Chương 8

Khoảng Cách Giữa Tôi Và Kết Cục Viên Mãn Dự Tính

9.329 chữ

03-05-2023

08.

Trong bệnh viện, chủ nhiệm khoa kiểm tra Thẩm Độ trên giường bệnh, sau đó ông ấy rút ống nghe ra, nghiêm túc nhìn tôi.

“Một đòn kia là do ai đánh?”

Ô Tuần đang ngồi cúi đầu ở ghế ngoài hành lang, vừa nghe thấy vấn đề bác sĩ hỏi bên trong, cậu ấy vội vàng đi vào.

“Là tôi…” Ô Tuần xấu hổ, giọng nói không còn khẩu khí như ngày thường.

“Nhưng bệnh nhân phát bệnh không phải do cú đấm ấy, trước đó hai mắt anh ta đã xung huyết và khàn giọng rồi, cú đấm kia chỉ là trùng hợp thôi.

” Tôi vội vàng giải thích thay Ô Tuần.

Với lại dù sao cũng là vì cứu tôi, nói gì thì nói cũng không thể để Ô Tuần đội nồi.

“Nhưng điều này rất nguy hiểm.

tăng huyết áp động mạch phổi vô căn là căn bệnh có tỷ lệ mắc cao và rất khó chữa, nếu nguy hiểm đến tính mạng thì sao.

Chủ nhiệm khoa nghiêm túc trách mắng chúng tôi, hai đứa tôi chỉ có thể ở một bên gật đầu nhận sai.

Ít ra tôi chưa báo cảnh sát báo hắn bắt cóc là may cho hắn lắm rồi.

Lâm Thất Thất ngồi trước giường bệnh, ánh mắt ngây ngốc nhìn Thẩm Độ.

Tôi cũng không biết cô ta đang nghĩ gì, chắc đang nghi ngờ tình cảm Thẩm Độ đối với cô ta nhỉ?

“Cô Lâm, tôi có lời muốn nói với cô.

” Tôi ra hiệu cho cô ta đi ra ngoài.

Ô Tuần không hỏi tôi, chỉ nói: “Tớ đi lấy xe.

” Sau đó thức thời rời đi.

“Chúng ta có gì để nói?” Sau khi Lâm Thất Thất hiện nguyên hình, ở trước mặt tôi không còn bắt chước cử chỉ của tôi nữa, cô ta lạnh lùng nói: “Hay cô định trào phúng tôi vì đối tượng anh Thẩm muốn kết hôn là cô?”

“Về Thẩm Độ, bây giờ tôi không hề cảm thấy vì tôi là đối tượng muốn kết hôn của hắn là vinh dự đến cỡ nào.

” Tôi thờ ơ lướt qua Thẩm Độ đang trên giường.

“Chẳng qua cô Lâm, cô có lời nào muốn nói với tôi hay không?”

“Nói gì?”

“Liên quan đến việc cô ‘tham khảo’ báo cáo nghiên cứu của tôi để viết luận văn nhưng lại không trích nguồn.

Lâm Thất Thất chấn động, cố gắng che dấu vẻ hoảng loạn và chột dạ.

“Tôi tham khảo báo cáo của cô? Cô dựa vào cái gì mà nói như vậy? Bằng chứng đâu?”

Lúc này Lâm Thất Thất hỏi ba câu liên tiếp nhưng tôi biết cô ta không tự tin.

“Nói đúng hơn là đạo văn.

” Tôi từ tốn nói: “Có thể cô cầm báo cáo bản cứng đi nhưng tôi nói cho cô biết, ngày đó báo cáo của tôi chưa công bố nhưng được lưu lại trong hồ sơ cũ ở trường.

“Với lại cô biết trên thế giới này có một thứ gọi là usb chứ? Tôi hỏi cô ta.

Vẻ mặt của Lâm Thất Thất chuyển từ khó coi sang sợ hãi.

“Cô định làm gì?” Cô ta nhìn chằm chặp vào tôi.

“Cô không chỉ đạo văn mà còn đạt giải thưởng, không có sự cho phép của tôi mà sử dụng vào mục đích thương mại, cô nói xem tôi sẽ làm gì.

Tất nhiên là giao cho phòng giáo vụ.

“Không được, cô không thể làm vậy được…” Lâm Thất Thất kích động nói: “Tôi sẽ bị cho thôi học, tôi không thể trở về quê được!”

Nhưng chuyện này thì liên quan gì tới tôi.

“Trịnh Điển Dao! Cô Trịnh… Cầu xin cô, đừng tố cáo tôi có được không, tôi thật sự không thể bị đuổi học…”

Đôi khi tôi thật sự khâm phục Lâm Thất Thất, nước mắt của cô ta nói chảy là chảy.

