Không Hòa Hợp

/

Chương 90

Chương 90

Không Hòa Hợp

20.305 chữ

17-12-2022

Bây giờ cậu đã có những thứ cậu muốn.

Trời mùa thu trong xanh mát mẻ.

Chỉ là trời vừa tối thì không thấy trong, tối quá khô cũng không còn cảm thấy mát.

Lúc Trình Bác Diễn ra khỏi cổng bệnh viện thì cảm thấy như thế, chính là quá khô rồi, mặt khô, mũi khô, cổ họng cũng khô.

Khi cơn gió lành lạnh thổi qua thì cảm thấy gió càng làm khô nứt hơn.

Anh ngồi vào trong xe, cầm bình xịt phun sương lên mặt.

Thứ này là Hạng Tây mua, bảo anh không có việc gì thì phun đi, có thể bớt khô bớt khó chịu.

Nhìn đồng hồ, hơn chín giờ rồi, lái xe đến Vân Thủy thì vừa lúc đón Hạng Tây đi ăn khuya.

Sau khi lái xe được mười phút anh mới nhớ ra hôm nay Hạng Tây không ở Vân Thủy.

Trình Bác Diễn chậc một tiếng, quay đầu xe lại.

Bây giờ thằng nhóc đắt khách này phải đến ba trà trang, mở cái bản đồ thành phố ra thì chính là ba đỉnh của hình tam giác, đi từ nơi này đến nơi kia phải chạy một vòng lớn, nếu không phải muốn dành thời gian chụp ảnh mỗi tuần ra, Hạng Tây còn muốn phát triển cái tam giác này thành sao năm cánh, dù sao hiện giờ Trình Bác Diễn sắp thuộc cái bản đồ toàn thành phố tới nơi rồi.

Hôm nay ở trà trang tên là Vân Thượng Nhân Gia, thực ra nghe thì giống một nông trường du lịch cao cấp, nhưng đây lại là trà trang lớn nhất thành phố hiện nay mới khai trương vào năm ngoái.

Trình Bác Diễn của năm năm trước cũng từng tưởng tượng có một ngày Hạng Tây trở thành một tiểu sư phụ đắt khách, chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy.

Mấy ngày trước nói chuyện với ông lão Lục đã về ở ẩn, ông lão còn mặt mày xúc động nói: “Biết ngay thằng nhóc này không giống những người khác, sớm muộn gì cũng có thể đi trên con đường của mình thôi.”

Lúc Trình Bác Diễn đến Vân Thượng Nhân Gia, Hạng Tây vẫn chưa biểu diễn xong, nhân viên phục vụ dẫn anh tới cái bàn thường ngồi.

Phòng uống trà của Vân Thượng Nhân Gia bài trí không khác gì so với mấy trà trang khác, tuy cũng là ở trong phòng, nhưng không gian rộng đến kinh người, ông chủ còn vung tay sắp xếp hòn non bộ vào trong phòng.

Bàn nào cũng có thể nhìn thấy Hạng Tây, nhưng giữa bàn với bàn đều có một ngọn núi giả hoặc là cây xanh, không quấy rầy lẫn nhau, cũng không cảm thấy lẻ loi một mình, hơn nữa nóc nhà thủy tinh, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy ánh sáng trăng sáng, rất có ý cảnh.

Hạng Tây mặc áo dài màu xanh biển, cái quần màu đen ngồi sau bàn trà, nhìn thấy anh tới thì khóe miệng cong lên.

Trình Bác Diễn cười với cậu, uống một ngụm trà.

Hạng Tây chỉ mặc thế lúc ở đây, là yêu cầu của ông chủ, bình thường ở chỗ khác thì ăn mặc bình thường, kiểu như áo thun quần tây.

Trình Bác Diễn cảm thấy phẩm vị của ông chủ nơi này rất đặc biệt, người khác mặc như vậy có khi rất có cảm giác đang pha trà, nhưng Hạng Tây mặc lên thì lại không giống thế nữa.

