Chương 24. Chết Người
Thanh niên kia cẩn thận nghe xong, loáng thoáng là mấy lời nói như thù lớn đã báo, gia chủ có thể an lòng nghỉ ngơi, trong lòng lập tức khẽ động.
Hắn bây giờ đã cửa nát nhà tan, lang bạt kỳ hồ, nửa đời trước ban ngày làm người làm thuê, hàng đêm ôm chủy thủ khắc khổ luyện tập, chỉ có một hy vọng duy nhất sẽ có một ngày có thể tự tay cắt đầu Lý Mộc Điền đến tế tự phụ mẫu.
Bây giờ đại thù đã phần nào đền đáp, trong lòng khoái ý đến cực điểm, có ngàn vạn câu nói muốn nói ra nhưng bên người lại không có một ai chia sẻ vui sướng và khoái ý, không bằng nói với lão nhân này một lần, trước khi đi liền giết sạch là được, chẳng phải là vẹn toàn đôi bên hay sao?
Nghĩ đến điểm này, thanh niên mở miệng cười nói:
"Ngươi tới mộ Nguyên gia khóc lóc kể lể, không sợ Lý gia tìm ngươi gây phiền phức?"
"Lão phu không còn nhiều thời gian..."
Từ lão hán lau nước mắt đáp lời, trầm thấp nhìn thanh niên kia một chút, lại quá sợ hãi mà quỳ xuống đất mở miệng nói:
"Tiểu thiếu gia!"
"Har?"
Thanh niên kia lấy làm kinh hãi, trong lòng thầm nghĩ:
"Lão hán này chẳng lẽ đã gặp qua ta ở đầu thôn? Hay là giết hắn sau đó bỏ chạy đi, tránh khỏi nhiều chuyện."
Từ lão hán lại lau nước mắt mở miệng nói:
"Chủ mẫu thường xuyên ôm thiếu gia đến bên ruộng ngồi, cho nên ta mới nhận ra thiếu gia, lão phu đến nay vẫn nhớ kỹ trên chân người có ba nốt ruồi đen, có thể làm chứng."
Từ lão hán đã sống hơn bảy mươi năm, lão đã thành tinh, cứ thế mà nói làm cho thanh niên cả kinh kia tản đi sát ý, ngẩn người vội vàng hỏi:
"Vậy ngươi có nhớ được tướng mạo mẫu thân của ta?"
"Tất nhiên là nhớ kỹ."
Từ lão hán lấy từ đống cỏ khô ra một nhánh cây, lại dùng cuốc làm tơi nền đất, cẩn thận khắc họa lên một hình ảnh.
Thanh niên kia kích động không thôi, nhưng lúc nào cũng cúi đầu u ám nhìn qua Từ lão hán, ý niệm trong lòng không ngừng chớp động, một hồi cảm thấy nên giết sạch, một hồi lại cảm thấy nên thả hắn đi, hỏi thêm vài tin tức của mẫu thân.
Không bao lâu, Từ lão hán vẽ xong đứng dậy, hắn tuy chỉ là một nông hộ, nhưng lại làm người vẽ hình cát tường trong thôn nhiều năm, năm tháng trôi qua cũng có chút tài năng, chỉ dùng mấy nét vẽ vậy mà phác họa hình dáng nhân vật sinh động như thật.
"Mẫu thân!"
Thanh niên xoay người quỳ xuống đất nhìn một cái, thấy loáng thoáng mặt mày giống như trong giấc mộng kia, lập tức trầm thấp khóc ồ lên, hai mươi hai năm ủy khuất và kiềm chế toàn bộ xông lên đầu, không khỏi lệ như suối trào.
Từ lão hán ở một bên than thở, một bên không ngừng nói chủ mẫu tốt, trong chốc lát thanh niên càng không chịu được mà nước mắt tràn mi.
"Lão phu vẫn còn nhớ kỹ tướng mạo gia chủ, đợi ta vẽ lại."
Nghe xong lời của Từ lão hán nói, thanh niên đã tin hắn tám phần, lau lau nước mắt, cũng không ngẩng đầu lên hứa hẹn.
