Chương 8

Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế

11.407 chữ

15-12-2022

Yến tiệc tròn năm kết thúc không lâu sau, trong cung truyền tới ý chỉ, mệnh Uy Quốc Công xuất chinh tây bắc, thảo phạt ngoại tộc.

Không khí trong phủ mới vì yến tiệc tròn năm mà vui vẻ, lúc này lại trở nên trầm ngưng, Uy Quốc Công bình tĩnh tiếp chỉ.

Lúc này, phụ tử Cố gia đều phải xuất chinh, các nữ quyến khác trong Cố gia đã quen đưa tiễn phu quân xuất chinh, chỉ có Đào thị, đây là lần đầu tiên Cố Vĩnh Hàn rời xa nàng.

Thật ra Uy Quốc Công cũng không muốn để tiểu nhi tử ra chiến trường, cho nên mới đưa hắn vào Vũ Lâm Quân.

Ai ngờ Cố Vĩnh Hàn lại chủ động xin ra trận, lý do cũng rất đầy đủ, hắn là nam nhân Cố gia, hưởng thụ phụ huynh nhiều năm che chở, đã đến lúc gánh vác trách nhiệm của chính mình.

Nhi tử hiểu chuyện, Uy Quốc Công sẽ không ngăn trở, sau khi Cố Vĩnh Hàn thành thân, tính tình cũng trầm ổn hơn rất nhiều, dù là ra chiến trường, cũng sẽ không khiến hắn quá mức lo lắng.

Cố Vĩnh Hàn cùng huynh đệ binh lính trong Vũ Lâm Quân uống rượu cả đêm, về đến phủ liền ngồi trong viện chậm rãi chà lau kiếm.

Lúc này xuất chinh, hắn sẽ cùng phó tướng của phụ thân phụ trách lương thảo.

Tuy so ra kém bọn đại ca, phải trực diện chiến trường, nhưng Cố Vĩnh Hàn vẫn có chút khẩn trương, chỉ là hắn che dấu rất tốt, ngay cả Đào thị cũng không biết.

Lúc Đào thị đẩy cửa ra, vừa lúc nhìn thấy Cố Vĩnh Hàn dùng ngón tay vuốt ve thân kiếm, sắc mặt ngưng trọng.

Cố Vĩnh Hàn nghe tiếng mở cửa, liền quay đầu lại. Đào thị ôn nhu nói:

- Phu quân.

Cố Vĩnh Hàn vội vàng thu kiếm vào vỏ, Đào thị đi qua, tay hai người giao nhau, Cố Vĩnh Hàn cố ý hạ thấp thanh âm:

- Sao trễ như vậy rồi mà nàng còn chưa ngủ?

- Sao ngủ được…Không chỉ mình ta, hai đứa nhỏ cũng không ngủ được.

Cố Vĩnh Hàn sửng sốt, Đào thị lôi kéo hắn đi vào phòng.

Cố Trạch Mộ cùng Cố Thanh Ninh đã thay đổi y phục, hai người chia lãnh thổ, chia giường thành hai đoạn, mỗi đứa ngồi một góc, nghe động tĩnh, hai người đều nhìn qua, Cố Vĩnh Hàn tươi cười:

- Các ngươi cũng biết ngày mai phụ thân phải xuất chinh, cho nên trễ như vậy cũng không ngủ?

Đương nhiên hai đứa nhỏ sẽ không đáp lời hắn, chỉ là hai khuôn mặt phấn điêu ngọc trác lại có biểu tình nghiêm túc, nhìn rất buồn cười

Cố Vĩnh Hàn “Phụt” cười, rồi ngồi xuống mép giường, cũng mặc kệ Cố Trạch Mộ nghe hiểu hay không, liền nói:

- Tiểu tử, sau khi phụ thân ngươi xuất chinh, ngươi chính là trụ cột trong nhà, phải hiếu thuận tổ mẫu, chiếu cố mẫu thân cùng muội muội, đừng để mẫu thân khóc, mặt khác, nếu có người mơ ước Thanh Ninh, ngươi liền đánh hắn…

Đào thị sắp rơi nước mắt, nhưng nhìn Cố Vĩnh Hàn nghiêm trang dặn dò tiểu oa nhi một tuổi, lại bị chọc cười:

- Ngươi cái này làm phụ thân thật là, cùng hài tử nói bừa gì đâu không. Còn nữa, Trạch Mộ nhỏ như vậy, sao hắn có thể hiểu những gì ngươi nói?

