Chương 9

Không Biết Bao Giờ Gặp Lại

2.328 chữ

01-06-2023

9

Ở trên hành lang mơ màng, tôi nghe thấy có ai đó gọi Giang Tự.

Tôi đang muốn mở mắt ra lại bị anh ấn vào lòng.

Tôi lờ mờ thấy một cô gái xinh đẹp.

Vừa vào nhà, Giang Tự đã đè tôi lên cửa.

Giọng khàn khàn tức giận: “Đừng nhúc nhích!”

Tôi không quan tâm choàng qua cổ anh hôn anh, lại bị anh kéo ra ném trên sô pha.

Tôi vòng tay qua cổ anh kéo anh xuống, treo trên người anh, mềm mại làm nũng bên tai anh: “Giang... Tự.”

Anh vẫn luôn không chịu được dáng vẻ này của tôi, dưới ánh trăng anh nắm chặt tay, nhẫn tâm kéo tôi ra lần nữa.

“Tô Dĩ!”

“Em cho rằng em cứ tùy tiện làm nũng là có thể khiến tôi tha thứ cho em sao?!”

Chà!

Một năm không gặp yêu cầu cao hơn à.

Tôi quấn lấy anh: “Vậy em nghiêm túc làm nũng nhé?”

Vẻ mặt Giang Tự căng thẳng, trong mắt như ấp ủ lửa giận mưa gió sắp ập đến.

“Một năm trước em nói đã quay lại còn chia tay là chó!”

“Vậy tại sao em vẫn muốn chia tay với tôi?”

Tôi ấm ức nhìn anh: “Anh quá lớn.”

Sự chân thành vĩnh viễn là niết bàn.

Cơn giận cả anh đột nhiên tắt ngúm, hai tai đỏ bừng, rồi lại hung dữ quát tôi: “Chỉ vì ông đây quá lớn mà chia tay?”

“Chẳng lẽ ông đây có thể nhỏ lại sao?!”

Anh lại mạnh miệng.

Trước kia khi còn yêu nhau, ban ngày anh toàn làm bộ đứng đắn, chú ý tác phong vờ như không quen biết tôi, vừa đến tối liền biến thành sói, vô cùng đói khát.

Vì thế tôi bị giày vò miết, sau đó thật sự chịu không nổi tính chó của anh, hoảng loạn nói chia tay xong liền chuồn.

Giang Tự đè cái tay lộn xộn của tôi xuống, giận đỏ mắt, kiểu gì cũng phải hỏi ra ngô ra khoai.

“Ông đây có gì lớn?!”

Tôi trút hết bất mãn, bấm tay đếm kỹ.

“Tuổi lớn, người lớn, tính chó lớn, ngay cả Tiểu Giang...”

Những lời còn lại đều bị anh chặn lại.

Dưới ánh trăng, tấm màn nhăn lại, sô pha mềm mại lún sâu.

Đôi môi ấm áp của Giang Tự khẽ hôn: “Tay đừng lộn xộn.”

“...”

Tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên.

Tôi cọ loạn trong lòng anh, đốt lửa bừa bãi: “Ai thế, không có mắt.”

Giang Tự tách ra bật dậy, biểu cảm căng thẳng mà tôi chưa từng thấy trước đây.

“Được, tôi đến ngay.”

Anh cúi xuống hôn tôi mãnh liệt: “Đồn cảnh sát có việc, tôi đi ra ngoài một chuyến, khi về sẽ tiếp tục tính sổ với em!”

Tôi cười duyên nhéo anh: “Em trai, hẹn gặp lại nha ~~”

Anh hít sâu một hơi, bàn tay to ấn tôi vào lòng, mạnh như muốn hòa tôi vào cơ thể.

“Sớm muộn gì em cũng lãnh đủ!”

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!