*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Oudh
Lớp Tinh anh là lớp trọng điểm của trường Cao trung số một Thịnh Kinh.
Hiện tại đang trong giờ học, phần lớn học sinh đều ngồi ngay ngắn, nghiêm túc lắng nghe giáo viên đọc diễn cảm tác phẩm.
Một số ít cảm thấy buồn ngủ cũng chỉ dám quay đầu che miệng, cực kỳ kiềm chế ngáp một cái, không dám để giáo viên trên bục giảng nhìn thấy.
Không khí học tập tích cực, sư sinh cùng tiến, tri thức như làn hương lan tỏa tới từng góc phòng.
Trừ chỗ ngồi của Kỳ Tửu.
Kỳ Tửu ngủ rất sâu, bất động, hơi thở nhẹ nhàng, hầu như không tạo ra bất kỳ âm thanh nào.
Áo khoác đồng phục to lớn che gần hết nửa thân trên, đồng thời che luôn ngũ quan của cô ta, chỉ có vài sợi tóc đen rơi xuống cạnh bàn, yên tĩnh và thanh bình.
Luồng dữ liệu màu lam dừng lại cạnh bàn, dù thực tế, Việt Độc đã nhìn chằm chằm cô ta từ lâu.
Việt Độc thật không biết nói sao về cô bạn này.
Từ tiết đầu tiên của buổi sáng đến hiện tại là tiết thứ tư, tính cả thời gian nghỉ giữa tiết nữa ước chừng khoảng bốn tiếng, Kỳ Tửu vẫn luôn giữ nguyên tư thế, không động đậy dù chỉ một lần!
Thậm chí lúc học sinh tràn ra khỏi lớp để tập thể dục theo đài trong giờ giải lao cũng không có ai định đến đánh thức cô ta, kể cả giáo viên chủ nhiệm.
Kỳ Tửu trông không khác gì một pho tượng cố định, nếu không phải cô ta vẫn còn hô hấp thì Việt Độc hẳn đã tưởng ở đây đặt một tảng đá hình người.
Khiến Việt Độc càng cảm thấy kì quái hơn là phản ứng của học sinh trong lớp.
Kỳ Tửu ngồi một mình ở góc lớp, ra chơi không ai dám bén mảng lại gần cô ta, ngay cả âm lượng trò chuyện của những học sinh gần đó đều nhỏ đi rất nhiều.
Cứ như sợ làm phiền giấc ngủ của Kỳ Tửu vậy.
Xung quanh Kỳ Tửu như một khu vực cấm, cấm vào, cấm nói, cấm quấy rầy.
Việt Độc đã có thể xác định, tư liệu trên tay cô chắc chắn sai.
Chỉ riêng việc bị bắt nạt thôi, kịch bản đã khác xa sự thật rồi.
Một học sinh bị bạo lực học đường lí nào lại ngủ ngon lành như cô ta được?
Mức độ đáng tin của kịch bản trong lòng Việt Độc rớt một bậc, giờ chỉ đành quan sát để quyết định có nên dùng kịch bản để phán đoán nữa không.
Nói tóm lại chính là...!tiếp tục bí mật quan sát.
Vì thế Việt Độc tránh sang một bên, kiên nhẫn chờ đợi Kỳ – "mỹ nhân say ngủ" – Tửu dậy.
May cho cô là không cần chờ quá lâu, ngay khi tiếng chuông tan học vừa reo lên, bọn học sinh tốp ba tốp năm rời khỏi lớp, Kỳ Tửu liền động đậy.
Đầu tiên là một tiếng thở dài lười biếng, Kỳ Tửu ngẩng đầu nhưng thay vì ngồi thẳng dậy, cô ta chậm rãi nghiêng người dựa vào cạnh bàn.
Dường như không cam tâm phải tỉnh giấc, cô ta ngồi yên một lúc rồi mới bỏ áo khoác ra, để lộ khuôn mặt trên ảnh ID.
So với ảnh chụp thì diện mạo thật lại càng hấp dẫn ánh nhìn hơn.
Cô ta như vừa được sống lại, bất luận là mái tóc dài thướt tha tựa như có sinh mệnh, hay vết hằn đỏ trên đôi má trắng như ngọc, hay cặp con ngươi đen láy chỉ lộ một nửa đều khiến cô ta càng trở nên lộng lẫy và chân thực hơn.
Mỹ nhân thức dậy, vạn vật tái sinh.
Một số học sinh chưa kịp rời đi gần đó đưa mắt liếc nhìn cô ta, sau vài giây sững sờ ngắn ngủi lập tức chuyển dời tầm nhìn, như bản năng của con người khi thấy một thứ đáng sợ nhưng không gây nguy hiểm.