Ai ngờ nàng vừa dứt lời, liền thấy Cố Trạch Mộ nghiêm túc nhìn Cố Vĩnh Hàn, rồi còn trịnh trọng gật đầu.

Cố Vĩnh Hàn:

- …

Nói thật, hắn thấy Đào thị sắp khóc, mới dùng phương pháp này chọc nàng cười, không ngờ Cố Trạch Mộ lại gật đầu, hắn thật sự có một loại cảm giác hứa hẹn.

Cố Vĩnh Hàn lắc đầu, nhìn kĩ lại, Cố Trạch Mộ đã cúi đầu tiếp tục lăn lộn Cửu Liên Hoàn.

Cố Vĩnh Hàn cười ha ha, tiện tay duỗi ra sờ sờ đỉnh đầu của Cố Trạch Mộ, ai ngờ ngày thường nhi tử của hắn ghét nhất bị người khác chạm vào đầu, lúc này lại phá lệ không né tránh tay hắn, Cố Vĩnh Hàn vô cùng ngạc nhiên:

- Này thật là mặt trời mọc từ hướng tây.

Lại nắm bắt cơ hội xoa nhẹ mấy cái.

Vì Cố Trạch Mộ nhớ đến công lao Cố gia nhiều năm vất vả, cho nên cho Cố Vĩnh Hàn một phần mặt mũi, ai ngờ hắn được một tấc lại muốn tiến một thước.

Cố Trạch Mộ lập tức nhíu mày, đưa tay tán bàn tay của Cố Vĩnh Hàn, sau đó xoay người, dùng mông đối mặt với hắn, thập phần cao lãnh.

Cố Vĩnh Hàn sờ sờ mu bàn tay bị đánh, có chút ngượng ngùng, sau đó lại không chịu cô đơn mà chuyển qua hướng nữ nhi.

- Ninh nhi, kêu phụ thân đi.

Nếu là ngày thường, Cố Thanh Ninh nhất định không để ý đến hắn, nhưng vẻ mặt Cố Vĩnh Hàn ăn chơi trác táng lại giống phụ thân kiếp trước của nàng.

Năm đó mỗi lần Định Quốc Công xuất chinh, đều ôm nàng, cùng nàng nói chuyện, sau đó nàng trưởng thành, phụ thân chỉ dẫn nàng đi bộ một vòng trong hoa viên, cái gì cũng không nói.

Khi còn nhỏ Cố Thanh Ninh không hiểu, nhưng hiện tại nàng đã hiểu, mặc dù hắn chiến công chồng chất, nhưng mỗi lần xuất chinh đối với hắn mà nói, sẽ có khả năng là có đi không có về.

Bọn họ không muốn bị người khác nhìn thấy mình mềm yếu, chỉ có ở trước mặt nữ nhi còn nhỏ tuổi, mới có thể ẩn hiện lo lắng.

Cố Thanh Ninh nhìn Cố Vĩnh Hàn, vẻ mặt hắn không hề để ý vẫn tươi cười, nhưng trong mắt lại ẩn hiện tương lai mờ mịt cùng thấp thỏm, trong lòng nàng mềm nhũn, nhẹ giọng mở miệng nói:

- Phụ thân, bình an.

Cố Vĩnh Hàn tươi cười có chút cứng lại, hắn nghiêng mặt đi, giống như dồn dập ho khan, Đào thị đã nhịn không được, rơi lệ đầy mặt.

Cố Vĩnh Hàn hít hít cái mũi, ôm Cố Thanh Ninh vào trong lòng, quý trọng hôn đỉnh đầu nàng:

- Nữ nhi ngoan, phụ thân nhất định sẽ bình an.

Đào thị đi tới, nhẹ nhàng lôi kéo tay hắn. Cố Vĩnh Hàn sờ sờ cái ót:

- Hôm nay cũng coi như là nhờ phúc của hai tiểu oa nhi, nàng đừng lo lắng, lúc này ta ra chiến trường, nhất định sẽ đem cáo mệnh về cho nàng.

Đào thị lắc đầu:

- Ta cái gì cũng không cần, ta chỉ cần ngươi bình an trở về là đủ rồi.

Cố Vĩnh Hàn nhìn kiều thê ấu tử, trong lòng như dòng nước ấm chảy qua, hắn dùng sức gật đầu:

- Ta đáp ứng các ngươi, nhất định bình an trở về.