Trình Bác Diễn luôn cảm thấy cậu như một võ sư, đặc biệt lúc đang pha trà cảm thấy vui vẻ, một chân cong lên ghế, cánh tay gác lên đầu gối, cảm giác cứ như là giây tiếp theo là sẽ đánh nhau vậy.

Nhưng không ít khách rất thích bộ đồ này, phong thái giang hồ, không phải như thuộc phe đại hiệp đâu, mà lại giống bên Ma giáo hơn.

Hồ Hải lại phối hợp rất tốt, ngồi sau ngọn núi giả như cao nhân lánh đời, chỉ đàn những khúc nhạc vô cùng giang hồ.

Trình Bác Diễn ngồi trước cái bàn chậm rãi uống trà, sau nửa tiếng, Hạng Tây thu thế về, sắp xếp trà cụ trên bàn, đứng dậy xoay người rời khỏi phòng.

Tiếng đàn của Hồ Hải cũng nhỏ xuống, dần dần biến mất.

Để lại một đám khách dường như còn chưa uống đủ trong phòng.

Trình Bác Diễn cũng ra khỏi phòng trà theo, vào phòng nghỉ bên cạnh.

“Đi ăn đồ nướng đi, hay cá nướng nhé?” Hạng Tây thay sang áo thun quần jean, mặc áo khoác vào, “Hoặc là đến chỗ sư phụ em bảo anh em nấu chút gì đó.”

“Mai anh có ca phẫu thuật, qua đó nói chuyện tới nửa đêm mất.” Trình Bác Diễn nói.

“Vậy cá nướng đi,” Hạng Tây đeo balo, “Cá nướng.”

“Cá nướng à……” Trình Bác Diễn do dự.

“Anh muốn nói là người ta đều dùng cá chết không tươi đúng không?” Hạng Tây cười lên, “Vậy chúng ta đến quán Lão Lục ăn đi, không phải người ta giết toàn là cá sống đó sao.”

Trình Bác Diễn thở dài không nói gì thêm, thực ra anh muốn nói cá nướng không tốt cho sức khỏe, không nên ăn nhiều.

“Hay là em về nấu một ít nha?” Hạng Tây quay đầu nhìn anh.

“Cá nướng!” Trình Bác Diễn khoác vai cậu đẩy cậu đi ra ngoài, “Ăn cá nướng đi!”

Hồ Hải nấu ăn là nhất, dạy người ta nấu ăn cũng vô cùng kiên nhẫn, đôi khi Trình Bác Diễn nghĩ nếu hắn mở một lớp thì có thể dạy ra không ít đầu bếp đâu.

Nhưng chắc là lúc Hạng Tây sinh ra căn bản không hề có mục lựa chọn tài nấu ăn, điểm kỹ năng cũng không thêm được nữa, tóm lại là mấy năm nay cậu rảnh rỗi là sẽ đinh đinh leng keng trong phòng bếp với Hồ Hải, đến bây giờ cũng chưa nấu được món nào thành công bằng anh cả.

“Người hâm mộ của em đang ở ngoài kia.” Khi hai người họ ra khỏi phòng nghỉ, Hồ Hải tiến đến nói một câu.

Người hâm mộ là ba cô gái, chắc vẫn còn là học sinh, hai tháng trước đến uống trà một lần thì bắt đầu cuộc hành trình theo Hạng Tây đến các trà trang khác nhau, chỉ cần là buổi tối thì sẽ không bỏ lỡ ngày nào mà đều tới hết.

Bình thường sẽ chờ cậu đi ra ngoài rồi chào hỏi, nói chúc ngủ ngon gì đó.

“Lại đến à?” Trình Bác Diễn sửng sốt, kéo Hạng Tây lại, “Qua đó rồi đi nhé.”

“Em không ra thì bọn họ đi sao?” Hạng Tây hờ hững nói.

