Không Đường Thối Lui

/

Quyển 5 - Chương 71

Quyển 5 - Chương 71

Không Đường Thối Lui

Bắc Nam

25.539 chữ

10-07-2023

Đậu Đậu mà Tiêu Trạch từng tưởng tượng thông qua lời nói của Lâm Dư là một người đàn ông cao ngốc nghếch gần bằng tuổi với tuổi, thế nhưng hôm nay gặp được, mới phát hiện đối phương cách một trời một vực với suy nghĩ của anh.

Lâm Hoạch yếu ớt dựa vào đầu giường, có thể nhìn ra anh cao không hơn Lâm Dư mấy, tầm một mét bảy lăm, cả người cùng gò má gầy trơ nhìn thấy xương, da thịt tái nhợt không có chút hồng hào nào, hai hõm mắt đen ngòm, thế nhưng lông mi từng có thể thấy rõ từng sợi vừa đen vừa dài.

Anh ta chỉ nói ra hai chữ “Đậu Đậu” và “Lâm Dư”,  mà âm thanh đó cứ như khói bếp trôi bồng bềnh ở chốn núi non, dễ dàng tan đi mất, ngay cả chút bóng dáng nhỏ cũng chẳng còn thấy đâu, Khi anh ta nói xong, đôi môi vẫn hở ra lộ ra một cái răng cửa, nhìn qua vô cùng khờ khạo.

Bác sĩ cũng không cho hai người thăm quá lâu, bởi dù gì cả hai cũng phải người thân của bệnh nhân. Lâm Dư dính bên giường không chịu đi, Tiêu Trạch chỉ còn cách kéo bác sĩ ra ngoài hành lang hỏi han kéo giờ, hỏi hết chuyện này tới chuyện kia, cuối cùng gửi cho một phong bì, mới có thể miễn cưỡng tranh thủ thêm được vài phút.

“Đậu Đậu, em sẽ dẫn anh rời khỏi nơi này.” Lâm Dư nắm lấy bàn tay nứt nẻ vì lạnh của Lâm Hoạch, nước mắt chảy xuống rơi trên mua bàn tay, chợt nức nở nói: “Đau lắm phải không, em biết cái cảm giác này.”

Nước giếng ở trong trấn lạnh vô cùng, mà từ khi còn nhỏ Lâm Dư đã phụ trách việc giặt quần áo của mình và Lâm Hoạch, cho nên hằng năm tay đều sẽ bị nứt nẻ. Đó giờ cậu vẫn luôn chăm sóc rất tốt cho Lâm Hoạch, hiện tại Lâm Hoạch bị nhốt ở chỗ này, chỉ mặc một bộ quần áo bệnh nhân mỏng manh không ai đắp thêm, cho dù có bị thương vì trời rét cũng có ai đau lòng cho.

Lâm Hoạch  không hề nói gì thêm nữa, thế nhưng trong lúc Lâm Dư nói đâu đâu vẫn phản ứng lại một chút. Anh nhìn chăm chú vào Lâm Dư, ánh mắt trống rỗng dẫn trở nên bình thản, con người đen lay láy kia cuối cùng cũng có sức sức sống trở lại.

Đã đến giờ, Lâm Dư đành giơ tay phẩy mái tóc hơi dài của Lâm Hoạch rồi cam kết: “Đậu Đậu, anh cố chịu đựng ở đây thêm chút nữa, em sẽ mau chóng dẫn anh ra ngoài.”

Cậu từ từ đứng dậy khỏi giường, vẫn giữ tư thế nhìn anh lùi về sau hai bước rồi mới chịu xoay người ra khỏi phòng bệnh. Ngay khi cửa phòng đóng lại, cậu bèn ôm lấy Tiêu trạch gào khóc nức nở: “Anh ơi..” Mặt cậu đỏ bừng lấm lem nước mắt nước mũi, rồi cố thở ra: “Em muốn dẫn anh ấy đi, em nhất định phải dẫn ảnh đi…”

Tiêu Trạch vỗ về sau lưng cậu: “Ừ, chúng ta sẽ dẫn anh ta đi. Anh nói câu này không phải để an ủi, mà là bảo đảm với em.”

Bên trong bệnh viện tâm thần này có rất nhiều bệnh nhân bị người nhà vứt bỏ, bọn họ chịu cảm giam cầm ở đây cả ngày lẫn đêm,  lúc phát điên lên bị chích một mũi thuốc an thần, nếu như bọn họ được đi ra phòng bệnh nhìn thấy ánh mặt trời, thì liệu còn ích lợi gì không? Thế giới bọn họ cũng không thể chỉ vì một ngày như thế mà sáng lên được.

May mắn Lâm Hoạch vẫn còn có Lâm Dư, mà phần lớn người điên lại không có tuổi thọ như người thường.

