Hôn Nhân Thú Vị

/

Chương 22: Ngoại truyện 2

Chương 22: Ngoại truyện 2

Hôn Nhân Thú Vị

13.059 chữ

22-01-2023

Nghĩ được mấy hôm thì nay Quân lại phải đi làm lại rồi. Nhưng được cái sáng ra hắn lo cho con Bơ đi ăn đi học, công ty xa nên trưa hắn không về. Chiều mới về sẵn tiện đón luôn con Bơ, tôi chỉ phải lo cho thằng Mít thôi.

Sau khi nấu ăn xong, tôi lên phòng gọi Quân xuống ăn cơm, phát hiện hắn đang tắm. Tôi lại khẽ đẩy cửa nhìn, liền bị phát hiện:

— Gì đấy.

— Cơm đã chín, tao đã thơm. Mày ăn cơm trước hay là ăn tao?

Thằng Quân nghe tôi nói nên mắc cười lắm:

— Thôi giờ này mà còn thả thính, để cho tao nghĩ lấy sức rồi tối tính nhé.

— Thế mày tưởng tao thèm mày thật à? Nhanh xuống ăn cơm.

— Tao biết rồi, xuống ngay đây.

Tôi đi xuống trước, cũng không thèm đóng cửa, sực nhớ quên điều gì nên quay lại nói với Quân:

— Này, mốt ngày kia đám giỗ bên nhà tao, mày về không?

— Về chứ, vợ đi đâu, tao đi đó.

— Tốt, rất có tố chất thê nô. Lẹ xuống ăn cơm.

Tôi khẽ cười rồi đi xuống nhà.

[…]

Hai hôm sau, Quân chở tôi về nhà, mấy dì cũng đang lui cui làm đồ. Tôi với Quân cũng len xen vào phụ, cúng kiến xong thì dọn ra cùng ăn. Trong đó có một chị than vãn:

— Chồng cháu chán lắm mọi người ạ. Lúc cháu sinh không giúp gì được, đã thế suốt ngày cứ cắm mặt ngoài đường.

Quân liền bàn tán ngay:

— Thế anh chồng chị chán thế. Như em này, vợ em nó sinh, em suốt ngày chăm bẵm cho con tắm, cho con uống sữa, còn thay tã nữa. Nó có làm gì đâu, thậm chí em cũng phải cho con ti sữa.

Tôi chen ngang:

— Mày to mồm, tao không có sữa thì thế. Chứ thằng Mít ai chăm.

— Chẳng qua không có tao, chứ có tao cũng đâu đến lượt mày.

Sau đó, Quân liền quay sang nói với chị kia và mọi người:

— Còn mà việc gì nói nó làm, nó không làm em cũng không thèm nói nữa. Tự làm cho khoẻ.

Tôi cảm thấy khó chịu, đúng thật là mọi việc khi con Bơ sinh hắn làm hết. Nhưng khi tôi sinh thằng Mít thì làm gì có hắn, cứ như hắn phủi hết công tôi vậy. Cứ như tôi không làm một việc gì hết vậy, tôi tức lắm nhưng vì giữ thể diện cho nó nên tôi im lặng.

Khi về nhà Quân hỏi gì tôi cũng không thèm nói, hắn quan tâm:

— Sao đấy, tự nhiên bị sao?

— Đéo sao cả.

— Mày bị chạm dây thần kinh số mấy à? Nói xem nào?

Bao nhiêu sự dồn nén tôi kìm từ sáng, giờ tôi bốc hết lên:

— Mày còn hỏi, có thằng chồng nào như mày không? Trước mặt bao nhiêu ngừoi mày chê vợ mày không còn chỗ mà chui luôn đó. Mày cảm thấy tự hào về mày quá mà.

— Thì có sao tao nói vậy, không đúng sao?

— Tao tán chết mày bây giờ. Sao mày không nghĩ lại khoản thời gian mình tao với thằng Mít đi, ai chăm hả? Ai lo cho bố mẹ mày? Ai lo công việc nhà này?