Vừa ra khỏi hành lang, quả nhiên nhìn thấy ba cô gái kia đang đứng cạnh một ngọn núi giả.

“Đi đây.” Một cô gái cười, chào hỏi Hạng Tây.

“Ừ,” Hạng Tây cười rồi gật đầu, “Nhanh về đi, hôm nay trễ rồi.”

“Chuyện là,” Cô gái bước lên một bước chắn trước mặt cậu, “Có thể chụp ảnh chung với cậu không?”

“Hả?” Hạng Tây nhìn cô một cái.

“Đứng ở đây nè,” Cô gái chỉ ngọn núi giả, “Một tấm là xong, có được không?”

Hạng Tây nhìn Trình Bác Diễn, đứng trước ngọn núi giả: “Được.”

Trình Bác Diễn lui sang bên cạnh, nhìn Hạng Tây.

Cô gái kia đứng gần cậu, vươn tay ra nắm lấy cánh tay cậu, đầu dựa lên vai cậu: “Chụp nhanh đi!”

Một cô gái khác nâng điện thoại lên chụp, sau đó cũng chạy qua yêu cầu chụp chung.

Hạng Tây cũng đồng ý.

Trình Bác Diễn dựa vào cái cây sau lưng, thay đổi mấy năm qua của Hạng Tây nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, vẫn rất đáng yêu, vẫn đơn thuần ở một vài chuyện như cũ, vui vẻ sẽ kêu, không vui cũng sẽ nói, thích ăn, thích nấu ăn, thích khoe khoang, vẫn là dây xâu tiền, viết chữ vẫn rất xấu…… Có thể nói thay đổi không nhiều, nhưng cũng rất nhiều.

Ví dụ như tình cảnh trước mặt đi, nếu là năm năm trước, có thể cậu sẽ xấu hổ, cũng có thể mất kiên nhẫn, có khi còn nhăn mặt cho người ta xem.

Mặc dù bây giờ cũng chỉ cong khóe miệng lên hiện vẻ tươi cười, nhưng dường như đã tự tin hơn rất nhiều.

Khí chất giang hồ vẫn còn đó, sức sống mạnh mẽ trong xương cốt vẫn còn, nhưng lại bị sự tự tin thuộc về chính bản thân cậu lớn dần từ từ trong thân thể cậu trội hơn những điều đó.

Tự tin, chí khí.

Cho dù Hạng Tây có quá khứ như thế nào, đã từng giãy dụa và không muốn quay đầu ra sao, bây giờ cậu đã có những thứ cậu muốn.

“Bình thường thấy anh luôn đến đón cậu ấy,” Một cô gái đứng cạnh Trình Bác Diễn cười cười, “Anh là anh trai hay là bạn cậu ấy thế?”

“Ba….. Là bạn,” Trình Bác Diễn nói, lại nhìn Hạng Tây một cái, sau khi xác nhận ánh mắt của Hạng Tây anh mới bổ sung một câu, “Bạn trai.”

“Ơ? À……” Cô gái kinh ngạc quay đầu nhìn hai người bạn của mình.

“Nhanh về nhà đi.” Hạng Tây không đợi mấy cô nói gì thêm đã xoay người rời đi.

Trình Bác Diễn vẫn luôn đi sau cậu, ra khỏi cổng trà trang, anh mới nói một câu: “Này, có phải em để quên đồ gì rồi không?”

“Cái gì?” Hạng Tây quay đầu lại.

“Sải bước lớn như thế sao em không chạy luôn đi,” Trình Bác Diễn nói, “Em để quên bạn trai đằng sau nè có biết không?”

Hạng Tây cười lên: “Em muốn chạy lắm đấy, em sợ anh ăn giấm rồi lại đánh em.”

“Anh không ăn giấm này đâu,” Trình Bác Diễn ôm vai cậu đi qua bên xe, “Nếu anh ăn giấm này thì chưa tới 40 đã rụng hết răng mất.”