Tiêu Trạch và Lâm Dư không chậm trễ thêm phút giây nào mà lái xe thẳng về trấn Lận Khê, chuẩn bị tìm Lâm Sâm thương lượng. Lúc tiến vào cổng trấn, Tiêu Trạch mới nói: “Trứng bịp bợm, nếu như chú em đòi tiền, thì chúng ta có thể cho ông ta.”

Lâm Dư vô cùng hoang mang siết chặt dây an toàn, trên thực tế, mỗi lần cậu gặp Lâm Sâm đều cảm thấy hoang mang hốt hoảng như vậy, may mà xe Jeep không lái tới tận cửa nhà gã ta, mà cách mười mét dừng lại, có thêm một khoảng bước đệm chuẩn bị tinh thần.

Tiêu Trạch tắt máy rút chìa khóa ra, sau đó phân tích cho cậu nghe: “Anh thử tóm tắt qua một lần, lúc trước ba mẹ em qua đời để lại hai người là em và Đậu Đậu, mà Lâm Sâm là em trai ruột của cha em, cũng là người thân sống gần nhất. Gã ta vì căn nhà và mấy mẫu ruộng mới nhận nuôi Đậu Đậu, rồi tiếp đó đuổi em đi.”

Lâm Dư gật đầu: “Lúc đó em còn nhỏ lắm, cho nên không biết trồng trọt cũng như cách nuôi sống Đậu Đậu, cho nên dẫu cho chú chăm sóc Đậu Đậu không tốt, nhưng ít ra chú ấy cũng cho Đậu Đậu có cơm ăn áo mặc.”

“Sau đó em đi ra ngoài lang thang kiếm tiền, đem hết tiền bạc của mình gửi về, làm cho Lâm Sâm cảm thấy bản thân có thể chiếm hời.” Tiêu Trạch nói tiếp: “Gã ta bắt đầu biết khi bản thân nuôi Lâm Hoạch sẽ có thêm được mớ tiền từ em, cho nên nói tới nói lui gã ta chỉ là muốn tiền, vậy thì lần này chúng ta trả hết một lần cho ông ta.”

Lâm Dư nghiêm túc nghe, hỏi: “Anh ơi, vậy có khi nào chúng ta làm ầm ĩ kéo nhau lên tòa luôn không?”

Tiêu Trạch nói: “Tốt nhất chúng ta nên thương lượng, bởi vì lên tòa sẽ tốn rất nhiều thời gian, anh cũng biết em không muốn Đậu Đậu cứ đợi mãi ở bệnh viện tâm thần, cho nên hai chúng ta phải nhanh chóng dẫn anh ta ra.”

Lâm Dư nhìn Tiêu Trạch, cậu không biết đáp lại lời anh làm sao, cuối cùng chỉ nỉ non một câu cảm ơn, rồi bị Tiêu trạch búng lên trán một cái. Tiêu Trạch cố ý hỏi: “Vậy lúc em giới thiệu anh cho Đậu Đậu biết, em định nói thế nào?”

Lâm Dư ấp úng nửa ngày trời: “… Thì em nói anh là kẻ lắm tiền chốn thành thị.”

Tiêu Trạch đen mặt: “Anh thấy đầu óc cũng em cũng không tốt hơn Đậu Đậu là bao.”

Hai người xuống xe rồi đi đến căn nhà của Lâm Sâm, hiện tại bàn tính xong xuôi, cho nên bước chân của Lâm Dư dần nhanh hơn, khoảng cách càng gần cậu lại càng gấp rút bước. Khi nghĩ đến cảnh tượng Lâm Dư hết bị trói ở trong nhà, lại té xỉu ở ngoài đường, cùng cảnh khốn khổ bên trong phòng bệnh, tâm trạng bình tĩnh của cậu ào ạt cuốn lên sóng biển. Cậu dừng lại trước cửa nhà, tay vo thành nắm đấm nện từng cú lên cửa sắt, rồi dùng hết sức thét gọi tên Lâm Sâm.

Lâm Sâm cùng vợ mình Ngụy Thải Hồng lao ra, đứng ở cửa chửi ầm lại. Huyết áp Lâm Dư bắt đầu tăng cao lên, sự phẫn nộ trong lòng như gửi thêm sức mạnh để có đủ can đảm mở miệng chửi: “Tôi đã gặp Đậu Đậu rồi! Hai ông bà có gan thì gọi bà con trong làng ra đây mà xem xem mình đối xử với cháu ruột mình như thế nào đi! Ông không thấy có lỗi với ba mẹ tôi hay sao hả!”

Cánh cửa nhà đã gần như gỉ sắt, cho nên lúc Lâm Sâm mở ra nghe mấy tiếng cọt kẹt, gã lộ ra vẻ dữ tợn, liền nói trúng chỗ đau của Lâm Dư: “Tên con hoang như này cũng có tư cách nói tới anh chị tao sao? Hơn nữa cũng là bị mày khắc mới chết đó! Cái đồ sao chỗ như mày có mặt mũi gì vể quậy với bọn tao chứ!”

