Chương 213

Không Ngờ Thầy Giáo Là Chồng Em

5.342 chữ

09-03-2023

Lê Anh Thi cứu chuộc Trương Gia Huy, đồng thời Trương Gia Huy cũng chính là giới hạn của Lê Anh Thi.

Đúng là hai con người họ sinh ra đã dành cho nhau rồi.

" Ai… chết…"

Giọng nói khàn đến mức không thể nghe thấy từ bên giường truyền đến.

Lê Anh Dũng như ngừng thở, xoay người ngước mắt nhìn, thấy Lê Anh Thi hơi khép mắt, mấp máy môi: " Bé… bé con…"

…----------------…

Bác Lam cũng đã nghe thấy giọng nói rất khàn của cô liền nhảy cẩn lên, anh không ngờ tên mặt lạnh trước mắt này lại có thể kích thích cô để cho cô tỉnh dậy, anh tiến sát đến mép giường nhìn cô một lúc mới lớn giọng gọi: " Bé con, em tỉnh rồi?"

Dứt lời, anh chạy ra ngoài cửa phòng gọi mọi người: " Người đâu, gọi lão đại, lão đại Quân và bác sĩ đến đây, nhanh lên, nhanh lên, Anh Thi tỉnh rồi… "

Tình trạng cố gắng ổn định cảm xúc của Lê Anh Dũng bị hành động khác thường của Bác Lam phá tan tành.

Anh không đòi nhịn được co chân đạp Bác Lam thật mạnh khẽ quát: " Cậu bị thần kinh à? "

Lê Anh Dũng vuốt mặt, mỉm cười nhìn cô, cuối người hôn nhẹ lên trán cô khẽ gọi: " Bé con, em tỉnh dậy thật rồi.

"

Lê Anh Thi có lẽ do ngủ quá lâu, nên giờ đầu óc cô có chút chậm chạp, dù là tâm trí ngay lúc này của cô cũng rất hổn độn, cô có gắng hé mắt, giọng nói như muỗi kêu gọi tên anh một cách rất yếu ớt: " Gia…Huy…"

Dường như, dường như cô đã ngủ rất lâu thì phải.

Trong giấc mơ cô còn mơ thấy Gia Huy sắp chết.

Cô rất đau.

Đau lắm.

Lê Anh Dũng định lên tiếng an ủi em gái nhỏ của anh, nhưng lời nói đến bên môi anh lại không thể thốt ra một lời nào cả.

Ánh mắt anh trở nên tối tăm.

Chỉ mấy giây ngắn ngủi, mí mắt của Lê Anh Thi lại cụp xuống, có dấu hiệu sắp mê man trở lại.

Lê Anh Dũng siết chặt nắm tay, nghiên người ôm lấy vai cô thật chặt, anh hy vọng cô sẽ đau mà cố gắng tỉnh táo, anh nhìn thẳng vào đôi mắt sắp cụp lại của bé con nghiến răng phát ra từng chữ một: " Nhóc con, em nghe cho rõ đây.

Bệnh tình của tên tảng băng Gia Huy hiện tại rất tệ, nếu em còn ngủ nữa cậu ta sẽ chết thật đó.

Biết không hả? "

Mí mắt của Lê Anh Thi không ngừng run rẩy, hơi thở của cô dần trở nên dồn dập hơn, dựa vào nghị lực kinh người, cô mở mắt: " Em…dậy…rồi…"

Đến việc nói chuyện, cô lúc này cũng chỉ phát âm ra từng chữ một thật chậm.

Dù Lê Anh Dũng có không đành lòng, anh vẫn phải cố gắng cứng rắn, dè dặt đỡ vai Lê Anh Thi dựa vào ngực của anh, láy tay kéo chăn lên đắp ngang người giữ ấm cho cô.

Làm xong những việc này, một đám người từ bên ngoài chạy vào.

Lê Anh Quân đi đầu rảo bước đến trước giường, đầu tiên anh qua sát kim truyền dịch trên mưu bàn tay nhỏ bé của Lê Anh Thi, sau đó anh ngồi xuống cạnh mép giường trước mắt cô mỉm cười xoa đầu cô: " Em gái nhỏ, cuối cùng em cũng tỉnh rồi.