“Không sao, em nấu cháo, cháo đậu thập cẩm cho anh…… Ôi giờ mới nhớ, có phải trưởng khoa Hứa bảo tuần này đến ăn cơm không?” Hạng Tây cau mày, “Anh nói xem, nếu em nói với dì em không muốn ăn đậu ve hầm thịt bò thì dì có đuổi em ra ngoài không?”

“Chỉ nịnh nọt thôi mà, nói một câu ngon là được rồi, khen một bữa cơm có đến thế không. Bây giờ thoải mái rồi, lúc nào cũng là đậu ve,” Trình Bác Diễn cũng cau mày, “Anh ăn nhiều đến nỗi sắp có chướng ngại tâm lý rồi.”

“Anh thôi đi, sao anh ăn cháo đậu thập cẩm có chướng ngại gì đâu, ăn cả đời luôn rồi.” Hạng Tây chậc một tiếng.

Lên xe rồi Hạng Tây hạ ghế xuống nằm lên, chỉ huy Trình Bác Diễn: “Tiểu Trình mở cửa sổ trời toàn cảnh ra, cửa sổ trời, toàn cảnh.”

“Lạnh lắm, thôi bỏ đi ông chủ.” Trình Bác Diễn cười, khởi động xe.

“Em muốn ngắm phong cảnh,” Hạng Tây nói, “Xe của em em định đoạt.”

“Đóng cũng ngắm được mà,” Trình Bác Diễn nhìn cậu, “Xe này cũng có cổ phần của anh đấy.”

“Cảm giác khác chứ,” Hạng Tây gác chân lên trước xe, mở cửa sổ trời ra.

Đây là chiếc xe năm ngoái Hạng Tây chọn, đương nhiên cậu không có đủ tiền, nên Trình Bác Diễn bù một phần cho cậu.

Thực ra Trình Bác Diễn thấy không cần thiết phải đổi xe, cái xe cũ cũng không có bị gì, Hạng Tây ra ngoài cũng không muốn tự mình lái xe.

Nhưng Hạng Tây muốn mua, giống như muốn chứng minh một cái gì đó, vừa có triển lãm xe là cậu chạy tới đó lấy xấp tờ quảng cáo về nghiên cứu, Trình Bác Diễn cũng không kiên trì tiếp.

“Ôi, lạnh thấu tim, thích quá,” Hạng Tây rúc thành một cục trong xe, “Anh nói xem, rõ ràng nó tên là cửa sổ trời toàn cảnh, vậy sao chỉ mở được một nửa thôi vậy?”

“Nếu mở hết được thì gọi là mui trần,” Trình Bác Diễn nói, “Thế là được rồi, không phải lúc đầu em còn muốn mua xe CC sao, cái cửa sổ trời đó chỉ có thể mở một cái khe thôi đấy.”

“Đợi em tích đủ tiền rồi, chúng ta lại đổi sang xe mui trần.” Hạng Tây nghĩ ngợi.

“Em muốn làm một đội xe hơi à,” Trình Bác Diễn thở dài, “Thích khoe giàu thế.”

“Cho đỡ ghiền đó,” Hạng Tây gối lên cánh tay nhìn bầu trời đêm, “Thiếu cái gì thì khoe cái đó, cả đời em trừ anh ra chắc chỉ thích tiền nhất thôi, em còn chưa thấy ai mê tiền hơn em đâu.”

Trình Bác Diễn cười cả buổi: “Có phải anh phải cảm ơn em đã để vị trí anh trước tiền không?”

“Không cần cảm ơn, anh đứng trước tất cả mọi thứ,” Hạng Tây ngồi dậy đóng cửa sổ trời lại, “Đậu xanh, lạnh chết em rồi.”