Lâm Dư giận dữ, không thèm quan tâm đối phương nói gì nữa, khi thấy cửa mở ra liền thẳng thừng đi vào bên trong giữ chặt vai Lâm Sâm, rồi cúi người dùng đầu đâm một cái, còn hận sao lúc này không thể mọc ra hai cái sừng. Ngụy Thải Hồng thấy thế xông lên ngăn cản, nhưng mà sức lực Tiêu Trạch càng gờm hơn, sau khi chạy vào sân liền đạp cửa ra.

Cửa sắt phát ra một tiếng vang thật lớn, như đang đau khổ rên rỉ. Lâm Sâm vốn là người lỗ mãng, một khi khốn nạn lên chả thèm quan tâm nói lý cái chó gì nữa, bắt đầu xoay người đi vào góc tường lấy xẻng, còn Ngụy Thải Hồng cũng không vừa, loay hoay bốn phía tìm công cụ.

Tiêu Trạch đang định che Lâm Dư ra sau bảo vệ, ai có ngờ rằng Lâm Dư như lên dây cót, nhân lúc cả hai lơ là liền bật rồi nhảy lên bay về chỗ Lâm Sâm, sau khi nắm lấy cổ ảo liền trấn áp được cả người.

“Làm gì? Ông muốn đánh tôi sao?” Đôi mắt Lâm Dư trừng to hết mức có thể, thậm chí lộ cả tròng mắt có hơi dọa người, mà con ngươi đen bên trong vì phẫn nộ run run không ngừng, làm cả khoang ngực cũng bị ảnh hưởng theo mà phập phồng khi cậu gào thét.

Cậu ngước đầu nhìn quần chúng vây xem rồi mạnh mẽ mà nói: “Ngày hôm nay tôi phải tính sổ đâu ra đó với ông!”

Tất nhiên cậu biết rõ, lúc trước khi không còn lựa chọn nào khác, cậu liền ưu lo rất nhiều, thế nhưng bao nhiêu sự tủi thân đó chưa chắc có thể thành hiện thực, Đậu Đậu chính là ví dụ tốt nhất. Kẻ ác ắt sẽ có kẻ ác trị, dù sao đi nữa cũng phải có ngày kết thúc, cho nên hôm cậu đành làm kẻ ác một lần, để cho Đậu Đậu hả giận cũng được, vì giải oan cho mình cũng không sai, cũng như cho Lâm Sâm biết gã ta không phải muốn làm gì thì làm.

Dù Tiêu Trận bận bịu, nhưng anh vẫn ung dung đút tay vào túi quần quan sát, anh thật sự không nghĩ tới có ngày bản thân chiêm ngưỡng dáng vẻ tức giận của Lâm Dư, thế nhưng nếu suy nghĩ lại, thì tất cả sự giận dự này cũng chính là vì Đậu Đậu, mà lúc trước khi tính mạng của cậu trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc, cậu cũng gọi hai chữ Đậu Đậu kia.

Người yêu của anh đúng là có hơi đa cảm.

Lúc này Lâm Dư chẳng còn sợ cây xẻng to lớn kia, cứ nắm lấy cổ áo Lâm Sâm mắng: “Vậy để tên sao chổi tôi hỏi một chút, nếu ông đuổi tôi đi thì cần tiền tôi làm gì! Đừng tưởng tôi không biết những năm nay ông cắt xét tiền thuốc của Đậu Đậu! Tôi là đứa con hoang, thế nhưng anh ta là cháu ruột ông mà, xưa nay tôi cũng chả hy vọng lớn lớn gì, chỉ cần ông có thể chăm sóc tốt cho anh ăn cơm quần áo mặc là đủ rồi!  Vậy mà ông quăng anh ấy vào bệnh viện tâm thần ở trên thị trấn, còn không quan tâm cháu mình sống hay chết! Ngay cả súc sinh ông cũng không bằng!”

“Lâm Sâm, uổng công Đậu Đậu gọi ông là chú nhiều năm như vậy, mẹ nó ông xứng sao!” Lâm Dư rống muốn nát cổ họng, nắm cổ áo Lâm Sâm mạnh tới mứt cúc áo bị bung ra, “Lúc hai vợ chồng ông ở trong nhà tôi, bộ không sợ ba mẹ tôi tới đòi mạng hay sao!”

Cậu dùng sức đẩy Lâm Sâm ập lên tường, còn bản thân lùi về sau vài bước bắt đầu nản lòng, bên ngoài lúc này đầy các thôn dân đứng từ cửa đến tường vây quanh xem trò vui, có tốp xì xào bàn tán, có tốp thì cười trên sự đau khổ của người khác. Cậu lảo đảo xoay quanh, nhận ra một ít người, cũng quên đi không ít, thế nhưng chuyện này cũng không ngăn cản cậu nhớ tới cái quá khứ tù túng kia: “Trấn Lận Khê nón xanh nước biết, làm sao có thể nuôi mấy tên dân nát như mấy người, còn bé thì bắt nạt người khờ khạo, lớn lên rồi còn xem cảnh ồn ào nhà người ta, tuy là chuyện này không liên quan tới mấy người, nhưng nếu như suy sét, thì mấy người cũng xấu tính như ông ta thôi!”

