.

Vả lại đây là cơ hội duy nhất có thể sử dụng nó trong vòng ba năm qua, chính là vào hôm nay giờ Mão."

"Nhiều người sẽ cùng giết theo một cách thức, nhưng sát nhân thực sự thì chỉ có một.

Đây chính là độ khó của kịch bản này.

Tôi đã nghĩ ra ý tưởng này khi đọc xong kịch bản.

Đây cũng là lý do tại sao tôi có thể đoán được thủ pháp của Ngọc đại phu nhanh như vậy.

Chỉ là..."

Chỉ là chỉ có thê tử của Vương bất lão và các đệ tử thân truyền mới biết chú thuật này, vì sao Ngọc đại phu cũng biết?

Dương Dạ theo thói quen đưa tay lên sờ mũi, hỏi Cố Lương: "Động cơ giết người của anh là gì?"

Cố Lương: "Tôi nghi ngờ hắn biết chuyện của hai chúng ta, đã đâm lao thì phải theo lao nên giết hắn."

"Vậy động cơ của Ngọc đại phu thì sao?"- Dương Dạ nhìn về phía Ngọc đại phu, "Cô không phải là người của phái Tiêu Dao, làm sao lại biết chú thuật này?"

Ngọc đại phu im lặng một hồi, tựa hồ đang cân nhắc xem có thể nói ra nội tình hay không.

Một lát sau, cô dường như thấy rằng không có gì phải che giấu, nên nói thằng: "Mẹ tôi là người vợ thứ chín của Vương bất lão.

Mỗi ngày bà đều bị tra tấn đánh đập nên đã mang tôi đi và bỏ trốn.

Nhưng không bao lâu sau, bà vẫn chết bởi vì trước đó bà đã bị thương quá nặng nên để lại di chứng.

Vì vậy tôi muốn giết Vương bất lão, báo thù cho mẹ tôi.

Đúng lúc Vương bất lão đổ bệnh và đang tìm đại phu, tôi biết được chuyện này nên đã nghĩ đến việc dùng thân phận đại phu vào phái Tiêu Dao.

Chú thuật "Vẽ vòng tròn nguyền rủa ngươi" là tôi học được từ mẹ tôi."

Sau khi nói xong một tràng dài, có hơi khát nước, uống một ngụm nước lớn.

Uống nước xong, cô phát hiện hai người trước mặt đều không nói gì.

Cô ngẩn người, đành phải hỏi: "Trong kịch bản của tôi cũng có gợi ý giống với Y mỹ nhân đã nói.

Nếu thật sự là tất cả mọi người cùng nguyền rủa Vương bất lão cùng một lúc, vậy...!cuối cùng tôi nên bỏ phiếu như thế nào đây? Cái này khó quá rồi."

Dương Dạ nghe xong, trầm ngâm nhìn về phía Cố Lương.

Cố Lương lạnh lùng nhìn hắn một cái, lại nói với Ngọc đại phu: "Đây chỉ là suy đoán của tôi thôi, đúng lúc phát hiện cô cũng dùng chú thuật này nên hỏi thêm vài câu.

Trò chơi chỉ mới bắt đầu, tất cả mọi thứ vẫn chưa chắc chắn."

Cố Lương vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng của nha hoàn NPC: "Phu nhân! Không ổn rồi! Chưởng môn...!Chưởng môn đã xảy ra chuyện! Đại sư huynh và nhị sư huynh đã chạy tới! Phu nhân cũng đi qua xem một chút đi!"

Sau đó, tiếng phát thanh quen thuộc vang lên.

"Bây giờ là giờ Mão chính hai khắc (chú thích).

Hai nha hoàn vào phòng, tính hầu hạ chưởng môn Vương bất lão và Y mỹ nhân rời giường, ai ngờ Y mỹ nhân không ở trong phòng, còn Vương bất lão thì chết ở trên giường."

"Tuệ đại sư đang tu luyện "Phật tâm chú".

Người tu hành thuật này không được giết người, nếu không sẽ chết bất đắc kỳ tử.

Vì vậy Tuệ đại sư không có hiềm nghi nên trở thành thám tử của vụ án này."

"Hung thủ thực sự nằm trong số đại sư huynh, nhị sư huynh, Y mỹ nhân, và Ngọc đại phu."

"Phần diễn giải kịch bản kết thúc ở đây.

Tiếp theo sau là thời gian điều tra.

Do bản đồ của kịch bản lần này lớn hơn nên thời gian khám phá cũng sẽ được nới ra.

Mọi người có 20 phút để xem hiện trường vụ án và 2 giờ tự do khám phá xung quanh.

Thời gian cho phần tập trung thảo luận là 2 giờ.

Chúc mọi người chơi game vui vẻ!"

Nghe hệ thống thông báo xong, ba người cùng đi về phía phòng ngủ của Vương bất lão.

Lúc này Cố Lương cảm nhận được sự yên tĩnh kỳ quái.

Tối hôm qua lúc anh mò mẫm tới đây, dọc đường từ xa đã thấy rất nhiều thị nữ và hộ vệ đi qua, thêm một vài đệ tử khác ở phái Tiêu Dao.

Nhưng bây giờ, tất cả họ đều biến mất.

Phần diễn giải kịch bản nhanh chóng kết thúc, và tất cả các NPC cũng biến mất.

Hiện giờ những người đang hoạt động ở phái Tiêu Dao chỉ còn có năm người chơi còn sống.

Vậy nên phái Tiêu Dao lớn như vậy nhưng lại vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến người sợ hãi.

Dọc đường đi còn có các hành lang non bộ và đình đài thuỷ tạ.

Phong cảnh cực kỳ tao nhã.

