Chương 2

Kẻ Phản Bội

10.500 chữ

06-06-2023

Tiếng vó ngựa "rầm rầm" xé gió lao nhanh về phía căn nhà hoang, bên trong có mười thích khách đang lục soát.

Chợt thủ lĩnh trong nhóm thích khách kêu lên: "Không xong! Mắc bẫy rồi!"

Đàn ngựa chạy rầm rập mau chóng vây quanh căn nhà, đứng đầu là ba gã cao to cưỡi ba con ngựa chiến màu đen.

Kèm theo đó là những tiếng hò hét vang dội như thay tiếng cồng chiêng nhằm phô trương uy thế của đám người ngựa ở phía sau.

Nhận thấy mình bị bao vây khó mà chạy thoát, thủ lĩnh thích khách lập tức hô to: "GIẾTTT!"

Ngay sau đó, mười thích khách đang bị đàn ngựa bao vây lập tức rút kiếm đánh thẳng về phía trước, cố mở một đường máu dù lòng biết chắc lần này khó tránh khỏi cửa tử.

Trên mặt mỗi thích khách đều đằng đằng sát khí, tất cả đồng thanh thét lớn: "GIẾTTTTTTTTT!"

Đàn ngựa lập tức thu hẹp vòng tròn lại, vài tên cưỡi ngựa tách khỏi vào tròn, lao vào tấn công mười thích khách từ hai cánh trái - phải.

Thủ lĩnh thích khách, nhảy lên chém đứt đầu một tên cưỡi ngựa vừa lao tới trước mặt mình.

Một tên cưỡi ngựa khác từ phía bên phải lao tới, tay hắn cầm búa gắn mũi dao nhọn, đập thẳng vào sườn thủ lĩnh thích khách.

Một thích khách khác từ đằng sau nhanh chóng lao lên, chém đứt tay của kẻ cầm búa kia.

Bên trái, có bốn con ngựa đang xông tới chỗ mười sát thủ.

Một thích khách dùng hai tay hai kiếm lao ra cắt yết hầu bốn con ngựa.

Bốn con người hoảng loạn một hồi rồi ngã xuống, có bốn kẻ mặt mày dữ tợn nhảy xuống đất.

Một tên trong số đó khi vừa nhảy xuống đất liền trúng luôn một mũi dao đâm thẳng vào giữa trán khiến hai mắt hắn mở to, miệng hắn ngáp ngáp, vẻ mặt không cam tâm, giống như kẻ vừa bước lên sân khấu đã diễn xong vai.

Ba tên còn lại có dáng người cao to tiến tới chỗ mười thích khách.

Trong số đó, có một tên vừa chạy vừa vung búa xoay vòng tròn như đang vẫy cờ nhảy múa.

Có một tên lại quay chùy xích trên tay tạo thành một tấm lá chắn.

Trong lúc hắn đang lao tới tấn công thích khách dùng hai kiếm, vì không chú ý nên chùy xích của hắn đã vài lần đập vào hai gã đồng đội.

Tên còn lại sử dụng roi đinh.

Hắn nhân lúc thích khách dùng hai kiếm đang bận đối phó với hai gã đồng đội của mình liền lẻn ra phía sau, dùng roi đinh quất mạnh vào thích khách.

Thích khách bị đánh bất ngờ, đau lớn hét lên: "A...!A...!A...!A..."

Trong lúc hét, thích khách đó vẫn cố ngăn tiếng mình lại nên tiếng "A" đứt quãng, như một người trúng phải đinh vừa kêu "A" vừa nhảy lò cò.

Ngay sau đó, hai gã dùng búa và chùy đồng thời nện vào cơ thể thích khách ấy, khiến anh ta gục tại chỗ.

Lúc này, thủ lĩnh thích khách cũng sớm đã bị địch đánh cho há mồm nằm trên đất, cùng với một chiếc búa dính trên người.

Bên cạnh anh ta là một thích khách khác, người này trong lúc cùng anh ta kề vai sát cánh chiến đấu thì bị đánh văng trên đất.

Sau đó, hắn bị ngựa dẫm lên ngực khiến cho dập phổi, miệng không ngừng ộc ra máu.

Sau một hồi, hắn và thủ lĩnh đều bị đánh cho bệt xề lệt trên đất, nằm cùng một chỗ.

Hai người nhìn nhau một hồi, tay run run đưa ra nắm lấy tay nhau rồi cười cười ngây ngốc vẫn ngây ngốc.

Máu trên người họ không ngừng thi nhau tuôn chảy, mắt họ dần đờ ra vô hồn.

Bên phải và phía sau cũng có hai nhóm người ngựa tiến tới, nhóm thích khách tập trung cùng nhau chiến đấu.

Sau một hồi hai bên quần chiến, người ngựa ngã nằm la liệt trên đất.

Những thích khách này đều là sát thủ chuyên nghiệp nên rất khó bị giết.

Nhưng lúc này, trên người họ ai ai cũng bị thương, họ nhìn nhau tin chắc mình khó sống nổi sau hôm nay.

Phía bên trái, ba gã địch bị ngã ngựa lúc trước đang chiến đấu với một thích khách.