Mọi người nghe xong có chút bất mãn, thậm chí có người chỉ chỉ trỏ trỏ chửi mắng lại hai ba câu, hai mắt đỏ ngầu của Lâm Dư bỗng nhiên ướt đẫm, những giọt nước mắt như bao hàm bất bình cùng oan ức chịu nhiều năm qua. Cậu đang đứng ở giữa sân, tóc tai bị gió thổi đến ngổn ngang rối bời, giọng nói cũng khàn đi: “Mấy người không phải hay cười đùa nói Lâm Hoạch là thằng ngốc, còn Lâm Dư tôi là sao chổi khắc chết người hay sao?”

“Vậy thì tôi cầu xin mấy người!” Lồng ngực Lâm Dư phập phồng vô cùng mãnh liệt, có vẻ như không sao đứng thẳng, nếu không có Tiêu Trạch giữ lại e đã ngã sụp xuống đất rồi, “Tôi cầu xin các người, trả tên ngốc lại cho tôi đi..  Để cho cái người sao chổi này dẫn anh ấy rời khỏi đây đi, cầu xin mấy người mà…”

Người cùng thời với Đổng Tiểu Nguyệt nay cũng đã hơn bảy mươi tuổi, có một bà nghe xong cũng rơi nước mắt, do rụng hết răng nói chuyện không mấy rõ ràng, thế nhưng vẫn lau nước mắt cố lặp lại nhiều lần, bà nói rằng hà cớ gì lại làm khó một đứa nhỏ như vậy chứ.

Tiêu Trạch cố hít thở mấy ngụm không khí, cả tuần nay anh đã gặp qua vô số gương mặt không phân biệt được rõ hay xấu, cũng biết người nào trong đây từng chỉ trỏ cười cợt Lâm Dư và Lâm Hoạch. Anh ôm Lâm Dư, ôm ấp lấy người đang chịu nỗi đau bất lực đau khổ sau khi đã trút đổ cơn giận, rồi lại không nhịn được mà nghĩ đến cảnh tượng Lâm Dư bị đuổi khỏi nhà vào năm đó.

Lúc chàng trai nhỏ này rời đi, có phải chỉ có mấy chú đom đóm đến tiễn em ấy thôi hay không.

Đợi khi em ấy trở về, thì người mà em ngóng trông đã bị giày vò biến thành một con rối.

Mu bàn tay Lâm Dư thoáng chốc nóng lên, cậu ngẩng đầu nhìn xuống trông thấy một giọt nước mắt, sau đó mới khó tin ngẩng lên, thấy viền mắt Tiêu Trạch đỏ hoen có hơi ướt át nhìn mình. Cậu biết Tiêu Trạch vì mình đau lòng, sự đau lòng đó như tiếp thêm dũng khí cho cậu. Lâm Dư cố gắng ổn định lại, sau đó bước từng bước vững vàng đến trước mặt Lâm Sâm.

Tuy biết nói ra sẽ khiến lòng đau như cắt, nhưng cậu vẫn quyết lên tiếng: “Chú chỉ cần đi đến nhìn thử Đậu Đậu một cái, sẽ biết mấy năm nay anh ấy sống không tốt lành gì. Vậy mấy năm qua, chú đã lấy của tôi bao nhiêu tiền?”

Lâm Sâm nghiêm mặt không nói gì, còn Ngụy Thải Hồng bực bội dậm chân một cái.

Lâm Dư tiếp tục nói: “Hiện tại tôi đã biết rõ anh ấy đang ở trong bệnh viện tâm thần, nếu như tôi không thể dẫn người đi, vậy thì sau này tôi mời người chăm sóc cho anh, tiền cũng đưa cho y tá, bác sĩ, mấy người đừng hòng nhận được xu nào”

Tiêu Trạch tiến lên, sóng vai đứng ở bên cạnh Lâm Dư: “Mau đi cùng chúng tôi làm thủ tục xuất viện, tiếp đó cứ giao Đậu Đậu cho chúng tôi,  tương lai sau này hai người không còn liên quan gì, cũng không cần phụ trách chuyện sinh lão bệnh tử của anh ta nữa.”

Ngụy Thải Hồng cuống lên, bà ta kéo kéo ống tay áo Lâm Sâm, rồi hung hăng nháy mắt.

Lâm Sâm ngẫm nghĩ trong một lúc, nện cái xẻng xuống ở bên chân xong chợt lên tiếng: “Tám mươi vạn! Đậu Đậu là cháu tao, chỉ cần đưa tám mươi vạn có thể dẫn nó đi.”

Tiêu Trạch nói: “Được, vậy thì tám mươi vạn, cần viết giấy xác nhận, in dấu tay.”