Quân không chịu nhận sai, vẫn cố cãi cùn:

— Thì tao chỉ nói vậy thôi, chứ có gì đâu. Thôi đừng giận, tao xin lỗi.

— Biến qua kia đi.

Quân quay ngừoi đi ra khỏi phòng, tôi cũng bực tức lên giường nằm. Tức quá mà phải nằm lâu lắm mới ngủ được. Chiều lại Quân lại lăm le làm lành:

— Thôi đừng giận nữa mà.

— Xin lỗi tao chưa?

— Xin lỗi vợ yêu…

Sau đó hắn chở tôi đi đón con,và không quên mua hối lỗi ly trà sữa siêu to khổng lồ, full topping.

[…]

Đi làm được hơn bốn tháng, nay Quân nó kể tôi nghe:

— Mẹ kiếp, công ty tao có thằng đấy. Lúc xưa là tao đưa nó vào, giờ nó kiếm chuyện đá tao đi.

— Thằng nào?

— Nói mày cũng không biết đâu. Tao làm gì nó cũng bắt bẽ, đã thế còn bình phẩm tao tại chỗ đông bao nhiêu người.

Tôi tức dùm Quân:

— Đệch, thằng nào mà mất dạy vậy hả? Mày chỉ tao, tao tán chết cụ nó…

— Mày hổ báo lắm. Mà nhé, không phải mình tao đâu. Mục đích của nó là đá tao đi để làm quản lý, tao thấy nó suốt ngày đi theo thằng sếp nịnh nọt đâm chọt gì đấy.

— Mày để nó yên thế được hả Quân?

— Chứ không để yên thì tao làm gì được nó, nó nịnh thần mà. Thậm chí con quản lý dự án cũng nói nè, nó cũng đâm chọt cho xếp chửi con kia. Xong nó hất con kia đi rồi ngồi vào địa vị ấy.

— Trời, trời… mày làm ơn mắc oán rồi Quân ơi.

— Kệ, để xem sao, không có chỗ này tao làm chỗ khác. Chứ như vậy nhục lắm.

— Xách đít đi ngay và luôn cho tao.

— Nói thì dễ lắm, đây lương cao, đi chỗ khác tầm ba mấy củ thôi.

— Cũng được, có tao lo.

— Mày thì yêu rồi.

Nói xong Quân lại quay mặt vào máy tính, tiếp tục làm việc. Tôi cũng quay mặt vào điện thoại, tiếp tục bán hàng.

[…]

Vài hôm sau, tôi thấy Quân đi làm về nhưng có vẻ không vui nên tôi hỏi:

— Mày sao đấy?

Quân để cái túi đựng laptop lên bàn rồi lăn lại chỗ mẹ con tôi đang nằm. Hắn hôn hai đứa con xong mới nói với tôi:

— Chắc tao nghĩ đây thôi, hơn có mấy triệu mà thằng có kia chơi đểu. Tao giới thiệu nó vào mà giờ nó quay sang cắn tao.

— Thế mới biết được bạn bè hay bẹn bò Quân ạ. Mày có ảnh thằng kia không, đưa tao xem.

Quân nhíu mày nhìn tôi nghi ngại:

— Mày định làm gì? Bỏ bùa nó à? Hay thuê giang hồ đánh nó?

— Mày ngu thế? Làm như thế lỡ nghiệp quật hay công an hốt thì sao? Tao có cách của tao, mau đưa đây tao xem nào?

Quân lấy điện thoại ra, mở facebook rồi đưa tôi xem ảnh thằng kia. Xem chán tôi mới nói với Quân:

— Mày xin nghĩ đi, để tao lo vụ này.

Quân nhìn tôi ớn ớn rồi quay sang chơi với hai đứa con.