____________________________________

Sáng sớm hôm sau, các nữ quyến đều đưa tiễn, phụ tử Cố gia đã thay khôi giáp, đứng bên ngựa, Mẫn phu nhân thay bọn họ rót một chén rượu, sau đó nhẹ giọng dặn dò bọn họ.

Uy Quốc Công nhiều năm chinh chiến, đối với thê tử tràn ngập áy náy, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài, chỉ là trầm mặc mà uống hết ly rượu.

Chu thị cùng Liễu thị cũng sớm hình thành thói quen, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, vẻ mặt mang theo nhàn nhạt ý cười, cùng phu quân nhỏ giọng nói cái gì đó.

Còn Đào thị, cũng biết lúc này mà khóc là không may mắn, liền gắt gao nhịn xuống.

Cũng chưa nói được gì nhiều, phó tướng nhắc nhở Uy Quốc Công canh giờ xuất phát đã tới, ở ngoài thành, hoàng đế còn dẫn dắt đủ loại quan viên đi đưa tiễn.

Uy Quốc Công dẫn đầu lên ngựa, Cố Vĩnh Hàn uống sạch ly rượu, sau đó vỗ vỗ mu bàn tay của Đào thị.

- Chờ ta trở lại.

Các nữ quyến cũng không có trở về, không lâu sau, xa xa từ bên ngoài cửa thành tựa hồ truyền đến tiếng kèn xuất phát.

Sau khi phụ tử Uy Quốc Công xuất chinh, toàn bộ Uy Quốc Công phủ an tĩnh hơn rất nhiều, các vị phu nhân đều có chút uể oải.

Mẫn phu nhân cùng Chu thị còn có chuyện phải giải quyết, Đào thị lại không có việc gì, hai đứa nhỏ thật sự ngoan ngoãn, cũng không khiến nàng phí nhiều tâm tư.

Cho nên cả ngày Đào thị đều đắm chìm tưởng niệm Cố Vĩnh Hàn, cả người không có tinh thần.

Cuối cùng vẫn là Liễu thị xem không nổi, đề nghị đi Thiên Phật Tự ở lại mấy ngày, thay đám người Uy Quốc Công cầu phúc.

Thật ra trong Uy Quốc Công phủ cũng có Phật đường, sở dĩ Liễu thị đề nghị như vậy, trừ chuyện cầu phúc, càng là không muốn Đào thị cả ngày buồn rầu, cho nên muốn nàng đi ra ngoài giải sầu.

Chỉ là từ trước đến nay Liễu thị làm người không chịu biểu hiện hảo ý, lại lấy Chu thị ra làm cớ.

Mẫn phu nhân không muốn ra cửa, cho nên cũng chỉ có ba người các nàng, hơn nữa trừ Cố Trạch Vũ ra, còn mang theo tất cả hài tử.

Bởi vì đã qua tròn năm Cố Trạch Mộ cùng Cố Thanh Ninh dứt nãi, hơn nữa Lý ma ma chiếu cố hài tử có cảm tình, nên giữ lại, còn hai nhũ mẫu kia đã ra phủ.

Lúc đi Thiên Phật Tự, Đào thị chỉ dẫn theo Lý ma ma cùng Lục Liễu.

Lúc này đã vào hạ, thời tiết dần dần ấm lên, Cố Trạch Mộ cùng Cố Thanh Ninh cũng thay y phục mỏng.

Đối với Cố Thanh Ninh mà nói, sau khi vào cung nàng rất ít khi nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài cung, nàng còn tự bế cửa cung sáu năm, hiện giờ có cơ hội xuất môn, vô cùng tò mò, bỏ qua sĩ diện luôn miệng gọi “Mẫu thân, mẫu thân”, khiến Đào thị bất đắc dĩ mở màn xe.

Cố Thanh Ninh tham lam nhìn cảnh tượng bên ngoài, Đào thị vừa ôm nàng vừa ôn nhu giảng giải.

Cùng nàng so sánh, thì Cố Trạch Mộ bình tĩnh hơn nhiều, hiện giờ Đào thị cũng tiếp nhận tính tình nhi tử không thích nói chuyện, cũng vì ngày thường Cố Trạch Mộ biểu hiện không khác gì hài tử, thậm chí có chút thông minh, nàng cũng không hề lo lắng.

Đào thị lơ đãng ngẩng đầu, nhìn thấy Cố Trạch Mộ bị Lý ma ma ôm vào trong lòng, cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì, ngay cả Cửu Liên Hoàn cũng không lăn lộn, trong lòng bỗng nhiên mềm nhũn, đưa một tay khác ôm hắn vào trong lòng.

