Chương 2

Hồng Bạch Song Hỉ

18.084 chữ

05-05-2023

"Tôi cầu bình an cho bạn học, chúng tôi đều học cùng lớp, có lẽ anh không có ấn tượng với cô ấy.

Cô ấy là lớp trưởng, mấy tuần trước đột nhiên mắc bệnh lạ, từ đó về sau không thấy đến trường nữa."

An Bình để lộ vẻ mặt đang hồi tưởng, "Bệnh của lớp trưởng rất kỳ quái, bình thường cô ấy rất khỏe, tôi cũng chưa bao giờ nghe nói cô ấy từng mắc bệnh gì..."

"Được đấy, cậu biết rất nhiều điều." Mộc Cát Sinh ngồi ở cửa, đang bóp nát vắt mì ném vào trong ca sắt tráng men, "Cô ấy là người cậu thầm mến à?"

"Không phải, anh đừng nói linh tinh!" An Bình đỏ bừng cả mặt, "Mấu chốt là cô ấy xin nghỉ rất lâu, mà trường mình chính là Trung học Phổ thông số 1 thành phố đó, trường học chưa bao giờ cho nghỉ lâu đến vậy đâu!"

"Chuyện này có gì khó." Mộc Cát Sinh ngậm nĩa nhựa trong miệng, bình chân như vại, "Số ngày tôi xin nghỉ chắc phải bình phương n lần số ngày lớp trưởng nghỉ."

An Bình quả thực không biết nên nói gì.

Nên đồng ý là y nói không sai? Hay là chế giễu vị đại ca trường đúp lớp thành truyền kỳ này lại có thể biết đến căn thức bậc n?

Những gì cậu trải qua chiều nay đã có thể xếp vào chủ nghĩa hiện thực huyền ảo.

Đầu tiên là bạn học cùng lớp có nhà ở miếu Thành Hoàng, rồi bị lừa thắp hương đoán mệnh, sau đó lại bị đuổi ra ngoài đi mua đồ cúng mì gói gì đó...!Đáng kinh ngạc nhất, đại ca trường Trung học Phổ thông số 1 thành phố trong lời đồn lại là một thần côn, còn là phiên bản cán bộ lão thành.

An Bình quan sát Mộc Cát Sinh, cảm thấy người này khác xa người trong lời đồn, không chỉ khá hòa đồng mà còn rất dễ nói chuyện, tuy rằng nói được vài câu đã khiến người ta nghẹn họng không tìm thấy phương hướng.

Nhưng mà khi sự việc phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại, lúc đó sẽ sinh ra sự gần gũi bao trùm đầy khói lửa.

Cũng là nhờ điệu bộ không đứng đắn của y mà có thể làm cho người ta nhanh chóng thả lỏng.

An Bình đã giấu chuyện này ở trong lòng rất lâu, thật sự không tìm được người để kể, cậu lập tức nói hết toàn bộ đầu đuôi câu chuyện: "Bình thường có ai đó ốm nặng đến vậy, cả lớp đều sẽ bàn tán nghị luận, nhưng lần này chẳng những không ai nói gì mà ngay cả giáo viên cũng tránh nhắc tới...!Như là việc đưa bài tập này này, tôi vốn định đưa cho anh và cô ấy, cuối cùng lại bị giáo viên chủ nhiệm ngăn lại, nói thế nào cũng không cho tôi đi."

"Thú vị đấy." Mộc Cát Sinh ăn một nĩa mì tôm, "Đổ nhiều nước rồi...!Lớp trưởng có từng đổ bệnh trong lớp không? Tình hình cụ thể lúc đó là như thế nào?"

An Bình suy nghĩ một chút, "Lúc đó là đang trong lớp học, cô ấy ngồi tại chỗ, ăn một bát mì, sau đó cả người ngã gục xuống bàn, gọi kiểu gì cũng không tỉnh lại.

Cuối cùng giáo viên phải gọi 120, rồi cô ấy được đưa đi bằng cáng cứu thương."

"Ngồi tại chỗ, ăn một bát mì." Mộc Cát Sinh đăm chiêu suy nghĩ, "Nhớ rõ ràng mọi chuyện như vậy, cậu thật sự không thầm mến cô ấy sao?"

An Bình: Tôi cầu xin anh đó, anh hai ơi, chúng ta nói chuyện nghiêm túc được không.

