Chương 4

Hợp Đồng Định Mệnh Ngược Chiều Yêu Thương

7.497 chữ

17-01-2023

Mạnh Thiếu Khiêm tiến đến chỗ Lệ Ái, người anh như thiêu đốt vậy.

Bàn tay to lớn nâng gương mặt nhỏ nhắn lên, khuôn mặt người đàn ông áp đến, đôi môi chạm vào cánh môi nhỏ hồng nhuận, bắt đầu một nụ hôn nồng nàn cuồng dã.

Có lẽ vì thuốc phát huy tác dụng nên Mạnh Thiếu Khiêm hành động trong vô thức, anh muốn nhanh chóng thoát khỏi cơn nóng bức khó chịu trong người.

Cơ thể to lớn của người đàn ông thoáng chốc đã đè lên cơ thể nhỏ nhắn của người con gái, hai thân thể dính chặt chỉ cách mỗi lớp quần áo.

Lệ Ái bối rối trong cái hôn cuồng dã, hay tay cô nắm chặt ga giường chẳng biết làm thế nào.

Người đàn ông phía trên cứ như ngọn lửa thiêu đốt cả cơ thể cô.

Dần dần, quần áo cũng thoát khỏi cơ thể cả hai.

Mạnh Thiếu Khiêm cặp mắt đỏ ngầu nhìn xuống cô gái dưới thân, thoáng chốc trong ý thức còn sót lại ít ỏi mà ngắm thật kỹ.

Cô gái nhỏ nhắn với làn da trắng nõn như tuyết bị anh vỗ về mà ửng hồng.

Đôi gò bồng tròn trịa vừa tay, khi Mạnh Thiếu Khiêm xoa nhẹ liền trở nên ***** **** ở hai đầu núm nhỏ.

Khuôn mặt đáng yêu, thuần khiết và non nớt động lòng người.

Mạnh Thiếu Khiêm trong lúc ấy nghĩ rằng cô gái này thật sự trưởng thành sao, trông cứ như một nữ sinh chưa đủ tuổi vị thành niên vậy.

Nhưng mà dục vọng do thuốc kích d*c phát tán đã điều khiển anh trở nên đói khát một cách mãnh liệt nên không thể nghĩ được điều gì nữa.

Giọng nói trầm thấp khẽ vang lên:

“Lần đầu đúng chứ?”

Lời nói của người đàn ông như có mị hoặc khiến cho Lệ Ái bỗng chốc rơi vào say mê.

Người phía trên cô thật đẹp, tuấn tú và đầy khí chất.

Có lẽ ơn trên đã thương cô nên mới để lần liều lĩnh này của cô gặp được người đàn ông tốt thế này.

Tuy có phần băng lãnh nhưng Lệ Ái nhìn được trong đôi mắt sớm đã đỏ ngầu kia là sự dịu dàng hiếm thấy.

Và vì lần đầu tiên cô được một người khác phái quan tâm trong trường hợp đặc biệt thế này.

Khẽ chớp đôi mắt long lanh to tròn, cô gái nhỏ nhẹ trả lời:

“Vâng, là lần đầu!”

Tiếng nói quá êm tai lại có phần ngoan ngoãn khiến cho Mạnh Thiếu Khiêm đắm chìm.

Bản thân anh cũng không biết tại sao mình lại rất thích chất giọng của cô gái này.

Khoé môi bạc mỏng giương lên một đường thật nhẹ rồi cúi đầu vùi vào cần cổ mảnh mai khẽ phà hơi, thì thầm nho nhỏ:

“Ngoan thật, tôi cũng là lần đầu! Có tin tưởng không?”

Lệ Ái lần đầu tiếp xúc da thịt và vì cơ thể thiếu nữ đang phát triển chưa trưởng thành nên đã ngượng quá rồi.

Trái tim cô theo lời nói của Mạnh Thiếu Khiêm mà run lên không ít, cô cũng không biết đây là cảm giác gì nữa…Lệ Ái theo bản năng trả lời:

“Tôi tin tưởng, tin tưởng anh!”