Từ lão hán đang giơ cuốc xới đất vẽ tranh lên, trong mắt phát ra ngoan ý, cái cuốc kia giơ lên cao, ánh sáng màu bạc ở lưỡi cuốc lóe lên dưới ánh trăng nhẹ nhàng bỗng nhúc nhích, bỗng nhiên rơi xuống, lại đập tới cái cổ của thanh niên kia.
Thanh niên kia đi theo nạn dân bôn ba một ngày, kiệt lực ám sát Lý Trường Hồ, lại trốn khỏi truy đuổi của Điều Thủ Thủy, cả người vốn mệt đến hư thoát.
Hiện tại đại hỉ đại bi khiến hắn đã sớm mềm nhũn tay chân, vô tâm cũng không thể nào tránh né, vừa vặn bị Từ lão hán đập trúng.
Từ lão hán làm việc canh tác lâu dài, thân thể vẫn còn khoẻ mạnh, một phát đập này thật sự là một tiếng vang trầm khiến người ta đứt gân nứt xương. Thanh niên kia bổ nhào về phía trước nằm trên mặt đất thẳng tắp, đầu nghiêng một cái, hai mắt trắng dã, tay chân không ngừng run rẩy, trong miệng bọt mép tuôn ra.
Lão nhân lại thừa dịp hắn ngã xuống đất tiếp tục đập thêm một cuốc trên đầu thanh niên, triệt để làm hắn mất đi hơi thở.
Từ lão hán không yên lòng, lại đập lung tung vài chục cái, nện đến khi huyết nhục văng tung tóe, trắng đỏ chảy đầy đất, sau đó lật thanh niên lại nhìn một chút, đã không còn khí tức, trên mặt thi thể vẫn mang theo vẻ bi thương.
Lúc này hắn rốt cục mới thoát lực, đặt mông ngồi dưới đất, duỗi bàn tay khô héo bụm mặt, bắt đầu thống khổ kêu khóc:
"Nghiệt duyên a! Nghiệt duyên a..."
Hôm qua Lê Kính thôn nháo đến tận đêm khuya, lúc gà gáy thôn dân đều đã tản đi, sáng sớm mùa thu không khí trong veo hạt sương óng ánh, bên trong thôn lại là một mảnh đìu hiu.
Hai nhà Liễu Lý xuất ra một ít lương khô, các nạn dân đang co ro nằm ở cửa thôn ăn, vị trung niên đầu lĩnh lo lắng nhìn qua hơn hai mươi người bên cạnh, trong lòng thầm nghĩ:
"Bây giờ thật sự là có khổ mà không thể nói, giết người chủ sự của người ta, đừng nói là lưu lại, ngay cả muốn chạy cũng chạy không thoát."
Các nạn dân rối loạn tưng bừng, nhao nhao ngẩng đầu nhìn về phía đường núi, có người hô:
"Trên đường có người, nhìn lão hán kia kìa!"
Lại trông thấy trên đường đi uốn lượn có một lão nông bộ dạng thảm thương đi tới, trên cánh tay áo vẫn còn vết máu loang lổ, tay trái đang cố gắng kéo một bộ thi thể đẫm máu, tay phải khiêng cuốc bên trên có treo một cái đầu người tàn tạ không chịu nổi, tóc tai tán lạc.
"Là tên thích khách kia!"
Người tinh mắt liền nhận ra bộ quần áo trên người thi thể không đầu kia, không khỏi phát lạnh sống lưng, trong đêm vừa mới trốn đi, buổi sáng đã bị hái đầu xuống, lão hán này cũng không biết là ai, Lý gia quả thật là uy thế lớn.
Thấy Từ lão hán tới gần, người ở hai bên vội vàng nhao nhao thối lui, nhường ra một con đường.
Sắc mặt Từ lão hán tái nhợt, hai mắt vô thần bước đi, liếc cũng không liếc đám người xung quanh, phối hợp đi tới.
Đợi đến khi hắn đi tới trước viện của Lý gia ở cuối thôn, sớm đã có người hầu đi báo tin, người của Lý gia mở cửa sân, thần sắc Lý Mộc Điền mệt mỏi mang theo một đám người nhà đứng trước cửa đón hắn.