Trên đường đi đến thị trấn Lâm Dư nhìn đâu đâu như người mất hồn, lúc đến ngân hàng làm thủ tục cũng chưa hết hoang mang, mười thỏi vàng của cậu đổi ra năm mươi vạn, thêm vào ba mươi vạn của Tiêu Trạch, cuối cùng cũng chuyển đủ tám mươi vạn cho Lâm Sâm.

Sau khi xong xuôi bọn họ lên xe Jeep tiếp tục đi qua bệnh viện tâm thần, Lâm Sâm ngồi ghế sau không ngậm mồm vào được, có vẻ như đang ngột ngạt nên bắt đầu nói: “Lạ đời ghê nơi, cái tên nhận nuôi như mày quan tâm thằng ngốc kia làm gì, chỉ tốn hết mớ tiền.”

Hết chiếm phòng ốc ruộng đất anh trai, còn thêm tiền Lâm Dư gửi hằng năm, hiện tại còn kiếm lời một phát tám mươi vạn, nếu nhìn qua, Lâm Dư không những mất tiền, mà còn ngu ngốc ngang ngửa Lâm Hoạch.

Sở dĩ Lâm Dư cứ thẩn thờ không cách nào hoàn hồn, là bời vì đang để tâm đến mấy chuyện vụn vặt, tỷ như cậu không nghĩ ra được tại sao con người này có thể vô liêm sỉ đến như vậy. Sau khi đi đến bệnh viện tâm thần, cậu dần ổn định tinh thần lại, bắt đầu ngóng trông viễn cảnh gặp Đậu Đậu lại lần nữa.

Thủ tục ở đây không tốn bao nhiêu thời gian, Lâm Sâm cảm thấy nơi này quá ghê rợn, cho nên vừa đặt bút ký xong liền rời đi, không thèm ở lại xem cháu ruột mình biến thành hình dạng gì.

Tiêu Trạch cùng Lâm Dư tiếp tục đi vào phòng bệnh đón Lâm Hoạch, Tiêu Trạch thu dọn đồ đạc, còn Lâm Dư thay quần áo cho Lâm Hoạch. Sau khi cởi bộ đồ bệnh nhân mỏng manh ra, cả người Lâm Hoạch lộ rõ xương sườn, còn có một chút vết thương bầm tím. Y tá thấy thế bèn vội vàng chối bỏ: “Bọn họ nhiều khi bị va chạm thôi, lúc họ điên lên lầu cũng dám nhảy, sao có thể trông coi hết từng người một.”

Lâm Dư không để ý mấy tới y tá, cậu vừa mặc một chiếc áo len cho Lâm Hoạch vừa nói: “Đậu Đậu, anh không bị tâm thần, cũng không có phát điên, hai chúng ta rời khỏi đây, sau này không bao giờ trở lại nữa.”

Thay áo xong liền ngồi xổm xuống mang vớ cho Lâm Hoạch, chỗ trên đỉnh đầu tự dưng bị ai đó đụng vào, hóa ra là Lâm Hoạch sờ đầu cậu. Cậu thấy vậy không thèm nhúc nhích, chỉ cúi đầu cười: “Tay anh có bẩn không vậy, đừng có sờ tới trọc luôn nha.”

Lâm Hoạch thu tay về, sau đó lấy ra một quả sơn tra từ dưới gối, quả này do anh hái được trên cây sơn tra dưới lầu, đã bị xoa đến bẩn, còn hơi nát. Anh luôn giấu ở dưới gối xem như bảo bối không nỡ ăn, hiện tại lại đưa nó ra, còn nói thêm một câu: “Cho em ăn, cám ơn em.”

Lâm Dư nằm trên đầu gối gầy gò của anh: “Đậu Đậu, biết em là ai không?”

Lâm Hoạch nhìn cậu, cứ như không dám xác nhận ấp úng: “… Tiểu Dư.”

Lâm Dư vừa muốn khóc lại muốn cười: “Anh cảm ơn em là gì, huống chi em cũng không phải người khác, em là Tiểu Dư mà.” Nói xong nhẹ nhàng nắm chặt tay Lâm Hoạch, cúi đầu như định ăn quả sơn tra kia.

Nãy giờ Tiêu Trạch luôn ở bên cạnh thu dọn đồ đạc, tuy rằng anh im lặng không lên tiếng nhưng vẫn có để ý hai anh chàng này, hiện tại không nhịn được cầm lấy quả sơn tra kia mà nói: “Đậu Đậu, quả này hư rồi, đợi lát nữa ra ngoài chúng ta mua hai xâu kẹo hồ lô, anh một xâu Tiểu Dư một xâu.”

Lâm Hoạch mê man nhìn sang Tiêu Trạch, trong ánh mắt còn có chút sự tò mò, Tiêu Trạch nhanh chóng tự giới thiệu mình: “Tôi tên Tiêu Trạch, là anh trai Tiểu Dư.”

Lâm Hoạch có phản ứng nói: “Không phải.”

Lâm Dư lập tức giải thích: “Ảnh là anh họ, anh là ruột.”