Sau một hồi chiến đấu, thích khách đâm xuyên tim gã cầm búa.

Gã cầm búa do lúc trước ăn mấy phát nện vào chân của gã cầm chùy, nên khi thích khách lao tới hắn định né tránh liền ngã sóng xoài trên đất, nhận đường kiếm xuyên tim của thích khách kia.

Ngay sau đó, gã cầm roi đinh sử dụng tuyệt chiêu "đánh hôi", lập tức vung roi đinh quấn cổ thích khách, kéo mạnh.

Cả người thích khách đổ "rầm" xuống đất, chân tay giật giật một lúc rồi ngừng hẳn.

"Yểm trợ tôi!"

Một thích khách bất chợt hô lên đầy dũng mãnh.

Ngay sau đó, có năm thích khách nhảy về phía hắn đứng ở ba phía: trái - phải - sau.

Đồng thời, một màn mưa tên bắn về phía họ.

Chưa tới năm giây, thích khách vừa kêu lên đầy dũng mãnh đã ngã "uỳnh" xuống đất, trên người hắn cắm khoảng hai mươi mũi tên, nếu nhìn từ xa sẽ khiến người ta liên tưởng đến nhím khổng lồ.

Người này tuy đã thành nhím nhưng hắn vẫn cố gắng xoay cổ nhìn về phía ba tên thủ lĩnh đang cưỡi ngựa kia.

Hai trong số ba tên đó đang định cười thì đưa tay lên sờ cổ mình, máu xuất hiện trên tay chúng, ánh sáng chiếu vào cổ hiện lên hai mũi dao nhỏ.

Sau một lúc sững sờ, hai tên thủ lĩnh ôm cổ, miệng há hốc như bị khó thở, mắt mở tròn rồi ngã xuống ngựa.

Bọn chúng lăn trên đất vài vòng rồi cả người bỗng nhiên tím tái, co giật một lúc rồi nằm bất động.

Lúc này, trong số năm người yểm trợ lúc nãy đã có ba người ngã xuống nằm thở.

Trên người họ có khoảng gần chục mũi tên, họ nắm tay nhau, thì thầm trên đất, nói: "Còn một tên."

"Không tay trắng là được."

"Chúng ta cược xem họ có hoàn thành không."

"Sắp chết rồi sao biết được!"

"Chờ họ chết cùng thì hỏi."

Nói xong, ba người nhìn nhau cười khặc khặc một lúc rồi tắc thở.

Hai thích khách còn lại không ngừng thở dốc, trên người họ có hai mũi tên.

Họ lập tức bẻ gãy thân tên cố gắng đứng thẳng.

Đồng thời, hai người họ vai kề vai chiếu đấu với ba kẻ địch: Một kẻ cầm dây roi đinh bị đứt một nửa dây roi; một kẻ cầm chùy mang một thân đầy thương tích, máu chảy không ngừng, người đứng mà như đang lắc lư múa điệu múa lắc mông; một kẻ cầm đao to bị mẻ.

Sau một hồi chiếu đấu, hai thích khách giống như hai con chuột bị mèo vờn, bị đánh cho thở hồng hộc, đứng mà chân run run không ngừng.

Một thích khách bị thương nặng ở tay trái, tay buông thõng, máu trên bả vai tuôn không ngừng.

Một thích khách hơi cúi người ôm bụng, máu không ngừng chảy khỏi kẻ tay.

Ba tên kia đánh hai thích khách một hồi mãi không ăn được, ngược lại cơ thể càng bị thương nhiều hơn.

Sau một lúc, chúng lùi lại về phía sau thở dốc, không tiếp tục chiến đấu nữa.

Bọn chúng quay ra nhìn về phía thủ lĩnh của mình, ánh mắt cầu cứu.

Trong không khí, mùi máu tanh nồng nặc, người và ngựa nằm la liệt trên đất, khiến ai chứng kiến cũng không có tinh thần chiến đấu.

Tên thủ lĩnh cưỡi ngựa còn sống sót trong số ba tên thủ lĩnh lúc nãy giơ một tay lên, hô: "NGỪNG!"

Đám người cưỡi ngựa lập tức ngừng hò dô.

Bọn chúng trận thành hai vòng tròn quanh hai thích khách.

Tên thủ lĩnh cưỡi ngựa có hai hàng râu kết bím, lông mày lộn ngược, hắn thúc ngựa tiền về phía trước vài bước, nhìn hai thích khách và nói: "Tao có thể tha cho chúng bay."

Hai thích khách nhìn nhau, trao đổi thông tin qua ánh mắt, dường như họ đoán trước được điều mà tên thủ lĩnh kia sẽ nói ra tiếp theo.

Tên thủ lĩnh nheo mắt nhìn hai thích khách giống như hai con kiến đang giãy chết rồi cười nham hiểm.

Hắn nói: "Trở về nói với chúng....!CHỜ! CHẾT! ĐI! HA HA HA!"

Tên thủ lĩnh cười sang sảng, ngay sau đó cả hai vòng tròn người ngựa dồn dập hý vang.