Vừa dứt lời cả cơ thể cô lập tức co rút lại, một sự đau đớn thấu tâm can từ dưới truyền đến toàn thân.

Nơi khoé mắt đã chảy ra những giọt nước long lanh như pha lê, tiếng nấc nhỏ cũng theo đó phát ra.

Phải, Mạnh Thiếu Khiêm đã bắt đầu xâm nhập vào cơ thể của cô.

Anh tiết chế, cố gắng tiết chế để lần đầu tiên của cô gái dưới thân không quá đau đớn.

Dù sao cũng là anh sơ xuất bị bỏ thuốc nên mới dùng đến cách này, đã vậy còn gặp phải một cô gái còn nguyên trinh tiết, anh đương nhiên cảm thấy có lỗi một phần.

Nơi đó của cô quá chặt, quá khít nên khi tiến vào anh cứ như bị một lực mê hoặc buộc phải chiếm đoạt cho bằng được.

Khoảnh khắc dòng máu tượng trưng cho sự thuần khiết của người con gái chảy ra giường cũng là lúc Mạnh Thiếu Khiêm cảm thấy thật sung sướng và mãn nguyện, cũng là không biết vì sao mình lại như vậy nữa…

Lệ Ái vì đau nên cũng không giấu đi tiếng khóc nhưng cô cố chịu đựng để chỉ còn lại tiếng nấc thật nhỏ vì cô sợ sẽ khiến người bên trên mình không thích rồi không trả tiền.

Mạnh Thiếu Khiêm chậm rãi chuyển động sau đó từ từ tăng tốc độ, đôi mắt sâu thẳm cũng quan sát cô gái bên dưới mình.

Vẻ mặt chịu đựng đáng thương của Lệ Ái khiến anh có chút xót xa vì thế đành mở miệng dỗ dành:

“Đừng sợ, thả lỏng sẽ không đau!”

“Hức…a…á…”

Lệ Ái bật ra tiếng nức nở rên rỉ, cơ thể đau đớn nhưng vẫn nghe lời anh mà thả lỏng.

Mạnh Thiếu Khiêm nhận thấy cô nghe theo mình thì cũng cố tiết chế để cô quen dù rằng cơ thể anh đã muốn bốc cháy từ lâu rồi….

Cho đến khi Lệ Ái thật sự đã có thể tiếp nhận toàn bộ vật to lớn của anh thì Mạnh Thiếu Khiêm bắt đầu chạy nước rút, căn phòng nhanh chóng chìm đắm trong kích tình, dục vọng…

Lệ Ái mơ màng chỉ biết nương theo anh, miệng phát ra những tiếng kêu kiều mị quyến rũ mà chính cô cũng không nghĩ đến…

“Ưm…ha…á…nhẹ…xin anh…nhẹ thôi…!”

Mạnh Thiếu Khiêm nâng cằm cô lên sau đó quấn lấy cánh môi Lệ Ái, trước lời van xin của cô, anh càng cuồng dã hơn khiến Lệ Ái chỉ còn biết rên rỉ trong những khoái cảm dục vọng…

“Á…á…ư…ưm…”

Không biết qua bao lâu, chỉ biết rằng sau khi kết thúc thì Lệ Ái đã mất đi sức lực mà nằm sụp xuống giường, cơ thể lâng lâng, đau nhức dữ dội, đặc biệt là nơi hoa mật kín kẽ kia….

Mạnh Thiếu Khiêm sau khi thoả mãn dục vọng, nói đúng hơn là dục vọng do thuốc kích d*c điều khiển đã tan biến hết thì cơ thể mới thấy tốt lên.

Anh nhìn cô gái đang nằm bên cạnh liền có chút xót xa nhưng nhanh chóng gạt bỏ rồi đứng dậy đi vào phòng tắm.