Tiêu Trạch không nói gì, mà chỉ cảm thấy hoang mang con đường sau này không được yên ổn bằng phẳng. Dĩ nhiên anh sẽ không chơi trò tranh giành tình nhân cùng Lâm Hoạch, nhưng với điều kiện trước tiên chính làLâm Dư phải xử sao cho công bằng. Lâm Dư không rề rà nữa, nhanh nhẹn giúp Lâm Hoạch mặc quần áo tử tế, sau khi xong xuôi đứng dậy để sát vào khẽ nói nhỏ: “Anh là anh trai gì chứ.”

Tiêu Trạch đen mặt, bộ mình không được tính là anh trai sao?

Lâm Dư càng nhỏ giọng hơn: “Anh là em rể.”

Tiêu Trạch cố lừa mình dối người mà nghĩ rằng, Lâm Dư đúng là thiên vị mình. Sau khi rời khỏi bệnh viện tâm thần, bọn họ về quán trọ trả phòng, rồi mua chút trái cây đồ ăn vặt mới lên đường. Lâm Dư cùng ngồi với Lâm Hoạch ở hàng sau, hết cho ăn lại cho uống, hỏi han ân cần, còn lên tục dỗ dành.

Lâm Hoạch sợ sệt nhìn ra cửa sổ, như đang tìm gì đó. Vào lúc dừng lại chờ đèn, anh nhìn thấy người đi đường liền sợ giang tay ôm Lâm Dư. Lâm Dư co rúm không động đậy, cho đối phương ôm mình rồi chợt hỏi: “Đậu Đậu, làm sao vậy?”

Lâm Hoạch trả lời một cách bất lực: “Anh sợ chú đến đánh em.”

“Đậu Đậu, sau này chúng ta sẽ không gặp lại người chú đó nữa.” Lâm Dư ngồi thẳng, đỡ Lâm Hoạch nằm xuống gối lên đùi mình, rồi mở chăn đắp cho anh, còn vỗ nhẹ bụng Lâm Hoạch, “Như vậy thì không nhìn thấy bên ngoài nữa, anh ngủ một giấc, khi tỉnh dậy chúng ta sẽ đi đến một nơi mới.”

Sức khoẻ Lâm Hoạch khá yếu, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Lâm Dư ngẩng đầu nhìn Tiêu Trạch thông qua kính chiếu hậu, Tiêu Trạch cũng cảm nhận được ngước mắt nhìn lên, lúc này cả hai như đang giao lưu bí mật ở trong mảnh kính nho nhỏ vậy.

Khi trở lại thành phố đã là đêm khuya, xe Jeep tiến vào khu nhà hơi lắc lư một chút, khiến cho Lâm Hoạch tỉnh giấc. Anh bắt đầu hoảng sợ do không biết mình đang ở đâu, tay vòng lấy eo Lâm Dư hơi run rẩy. Trên thực tế anh bị giam cầm một khoảng thời gian dài, tình hình cũng dần chuyển biến xấu mỗi khi lớn lên, rất nhiều người giống anh hay quên chuyện mới vừa xảy ra lúc này, chỉ nhớ những thứ ấn tượng sâu.

Mà cho dù anh có quên mất tất cả mọi thứ, thì sự ỷ lại vào Lâm Dư vẫn chưa từng mất đi.

Vừa đặt chân tới nhà, ai nấy cũng thở phào, chuyến đi này có khi còn đuối hơn so với ra ngoài khảo sát. Tiêu Trạch lấy quần áo đi tắm rửa, Lâm Dư đi thu xếp phòng ở.

“Đậu Đậu, hai chùng ta cũng cao như nhau, nên anh mặc đồ ngủ của em.” Lâm Dư thay quần áo cho đối phương, hiện tại đã hoàn toàn rời khỏi trấn Lận Khê, trái tim dần trở nên yên ổn lại, cậu cười nói: “Vậy mà còn nói em không cao, giờ em cao hơn cả anh luôn rồi nè.”

Lâm Hoạch ngồi ở bên giường đàng hoàng không dám lộn xộn cho cậu thay đồ: “Đây là đâu?”

Lâm Dư nói: “Là nhà của Tiêu Trạch.” Lúc trả lời cậu bỏ thêm định ngữ vào, bởi vì không có mặt dày đến nổi tự nhận là nhà mình, vừa đáp xong nghe thấy tiếng ho, quay đầu nhìn thấy Tiêu Trạch đứng ở cửa, nên có hơi ngại mà gọi một tiếng “Anh”.

Tiêu Trạch tiến vào: “Đậu Đậu, tôi lớn hơn anh một tuổi, anh cũng phải gọi tôi một tiếng anh.”

Lâm Hoạch phản ứng rất lâu: “Anh… Đừng chích mà.”

Tiêu Trạch và Lâm Dư nghe xong cũng sững sờ, nhanh chóng hiểu ra, một năm nay Lâm Hoạch ở trong bệnh viện tâm thần thường xuyên bị tiêm thuốc, hiện tại dù đã sang hoàn cảnh mới, nhưng tạm thời anh chưa phân rõ được, cho rằng nơi này giống với bệnh viện tâm thần.