Mộc Cát Sinh trêu chọc người ta xong, cuối cùng cũng nói một câu tiếng người: "Cậu có nhớ cô ấy ăn mì gì không?"

"Không nhớ rõ lắm." An Bình suy tư một lát, nhìn thoáng qua cái ca sắt tráng men của Mộc Cát Sinh, "Hình như là mẹ cô ấy mang đến, mùi rất thơm, bên trong cũng có dưa chua."

"Thật trùng hợp." Mộc Cát Sinh nghe vậy nở nụ cười, cầm ca sắt trắng men đứng lên, "Chọn ngày không bằng gặp ngày, đi thôi An Bình nhi."

Đối phương thuận miệng đặt cho cậu một biệt hiệu mới, thêm một chữ nhi vào phía sau, tiếng gọi nhẹ như tơ liễu.

An Bình sửng sốt một lúc mới nhận ra đối phương đang gọi cậu, "Hả? Đi đâu?"

"Về trường, Trung học Phổ thông số 1 thành phố."

Bất kể ở thành phố nào, có thể được gọi là "Trung học Phổ thông số 1" thì dù lớn hay nhỏ đều là trường trọng điểm.

Trung học Phổ thông số 1 thành phố là trường học tốt nhất trong khu phố cổ, vị trí dựa núi kề sông, ở xung quanh còn có một vài di tích lịch sử, ngôi trường này đã được thành lập gần trăm năm, là một nơi đất thiêng có người tài.

Mỗi đợt tuyển sinh hàng năm đều phải chen lấn rách da đầu cũng khó có thể vào trường, mà đúp lớp nhiều như Mộc Cát Sinh lại sắp trở thành truyền kỳ, đại khái cũng là lần đầu tiên trong lịch sử trăm năm của trường.

Trung học Phổ thông số 1 thành phố được tổ chức theo hình thức học ngoại trú, cho nên trong hai ngày được nghỉ có rất ít người ở trường.

An Bình đi theo sau Mộc Cát Sinh, nhìn người này mặc áo ngủ bên trong khoác áo khoác đồng phục rộng rãi bên ngoài, đầu tóc vò loạn tạo kiểu, ôm ca sắt tráng men nghênh ngang đi vào cổng trường.

"Không phải chứ, sao anh ăn mặc như vậy mà bảo vệ không cản anh lại?" Nội quy trường học bị người này ăn mất rồi hả?

Mặt của Mộc Cát Sinh rất trắng, dưới mắt hiện lên màu vòng xanh đen mờ nhạt, nhìn trông thật sự có hơi ốm yếu, nhưng mà lời nói và cử chỉ của y không hề mang dáng vẻ của một người bệnh tật quanh năm.

Hiện giờ, ấn tượng của An Bình về y đã hoàn toàn thay đổi, người này hoặc là một thần côn mới hành nghề sau khi bị mất việc, hoặc là một bậc thầy bịp bợm.

"Tôi quen chú bảo vệ được sáu kỳ rồi, sắp thành nửa người thân với nhau rồi, nào cần làm mấy việc xem nhau như người ngoài vậy." Mộc Cát Sinh nói khóac mà không biết ngượng, "Đúng rồi, chú tôi thích hút thuốc Hồng Tháp Sơn, lúc nào muốn ra cổng trường thì tặng chú ấy mấy gói, chú thả cậu đi một trăm phần trăm."

An Bình nghe xong giật giật khóe miệng, "Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?"

"Về lớp, lớp chúng ta." Cán bộ lão thành Mộc Cát Sinh phất phất tay như đi thị sát, "An Bình nhi, cậu dẫn đường đi."

"Chỉ về lớp thôi mà?" An Bình chẳng hiểu ra sao, về lớp mà còn phải dẫn đường gì nữa?

"Đi lúc trẻ già mới về." Mộc Cát Sinh có lý chẳng sợ: "Xin nghỉ quá nhiều, không nhớ được lớp ở đâu."

An Bình: "..."

Tòa dạy học của Trung học Phổ thông số 1 được gọi là lầu bát giác mang kiến trúc rất đặc biệt.

Mỗi lớp học có tám góc, là một hình bát giác không theo tiêu chuẩn.

Lớp học của An Bình ở tầng hai, cửa sổ đối diện đường cái, lúc hai người vào lớp thì trời đã gần tối, có thể nhìn thấy ánh đèn đường ngoài cửa sổ.