Hạng Tây thích ăn cá nướng ở quán Lão Lục, chỉ ở con phố nhỏ sau tiểu khu, Hạng Tây vô ý phát hiện được, mỗi tháng đều sẽ muốn đi ăn một lần, mỗi lần đều phải kéo theo Trình Bác Diễn.

Có điều Trình Bác Diễn chỉ nhìn thôi, nhìn cậu ăn.

“Anh thích nhìn em ăn lắm, ngon hay không ngon gì em cũng ăn được hết.” Trình Bác Diễn nói.

“Cái sở thích gì kỳ lạ vậy,” Hạng Tây cúi đầu ăn cá, “Nhưng em cũng có sở thích đó, em thích nhìn anh tắm, còn thích nhìn anh cầm quyển sách làm bộ như đang đọc mà mắt chẳng đặt vào sách.”

“……Đó là lúc em ngồi cạnh lảm nhảm thôi,” Trình Bác Diễn cười, “Em ngủ rồi thì anh đọc sách nghiêm túc lắm đấy.”

“Giờ em cũng không lảm nhảm nhiều nữa rồi, phu phu với nhau lâu rồi cũng không còn gì để nói nhiều nữa,” Hạng Tây ăn hai miếng rồi dừng lại, lo lắng ngẩng đầu lên nhìn Trình Bác Diễn, “Anh nói xem, qua vài năm nữa có khi nào hai chúng ta sẽ không còn gì để nói không?”

“Anh thấy không dễ đâu,” Trình Bác Diễn nghiêm túc nhìn cậu, “Anh cảm thấy chừng mười năm trước em nghẹn ứ rồi nên giờ mới nói nhiều thế, hơn nữa dù không có gì để nói, chúng ta còn có thể cãi nhau.”

“Đừng có nhắc đến cãi nhau!” Hạng Tây trừng anh, “Không cho nhắc.”

“Không nhắc, tổng cộng mới cãi có một lần, vậy mà nhớ kỹ thế.” Trình Bác Diễn cười.

“Ôi, không cãi thì không biết, bình thường anh ra vẻ đạo mạo……cũng không phải, cũng không nói thế được, vẫn luôn là lão lưu manh,” Hạng Tây ngẫm nghĩ, “Bình thường là người rất dịu dàng, cãi nhau thì lại làm em sợ té ngã.”

“Làm em tức đấy, chưa đánh em là may lắm rồi.” Trình Bác Diễn cầm đôi đũa do dự nửa ngày, gắp một cọng hành bên cạnh con cá ăn.

“Em cãi nhau như thế nào?” Hạng Tây nhìn anh.

“Không phải em nói là đừng nhắc đến rồi sao?” Trình Bác Diễn cười nói.

“Em hỏi thôi mà.” Hạng Tây nói.

“Vô cùng……côn đồ,” Trình Bác Diễn nghĩ ngợi, “Vừa nhìn là có thể tưởng tượng trước kia em ở Triệu Gia Diêu đánh nhau với người ta thế nào.”

Hạng Tây dựa vào lưng ghế, cười rất lâu mới thở dài: “Hết cách rồi, dấu ấn ấy in sâu vào em lắm.”

“Có điều cũng rất đẹp trai,” Trình Bác Diễn nói, “Anh vừa mắng vừa ngắm, trời ơi con trai của tôi, có khí thế quá đi.”

“Anh phóng túng nhỉ.” Hạng Tây cười, cúi đầu tiếp tục ăn cá.

Về đến nhà, Hạng Tây vào thư phòng, ở trong đó cả nửa ngày vẫn chưa ra, Trình Bác Diễn tắm xong rồi cậu vẫn còn làm tổ trong thư phòng.

“Làm gì đấy?” Trình Bác Diễn đi vào thư phòng.

“Chơi tiền.” Hạng Tây đứng cạnh tủ sách, nhìn tường trước mặt.

“Chơi xong rồi thì nhớ rửa tay khử trùng.” Trình Bác Diễn bất lực nói.