Tiêu Trạch kiên trì giải thích: “Không chích gì cả, cũng sẽ không có ai bắt nạt anh, sau này anh có thể ở chung với Tiểu Dư, xem nơi này là nhà của hai người.”

Do câu nói này hơi dài, Lâm Dư đành phải vừa dìu anh đi tắm vừa giải thích nửa câu một. Tiêu Trạch nhân lúc hai người đi tắm gọi một cú điện thoại, bên kia vang lên bốn năm hồi chuông mới bắt máy.

“Bà ngoại, con đây.”

“Thằng cháu bất hiếu này, nửa đêm nửa hôm còn gọi làm gì, không định để cho bà già này ngủ à?”

“Ngủ rồi sao con còn nghe thấy tiếng nhạc?”

“Ôi, biết rồi sao không nói thẳng ra đi.” Hiếm khi bà Mạnh có hứng thú nhấm nháp vài ly rượu đỏ, cơ mà trong nhà không có, nên quyết định làm một chuyến ra quán bar Xinh Đẹp ăn chơi, “Rốt cuộc con có chuyện gì?”

Tiêu Trạch trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Con và Tiểu Dư vừa mới đón Đậu Đậu từ bệnh viện tâm thần về.”

Phản ứng của bà Mạnh vô cùng kịch liệt, chờ Tiêu Trạch giải thích vài câu ngắn gọn xong xuôi cũng nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, suy cho cùng thế nào cũng sẽ ăn bữa cơm đoàn viên, đến lúc đó gặp mặt nói cũng không muộn.

Bôn ba vất vả suốt hai ngày nên hiện tại có chút mệt, anh đi tới cửa phòng tắm gõ cửa, định bảo Lâm Dư mau chóng tắm rửa xong để đi ngủ, thế nhưng tay chưa kịp gõ, đã nghe thấy đoạn đối thoại bên trong.

Lâm Dư cầm bông tắm chà cho Lâm Hoạch, nói: “Đậu Đậu, em nói cho anh nghe một chuyện, Tiêu Trạch thích em, mà em cũng thích ảnh.”

Lâm Hoạch bật ra hai chữ: “Không phải.”

“…  Cái này giống như ba thích mẹ ấy.” Lâm Dư tiếp tục giải thích, Em và anh ấy cũng giống ba mẹ chúng ta, bọn em sẽ sống đến cuối đời này, nên tuy rằng anh gọi ảnh là anh, nhưng thực tế anh chính là anh vợ.”

Tiêu Trạch vui sướng đứng ở cửa, nhưng mà anh đoán là Đậu Đậu nghe không hiểu.

Lâm Hoạch đúng thật là không hiểu, nhìn bọt biển nỗi đầy bồn tắm rồi hỏi: “Anh ấy có bắt chim nhỏ cho em không?”

Lâm Dư lắc đầu một cái, Lâm Hoạch nói tiếp: “Vậy thì không được.”

Cũng vì Lâm Dư thích chim nhỏ, cho nên Lâm Hoạch mới giả dạng làm người rơm đứng ở ruộng lúa mạch để hấp dẫn lũ chim. Nhiều lần anh từng thăm dò xem Lâm Dư thích gì, sau đó đi lấy tặng cho đối phương. Tuy rằng anh không hiểu chuyện thích bình thường khác gì với chuyện ba thích mẹ, nhưng mà không bắt chim nhỏ cho Lâm Dư, vậy thì không phải là thích rồi.

Lâm Dư hiểu hết toàn bộ suy nghĩ trong đầu Lâm Hoạch, sóng mũi thoáng cay nồng ôm lấy đối phương: “Đậu Đậu, sau khi em đi anh vẫn ăn bánh màn thầu và bắt chim nhỏ sao?”

Lâm Hoạch gật gật đầu.

Lâm Dư hổ thẹn nức nở: “Nhưng em lại không bảo vệ tốt cho anh.”

Lâm Hoạch không phải người điên bị bệnh tâm thần gì cả, chỉ là trí thông minh của anh tương đương đứa nhỏ mấy tuổi, anh ôm Lâm Dư, sau đó nhẹ ngàng phủi đi lớp bọt trên lưng cậu mà nói: “Tiểu Dư đừng khóc, ngoan ngoan.”

Lâm Dư nghe lời anh, nỗ lực kìm nén nước mắt lại. Dù sao đau khổ phải chịu đã qua đi, cậu không nên khóc nữa, hiện tại cậu đã trở thành một người bình thường, lại dẫn được Đậu Đậu về với mình, sau này có thể sống một cuộc sống bình thản yên ổn rồi.

Hai anh em tắm xong quay về phòng ngủ, lúc này Lâm Dư hệt như vị cha già, cứ sợ bản thân sơ hở chút sẽ không chăm sóc tốt cho đối phương. Mà thân thể Lâm Hoạch không còn khoẻ như lúc trước, hiện tại thoải mái vô cùng nên nhanh chòng ngủ mất.