An Bình bật đèn lên, đi tới một cái bàn, "Đây là chỗ ngồi của lớp trưởng."

Bàn học bên cạnh cửa sổ, chất đầy sách giáo khoa và đề thi, vừa nhìn đã biết là chỗ ngồi của học sinh giỏi.

Mộc Cát Sinh kéo ghế ra lục lọi, nói chắc: "Thiếu vài thứ."

An Bình vội vàng hỏi: "Thiếu gì?"

"Không phải cô ấy là lớp trưởng sao? Tại sao ngay cả cô ấy cũng không có đáp án đề luyện thi đại học?" Mộc Cát Sinh lục lọi tìm mọi ngóc ngách trong ngăn kéo, "Tôi biết rồi, đáp án đều bị thu hết rồi, nhưng tại sao bây giờ giáo viên lại ki bo thế nhỉ? Còn không lưu lại cho lớp trưởng một bản?"

An Bình quả thực không đếm được, đây là lần thứ mấy cậu không nói nên lời: "...Thôi mà, tôi cầu xin anh đấy anh hai ơi, tạm thời đừng lạc đề được không? Tôi làm xong bài tập đều đưa anh mượn chép."

"Vậy thì tốt quá." Mộc Cát Sinh vui vẻ đồng ý, cầm ca sắt tráng men lên bắt đầu ăn mì, "Bắt đầu làm việc đi, An Bình nhi, cậu đi điều chỉnh đồng hồ."

Y chỉ vào đồng hồ phía trên bảng đen, "Cậu còn nhớ thời gian lúc lớp trưởng xảy ra chuyện không? Điều chỉnh đồng hồ quay về thời gian đó."

An Bình nhìn mì tôm trong ca sắt của Mộc Cát Sinh, có hơi hiểu, "Anh muốn tái hiện lại tình hình lúc đó?"

"Chính xác, giữa giờ học, chỗ ngồi bên cửa sổ, ăn mì." Mộc Cát Sinh húp mì tôm, "Cậu chủ nhanh chân lên, chậm chút nữa là tôi ăn xong mì rồi đấy."

An Bình xoay người đi điều chỉnh đồng hồ, vang vọng trong phòng học là tiếng Mộc Cát Sinh ăn mì, "Tôi nói này, anh ăn chậm một chút, lỡ như thật sự có chuyện gì xảy ra còn phản ứng kịp..." Cậu có dáng người cao ráo, hơi vươn tay lên là có thể tháo đồng hồ xuống, chỉnh thành sáu giờ rưỡi chiều.

Chờ đến khi đặt đồng hồ về vị trí cũ rồi xoay người lại, cậu lập tức trợn tròn mắt choáng váng.

Vị trí mà Mộc Cát Sinh ngồi ban đầu không có một ai, ở đó chỉ còn lại một cái ca sắt trắng men.

Mà trong phòng học vẫn vang vọng tiếng húp mì xì xụp.

Từ nhỏ, An Bình đã được tiếp nhận chín năm giáo dục bắt buộc, sinh ra ở Trung Quốc lớn lên dưới lá cờ đỏ, chưa từng nhìn thấy những điều kỳ quái siêu nhiên nào cả.

Mà giờ đây cậu sợ tới mức tê tại da đầu, phản ứng đầu tiên đó là cầm lấy một quyển chính trị tư tưởng II (bắt buộc) trên bục giảng, bắt đầu điên cuồng đọc quan niệm duy vật của chủ nghĩa Mác.

Giọng đọc như chuông lớn, cố gắng đọc nguyên lý và phương pháp luận để tạo ra khí thế trừ tà.

Tài liệu giảng dạy vừa nặng vừa khó có lẽ đều có hiệu quả như thuốc trị bệnh với mỗi học sinh cấp ba.

Không chỉ khiến người ta đau khổ tột cùng mà còn chữa khỏi được bách bệnh, biến người sống thành người chết, giúp người chết có thể sống lại, sung sướng tột cùng muốn ngừng cũng không ngừng được.

Giờ phút này An Bình có lẽ thuộc loại thứ hai, đọc lộn xộn một đống kiến thức trọng tâm, đọc đến khi đầu óc tỉnh táo hơn, cậu kích động nhấc chân bỏ chạy, cố gắng ép buộc bản thân giữ bình tĩnh.