“Tôi chỉ muốn bên cạnh anh Thẩm mãi mãi, tôi không thể đi… cô Trịnh, cô đã có rất nhiều, gia thế hiển hách, trình độ cao siêu, còn có Thẩm Độ bên cạnh hai mươi năm, tôi cái gì cũng không có, coi như cô thương hại tôi đừng đi tố cáo được không…”

Lâm Thất Thất lôi kéo tay tôi, khóc như nước lũ tràn về.

Nếu cô ta không xen vào giữa tôi và Thẩm Độ, có lẽ tôi chỉ huỷ bỏ bằng khen sinh viên xuất sắc hoặc huỷ bỏ học vị của cô ta nhưng bây giờ tôi cảm thấy cô ta tự làm tự chịu.

“Ăn cắp mà đòi nói chuyện đạo đức.

” Tôi lạnh lùng hất tay cô ta ra, “Cơ mà chuyện tôi có cái gì và cô có cái gì có liên quan đến nhau không?”

Hơn nữa giai đoạn đen tối nhất trong cuộc đời tôi là do bản báo cáo đó đem lại, tôi càng không thể để cô ta ăn cắp thành quả nghiên cứu của tôi như vậy.

Lâm Thất Thất ngồi bệt xuống hành lang bệnh viện, những người xung quanh dòm ngó nhìn cô ta.

Tôi chỉ muốn thông báo cho cô ta một tiếng như vậy, dù sao tôi đã báo cáo cho phòng giáo vụ, đợi đến khi xác minh hoàn toàn chuyện này xong sẽ tính sổ trên đầu cô ta.

Tôi xoay người định rời đi.

“Trịnh Điển Dao! Cô ghen ghét với tôi! Cô ghét tôi bên cạnh Thẩm Độ ba năm! Ghét tôi phân tán tình yêu của hắn cho nên cô muốn trả thù tôi phải không!”

Lâm Thất Thất như phát điên gào lớn, một số nhân viên định đến cảnh cáo cô ta.

“Cái này đâu phải trả thù đâu?”

Tôi quay lại mỉm cười với gương mặt giống tôi đến bảy tám phần.

“Là báo ứng.

Nói xong tôi nhanh chân rời khỏi bệnh viện.

Ô Tuần dựa vào xe với đôi chân dài thẳng tắp, ánh hoàng hôn hắt lên người cậu ấy tôn lên mái tóc vàng óng, tạo ra ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối thực sự mê hoặc.

Ô Tuần nhìn thấy và vẫy tay với tôi.

“Cho cậu, chút nữa tự thoa đi.

Ô Tuần đưa cho tôi một lọ kem bôi ngoài da.

Lúc này tôi mới chú ý tới vết bầm do Thẩm Độ nắm lấy trên cổ tay tôi.

“Sao hôm nay cậu lại xuất hiện ở đó?” Tôi hỏi.

“Tớ đến nhà tìm cậu, cô chú nói cậu sang nhà họ Thẩm, tớ gọi điện cho cậu không được nên đi đến Thẩm gia, kết quả vừa đến đã trông thấy cậu bị Thẩm Độ vác đi, còn la báo cảnh sát…”

Nghĩ lại cảnh tượng buổi sáng thật đúng là hoảng sợ.

“Đi, tớ đưa cậu đi ăn.

” Ô Tuần thay đổi chủ đề.

“Cậu mời à?”

“Đương nhiên là cậu mời rồi, bữa cơm lần trước tớ đã ăn được miếng nào đâu.

” Ô Tuần hất cằm lên: “Hôm nay cậu phải mời tớ một bữa thật ngon.

“Tớ có nói mời cậu ăn hai lần đâu, cơ hội chỉ có một, cậu bỏ qua rồi không quay lại được.

“Đúng vậy, ôi chao, ai bảo tớ bỏ qua chứ…”

Chẳng biết tại sao ở trong mắt Ô Tuần lúc nố câu này ngoại trừ vẻ cà lơ phất phơ ra thì còn có chút gì đó thương cảm.

Không biết có phải do tôi hoa mắt nhìn lầm hay không.

Tuy nhiên vẻ bi thương đó nhanh chóng biến mất, Ô Tuần khôi phục dáng vẻ hời hợt của mình, thở dài: “Được rồi, chị Trịnh đã không chịu mời khách thì để nghệ sĩ hết thời này mời.

Tôi bị cậu ấy chọc cười, rồi ngồi vào ghế lái phụ.

“Tớ đây cung kính không bằng tuân mệnh, đi ăn gì?”

Ô Tuần ranh mãnh nhìn tôi.

“Ăn gì mà được ngồi lâu.

Vì cậu ấy nói ăn món gì có thể ngồi lâu làm tôi tưởng là đi ăn đồ Pháp, nhưng không ngờ đó là một quán ăn gần trường cấp ba.

“Đây là chỗ cậu nói có thể ngồi lai rai đấy à?” Tôi nhìn quán nướng trước mặt rơi vào trầm tư.