Hai thích khách nhìn xung quanh, trong lòng mỗi người thầm suy tính.

Nhiệm vụ của họ mới hoàn thành một phần, mục tiêu khó giết nhất vẫn còn ở trước mặt họ.

Họ âm thầm quan sát thấy hắn chỉ bị một vết xước trên mặt, trên tay hắn là một chiếc chùy gỗ lớn, ở đầu chùy cắm ba lưỡi dao sắc lẹm.

Tên thủ lĩnh râu ria giơ cánh tay lên, tiếng người và ngựa ở phía sau thưa thớt dần rồi tắt hẳn.

Hắn nghiêm mặt nói: "NHƯNG! Tao chỉ cần một con chó đưa tin!"

Hai thích khách nhìn nhau.

Người bị thương nặng ở tay trái lập tức nhảy vọt lên phía trước, lao về phía tên thủ lĩnh.

Người bị thương ở bụng liền dùng tay trái bám lấy vai người kia, kéo lại, đồng thời thuận thế lấy đà lao nhanh về phía trước.

Tay phải của hắn đeo găng tay gai, tay trái rút kiếm ra khỏi vỏ, tấn công tên thủ lĩnh.

Mấy tên thuộc hạ cưỡi ngựa phía sau định xông lên, tên thủ lĩnh lại hô: "Để ta!"

Nói xong, hắn vung chùy gỗ đập xuống thích khách.

"AAAAA"

Thích khách hét lên, đau điếng bởi lưỡi dao trên chuỳ ghim vào người hắn.

Bàn tay phải đeo găng của hắn vươn ra, cào mạnh vào bàn tay đang cầm chùy của tên thủy lĩnh.

Tên thủ lĩnh trợn mắt tức giận, lắc lắc chùy như điên, cơ thể thích khách muốn rơi xuống nhưng vì bị ba lưỡi dao đâm vào người mà bị lơ lửng, đau đớn không ngừng.

Tiếng hét của thích khách càng lúc càng thảm thiết, thịt dần lòi ra dính trên lưỡi dao, máu văng tung toé trên đất.

Dường như không chịu được, hắn nôn ra thứ gì đó giống như một cục máu đen.

Thích khách còn lại nhìn thứ hắn vừa nôn, hai tay siết chặt thành nắm đấm.

Sau một hồi, thích khách kia đau đớn đến kiệt sức, hắn chẳng còn kêu lên được nữa.

Tên thủ lĩnh râu ria ngừng lắc chùy.

Hắn giơ chùy lên cao, thích khách bị dính trên chùy thở từng hồi đứt quãng, không còn sức cử động.

Lúc này, tên thủ lĩnh cười to, tất cả xung quanh lại hò dô như ăn mừng chiến lợi phẩm.

Chính vào lúc này, thích khách còn lại đột nhiên lao người về phía trước.

Tên thủ lĩnh đang vui vẻ chợt nhận ra mình bị tấn công, hắn định vung chùy ra đỡ lại nhận ra mũi kiếm của đối phương không phải chém vào người mình mà là chém vào bàn tay đang cầm chùy của mình.

Hắn theo phản xạ nghiêng người, tay phải cầm chùy lập thu lại, né kiếm, tay trái đánh vào ngực thích khách vừa lao tới.

Ngay lập tức, thích khách kia phun một ngụm máu vào mặt tên thủ lĩnh.

Đồng thời thích khách đó cũng đỡ được đồng đội đang ngã xuống đất của mình.

Sau đó, thích khách ôm ngang eo đồng đội rồi nhảy lùi về phía sau.

Tên thủ lĩnh cười khinh thường, hắn dùng tay phải lau đám máu trên mặt, vết xước đỏ trên mặt hắn lúc này có phần đậm hơn.

Hắn cười khinh miệt, nói: "Nữ sao?"

Thích khách không nói gì mà chỉ quỳ trên đất ôm lấy đồng đội, sau đó dùng ngón của mình viết vào lưng đồng đội mình hai chữ: "Hoàn thành".

Người đồng đội đang nhắm hai mắt, lông mi khẽ run lên, thều thào: "Giết...!tôi."

Nữ thích khách cúi xuống, áp môi mình vào môi đồng đội.

Người đồng đội chợt mở trừng mắt, cảm nhận một dòng nước nóng bỏng quyện cùng với máu tanh chảy qua lưỡi, từ từ đi xuống họng, dần dần thiêu đốt hắn.

Ánh mắt người đồng đội hiện lên vẻ thỏa mãn nhìn người đang ôm mình, mi mắt khép dần và lịm đi.

Nữ thích khách còn lại đặt đồng đội xuống đất rồi chạy đi.

Dù chẳng một ai đuổi theo nhưng thích khách vẫn chạy thục mạng.

Cô ta dùng hết sức có thể lao nhanh về phía dòng nước, nơi lúc trước cô và đồng đội đã bắt gặp khi đến đây.

Nữ thích khách nhặt lấy khúc gỗ bên đường rồi nhét sâu vào trong áo, sau đó thả người rơi vào dòng nước và từ từ ngất đi..

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!