Một người sống sờ sờ cứ thế biến mất trước mắt cậu, ít nhất cũng phải làm rõ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tiếng ăn mì vẫn vang lên trong lớp học, An Bình lấy lại bình tĩnh, phát hiện âm thanh không phát ra từ hư không, mà là từ loa phát thanh truyền tới -- Âm thanh lặp đi lặp lại như máy móc, không hề ngừng nghỉ.

Cái miệng này to cỡ nào vậy? Ăn lâu như thế rồi mà vẫn chưa dừng lại, không sợ nghẹn à?

An Bình nghe một hồi, toàn thân đã nổi đầy da gà mà không nghe được manh mối gì cả.

Cậu cẩn thận suy nghĩ mọi chuyện xảy ra trước đó rồi đưa ra một quyết định -- lặp lại những gì mà Mộc Cát Sinh đã làm.

Cậu chỉnh đồng hồ đến sáu giờ rưỡi lại lần nữa, đi đến bàn của lớp trưởng ngồi xuống, cầm ca sắt tráng men lên, vùi đầu ăn một miếng mì.

Âm thanh húp xì xụp trong loa phát thanh đột nhiên biến mất.

An Bình ngẩng đầu lên, phát hiện trong lớp học chật kín người.

Gặp chuyện kinh hãi như này được một lần thì lạ đến hai lần là quen, lần này An Bình đã bình tĩnh hơn rất nhiều -- Nhưng nào có như vậy.

Đầu tiên cậu hét to một tiếng như mèo bị giẫm đuôi, sau đó vội vàng che miệng lại, run cầm cập như người bị động kinh.

Cậu hoàn toàn không biết đám người của nguyên phòng học này đến từ đâu, dường như bọn họ được không khí tạo ra chỉ trong nháy mắt, nhìn thế nào cũng có vẻ không mang thiện ý.

An Bình nhìn lướt một vòng xung quanh, ai ai cũng mặc đồng phục học sinh, sống lưng cứng ngắc, mà kỳ lạ nhất chính là, cậu không nhìn thấy mặt của bất kỳ một người nào.

Dựa theo kinh nghiệm truyền phao trong lớp của cậu mà nói, bất luận ngồi ở đâu trong lớp học thì luôn có thể nhìn thấy rõ mặt của một số người, không có khả năng tất cả mọi người đều khuất mặt.

Vậy mà lúc này những người bên cạnh cậu đang dùng cổ áo đồng phục che mặt hoặc là để tóc dài che đi một nửa.

An Bình càng nhìn càng sợ hãi, đây không phải là một phòng toàn người chết chứ?

Cậu thực sự không chịu được nữa, bất thình lình đứng bật dậy, chiếc bàn bên dưới phát ra tiếng "két két", bóng người ở hàng ghế trước nghe thấy tiếng động, quay đầu lại một cách cứng nhắc.

Đó là một người giấy!

Cổ của đối phương trực tiếp vặn một trăm tám mươi độ, cả khuôn mặt là tờ giấy trắng, không biết đã dùng thứ gì vẽ mắt mũi, tô môi đỏ trông rất khiếp người.

Kinh hãi nhất chính là toàn bộ thứ này đều giống như đồ giả, chỉ có mỗi mái tóc dài là cực kỳ chân thực, tựa như là dán da đầu của ai đó lên tờ giấy trắng vậy -- Chỉ thấy người giấy này nhếch miệng nở nụ cười nhàn nhạt với An Bình, phát ra những tiếng "kít kít" như móng tay cào cửa.

Càng tệ hơn là, khi người giấy này cười thì tất cả "người" trong phòng học đều quay đầu nhìn sang.

Hiện rõ trước mắt cậu đều là mặt giấy trắng, chỉ riêng biểu cảm trên mặt là khác nhau.

Hỉ nộ ái ố tham sân si oán, thê thảm vui vẻ tức cười hoang đường, làm cho toàn bộ phần lý trí còn sót lại không nhiều lắm của An Bình đều bị oanh tạc thành bột nhão.

Bí ẩn đã được giải đáp, đây không phải là một phòng người chết, mà là một phòng người giấy!

An Bình quên cả thét lên, vươn tay kéo cửa sổ bên cạnh ra, chẳng cần suy nghĩ mà nhảy ra ngoài.

Từ ngày xưa, trên tầng hai đã có rất nhiều anh hùng, động một chút là nhảy lầu.

Cửa sổ cách mặt đất cũng không xa, dưới cửa sổ còn có bụi cây, cho nên mỗi lần sát hạch có người thi kém, đều phải hô hào nhảy xuống một lần.