“Ừm.” Hạng Tây gật đầu, vẫn còn nhìn tường.

Từ khi công việc Hạng Tây đi vào quỹ đạo, thu nhập dần dần ổn định, cũng càng ngày càng cao, thư phòng đã bị cậu đóng chiếm.

Bắt đầu là đè một tấm kính thủy tinh lên bàn sách, rồi lấy một hai trăm tệ từ thu nhập mỗi tháng ra đặt dưới tấm kính, sau này lại bắt đầu treo khung kính lên trên tường, còn mua khung ảnh treo tường để thành bộ, đều dùng để kẹp tiền, sắp xếp trên tường rất có cảm giác nghệ thuật.

Trình Bác Diễn cảm thấy sớm muộn gì cũng có một ngày Hạng Tây trải lên sàn nhà.

Sau khi ở thư phòng thưởng thức đủ rồi, Hạng Tây tắm rửa rồi đi vào phòng ngủ, nằm lên giường, sau đó ôm lấy Trình Bác Diễn đang ngồi dựa vào đầu giường đọc sách: “Này, nói với anh một chuyện.”

“Nghe đây.” Trình Bác Diễn đặt sách xuống nằm lên gối.

“Hôm nay Màn Thầu gọi điện thoại cho em,” Hạng Tây gối lên cánh tay anh, “Tuần sau cậu ấy muốn đến đây.”

“Không phải cậu ta nói muốn đi làm sao?” Trình Bác Diễn nói.

“Tháng sau mới bắt đầu,” Hạng Tây cười cười, “Nói là đi làm rồi sẽ bận, thế nên muốn tranh thủ đến đây xem em.”

Màn Thầu ngồi tù ba năm, sau khi được thả ra thì về nhà, so với Hạng Tây thì hắn tìm được cha mẹ rất dễ dàng, gần như không có bất kỳ khó khăn nào, bởi vì cha mẹ hắn vẫn luôn tìm hắn.

Hạng Tây nhìn thấy ảnh chụp một nhà ôm nhau gào khóc hắn gửi đến, cảm thấy xúc động vô cùng.

Sau đó Màn Thầu đi học trường kỹ thuật gì đó, học sửa xe, nghe nói học cũng không tệ, sắp bắt đầu chính thức đi làm rồi.

“Cậu ta ở bao lâu?” Trình Bác Diễn hỏi, “Ở nhà chúng ta hả?”

“Chắc là ba ngày, không ở nhà chúng ta,” Hạng Tây cười lên, “Có phải anh lo chuyện này không? Khách đi rồi thì em phải giặt ga giường, còn phải đổi bộ ga sofa, còn phải lau nhà, còn phải dùng dịch khử trùng rửa chén đũa…….”

“Không đến mức đó đâu,” Trình Bác Diễn nghe cậu nói thì cũng cười, “Anh bị em giày vò sắp hết bệnh luôn rồi, hôm qua em đổ nước trái cây lên sofa anh còn chưa đổi ga đâu.”

“Bốn giọt, em đếm rồi,” Hạng Tây duỗi người, “Màn Thầu nói là đặt phòng khách sạn rồi, em chỉ cần bỏ người bỏ tiền đi chơi là được.”

“Một ngày đi dạo Triệu Gia Diêu?” Trình Bác Diễn hỏi.

“Ừm, đúng là có hạng mục này thật, thực ra cậu ấy quay về cũng vì muốn đi nhìn xem, không phải sắp dỡ bỏ rồi sao, đi đến đó, quay đầu lại, người vật đều mất, giang hồ không còn, năm ấy tới giờ, cười chuyện đã qua……. Những bóng tối sắp sửa bị chôn vùi…….”

“Ôi chu choa, con trai anh không giống người thường thật,” Trình Bác Diễn ngẩn người, “Bây giờ mở miệng là nói một tràng thế à?”

“Em nói gì em cũng không biết nữa,” Hạng Tây cười, “Chỉ thuận miệng nói vậy thôi.”

