Chương 95

[Hp][Tomdra] Chúa Tể Hắc Ám, Xin Hãy Tha Cho

7.570 chữ

04-02-2023

Draco cuối cùng cũng vượt qua được bốn năm đầu tiên của Hogwarts, đồng nghĩa là vào năm học mới này cậu cần tham gia Kỳ thi pháp thuật thường đẳng (O.W.L.s).

Giáo sư Kirke đã dạy môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám ở Hogwarts được bốn năm, khoảng thời gian dạy học dài cỡ này tuyệt đối làm Draco ngạc nhiên, ngoại trừ giáo sư Merrythought ra, cậu chưa từng gặp qua người nào có thể ở yên vị trí này trong thời gian hai năm.

Nhưng Chúa tể Hắc Ám đã không còn tồn tại, nghĩa là lời nguyền của giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám cũng không còn tồn tại nữa, Tom có thể làm giáo sư trong thời gian dài như thế cũng là chuyện rất bình thường.

Trước khi bắt đầu năm học mới, Draco đã nhận được huy hiệu Huynh Trưởng, nó được một con cú mèo gửi kèm theo lá thư thông báo năm học mới đến Trang viên Malfoy.

Khi Draco lấy huy hiệu từ trong phong bì ra chẳng có một chút biểu cảm bất ngờ gì cả, cậu cũng không có nhận được phần thường gì từ cha mẹ, chuyện này là chuyện bình thường ở nhà Malfoy.

Một người khác cũng đồng thời trở thành Huynh Trưởng Slytherin chính là Pansy, bởi vì chuyện này mà Draco đã nhận được lời cảnh cáo từ Tom khi đi mua sách giáo khoa ở Hẻm Xéo.

Tom cực kì không hài lòng về việc cả Draco và Pansy đều làm Huynh Trưởng, cảm xúc này không giảm đi chút nào dù có đi mua sách giáo khoa chung với Draco.

"Tránh ra con nhỏ đó ra Draco, em biết ta đang nói cái gì."

Về điều này, Draco chỉ ngước cằm lên với vẻ đắc ý, "À, tất nhiên là biết rồi, Pansy đang phát cuồng vì em, đúng chứ?

Từ khi Draco gia nhập đội Quidditch vào năm hai và chụp được trái Snitch vàng ở ngay trước mũi của Harry Potter, cậu đã được một đám cô gái nhỏ mê đắm tới phát điên, bọn họ thậm chí còn làm socola có Tình Dược ở bên trong để đưa cho Draco.

Nhưng sau vụ bị mất hết mặt mũi vì Tình Dược vào sáu mươi năm trước, Draco chẳng bao giờ ăn bất kì đồ ngọt nào do người khác đưa cho mình, niềm hi vọng những cô gái nhỏ đó chỉ đành bị dập tắt.

Về phần Pansy của Slytherin, Tom cực kì đau đầu, cô gái nhỏ kia cực kì mê đắm Draco, hơn nữa cô còn có thể dựa vào việc mình là học sinh Slytherin mà dán sát Draco mỗi ngày, còn thân là giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc ám, Tom lại không thể tỏ ra bất mãn được.

Cho nên, khi Draco nhận được món quà dịp Lễ Tình Nhân do Pansy đưa và bày tỏ cảm ơn, Tom cuối cùng cũng bùng nổ, hắn khiến cho socola do Pansy tặng bị nổ tung, hơn nữa còn nhốt Draco ở trong phòng làm việc của mình cả ngày để tránh mấy cô nàng mất não kia.

"Ngài định nhốt em mãi ở đây sao? Em nhớ là hôm nay ngài còn một lớp để dạy đấy." Draco nhướng mày một cách ưu nhã, nhìn Tom quơ đũa dọn sạch đống socola trên bàn.

"Em không thể không nhắc nhở ngài, thưa ngài Riddle, đó là socola của em đấy."

Tom dùng Bùa Tẩy Rửa cuối cùng để giải quyết hết toàn bộ socola ở trên bàn xong mới ngẩng đầu lên.

Hắn nheo mắt lại, nhìn Draco bằng sự thích thú trong đôi mắt màu đỏ kia, "Ta không nghĩ em sẽ ăn......" Hắn dùng đũa phép chỉ mặt bàn đã sạch bong, "......!socola đã bỏ thêm thứ khác vào, chưa kể em đã là của ta rồi, huống chi là socola."

Nghe thấy lời của Tom, Draco mím môi với vẻ khó chịu nhưng không có phản bác.

Từ sau khi Tom thừa nhận mình là giáo sư Kirke, cũng như giải thích chuyện mình đi đến sáu mươi năm sau như thế nào, Draco cũng đã tha thứ cho Tom.

Có thể dùng thời gian tới sáu bảy năm để tiến hành thí nghiệm về thời gian, còn có thể đi tìm cả "kẻ thù" của mình là Dumbledore, ở trong mắt Draco, Tom đã xứng đáng được tha thứ.

Chưa kể Lucius còn cực kì thưởng thức giáo sư Kirke của Hogwarts nên thường xuyên mời hắn đến Trang viên Malfoy làm khách, Tom rất hài lòng với sự sắp xếp này, bởi vì hắn có thể công khai "trêu chọc" Draco, ở trước mặt của Lucius.