An Bình vô cùng quen thuộc với chuyện này, vốn định nhảy lầu thoát thân, ai ngờ vừa mới mở cửa sổ đã bị tiếng chim hót cuồng loạn đập thẳng vào mặt.

Âm thanh khó nghe như tiếng trẻ con khóc đêm, làm cho An Bình suýt nữa ngã ngửa ra sau.

Lớp học có một mặt giáp đường, Trung học Phổ thông số 1 thành phố được xây dựng ở khu phố cổ, khắp đường đi đều trồng cây ngô đồng già, mùa hè rợp màu xanh lá, mùa đông trên cây toàn là tổ chim.

Từ cuối tháng mười đến đầu sang năm, ngày đen đêm trắng đều chỉ có tiếng chim hót vang không ngừng nghỉ.

Một hai con hót có thể coi là du dương véo von, nhưng hàng ngàn con chim cùng hót thì sẽ trở thành màn khóc tang sập trời.

Cả khu phố dường như có thêm một mái che được xây dựng bằng thứ tiếng ồn ấy.

An Bình ngã xuống đất khá thê thảm, cậu còn chưa kịp đứng vững thì đã bị những chấm trắng từ trên trời giáng xuống phủ lên khắp người.

Nơi nào có chim đương nhiên không thể thiếu phân chim, cả bầy chim ngàn con quần cư, thì thứ kia chính là phân chim trên trời rơi xuống!

Một khi đã xui xẻo thì uống nước đá cũng bị mắc khẽ răng.

Đầu tiên An Bình bị người giấy trắng dọa mất hết hồn vía, sau đó nhảy lầu té chổng vó lên trời, cuối cùng bị một đống phân chim rớt thẳng xuống đầu, có thể nói cả đầu bạc trắng chỉ trong chớp mắt.

An Bình thực sự suy sụp, trong lòng cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi xen lẫn cả tức giận.

Cậu hận không thể ngước mặt lên trời hét lớn, đây là chuyện quái gì vậy!

Nhưng mà dù chỉ gào mấy tiếng cũng không được, trừ phi cậu muốn phân chim rơi vào miệng.

Ngay lúc cậu đang thấp thỏm không yên thì có một chiếc áo khoác đồng phục rớt xuống đầu, "Ngớ người ra làm gì? Không tìm chỗ trốn đi còn định đứng đây tắm à?"

Là Mộc Cát Sinh.

An Bình còn chưa kịp túm lấy đối phương hỏi rõ ràng là đi đâu thì đã bị người nọ xách cổ áo chạy thục mạng như điên.

Một lúc lâu sau cả hai mới dừng lại, An Bình vén áo đồng phục trên đầu lên, "Rốt cuộc đây là đâu vậy?"

Hình như bọn họ đang trốn trong phòng chứa đồ ở đâu đó trên hành lang, xung quanh đều là thùng rác và chổi cọ.

An Bình hỏi một đằng nhưng Mộc Cát Sinh lại trả lời một nẻo: "Cậu có thấy những con chim trên cây không?"

Hỏi thừa, cậu cũng không bị mù.

"Trong khu phố cổ, cây ngô đồng được trồng chủ yếu, mùa đông chim đến quần cư là chuyện rất đỗi bình thường, chúng xuất hiện xung quanh Trung học Phổ thông số 1 cũng không ngoại lệ." Mộc Cát Sinh nói: "Nhưng mấy năm gần đây thực hiện công tác làm sạch hình ảnh thành phố, tiếng chim hót lại ồn ào gây bất lợi cho môi trường giảng dạy, bởi vậy trường học đã nhiều lần xua đuổi hàng loạt.

Hai năm nay bầy chim đã dần dần giảm bớt, phần lớn đều di chuyển đến phía đông thành phố."

An Bình chợt nhận ra những gì Mộc Cát Sinh nói không hề sai, quả thực bầy chim gần trường đang dần giảm bớt trong mấy năm qua.

Lúc bọn họ vào cổng trường, thậm chí còn không nhìn thấy được một vài con.

Vừa rồi khi tâm trí còn chưa ổn định, cậu đã dựa vào tiềm thức kéo tư duy của mình về hai năm trước, cho rằng bầy chim ồn ào là trạng thái bình thường -- Vậy thì rốt cuộc những con chim đột ngột xuất hiện này là từ đâu tới?