Khoảng một lúc thì anh trở lại, mà lúc này Lệ Ái cũng lấy lại tinh thần đang ôm hai đầu gối ngồi tựa lưng vào giường.

Nghe tiếng động, đôi mắt to tròn hướng về phía người đàn ông nhìn ngắm.

Trên người vẫn là bộ âu phục cũ nhưng anh đã tắm rửa sạch sẽ rồi.

Lệ Ái thật sự bị Mạnh Thiếu Khiêm mê hoặc nên len lén nhìn anh chứ không dám nhìn chằm chằm….Ở anh toát lên phong thái và nguồn sáng tựa các vị thần vậy, vô cùng cuốn hút và đầy quyến rũ.

Từng bước tiến đến chỗ Lệ Ái, anh đứng bên giường tay lấy ra một tấm chi phiếu và cây viết sau đó đưa cho cô rồi nói:

“Muốn bao nhiêu cứ viết ra, tôi sẽ trả cho cô.

Cảm ơn vì đã giúp!”

Lệ Ái có phần lúng túng trước hành động này của Mạnh Thiếu Khiêm, cô khẽ cắn môi rồi mới chậm rãi đáp:

“Tôi…tôi không biết…anh muốn trả bao nhiêu thì cứ trả….nhưng làm ơn hãy nhiều một chút vì tôi cần tiền…”

Mạnh Thiếu Khiêm không nói gì chỉ nhìn cô rồi lấy tấm chi phiếu khác có sẵn mệnh giá đưa cho Lệ Ái:

“Bao nhiêu đây đủ không? Dù sao cũng còn trinh tiết và vì tôi cảm thấy thoải mái khi chạm vào cô nên cô có thể đưa giá thêm.”

Lệ Ái nhìn mấy con số trên tấm chi phiếu mà mắt căng ra không ít.

Trời ạ nhiều như vậy, thế này mà anh còn muốn cô thêm là thêm thế nào.

Với số tiền đó cô có thể giúp mẹ điều trị từ từ, dù không là tốt nhất nhưng khiến mẹ có được thời gian sống dài hơn.

Ngoài ra số tiền đó có thể giúp hai mẹ con trang trải cuộc sống nữa…Như thế là đủ rồi, vị khách này của cô quá tốt quá tử tế.

Nghĩ như thế, Lệ Ái nói:

“Đủ rồi, tôi sẽ lấy số tiền này, thật sự cảm ơn anh rất nhiều.”

Mạnh Thiếu Khiêm không ngờ cô sẽ nhận chi phiếu mà không đòi thêm giá.

Nếu đổi lại người khác chắc hẳn đã đòi hơn rồi…Cô gái nhỏ này sao lại khiến người ta vừa thương vừa xót thế, người băng lãnh như anh cũng không thoát khỏi.

Lúc này Mạnh Thiếu Khiêm nhận được điện thoại và sau khi nghe xong anh tạm biệt Lệ Ái rồi rời đi.

Anh phải nhanh chóng xử lí kẻ bày ra trò đê tiện này, cái giá không đắt thì anh không phải Mạnh Thiếu Khiêm….

Căn phòng lúc này chỉ còn mỗi Lệ Ái, mắt cô cứ nhìn theo hướng mà Mạnh Thiếu Khiêm rời đi, trong lòng có cảm giác trống vắng….Nhưng nhanh chóng cô đã lấy lại tinh thần và nhắn tin cho bà chủ giao ước hai người đã xong và nhận được phần hoa hồng từ bà ấy.

Lệ Ái quyết định dùng số tiền mình vừa kiếm được đi đến bệnh viện giúp mẹ trị bệnh….Nhưng mà trước khi đi, cô đã nằm nghỉ thêm chốc lát vì thân thể quá đau nhức, hai chân như mất đi sức lực ….

Gương mặt nhỏ lại đỏ lên vì nghĩ đến cảnh tượng kích tình đã trải qua trong hai tiếng đồng hồ trước đó…..

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!