Sau một thời gian nghiên cứu và theo dõi, tôi quyết định chơi thằng kia một vố. Sáng hôm ấy tôi ăn hẳn hai tô bún to bự, thêm bánh và trái cây nữa để nhìn sao cho cái bụng lấp lấp. Tôi canh ngay lúc thằng kia đi ra, tôi đứng gần đấy rồi rà xe đi gần tới và cuối cùng va vào xe thằng kia. Tôi ngã lăn ra đường, chắc cũng bị trầy đâu đó nên tôi thấy rát lắm, nhưng vì sự nghiệp trả thù nên tôi phải diễn sâu:

— Ôi giồi ôi… nó tông tôi này… ôi cái bầu của tôi…

Người đi đường chắc có người nhìn thấy, nhưng vì thấy tôi bầu bí lại còn bị thương như thế nên họ lại đỡ rồi bênh vực cho tôi nữa. Thằng kia đứng luống cuống đó giải bày:

— Cô này.. do cô đi va vào tôi rồi còn to mồm…

Tôi khóc luôn tại chỗ:

— A… đau bụng quá… bác ơi gọi cứu thương giúp cháu… ôi con của cháu…

Bác đang đỡ tôi liền gọi xe cứu thương còn quay sang trách thằng kia nữa:

— Cũng tại cậu, đi đường thì từ từ mà đi. Con bé nó bầu bí đi đứng khó khăn, mình đàn ông nhẹ chân ga tí…

Thằng kia vẫn cãi:

— Nhưng do cô ấy… cháu…

Tôi lại vờ đau bụng:

— Ôi chết mất… đau bụng quá… cháu không dậy nổi…

Người đi đường cố gắng trấn an tôi:

— Cố lên cháu.. xe cứu thương sắp đến rồi…

— Giúp mẹ con cháu giữ anh kia lại… không lỡ có chuyện gì… cháu…cháu…

— Thôi đừng nói gỡ cháu ạ.

Chồng của bác gái ấy nghe thế liền lại rút chìa khoá xe máy của tên kia rồi đưa cho tôi:

— Giữ lấy cái này mà làm tin đi cháu… cái loại chạy nhanh như thế phải trị cho đáng…

— Cháu cảm ơn mọi người… ôi đau bụng quá… huhu…

Thằng kia bắt đầu luốn cuốn không biết gì, cho đến khi xe cứu thương đến và đưa tôi đi. Tôi không quên nói hắn:

— Anh đến bệnh viện A với tôi, con tôi mà làm sao tôi cào nhà anh…

Thằng kia nghe thế nên bắt xe ôm đi theo tôi, trong xe cứu thương tôi rút điện thoại ra gọi:

— Trang à, tao đây, theo kế hoạch tao đến đây, mày nói chuyện với nhân viên mày nè.

Sau đó tôi đưa điện thoại cho một y tá gần đó, để bọn họ tự nói chuyện với nhau.

Khi đến bệnh viện, sau khi tôi vào kia thăm khám thì thằng kia ngồi ngoài này chờ. Y tá đi ra nói với hắn:

— Thai phụ có vẻ nguy hiểm, mời anh ra đóng 2 triệu tiền ứng trước để nhập viện.

— Hai… hai triệu?

— Vâng, không ứng trước thì người nhà anh đi đâu, ai đền cho bệnh viện.

Thằng đó mặt ỉu xìu đi lại đóng tiền viện phí. Khám xong hắn được bác sĩ gọi vào thông báo tình hình của tôi:

— Thai phụ có nguy cơ xảy thai, vì va chạm mạnh nên phải nằm điều dưỡng một tuần đến mười ngày. Tiền giường 150K một ngày, thêm tiền chi phí dịch vụ tổng 250K 1 ngày. Tiền khám điều trị, tiền thuốc cho mười ngày là tầm 6triệu 500k. Anh muốn đóng một lần hay nhiều lần?

— Sao nhiều vậy ạ bác sĩ?

— Bệnh viện tư nó lại không nhiều? Với cả nằm phòng yêu cầu thì thế? Thai phụ yếu cần nghĩ ngơi tĩnh dưỡng, chứ này xém hai mạng người.

Bác sĩ doạ thằng đó muốn xỉu lên, xỉu xuống nên hắn đành ra đóng tiền và vào xin tôi:

— Cô ơi, tôi đóng tiền rồi, cô cho tôi xin lỗi…

Nghe thế tôi cũng mát hết cả ruột gan, giả vờ yếu đuối:

— Được rồi, anh lần sau đi cho cẩn thận.