Trình Bác Diễn cảm thấy mùa thu mỗi năm hơi ngắn, mới chưa vào thu bao lâu trời lại bắt đầu lạnh, buổi sáng vừa ra khỏi cửa là có thể thấy khói mình thở ra, anh không chịu được phải run rẩy vì lạnh.

Sau khi trời vào lạnh thì việc làm ăn của trà trang sẽ ít đi một chút, vì thế Hạng Tây cũng khá nhàn rỗi, không có việc gì thì sẽ ngâm mình ở phòng làm việc của Phương Dần, hoặc là theo chú ta ra ngoài chụp ảnh.

Bình minh, hoàng hôn, mây sương, trời xanh, trời nhiều mây, khói mù, cái nào cũng chụp hết.

Có điều Hạng Tây chỉ chụp ảnh làm sở thích, không có lập ý chí muốn trở thành nhiếp ảnh gia đại tài gì đó, lâu lâu thấy ảnh mình chụp trên tạp chí cũng sẽ vui vẻ rồi cất cuốn tạp chí kỳ đó đi.

Hôm nay lúc Trình Bác Diễn về đến nhà, cậu đang khoanh chân ngồi trên sofa nghịch máy ảnh.

Đây là cái máy ảnh anh tặng vào sinh nhật Hạng Tây năm ngoái, giấu Hạng Tây tìm Phương Dần chọn giùm, còn mua thêm ba cái ống kính, tạo bất ngờ cho Hạng Tây.

Mỗi lần Hạng Tây cầm ra ngoài phải bọc cái máy ảnh ba lớp cứ như mới cướp được một triệu từ ngân hàng vậy, lo lắng không thôi. Ngày Trình Bác Diễn được nghỉ sẽ đi chụp ảnh với cậu, chỉ lấy cái máy ảnh ra thôi Trình Bác Diễn cảm thấy đã ngủ gật được một giấc rồi.

“Cục cưng à,” Trình Bác Diễn vừa thay giày vừa nói, “Giao một việc lớn cho máy ảnh của em này.”

“Hả?” Hạng Tây lập tức ngẩng đầu lên, “Anh tìm việc cho em hả? Bao nhiêu tiền?”

“……Không trả tiền, chụp không công.” Trình Bác Diễn nói.

“Không rảnh,” Hạng Tây lập tức cúi đầu tiếp tục nghịch máy ảnh, “Bận lắm đây, ngày nào em cũng bận, bận đến mức em không biết mình bận cái gì.”

Trình Bác Diễn cười, đi vào phòng ngủ thay đồ, rồi đi ra ngồi xuống cạnh cậu: “Không rảnh thật à?”

“Muốn ôm em hả?” Hạng Tây nhìn anh, “Muốn ôm thì ôm em nhẹ chút, làm rơi máy ảnh thì em sẽ đổ nước tương lên sofa đấy.”

Trình Bác Diễn nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng mình, sờ lệ chí của cậu: “Không rảnh thật sao?”

“Phải xem xem là làm gì đã,” Hạng Tây cẩn thận cất máy ảnh vào trong balo, lại cầm từng ống kính lên từ từ lắp vào, “Anh nói thẳng đi, nếu bạn anh muốn chụp ảnh, em sẽ miễn cưỡng vô cùng không tình nguyện khó chịu chụp vài bức cho người ta.”

“Không phải bạn anh,” Trình Bác Diễn cười cười, “Có phải lúc trước em nói muốn đi thảo nguyên ngắm không.”

Hạng Tây không nói gì, cẩn thận đặt vững máy ảnh và ống kính lên sofa, sau đó quay phắt đầu lại trừng anh, lớn giọng hỏi: “Năm nay anh được nghỉ phép rồi? Có phải không!”