Hai đứa nhỏ từ sau yến tiệc tròn năm, giống như phạm hướng, Cố Thanh Ninh mang thù, hừ một tiếng, trực tiếp dùng cái ót đối mặt với Cố Trạch Mộ.

Cố Trạch Mộ tự giữ thân phận không cùng nàng so đo, cũng đem thân thể hướng về phương hướng khác.

Đào thị bất đắc dĩ lắc đầu, rõ ràng trước khi một tuổi vẫn còn tốt, cũng không biết sao hài tử lại mang thù như vậy.

Xe ngựa vẫn chạy, cây xanh bên đường hình thành bóng râm, đồng ruộng màu xanh trải dài, ngẫu nhiên còn có thể nghe thấy tiếng hài tử vui đùa ầm ĩ.

Cố Trạch Mộ nhìn cảnh sắc, bên tai là tiếng Đào thị ôn nhu giảng giải, lần đầu tiên cảm thấy, trọng sinh như vậy, cũng khá tốt.

Đến lúc xe ngựa vào núi, mọi người cảm giác quanh thân lạnh lẽo.

Trụ trì tự mình ra nghênh đón các nàng, vài vị phu nhân đi cúng bái Bồ Tát, quyên góp giấy bạc nhang đèn, lúc này mới đi theo tiểu sa( chú tiểu) vào sương phòng.

Thiên Phật Tự hương khói cường thịnh, không ít phú quý nhân gia tới đây dâng hương hoặc là ở lại mấy ngày, cho nên tuy sương phòng thuần tịnh, lại vô cùng sạch sẽ tao nhã.

Thiên Phật Tự sau núi có hoa trà, bởi vì trên núi thời tiết mát mẻ, lúc này hoa trà đang nở rộ.

Chu thị cùng Liễu thị ngồi xe mệt nhọc, liền trở về phòng nghỉ ngơi.

Đào thị tinh thần còn tốt, nàng lại yêu thích hoa trà, nếu tới Thiên Phật Tự đương nhiên muốn đi ngắm hoa.

Nàng thấy Lý ma ma lộ vẻ mệt mỏi, liền để Lục Liễu bế Cố Thanh Ninh, còn nàng ôm Cố Trạch Mộ cùng đi ra sau núi.

Nghe nói hoa trà bên này là trụ trì tiền nhiệm phân loại, đều là trân phẩm trên đời khó được, phí rất nhiều công phu mới gieo trồng thành công.

Đào thị nhìn hoa cả mắt, bất tri bất giác bước đi có chút xa, chờ đến lúc phát hiện, đã tới một tiểu viện phụ cận.

Sân viện không lớn, nhưng trước cửa lại có vài hộ vệ thủ hộ, thấy nàng tới gần, một người hộ vệ quát lớn:

- Đứng lại.

Đào thị hoảng sợ, vội vàng ôm hài tử lui về phía sau vài bước.

Lúc này nàng mới nhớ lời trụ trì từng nói với các nàng, nghe nói thân muội muội của hoàng thượng là Nguyên Gia trưởng công chúa đang ở Thiên Phật Tự giữ đạo hiếu cho tiên đế cùng thái hậu.

Trụ trì còn dặn dò các nàng, tính tình Nguyên Gia trưởng công chúa thanh lãnh, không thích cùng người lui tới, dặn các nàng ngàn vạn lần không nên quấy rầy đối phương.

Nghĩ đến, chủ nhân trong viện này có khả năng chính là Nguyên Gia trưởng công chúa.

Đào thị liên tục xin lỗi, đang chuẩn bị ôm hài tử rời đi, lại thấy cửa tiểu viện mở ra.

Một nữ tử đi ra, nàng ăn mặc y phục tố sắc, rõ ràng là cung nữ, lại lộ ra một cổ đại khí, chủ nhân viện này là ai không cần nói cũng biết.

Trong lòng Đào thị hoảng loạn, không đợi nàng nói chuyện, liền vội vàng xin lỗi:

- Vị cô nương này, do ta ham ngắm hoa trà, quấy rầy trưởng công chúa điện hạ, thỉnh thứ lỗi, chúng ta liền rời đi.

Cung nữ kia sửng sốt một chút, vội vàng gọi nàng lại:

- Phu nhân xin dừng bước.

Đào thị nơm nớp lo sợ, quay đầu nhìn lại:

- Điện hạ mời phu nhân tiến vào trong viện.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!