— Tôi biết rồi, cho tôi xin cái chìa khoá xe.

— Đây, của anh đây.

— Cô tịnh dưỡng cho khoẻ, tôi về.

— Vâng.

Thằng kia đi rồi, Trang mới vào phòng tôi cười cợt:

— Dậy đi con quỷ, hắn đi rồi.

— Ôi mệt chết, tao ngủ một giấc rồi dậy về.

— Tuỳ mày, xe mày đâu?

Tôi bật dậy như cái lò xo:

— Thôi chết, nó vẫn còn ở hiện trường. Không biết còn không hay giang hồ nó bợ rồi.

— Tao cũng đến sợ mày.

— Thôi chắc công an giữ, tao về đồn xin sau vậy.

— Tao bắn tiền qua tài khoản cho mày rồi đấy, con quỷ ạ.

Tôi chồm người tới ôm lấy Trang:

— Cảm ơn bác sĩ xinh đẹp. Mà mày cũng mau lấy chồng đi, tự thấy ế lắm rồi nhé.

— Tao ế bằng thực lực mà.

— Chứ không phải xấu quá không chó nào ngó à?

Trang nhìn tôi nghiến răng:

— Tao giết.

Tôi cười xã giao rồi bắt xe đi về. May quá lúc đến nơi xe vẫn còn đó, may lúc đi đã rút chìa khoá chứ không về không biết ăn nói sao.

Khi thấy tôi về đến cổng, Quân lại đỡ xe hộ tôi:

— Mày đi đâu về đấy? Tao gọi mãi không được.

— Tao đi trả thù cho mày.

— Trả thù? Trả thù như nào?

— Vào nhà nói.

Thấy tôi đi hơi khập khễnh, còn xuýt xoa nên Quân hỏi:

— Sao đấy?

— Tông xe..

— Tông á? Có bị sao không? Tao đưa đi viện.

— Mới đi về rồi, không sao.

Tôi lết lết vào ghế sopha ngồi rồi kể sự việc lại cho Quân nghe. Nó cười bò lê ra đất:

— Mày có khiếu ăn vạ lắm con ạ.

— Không do mày chắc giờ tao làm diễn viên.

— Tao cười chết với mày. Lấy tiền đấy mà sắm sửa cho đẹp đi.

— Tất nhiên rồi.

Quân lại tủ lạnh lấy trái cây mang ra cho tôi ăn.

[…]

Trong hôn nhân cứ phải thấu hiểu chia sẽ với nhau thì hôn nhân mới bền vững được, giống như tôi và Quân vậy. Hắn đi làm về là không đi chơi đâu, phụ tôi chăm con, ăn uống xong thì đưa mấy mẹ con đi dạo phố. Hôm nào cũng thế, đều đều như vắt chanh, trừ những lúc mưa quá to hay bão mới không lôi tôi ra đường mà thôi.

Bữa trước tôi nói với Quân là tôi đi cấy que tránh thai rồi, vì đã hai con nên không muốn sinh nữa. Nay nhìn nó đang bần thần suy nghĩ về đống ba con sói trước mặt mà tôi cứ buồn cười:

— Mày làm gì vậy Quân?

— Không lẽ tao sale rẻ đống này? Hay mang lên công ty tặng mỗi người mỗi hộp.

— Vậy mày sale đi, mang đi tặng châc họ cười mày vỡ bụng mất.

— Nhưng tao định dùng dồn dập cho nhanh hết ấy chứ.

Tôi đưa chân đạp thẳng vào lưng Quân, hắn oằn người lên vì đau, sau đấy mới mang cái đống ấy cất lại vào tủ. Rồi quay sang nói tôi:

— Mai đi xem phim không?

— Đi. Nhưng cơm nước sao?

— Khỏi nấu, mai bố mẹ đi ăn cỗ rồi.

— Được đấy.

Nói rồi Quân nằm lại chỗ tôi ôm lấy tôi. Ngày nghĩ của hắn chỉ là sáng đưa con đi học, đưa tôi đi ăn rồi cà phê. Sau đó về ôm nhau như này thôi, vậy là đủ hạnh phúc rồi.