“Bây giờ thảo nguyên không còn cỏ đâu,” Trình Bác Diễn không trả lời cậu, chỉ cười rồi tiếp tục nói, “Ngựa nè, bò nè, cừu nè, đi ngủ đông hết rồi.”

“Mấy con anh nói không có con nào ngủ đông hết, bịa chuyện có thể đáng tin một chút không,” Hạng Tây nói, nụ cười trong ánh mắt từ từ lan ra, “Có phải anh được nghỉ phép rồi không, cứng miệng quá nhỉ, chưa từng đề cập với em luôn.”

“Sợ xin nghỉ không được, nói ra lại làm em chờ mong cuối cùng lại thất vọng mất,” Trình Bác Diễn gãi cằm cậu, “Ngủ đông hết rồi, thế nên là, chúng ta không đi thảo nguyên nữa, đi xem núi đi.”

“Đi đâu? Đi đâu!” Hạng Tây phấn khích nhảy lên sofa, lại nhanh chóng sờ máy ảnh rồi quay đầu tiếp tục kêu, “Đi đâu vậy!”

Trình Bác Diễn thong thả nói: “Hai người Lâm Hách mới về từ Arxan…….”

“Hai người họ đi nước ngoài hả?” Hạng Tây sửng sốt, “Arxan là núi gì, núi Alps hả? Gọi tắt là Arxan à?”

*Arxan có tên Hán Việt là A Nhĩ Sơn, sơn nghĩa là núi, là một thành phố ở Nội Mông.

“Arxan ở Nội Mông,” Trình Bác Diễn cầm điện thoại lướt lướt, “Em xem ảnh hai người họ gửi cho anh này, anh muốn xác định xem có phải là giả không, thế nên không cho em xem trước……”

“Anh nhịn giỏi ghê thật, không hổ là người già, nếu là em thì em không nhịn được mười phút đâu, đậu, đẹp thật đấy!” Hạng Tây ghé lại gần nhìn rồi hét lên, “Bầu trời này! Ngọn núi này! Cây ngấy hương này! Đây là cây ngấy hương đúng không? Á đù, cứ như trong ống kính vậy…….. Tống Nhất chụp đó hả?”

“Ừ, chụp bằng cái máy ảnh lúc trước em dùng đấy,” Trình Bác Diễn gật đầu, “Đừng có đù.”

“Tống Nhất có thể chụp đẹp thế này à?” Hạng Tây kinh ngạc.

Trình Bác Diễn cười: “Đúng thế, Tống Nhất nửa vời mà còn có thể chụp đẹp thế này, đại sư như con trai anh chắc chắn có thể chụp còn đẹp gấp bội.”

“Đó là tất nhiên rồi, cái này chỉ cần lấy đại khung hình là ra được ảnh đẹp rồi!” Hạng Tây nhìn chằm chằm bức ảnh cả buổi, ngẩng đầu lên, “Đi thật à?”

“Đi thật,” Trình Bác Diễn cầm lịch để trên bàn trà, lại cầm cây bút, khoanh tròn trên lịch bàn, “Bắt đầu từ ngày này, anh được nghỉ mười ngày, xe lửa máy bay tự lái, em chọn đi.”

“Tự lái đi, hai chúng ta có thể thay phiên nhau lái xe, lái một đường chơi một đường,” Hạng Tây nói, “Được không?”

“Được, em muốn chạy đến đó anh cũng chạy với em.” Trình Bác Diễn nói.

“Không đủ thời gian để chạy đâu,” Hạng Tây nói, “Cái chân từng đóng đinh của em có khi chạy được một nửa thì không chịu được mất.”

“Nói cứ như thật vậy.” Trình Bác Diễn cười, hôn cậu một cái.

Hạng Tây vung tay lên: “Vậy đi Alps…….Không, Algeria….. Ar gì cơ?”

“Xan.” Trình Bác Diễn trả lời.

“Đơn giản thế à, được,” Cậu vung tay lên một lần nữa, “Arxan! Xuất phát thôi!”

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!