Ô Tuần vỗ đùi: “Chứ gì nữa, ăn đồ nướng phải ngồi nướng lâu, lại không đầy bụng, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, tán gẫu rồi tiêu hoá, tiêu hoá xong là có thể ăn tiếp, cậu đừng nói tớ keo kiệt, tớ hào phóng lắm đấy.

Tôi bĩu môi.

“Ông chủ, cho cháu ba mươi xiên thịt dê nướng, ba mươi xiên thịt bò, thêm mấy xiên loại bán chạy nhất, với cả ba chai bia!”

Tôi và Ô Tuần ngồi ở bàn phía ngoài, cậu ấy vừa đến đã gọi một đống đồ ăn, làm tôi nghi ngờ rốt cuộc dạ dày của cậu ấy to cỡ nào.

Chủ tiệm đồ nướng bước ra, hai tay lau vào cái tạp dề.

“Tiểu Tuần, lâu lắm rồi mới thấy cậu đến.

” Ông chủ vừa nói vừa nhìn về phía tôi cười nói: “Ôi, bạn gái cậu đấy à, thằng nhóc cậu may mắn ghê, bạn gái xinh đẹp như vậy!”

“Cô…”

“A không phải không phải, cháu là bạn thân của cậu ấy ạ.

Tôi vội vàng khoát tay.

Bị người khác hiểu lầm không hay lắm.

Không biết có phải do tôi bị ảo giác hay không, đôi mắt sáng lấp lánh của Ô Tuần chợt ảm đạm.

“Đúng vậy, ông chủ, đây là bạn thân của tôi, mới về nước dạo gần đây.

Ông chủ gậy nhẹ đầu, đột nhiên hưng phấn: “Hoá ra là mới đi du học về, hai cô cậu chờ đây, tôi đi nướng ba ba tặng cho hai người.

Năm chữ “không cần phiền phức vậy” của tôi chưa kịp nói ra thì ông chỉ đã hùng hổ đi vào trong quán.

“Mặc dù tớ biết cậu có mối quan hệ rất rộng nhưng không ngờ cậu còn quen cả chủ tiệm nướng bên cạnh trường cấp ba cũ.

Tôi rót cho mình một cốc bia, nhẹ nhàng uống một hớp, cảm giác chua cay đắng chát kích thích giác quan của tôi.

“Hừ, những điều cậu chưa biết còn nhiều lắm.

” Ô Tuần đắc ý nhìn tôi, miệng cười tới tận mang tai.

“À đúng rồi tớ còn chưa hỏi cậu, thấy cậu cô đơn lâu lắm rồi, có cần tớ giới thiệu bạn gái cho không?”

Xém chút nữa Ô Tuần phun bia trong miệng ra ngoài.

“Cậu nói vớ vẩn gì thế!” Ô Tuần nhanh chóng rút khăn giấy lau miệng.

“Sao vớ vẩn?” Tôi cũng cầm giấy lau bia trên người cậu ấy, “Cậu cũng trưởng thành rồi, ngay cả chủ quán còn quan tâm đến cậu nữa, lại nói hôm nay cậu giúp tớ như vậy tớ cũng nên giúp lại chứ.

Ô Tuần nhìn tôi không nói.

Xem ra cũng có ý này.

“Cậu nói đi, cậu thích kiểu như nào, tớ tìm người phù hợp cho.

“Tớ thích người biết vẽ.

“Ừm, được.

“Ngoại hình xinh đẹp.

“Cũng được, có.

“Tốt nhất là đã đi du học nước ngoài, có học vị cao.

“Sao nữa?”

Ô Tuần đột nhiên hào hứng nói: “Nhất là kiểu có tính tình hơi kiêu ngạo, nhà hơi giàu, thời gian qua tớ nỗ lực đủ rồi, về sau cần tận hưởng.

“Đáng đời đồ độc thân.

Ý thức được cậu ấy chỉ đang nói tào lao, tôi dứt khoát mặc kệ, ai ngờ cậu ấy lại buồn bực nhìn tôi.

“Đừng nhìn, kể cả cậu có nhìn thủng người tớ thì cũng không có ai đủ điều kiện để giới thiệu đâu.

Tôi nghe thấy cậu ấy thở dài vô cớ.

Sau đó tôi và Ô Tuần hàn huyên rất nhiều chuyện.

Cậu ấy nói cậu ấy mở phòng triển lãm, xây dựng phòng vẽ tranh, mặc dù xây dựng không khó nhưng cũng không đơn giản.

Trước khi làm những việc này, cậu ấy chưa từng nghĩ sẽ khó khăn đến vậy, khi còn trẻ cậu ấy quá ngây thơ.

Tôi vẫn rất hâm mộ Ô Tuần.

Cậu ấy đã làm việc rất chăm chỉ để đạt được thứ mình muốn, cho dù quá trình có khó khăn nặng nề thế nào cậu ấy vẫn làm được.

Còn tôi thì từ bỏ ước mơ, vì một người khác chạy đến một nơi xa lạ, đi một con đường hoàn toàn khác.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!