[…]

Ngày hôm sau đi rạp xem phim, tôi cũng xon xen chưng diện tí. Gái hai con nên kiểu gì cũng phải đẹp tí, xuề xoà quá coi sao được. Phụ nữ không những là bạn đồng hành mà còn là trang sức của đàn ông nữa. Bạn xinh đẹp đi bên cạnh họ, dù không nói nhưng họ cũng vẫn rất thích.

Xem phim xong về cũng gần 1 giờ trưa, lúc sáng ăn trễ nên Quân không đói. Tại Quân ăn nhiều tôi ăn ít nên đói rã ruột, về đến phòng thay đồ xong hắn nằm lăn ra giường. Tôi vào nhà vệ sinh, nhìn thấy nhà vệ sinh có chút dơ nên tôi ngoái cổ ra nói hắn:

— Quân ơi, nấu cho tao gói mì, tao chùi nhà vệ sinh xong tao ăn, đói quá.

Quân vẫn nằm trên giường ỡm ờ, lăn qua lăn lại:

— Tự mày nấu đi, tao buồn ngủ quá.

— Đi, tao đói, mày nấu mì hay chùi nhà vệ sinh?

— Thì để đấy đi…

Tôi nhíu mày bực mình đi vào, quăng luôn cái chổi chà nhà vệ sinh lăn lóc trong đấy. Bực bội đi xuống nhà:

— Mày mà không chùi, tao tế chết cụ mày.

Quân vẫn không nói gì, vẫn im ỉm nằm ngủ. Lúc tôi ăn xong đi lên nhìn hắn tôi lại càng ghét, nắm lấy điện thoại tôi qua phòng kia nằm.

Tôi không đá động mấy hôm xem Quân có chùi nhà vệ sinh không. Kết quả chỉ có cây chùi nhà vệ sinh về chỗ cũ, còn đâu vẫn còn nguyên. Điên tiết tôi quát hắn:

— Mày nói gì rồi mày không chùi nhà vệ sinh hả?

Quân vẫn cắm mặt vào chơi điện thoại:

— Thì để đấy, lát tao chùi.

— Mấy cái lát nữa Quân? Tao để mấy hôm xem sao kết quả vẫn y nguyên.

— Thì để lát tao chùi.

Bực mình hắn, tôi tự mình vào chùi cho xong, bởi biết đợi hắn, kết quả không có gì thay đổi.

[…]

Thời gian qua đi, cơn giận của tôi cũng qua, bởi đâu thể nào mà giận hắn mãi được.

Nay hắn rủ tôi đi nhậu với bạn hắn, bạn hắn cũng là bạn tôi nên kiểu gì tôi cũng phải đi. Không biết bao lâu rồi mới được ngồi chung với nhau thế này, thật sự nhớ lúc đi học quá đi thôi. Tôi với con Trang uống vài ly sương sương rồi tâm sự với nhau:

— Trang ơi, tao muốn quay lại ngày xưa quá mày ạ? Không lo, không suy nghĩ, tự do tự tại, thích ăn thích ngủ lúc nào cũng được. Giờ một nách hai con đuối lắm mày ạ.

Trang nó dựa đầu vào vai tôi khẽ cười:

— Bởi vậy tao đéo muốn lấy chồng, tao còn yêu cuộc sống tự do này lắm ấy.

— Nếu không phải vì thằng Quân thì tao….

Tôi lại đưa ly bia lên miệng uống một hơi, Trang nó chen ngang:

— Thằng Quân cũng khá ổn mà, nó thương mày, lo cho mẹ con mày.

Tôi khẽ nhếch mép:

— Đừng nhìn cái vẻ bề ngoài, thằng đấy dạo này bản tính vô tư lắm… vô tư đến vô tâm…

— Thôi kệ nó đi, uống cái nào, mừng hội ngộ.

— Dô…

Tôi với Trang cụng ly với nhau, nhìn bọn kia nhốn nháo nhảy nhót hát hò.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!