Lâm Dư mệt muốn xỉu, nhẹ nhàng ngồi dậy xuống giường, rồi rón rén đi sang gian phìng của Tuêu Trạch. Khi qua tới nơi, cậu đi vào đắp chăn lại cho Tiêu Trạch, sau đó cúi người đặt xuống một cái hôn định vọt lẹ.

Tiêu Trạch nhanh chóng duỗi tay giữ ai kia lại: “Đi đâu đó?”

Lâm Dư trả lời: “Trở về ngủ, buổi tối em còn phải canh cho Đậu Đậu đi tiểu đêm nữa.”

Tiêu Trạch có chút đau đầu: “Sau này bắt anh ngủ một mình như vậy?”

“… Tất nhiên là không rồi.” Lâm Dư không dám hứa lung tung: “Đậu Đậu vừa đến nên em phải ở cạnh anh ấy, chờ đến khi anh ấy quen cũng như khoẻ lên, em sẽ cho ảnh tự ngủ một mình.”

Vừa nói xong cậu liền đi đến giường giơ tay sờ soạng cằm Tiêu Trạch, có vài chỗ râu mới mọc đâm vào tay, nên cậu định sáng mai giúp TIêu Trạch cạo. Sờ cằm xong chuyển lên khoé miệng, cậu đến gần hôn lên nó lần nữa, lần này không chỉ liếm láp cạy ra, mà còn cố gắng mút lấy đầu lưỡi đối phương

“Con mẹ nó…” Tiêu Trạch đẩy cậu  ra, “Không ngủ chung thì đừng có đùa với anh.”

Lâm Dư đặt mông ngồi ở trên dép lê của Tiêu Trạch, tiếp tục càn quấy giơ tay di chuyển tới vùng cơ đùi rắn chắc, đang định đùa giỡn chỗ kia thì bị đằng kia xách vạt áo lôi lên giường.

Hai chân cậu bị giang rộng buộc ngồi trên người đối phương, nhất thời có chút hoảng loạn: “Em muốn về ngủ.”

“Chờ chút đi.”Một tay của Tiêu Trạch đặt dưới mông của nhóc trứng này, tay kia giữ chặt sau gáy đè môi cậu xuống dán vào môi mình, anh cũng không định vác súng đạn ra làm thật, mà chỉ muốn xử cái tên nhóc này dám khiêu khích người xách quần bỏ chạy.

Lâm Dư bị xoa nắn đến rã rời, gục mặt vào vai Tiêu Trạch thở dốc, lúc sau mới lẩm bẩm nói: “Ba mươi vạn kia mỗi tháng em sẽ trả cho anh có được không?”

“Mỗi tháng trả bao nhiêu?”

“Một trăm…”

Tiêu Trạch bị chọc cho cười: “Mỗi ngày lễ mua đồ ăn vặt cho em cũng đã hai trăm rồi, tính làm gì cho mất mặt.”

Lâm Dư chỉ nói đùa với anh mà thôi, thực tế cậu sẽ từ từ trả lại, không cũng chậm đến mức như vậy. Tuy kỹ năng của bản thân đã bị mất rồi, thế nhưng bản lĩnh kiếm và tiết kiệm tiền của cậu vẫn nằm sờ sờ ở đó. Tiêu trạch dường như đi guốc trong bụng đối phương, bèn đẩy ai kia đè xuống không cho phản bác mà nói: “Trứng bịp bợm, lúc trước bà ngoại em cũng giúp bà ngoại anh rồi, coi như lần này anh trả ơn cho em, em không cần phải nghĩ đến việc đưa lại cho anh.”

Quần áo Lâm Dư bị xốc lên, cả hai quấn quýt hôn lấy nhau, tình đã cháy lên thì chả còn chịu đựng được gì nữa.

Tiêu Trạch vùi đầu vào cần cổ cậu, sau đó rầm rì đến bên tai: “Phải bắt chim nhỏ mới coi là thích em hả?”

Lâm Dư còn chưa kịp đáp lại, bị lòng bàn tay Tiêu Trạch bao phủ lên vật ở giữa hai chân trơn nhẵn, hành động này khiến cho cậu vừa thấy giận lại thấy ngại không nói nên lời, chỉ biết uốn éo ra vẻ khoái mà còn chống cự, thân thể hơi cong lại sát lên vai Tiêu Trạch, không biết đang phản kháng hay là làm nũng nữa.

“Anh…”

“Tiểu Dư…”

Hai người bỗng chốc cứng như đá, đồng thời nhìn ra phía cửa, thấy Lâm Hoạch đứng đỡ khung cửa, mặt không thay đổi gì lên tiếng. Chim nhỏ sắp đến cao trào của Lâm Dư chết thảm giữa không trung, suýt nữa đã không còn khả năng bay lượn nữa rồi.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!