Mộc Cát Sinh liếc cậu một chút liền nói: "Cậu có suy đoán rồi."

An Bình bình tĩnh lại, khó tin nói: "Chẳng lẽ bây giờ chúng ta, đang ở Trung học Phổ thông số 1 thành phố mấy năm trước?"

"Đúng vậy." Mộc Cát Sinh gật đầu, "Bây giờ chúng ta ở đang ở Trung học Phổ thông số 1, nhưng không phải là Trung học Phổ thông số 1 ban chiều.

Gần trường học có bầy chim với quy mô lớn như thế này, thì ít nhất đây cũng là chuyện của hai năm trước."

"Sao có thể thế?" An Bình cố gắng bảo vệ tam quan lung lay sắp đổ của mình, "Chẳng lẽ lại sai thời không?"

"Không làm gì thì đọc ít truyện tranh lại -- Chắc cậu cũng biết mấy chuyện kỳ lạ trong trường mà học sinh cũ bàn tán chứ? Chẳng hạn như là trong phòng ký túc xá nào có người chết, nhà vệ sinh nào bị ma ám các kiểu, những tin đồn như này vô cùng phổ biến ở trường học."

Mộc Cát Sinh dường như không hề hoảng sợ, cực kỳ nhàn nhã từ tốn nói: "Trong đó có một vài chuyện là sự thật, như là trường học đã mua lại đất nghĩa trang.

Một mặt là vì giá rẻ, mặt khác là do người trẻ tuổi dồi dào dương khí, có thể trấn áp âm sát."

"Anh đừng nói là chúng ta hiện đang ở trong nghĩa trang..."

"Ý tôi cũng gần như vậy." Mộc Cát Sinh nhìn sắc mặt trắng xanh của An Bình, nhún nhún vai, "Khu phố cổ có lịch sử hơn trăm năm, xung quanh Trung học Phổ thông số 1 lại có rất nhiều kiến trúc cổ, suốt một thế kỷ này thì trong thời kỳ dân quốc là có lượng người sinh sống đông đúc nhất.

Cho nên vào thời điểm đó khi chiến tranh nổ ra, số người chết ở khu vực này cũng nhiều nhất.

Có những oan hồn không thể tiêu tán trong vòng mấy chục năm, vì thế nói nơi này là nghĩa địa cũng không sai, bởi âm khí và sát khí cũng không ít hơn nghĩa địa là bao."

An Bình sợ tới mức sắp trợn trắng mắt, hơi thở yếu ớt, nói: "Vậy sao nữa?"

"Tuy rằng âm khí nặng nhưng nhân khí cũng thịnh, hai bên tương xung, rất dễ xé mở một kẽ nứt trong không gian giữa âm dương -- Hiện tại chúng ta có thể đã rơi vào địa phương nửa âm nửa dương này."

"Kẽ nứt này còn được gọi là "khe hở Tam Đồ", nằm ở giữa ba đường: trên trời, trần gian và dưới lòng đất.

Đây xem như là một nơi thần chê quỷ bỏ không ai quản lý, ở trong đều là những thứ nửa sống nửa chết không phải người cũng chẳng phải quỷ."

"Khe hở Tam Đồ rất phổ biến, bay khắp nơi trong kẽ nứt âm dương, nhưng về cơ bản người bình thường rất khó có thể đi vào đây." Mộc Cát Sinh tặc lưỡi nói: "Cậu đã nhìn thấy những người giấy mũi lệch mắt lé kia chưa?"

An Bình lập tức căng thẳng hẳn lên: "Tôi thấy rồi, đó là thứ gì vậy?"

"Thứ kia gọi là Yểm Khôi Lỗi, một loại rối ác mộng, lẽ ra trong khe hở Tam Đồ sẽ không có thứ này, chắc hẳn là do lớp trưởng mang vào." Mộc Cát Sinh đẩy cửa phòng chứa đồ ra một khe hở, "Có lẽ lớp trưởng đang ôm khúc mắc sâu nặng nào đó trong lòng, nhưng mà suốt lâu nay vẫn chưa được tháo gỡ.

Vậy nên mới bị dẫn tới khe hở Tam Đồ."

"Nếu nói khúc mắc như lao tù, thì đây là tù nhân tự giam giữ chính mình.

Cậu nói cô ấy vẫn chưa tỉnh, xem ra là hồn bị bỏ lại ở chỗ này, phải tìm được sau đó mang về.".

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!