"Về lớp học vào buổi chiều kia----" Tom cong môi cười khi nhìn cái nhướng mày của Draco, "Severus bảo là muốn thay ta dạy học, em biết đó, cậu ta cực kì muốn làm giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, sao ta lại có thể không đồng ý được chứ?"

Draco dĩ nhiên biết giáo sư Snape có hứng thú với vị trí Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám tới cỡ nào, ở kiếp trước, giáo sư năm nào cũng nộp đơn xin vị trí kia, nhưng không có lần nào thành công.

Còn hiện tại, sau khi Tom trở thành giáo sư, giáo sư Snape đã tiết kiệm được đơn xin.

"......!Kể cả như vậy, em vẫn phải nhắc anh Tom, em cũng cần phải đi học, hay là, anh định để cha đỡ đầu của em viết thư nói cho ba em biết hả?"

"Ta sẽ nói chuyện với Severus, cậu ta sẽ không nói cho Lucius biết đâu." Tom thản nhiên nhún vai.

Nghe những lời của Tom, Draco đành chấp nhận chuyện này.

Hai năm trước, Tom đã giải thích về chuyện của giáo sư Snape, từ khi Draco biến mất, vì để tìm kiếm thêm tài liệu về thời gian, Tom đã đi tìm Eileen Prince và tìm được một ít tài liệu từ thư viện của gia tộc Prince.

Kể từ đó, Tom và Eileen vẫn duy trì tình bạn này tới tận khi Tom tốt nghiệp Hogwarts.

Tuy về sau Eileen gả cho một Muggle có làm Tom ngạc nhiên, nhưng hắn vẫn nhờ Walden và Ellis chăm sóc cho Eileen nhiều hơn sau khi mình rời đi.

Mãi tới khi Tom thành công đến thế giới của sáu mươi năm sau, mặc dù Eileen đã qua đời, Severus vẫn không có quên đàn anh Tom Riddle của mẹ mình, người đã từng giúp đỡ mẹ mình.

Cho nên mỗi lần giáo sư Snape gặp được Tom đều cực kì khó xử, tuổi của Tom không có lớn bằng giáo sư Snape nhưng lại là bạn của mẹ ông, điều này làm cho Snape không biết nên dùng thái độ gì để đối đãi với Tom.

"Walden và Ellis thế nào rồi? Đã qua sáu mươi năm rồi, bây giờ bọn họ......" Draco nhíu mày, cậu vẫn luôn lựa chọn không nhắc tới Walden và Ellis, dù gì cũng đã qua sáu mươi năm, chuyện cậu biến mất đã được nhà Malfoy giải thích là chuyển trường, nếu gặp lại nhau thì cậu nên giải thích tuổi tác bây giờ của mình kiểu gì đây?

Nhắc tới Walden và Ellis, Tom nhíu mày lại, "Walden còn sống tốt, cậu ta đã kết hôn với một nữ phù thủy Máu Trong, hơn nữa còn sinh được hai cô con gái, cô con gái lớn đã kết hôn rồi, hiện giờ cậu ta là một lão già bạc trắng cả đầu.

Còn về phần Ellis......"

Draco biết lời Tom nói sau đó nhất định là điều mình không muốn nghe.

"......!Thật không may, Draco, bây giờ em chỉ có thể thấy cậu ấy ở trong tranh thôi, lúc cậu ấy hơn hai mươi tuổi, trong một lần điều chế một thứ độc dược cực kì phức tạp đã bỏ nhầm nguyên liệu dẫn tới nổ chết chính mình."

Ôi, cách chết này là ngu ngốc nhất đấy.

Tuy nghĩ thế là vô cùng có lỗi với Ellis nhưng Draco vẫn không khỏi oán thầm.

Vào kỳ nghỉ, Tom dẫn Draco đến Trang viên Rowle cũng như gặp bức chân dung của Ellis ở trang viên.

Ellis hơn hai mươi tuổi trong tranh mặc bộ áo chùng màu xanh lục cậu thích nhất, khi nhìn thấy Draco, cậu đã vô cùng bất ngờ.

"Đã lâu rồi không gặp, Draco, chà, sao cậu trông trẻ thế? Tớ nhớ rõ là đã qua nhiều năm rồi mà nhỉ......" Ellis cau mày suy nghĩ một lát rồi nhún vai từ bỏ.

"Tớ làm nổ vạc Draco à, cậu nói phải, độc dược quá nguy hiểm đối với tớ."

Draco không có an ủi Ellis, dù sao hiện giờ đối phương đã trở thành một bức tranh rồi, nhưng cậu vẫn rất vui khi gặp lại Ellis, cậu nói chuyện với đối phương một lúc lâu mới rời khỏi Trang viên Rowle.

Sau đó, cậu và Tom đi gặp Walden đã trở thành một lão già, Walden chỉ đơn giản nhìn hai người một cách ẩn ý, không có thắc mắc gì về tuổi của Draco.

Trên đường quay trở về, Draco bỗng thấy vô cùng may mắn khi Tom đã thí nghiệm thành công, không thì tuổi của Tom bây giờ chẳng khác gì Walden.

Draco nắm tay của Tom, chăm chú nhìn mặt của hắn một cách nghiêm túc: "Cũng may là anh thí nghiệm thành công."

Tom im lặng một lát, sau đó nắm tay Draco lại, cười dịu dàng.

"Cũng may là ta thí nghiệm thành công."

Tác giả có lời muốn nói: Có bug hãy cho tôi biết, tôi sẽ kịp thời sửa chữa..

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!