Vòng qua một cái hành lang, Dương Dạ có ý kéo Cố Lương đi chậm lại một chút, chờ Ngọc đại phu không biết gì đi xa hơn một chút, rồi Dương Dạ đưa anh ra phía sau ngọn núi giả.

Cố Lương hiếu kỳ nhìn hắn: "Không phải thích trêu đùa mấy em gái sao? Sao lại bỏ rơi cô ấy rồi?"

"Vớ vẩn.

Tôi trêu đùa em nào?"- Dương Dạ nhướng mày.

Cố Lương bình tĩnh, nghiêm túc trêu chọc hắn: "Không tự nhận thấy mình đang trêu đùa thì vấn đề càng nghiêm trọng và bản chất càng tồi tệ hơn rồi.

Khiến cho người ta tâm tình xáo động mà cậu còn hồn nhiên không biết gì."

Dương Dạ thầm nói, anh tự nói anh thì có.

Anh thường cười với tôi, nhưng lại dường như không biết mình đã làm gì.

Trên mặt Dương Dạ vẫn ra vẻ nghiêm túc, kéo ống tay áo đỏ của anh: "Được rồi, nói chuyện chính đi.

Sao vừa rồi anh lại nói với cô ấy nhiều như vậy, mà không giữ lại gì cả.

Lừa cô ấy à?"

Cố Lương: "Thử đại chút thôi, thói quen rồi."

Dương Dạ: "Tôi biết mà."

—— Biết ngay Cố Lương tâm địa bất chính mà.

Anh ta sao có thể tốt đến mức nói tất cả mọi chuyện với một cô gái chứ.

Anh ta chỉ là tìm một cái cớ phơi bày ra động cơ gây án và bối cảnh câu chuyện của người ta mà thôi.

Dương Dạ hỏi anh: "Vậy anh có nghĩ ra điều gì không?"

Cố Lương gật đầu: "Có.

Tôi đã nhận được thông tin quan trọng từ cô ấy."

Dương Dạ cao hơn Cố Lương một chút.

Lúc này hắn khom người xuống, nhìn thẳng vào mắt anh, tay hắn chống trên hòn non bộ phía sau Cố Lương, dáng vẻ còn có mấy phần lưu manh: "Ồ, anh không định nói gì với tôi sao?"

Cố Lương: "Nhìn thi thể đã rồi mới có thể xác định.

Nếu đúng như những gì tôi nghĩ thì chuyện này sẽ rất đơn giản."

Dương Dạ nở nụ cười: "Thật sự đơn giản như vậy à?"

Cố Lương liếc nhìn hắn: "Cậu có nghĩ gì không? Cậu tuy là thám tử nhưng lại có ít thông tin về kịch bản nhất."

Dương Dạ nhìn anh một cái, rất tự nhiên nói: "Tất nhiên là nhờ tiêu đề."

"Tên của kịch bản?"- Cố Lương nhướng mày, "Hoạ bì- Trường sinh??"

Dương Dạ vỗ vai anh: "Đúng vậy.

Giáo viên ngữ văn dạy tôi làm bài đọc hiểu, nếu không hiểu bài và không thể giải quyết vấn đề thì có thể bắt đầu từ tiêu đề bài viết.

Đây được gọi là mẹo giải quyết vấn đề.

Vừa nhìn là thấy anh đi học không chăm chỉ rồi, học nhiều hơn đi."

"Hừ."- Cố Lương hỏi hắn, "Cậu thi đại học được bao nhiêu điểm?"

Dương Dạ: "669, thế nào, đủ tốt chứ? Anh không cao bằng tôi phải không?"

Cố Lương thản nhiên nói: "Tôi không thi, tôi được tuyển thẳng."

Dương Dạ: "..."

Cố Lương suy nghĩ một lúc, rồi đánh giá một câu: "Ừm.

Hoạ bì và trường sinh, hai từ này có thể thực sự có ý nghĩa đặc biệt nào đó.

Cách phá án của cậu quả thật rất khác với tôi, nhưng nó cũng có lý."

Dương Dạ bị dáng vẻ nghiêm túc tự khen của anh chọc cười, kéo ống tay áo anh đi về phía phòng Vương bất lão.

"Được rồi, đến hiện trường trước đi.

Tôi phải nhanh chóng chụp ảnh, kẻo hiện trường lại bị phá hoại."

"Đi thì đi chứ kéo tay áo tôi làm gì?"

"Địa hình nơi này rất phức tạp, sợ anh đi lạc."

"Lạc cái khỉ.

Tối qua tôi còn đi con đường này trong đêm."

"Cũng đúng, tối nào cũng đi con đường này đến chỗ tôi lăn lộn, đúng là ngựa quen đường cũ nha."

Cố Lương: "..."

—— Anh đã nói rằng, trải nghiệm kịch bản lần này nhất định sẽ không mấy vui vẻ.

Kéo tay áo của mình? Hắn rõ ràng là đang giễu cợt mình mặc đồ phụ nữ.

-

Rất nhanh, Cố Lương và Dương Dạ đã đi tới hiện trường vụ án, cũng chính là phòng ngủ của Vương bất lão."

Ngọc đại phu tò mò nhìn bọn họ một cái: "Không phải chúng ta đi cùng nhau sao? Sao lúc tôi tới đây lại không thấy hai người?"

Dương Dạ đáp đại: "Đi vệ sinh.

Con gái như cô không tiện nên tôi không gọi cô."

Ngọc đại phu đỏ mặt, quay đầu đi, không đáp lời.

Nhưng Ngọc đại phu lại không ngừng suy nghĩ.

—— Này, chờ đã, con trai đi vệ sinh cũng đi cùng nhau sao?

Chẳng phải bình thường là con gái thường nắm tay nhau đi vệ sinh sao? Hai người bọn họ sẽ không...?.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!