"

Thật ra, Lê Anh Thi vẫn còn rất mệt, dù cô có dựa đầu vào ngực của anh ba mình, nhưng cô vẫn không khỏi gật gà gật gù.

Cô mặt dù đã tỉnh dậy, có cố cách mấy cô cũng vẫn cảm giác rất buồn ngủ, dù cố gắng mọi cách cũng không tỉnh táo lại.

Ký ức dừng lại trong đầu cô chính là nổi cô độc gần một tháng qua.

Một tiếng sau, Lê Anh Thi ngồi trên xe lăn được Viên Hoa đẩy ra sau vườn hóng mát.

Ánh mắt của cô bấy giờ là trống rỗng, lẫn sự mê mang và mơ hồ.

Cô không biết mình đã ngủ bao lâu, bây giờ cả người cô đều không còn sức lực nào cả, đến việc tự đứng lên hay đi lại đối với cô bây giờ gần như bằng không.

Đến cả việc mở miệng nói chuyện đối với cô mà nói rất khó khăn, nhưng cô lại cảm giác buồn ngủ cực kỳ.

" Mợ cả.

" Phát hiện Lê Anh Thi muốn ngủ, Viên Hoa vội gọi cô ngay.

Lê Anh Thi lập tức mở mắt, buộc bản thân cô phải tỉnh táo, không được ngủ nữa, nhưng cô lại không lên tiếng.

Trong phòng khách, Lê Anh Quân đứng đó nhìn theo bóng lưng của cô, đáy mắt của anh trở nên sâu thẳm.

Lê Anh Dũng và Hồ Tiên Nhi đứng ngay bên cạnh anh, vẻ mặt của họ thật sự rất nghiêm trọng.

Vừa rồi bác sĩ tâm lý có kiểm tra trạng thái tâm lý cho Lê Anh Thi, họ đã đưa ra kết quả nói về tình trạng của cô không mấy khả quan lắm.

Lê Anh Thi hiện tại có chịu chứng trầm cảm khi mang thai kèm theo khuynh hướng bi quan khi cô ở nơi đó trong thời gian dài.

Hơn nữa, chịu chứng ngủ sâu bây giờ rất ảnh hưởng đến cô, nếu bây giờ không thể khống chế, một khi cô lại chìm vào giấc ngủ một lần nữa, thì lần ngủ kế tiếp sẽ không biết cô có thể tỉnh dậy hay không.

Lê Anh Quân nét mặt lạnh băng, anh nhìn về phía cô, như đã quyết định thật kỹ,anh rời khỏi phòng khách đi ra ngoài vườn.

Lê Anh Dũng nhìn thấy hành động của anh lo lắng chạy theo sau.

Hồ Tiên Nhi thấy vậy cô nhìn Bác Lam cả hai cũng đuổi theo như thể sợ quyết định của anh sẽ ảnh hưởng đến bé con không chừng.

Ngoài vườn hoa hồng, Lê Anh Thi cứ gà gật buồn ngủ, ba lần bốn lượt cô cố gắng mở mắt ra, rõ ràng quá trình chống lại cơn buồn ngủ đối với cô không hề dễ dàng gì.

Chỉ chốc lát, trước mắt tối sầm, Lê Anh Thi chậm rãi ngước đầu lên nhìn, đối mắt với đôi mắt sâu thẳm của anh Hai cô Lê Anh Quân.

" Anh Thi, anh Hai biết quyết định này sẽ rất khó đối với em.

Nhưng anh Hai không thể lấy tính mạng của em ra để đánh cược nữa.

Anh Hai quyết định rồi, anh sẽ đưa em về nước Hoa với ba mẹ.

Chờ anh Hai thu xếp mọi thứ ở đây xong thì anh Hai để hai đứa làm thủ tục ly hôn.

"

" Khụ khụ khụ…" Lê Anh Dũng sặc khói thuốc nhìn Lê Anh Quân: " Anh Hai, anh đang nói gì thế? "

Làm thủ tục ly hôn?

Anh không nghe nhầm chứ?

Làm thủ tục ly hôn, đây chẳng khác nào khác nào anh Hai anh lấy mạng của em gái mình lẫn tên Gia Huy kia đâu?.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!