Bọn họ sợ cô ta.
Học sinh trong lớp rất nhanh đã rời đi gần hết, có điều Kỳ Tửu vẫn chưa định đứng lên ngay.
Việt Độc tới gần cô ta, quan sát ngũ quan cùng phong thái.
Gặp qua nhiều loại người cũng giúp cô có chút mắt nhìn, chẳng hạn như cô có thể đoán được đại khái người trước mặt là người như thế nào qua gương mặt.
Tất nhiên không phải thứ gì xấu xa cả, chỉ là trực giác được rèn luyện nhiều mà thành thôi.
Không nghi ngờ gì nữa, Kỳ Tửu hoàn toàn khác xa bạn cùng lớp, dù nhìn qua hơi lười biếng – thậm chí có phần chán nản thì cô ta vẫn là một người chín chắn và quyết đoán.
Giao thiệp với kiểu người này không thể quá cứng rắn, càng không được quá mềm mỏng, nếu không chỉ còn nước làm một hệ thống bù nhìn, bị người ta dắt mũi đi.
Kỳ Tửu vốn dĩ còn đang nhìn chằm chằm mặt bàn, đôi mắt trống rỗng, mệt mỏi, có vẻ chưa tỉnh hẳn.
Đột nhiên, cô ta hơi kéo thẳng người lên, vô cảm nhìn về một hướng trong phòng học.
Đó là vị trí của Việt Độc.
Đáng tiếc, cô hiện đang cách Kỳ Tửu không xa, cái nhìn này không khác gì một tát nhắm vào cô, khiến cô hoảng hồn.
Bình tĩnh nào, trừ khi cô ta cũng tồn tại dưới dạng dữ liệu, không thì chẳng ai thấy được hệ thống ở trạng thái này được đâu?
Kỳ Tửu chỉ là tình cờ lướt qua thôi!
Miệng thì nói thế nhưng Việt Độc vẫn lùi lại, cẩn thận quan sát động tĩnh của Kỳ Tửu.
Vừa rồi dường như quả thực là trùng hợp, cô ta lúc này đã ung dung khoác áo vào, không mang theo bất kỳ thứ gì, cứ vậy mà ra về.
Việt Độc tiếp tục bám theo.
Dáng đi của Kỳ Tửu thật ra cũng không uể oải lắm, vai không sụp, lưng không gù, tay không đút túi.
Nhưng lại khiến người ta cảm nhận được cô ta đang rất mệt mỏi, như thể giây tiếp theo là có thể lăn ra đây ngủ luôn.
Việt Độc nhìn cô ta lên chiếc xe đậu trước cổng trường, nhìn cô ta xuống xe trước khu dân cư cao cấp cách trường học 500 mét, rồi nhìn cô ta lười biếng đi vào nhà...
Sau đó rửa mặt, thay quần áo, thoải mái nằm trên chiếc giường lớn đủ cho bốn người, ngủ.
Một giây đã ngủ, không hề chậm trễ.
Góc cận mặt đẹp đến nao lòng làm cô ta trông chẳng khác nào một nàng công chúa ngủ trong rừng bằng xương bằng thịt.
Tâm trạng Việt Độc trở nên phức tạp.
Buồn ngủ như vậy chắc tối qua mới thức khuya, đúng không?
Nhưng ngay sau đó, sự thật tàn khốc đã đập nát suy đoán của hệ thống mới nhậm chức: Vị này á, sáng ngủ, trưa ngủ, chiều ngủ, tối lại ngủ tiếp.
Tất nhiên cũng có vài lúc không ngủ, nhưng cô ta sẽ ngồi ngẩn người, hai mắt không có tiêu cự nhìn miết một điểm.
Có một lần cô ta tình cờ nhìn đến chỗ Việt Độc, dọa cô sợ tới mức vội vàng tránh xa.
Việt Độc tổng kết, cô bạn này một ngày ngủ phải ít nhất 18 tiếng đồng hồ!
Kỳ Tửu thực sự là con người sao...!có chắc không phải Koala (1) thành tinh đấy chứ?
*Chú thích:
(1) Koala: Một ngày tụi này phải ngủ từ 18 - 22 tiếng, cho nên Kỳ Tửu ngủ ít nhất 18 tiếng mỗi ngày bị vợ nghi ngờ là Koala thành tinh cũng không oan đâu ha.
Tác giả có lời muốn nói:
Người bạn Koala thành tinh – Kỳ Tửu long trọng lên sàn! Clap, clap, clap....